Việt tựa vào trán Linh, trên môi cậu là một nụ cười hạnh phúc, nụ cười mà Vy chưa từng thấy qua và đặc biệt chói mắt. Vầng quang của tình yêu bao trùm lấy họ, khiến cho người bên cạnh trở nên thật nhỏ bé, thật hèn mọn. Vy bấu chặt tay, đầu ngón tay cắm vào da dường như đã bật máu. Thấy cô xuất hiện, Linh như muốn trêu ngươi cô, thậm chí còn có xu hướng ôm chặt lấy Việt hơn. Vy không buồn bận tâm đến vẻ mặt Linh, từ từ tiến lại, cố nén đi cơn run rẩy từ sâu trong nội tâm, nhìn thẳng vào mắt cậu mà hỏi:
- Cậu… đây là ý gì?
- Chúng tớ là đang yêu nhau. Sao hả? Có vấn đề gì với cậu sao? – Linh trả lời thay Việt.
- Thật… chứ?
Cậu một mực im lặng. Cái nhìn của cậu mang theo một sự nặng nề khó tả nhưng dù có lục lọi, có tìm kiếm như thế nào vẫn không có chút ấm áp nào dành cho cô. Sự im lặng đôi khi còn có sức mạnh hơn cả lời nói, im lặng để thừa nhận!
- Cậu không được như vậy. Chẳng phải là cậu nói yêu mình sao Việt? Chẳng phải là cậu nói cậu sẽ là chiếc ô của mình sao? Chẳng phải là cậu nói dù sau này tóc bạc, răng rụng cậu vẫn muốn che ô cùng mình đi dạo phố sao? Bây giờ cậu thế này là sao? Những thứ đó rốt cuộc có ý nghĩa gì?
- Mình mệt mỏi thật sự rồi Vy ạ. Mình không muốn mãi là người cho đi mà không nhận được hồi đáp. Người trong lòng cậu mãi mãi là Tuấn! Chỉ có ở bên Linh mình mới cảm giác mình được yêu thương. Chúng ta… chia tay đi!
- Cậu… không phải! Không phải đâu! Không được đi! Nếu bây giờ cậu đi thì đừng bao giờ quay lại nữa!
Đột nhiên cô nhìn thấy Việt dần dần biến mất, đôi tay cô hoảng hốt chụp lấy cậu nhưng rồi tất cả hóa thành không khí, hư hư ảo ảo khuất dạng. Vy ngã nhào ra đất nhưng không một ai đỡ cô dậy. Cô cuộn mình, vùi mặt vào hai chân, tiếng nấc mắc nghẹn ở cổ họng không thoát ra được, uất ức, cực kì uất ức!
- Đừng đi mà, mình xin cậu đấy. Đừng đi có được không?
- Vy! Vy! Mau tỉnh lại đi.
Vy giật mình, choàng tỉnh giấc. Thứ đầu tiên đập vào mắt cô là trần nhà trắng tinh. Đây là đâu? Việt đâu rồi? Cậu ấy đi rồi sao?
- Bà tỉnh chưa?
- Tôi… sao thế này?
- Đây là phòng y tế, vừa rồi bà bị ngất ngoài sân. Dọa bọn tôi sợ chết đi được!
Vy sờ tay lên mặt, cấu mạnh một cái. Đau! Thì ra đây mới là thật. Chuyện ban nãy… là mơ có phải không? Việt không bỏ cô đi có phải không? Thật may quá! Thật may quá! Nhớ nhung, hờn giận, thất vọng và cả sự buồn tủi, những cảm xúc đan xen, thi nhau dày vò cô. Bỗng nhiên dưới bụng đau nhói, cơn đau ập đến bất ngờ đánh vỡ lớp mặt nạ bình tĩnh trong suốt những ngày qua. Nước mắt Vy lại chảy ra, dù lau thế nào cũng không hết được. Cả người cô mồ hôi nhễ nhại, áo, tóc bết dính giờ lại nằm khóc trông cực kì thê thảm. Hà vội vàng ôm cô dỗ nhưng dỗ thế nào cô cũng không nín.
- Tôi… đau quá!
- Đau bụng hả? Cần chườm nước nóng không?
- Tôi… mệt quá!
- Ừ… ừ, cứ nghỉ đi. Ngoan, bọn tôi xin phép thầy giúp bà rồi. Cứ nghỉ hết ngày hôm nay đi nhé!
“Người bạn” hàng tháng mỗi lần “hẹn hò” