- Ơ, Khánh kìa. Chào cậu!
Khánh không thèm đáp lại, còn chạy như điên đến phòng ăn. Vy chớp chớp mắt không hiểu nổi, thái độ của cậu ấy… hơi kì lạ, đúng không? Dường như chỉ có mình Vy chú ý đến Khánh, hai cô bạn bên cạnh vẫn còn mải chìm đắm trong hình tượng uy vũ của thầy giáo. Đến khi ngồi xuống bàn ăn, Hà nhìn khay cơm đầy ắp trước mặt, lớn tiếng tuyên bố:
- Từ bây giờ, tôi sẽ học làm thục nữ. – Cô gắp miệng đậu phụ lên, cắn đôi nó ra. – Bắt đầu từ việc ăn cơm.
- Bà nghiêm túc đấy à?
- Ăn cơm thì không nói chuyện.
Lờ đi bốn con mắt đang tựa nhìn thấy yêu quái, Hà nhỏ nhẹ ăn cơm, trái ngược hoàn toàn với sự tùy tiện bình thường. Đột nhiên, Ngọc rùng mình một cái, quay sang nói với Vy:
- Con này có phải là đến kì rồi không? Tôi thấy nó cứ là lạ…
- Vạn tuế nở hoa rồi. – Vy lẩm bẩm.
- Cái gì mà nở hoa cơ?
- Sao bà chậm tiêu thế? Nó thích thầy quốc phòng của nó rồi.
- Cái gì? – Ngọc suýt nữa gào toáng lên. – Không phải chứ…
Bị Vy nói trúng tim đen, tai Hà ửng lên hai vệt đỏ. Cô nghẹn một cái, trừng mắt liếc Vy cảnh cáo. Sau đó không chịu nổi hai chiếc đèn pha đang lòe lòe tỏa sáng, cô nhỏ giọng thừa nhận:
- Biết rồi thì im hộ tôi cái. Tôi phải giữ hình tượng trước mặt thầy.
- Sao đó giờ bọn tôi không thấy bà giữ hình tượng với bọn tôi?
- Chỉ giữ với người cần thiết thôi. Các bà á? Hình tượng để làm gì?
- Sao khinh bọn tôi dữ vậy?
Vy chợt nhớ đến thái độ kì lạ của Khánh lúc nãy. Một sự liên tưởng xuất hiện trong đầu cô. Có lẽ nào…
- Này… lúc nãy thằng Khánh có phải là nghe bọn mình nói chuyện rồi mới tỏ thái độ thế không?
- Sao lại có Khánh ở đây? Liên quan quá! – Hà cau mày. – Bà đừng làm tôi ăn mất ngon nha.
- Ơ tôi bảo thật đấy! Tôi nghĩ là thằng Khánh thích bà…
Vừa nghe thấy thế, Hà liền ôm bụng cười sặc sụa. Bị mấy người ngồi bàn bên cạnh tỏ vẻ khó chịu, cô mới ngừng cười, từ từ lấy giấy lau miệng, từ từ đáp lại:
- Bà bị lây bệnh thần kinh của nó rồi à? Thích tôi? Nói nó thích con Trang thì tôi còn tin!
- Tôi không đùa đâu! Ngọc, bà có nghĩ thế không?
- Cái đó tôi không biết nha. – Ngọc nhún vai. – Nhưng cũng có khả năng lắm chứ!
- Kể cả nó có thích tôi thì làm sao? Nó đã được tôi cho vào danh sách đen cự tuyệt giao tiếp lâu rồi! Đúng là không thể yêu thương nổi!
.
.
.
Có lẽ bởi vì là giống động vật ngay cả đi vệ sinh cũng có thể đứng nên con trai luôn có biện pháp nâng cao tinh thần khác hẳn với phái nữ: ra ngoài trời vận động, tận hưởng không khí trong lành. Chạy bộ mệt, Việt ngồi nghỉ trên ghế đá, ánh nắng mặt trời ngày một chói chang, phơi nắng như phơi ra cả tâm sự.
Thời gian trôi qua, sau khi bình tĩnh trở lại, cậu tự nhận thấy mình đã quá nóng nảy, mất bình tĩnh đến mức nói ra lời tổn thương người khác. Cố ý lạnh lùng với cô nhưng cuối cùng người khó chịu vẫn là mình. Trái tim không tự chủ đưa ra hàng nghìn, hàng vạn lí lẽ để bào chữa cho cô nhưng rốt cuộc lại chọn tin vào thứ khiến mình đau khổ nhất. Cẩn thận từng li từng tí nén mọi thứ trong lòng, khi không nén chặt được nữa thì lộ ra những cái gai xấu xí khiến cho người bên cạnh phải tổn thương. Chung quy là thiếu cảm giác an toàn!
Biết rõ cô đang ở xa, dù lòng vẫn giận nhưng không nhịn được mà thấp thỏm. Cuộc sống ở đó mặc dù không thiếu thốn nhưng lại rất đạm bạc. Không biết cô ăn có no bụng không hay lại không hợp khẩu vị mà bướng bỉnh bỏ cơm? Không biết cô có ngủ đủ giấc không? Không biết… cô có nhớ cậu không? Cảm thấy bản thân như vậy thật không có tiền đồ, cậu lắc đầu, quyết định cất điện thoại, cuộc sống dù không có tình yêu vẫn cứ trôi qua đấy thôi!
Lúc cậu định quay lại đường cũ để trở về nhà, cậu chợt nhìn thấy dáng người rất giống bố Vy đang chạy đến. Cậu giật mình, có chút chột dạ nên nhanh chân tránh ra phía sau gốc cây, quay người lại xem như không thấy ông. Khi bạn không muốn gặp ai, nhất định bọn họ sẽ thừa lúc bạn không để ý mà chạy đến trước mặt bạn. Bọn họ sống cách nhau không xa, việc gặp gỡ là chuyện không thể nào tránh khỏi, cách tốt nhất lúc này đó là đi đường vòng để tránh hai bên cùng khó xử.
Việt men theo con đường nhỏ dẫn ra khỏi công viên, vừa đi vừa ngoảnh lại ngó chừng phia sau, trong lúc không để ý nghe thấy một tiếng “ẳng” thất thanh lên. Cậu cúi xuống, đối diện với một đôi mắt to tròn, long lanh nước đầy tội nghiệp. Chân cậu vội nhấc ra khỏi đuôi của nó, ngồi bệt xuống đối diện với nó coi như đang muốn xin lỗi. Chú cún không biết chui từ bụi rậm nào ra, bộ lông màu vàng của nó bị bụi đất bám dính tạo thành những mảng màu tối loang lổ. Cậu để ý thấy trên cổ nó có đeo vòng màu đỏ, chứng tỏ đây không phải là chó hoang, không biết chủ nhân của nó đã đi đâu rồi.
- Xin lỗi, mày có đau lắm không?
- Gâu… - Nó đáp lại, giọng điệu như thể ấm ức lắm.
- Xin lỗi mà. Người mày bẩn hết cả rồi kìa, để tao dắt mày đi tìm chủ nhé?
Chú cún rên rừ rừ mấy tiếng, ngoan ngoãn đi theo bám sát Việt. Cậu hỏi hết mấy người ở gần đó, bọn họ nhìn thấy chú cún bẩn thỉu đều lắc đầu tỏ vẻ không biết. Có mấy cô bé tốt bụng muốn giúp đỡ cậu, tụ tập lại thành một nhóm nhỏ xôn xao cả một góc. Người chạy bộ qua không khỏi hiếu kì, nhướn mắt nhìn. Rốt cuộc không ai có biện pháp gì hay, cậu lại sợ đứng thêm một lúc nữa thì sẽ gặp bố Vy bèn bất đắc dĩ bế chú cún về. Có lẽ cảnh vật xa lạ dọa nó sợ, nó rúc vào người cậu, cả thân mình run lên, giãy dụa mấy cái muốn chạy trốn. Dường như bị bỏ đói mấy ngày nên không còn sức, chú cún rên vài tiếng, cả người nhẹ bẫng dựa vào tay cậu. Việt nhỏ giọng an ủi, vỗ về nó, bước chân càng nhanh hơn trở về nhà.
Rắc rối nho nhỏ cậu mang về khiến cho cuộc sống tẻ nhạt của những ngày này trở nên ồn ào hơn. Mấy ngày đầu cậu dán giấy khắp nơi tìm chủ nhân của nó nhưng đều không có kết quả. Chú cún sau khi khỏe lại, được tắm rửa sạch sẽ, dần bỏ đi sự sợ hãi ban đầu mà thích nghi rất nhanh với hoàn cảnh mới. Mẹ của Việt là người rất yêu động vật, trước kia có nuôi một con mèo nhưng sau khi nó chết bệnh vì quá đau lòng mà bỏ ăn mấy ngày khiến bố cậu hạ lệnh cấm nuôi thú cưng, bây giờ nhìn thấy chú cún đáng yêu, cả trái tim như nở hoa, tất bật chuẩn bị cho nó một cái ổ thật xinh xắn. Chú cún nghiễm nhiên chiếm đóng góc nhà cậu, trở thành một thành viên mới trong căn nhà neo người. Cúng chính cái rắc rối đáng yêu này khiến cho cậu bận rộn, đem niềm vui tạm thời che mờ tất cả.
.
.
.
Đêm đến, Vy chui vào chăn, bên tai văng vẳng tiếng rủ rỉ trò chuyện của mấy đứa bạn cùng phòng. Đến giờ tắt đèn đi ngủ, mọi người đều chui vào chăn nói chuyện, đề phòng thầy giào đi kiểm tra đột xuất. Đám con gái dù ở với nhau cả ngày vẫn nói không bao giờ hết chuyện, đặc biệt vào giờ tắt đèn, những câu chuyện lại càng trở nên hấp dẫn hơn bởi vì, lén lút thật kích thích! Cô bạn nằm giường dưới rướn người lên trò chuyện với Vy. Cô đáp lại câu được câu mất, tay vẫn mân mê chiếc điện thoại. Có đôi khi loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ đâu đó cũng khiến cô hoảng hốt. Chờ đợi nhưng lại sợ hãi, nếu nhỡ đâu… nhỡ đâu… có người ngày ngày kề cận bên cậu ấy, thích cậu ấy đến thế, cô lại đang ở xa, có khi nào cậu ấy sẽ thay lòng không?
Cạch!
Tiếng gõ ngoài cửa thật mạnh làm Vy giật mình, trượt tay đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn nhà. Cả phòng hít một hơi, mặc niệm cho chiếc điện thoại xấu số nhưng chẳng ai dám ngồi dậy gây bất kì tiếng động gì. Thầy giáo đằng hắng hai tiếng, thấy cả phòng im lặng, lắc đầu rời đi. Thầy vừa đi khỏi, Vy bật dậy, nhảy xuống nhặt điện thoại. Màn hình bị vỡ đến mức không còn dùng được nữa. Bây giờ thì đúng như ý cô rồi, điện thoại hỏng, cậu muốn liên lạc cũng chẳng được nữa!
Sáng hôm sau, Vy bưng bộ mặt chán nản đến lớp học. Thầy giáo dạy hôm nay cũng chính là thầy giáo đi kiểm tra hôm qua, hại cô làm hỏng điện thoại. Có lẽ mang chú trả thù riêng, cô mặc kệ, gục đầu xuống bàn không để tâm thầy nói cái gì.
- Cuối tuần tới các em trong danh sách sẽ được trở về nhà, nhớ chú ý, chiều chủ nhật phải có mặt ở trường đúng giờ để về trường trước giờ cơm chiều, rõ chưa?
- Dạ rõ! – Cả lớp hào hứng đáp lời.
- Em thưa thầy, lần này những ai được về thế ạ?
- Đúng rồi ạ, thầy mau đọc danh sách cho chúng em đi ạ!
- Trật tự! – Mắt thầy nhưng tia laze rà soát khắp cả lớp một lượt. – Ai ngoan thi sẽ được về!
- Ơ… thể là thế nào ạ? – Cả lớp lại nhao nhao lên, có đứa còn thầm thì bảo thầy như đang lừa trẻ con.
- Các anh chị thế nào, đừng tưởng qua mắt được tôi. Buổi tối đứng ngoài cửa, tôi nghe thấy hết đấy nhé. Cũng lạ thật, phòng con gái thì toàn nói chuyện về con trai, phòng con trai thì lại bàn nhau về con gái. Rồi còn cả… rõ ràng toàn con gái với nhau mà lại xưng anh xưng em! Thanh niên thời nay đúng thật là kì lạ!
Mấy đứa bị thầy nói đến chột dạ, đồng loạt cúi đầu xuống không nói gì, trong lòng tự nhắc nhở mình sau này phải cẩn thận mới được. Thầy đúng là thần thông quảng đại, cái gì cũng biết tuốt!
Buổi chiều sau giờ học, đám con trai tụ tập ngoài sân chơi bóng rổ. Mặc dù trời đã vào thu nhưng vẫn có ánh nắng chói chang, điều kiện ở khu quân sự lại không tốt nên ai cũng cảm thấy nóng bức. Hà bị Vy và Ngọc kéo xuống sân hóng gió một cách miễn cưỡng. Ba người các cô đi lướt qua đám con trai đang chơi bóng, người đứa nào cũng mướt mải mồ hôi vậy mà vẫn say mê hò hét ồn ã khắp cả sân. Cô nhìn trái bóng màu cam bay qua bay lên trên sân, rụt cổ lại chen vào giữa Vy và Ngọc.
- Bà làm sao thế?
- À, tôi muốn đi ở giữa thôi mà.
- Vẽ chuyện. Sao tự nhiên thế?
- À thì bà biết đấy, tôi dị ứng với quả bóng đấy, nhỡ nó mà…
“Bốp!”
Chưa kịp nói dứt lời, quả bóng bay thẳng vào đầu Hà rồi đập xuống đất tạo thành những vòng cung đẹp đẽ. Không biết phải khen tài tiên tri của cô quá xuất sắc hay là phải nói hôm nay cô quá xui xẻo, ba đứa đi với nhau mà quả bóng lại chọn trúng cô mà bay vào là thế nào? Hà ôm đầu, đau đến nổ đom đóm mắt. Cô quay ngoắt lại, trừng mắt với đám con trai đang ôm bụng cố nén cười.
- Là ai làm?
- … - Không ai dám lên tiếng vì chỉ sợ nói ra thì sẽ phì cười. Dù biết cười lúc này là không phúc hậu nhưng mà vẻ mặt của “kẻ tội đồ” trông như đang bị táo bón, hài hước không sao tả nổi.
- Bình tĩnh, bà có làm sao không? – Vy xoa đầu giúp Hà.
- Là-ai-làm?
Hà gằn giọng, nhấn mạnh từng chữ. Cả đám con trai bị khí thế của cô làm cho im re, cúi đầu chỉ Khánh đứng ở gần cột rổ.
- Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không cố ý đâu, thật đấy!
- Đúng là không thể yêu thương nổi! – Hà cướp quả bóng trong tay Ngọc. – Nếu là cậu thì tôi không thể nào tha thứ được. Đứng lại đó!
Khánh hoảng sợ bỏ chạy một cách khó hiểu. Xét về vóc dáng, cậu cao hơn cô cả một cái đầu, sức vóc của một đứa con trai tất nhiên cũng hơn hẳn, thế nhưng cậu lại bị cô dọa mà ngu ngốc chạy lòng vòng quanh sân. Vì lí do gì đó mà trong khoảnh khắc đó cậu đã nghĩ rằng mình sẽ chết một cách khó coi dưới tay cô, kết quả là tạo ra một màn hài kịch mèo đuổi chuột trên sân. Hà ra sức đuổi theo Khánh, tốc độ của cô khiến cả đám đứng đó mở rộng tầm mắt. Lúc thi kết thúc môn điền kinh còn chưa bao giờ thấy cô cố gắng đến thế đâu!
Mắt thấy gần bắt kịp Khánh, Hà giơ quả bóng rổ lên, ý định chọi vào đầu cậu một cái thật đau để trả thù. Bất ngờ, từ dãy nhà bên phải, thầy Nghĩa ung dung đi ra, cắt ngang đường chạy của cô. Hà gấp gáp phanh lại, mất đà bổ nhào vào người thầy. Theo phản xạ, thầy đưa tay ra đỡ cô. Tất nhiên cảnh tượng này sẽ hết sức lãng mạn nếu như không có quả bóng rổ như mang mối thù truyền kiếp với cô bị thả rơi xuống đất, bật ngược trở lại đập trúng vào trán cô không hề khoan nhượng.
- Á!
- Hà!
Không rõ là vì quá mất mặt với thầy giáo hay vì cú đập vừa rồi mà Hà bất tỉnh nhân sự. Sau tích tắc há hốc miệng trước một chuỗi sự việc liên tiếp nhau tạo ra tình huống dở khóc dở cười vừa rồi, cả đám rối rít chạy lại xem tình trạng của Hà. Thầy Nghĩa bế xốc cô lên, chạy nhanh đến phòng y tế.
- Cô ơi, bạn ấy có làm sao không ạ? – Vy và Ngọc lo lắng hỏi thăm cô y sĩ.
- Bị đập trúng nên choáng mới ngất đi, một lát nữa sẽ tỉnh thôi, không sao đâu. Chỗ sưng kia chịu khó dán thuốc vài ngày sẽ khỏi.
- Vậy thì tốt rồi. – Thầy Nghĩa thở phảo nhẹ nhõm. – Hai đứa ở lại trông chừng bạn ấy, để thầy báo lại cho đại đội trưởng của hai đứa.
- Em cảm ơn thầy ạ.
Vy tiễn thầy ra cửa, nhìn thấy Khánh đứng thập thò ở bên ngoài không dám vào. Cô lắc đầu cảm thán, gật đầu chào để cậu ta yên tâm rồi trở vào. Ngọc ngồi cạnh giường, vơ lấy tờ báo làm quạt tay, nghi ngờ nhìn thấy khóe miệng của Hà nhếch lên. Ơ, cái con bé này không phải là đang bị ngất sao?
- Ê, tỉnh rồi à? Bị bóng rổ đập hai lần nên đầu hỏng luôn rồi đúng không? Đau thế mà còn cười!
- Nó tỉnh rồi hả?
Bị Ngọc phát hiện, Hà mở mắt ra, ôm mặt cười đầy thẹn thùng. Kì thực lúc bị quả bóng đập vào, cô đúng là đau đến ngất đi nhưng chỉ là suýt thôi, cô vẫn tỉnh táo, vẫn biết được mình đang được thầy bế đến phòng y tế, vẫn cảm nhận được hơi thở đầy quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành. Có lẽ đây gọi là trong cái rủi có cái may, nếu được thầy bế như thế, cô nguyện để cho quả bóng rổ chọi trúng đầu mình thêm mấy cái, hạnh phúc chết đi được ấy!
- Này, đầu bà bị hỏng thật rồi à? Sao không nói gì mà cứ cười mãi thế? – Vy sờ tay kiểm tra chỗ sưng lên của Hà.
- Ái, đừng đụng vào, đau đấy!
- Đau mà vẫn cười? Ấm đầu thật rồi!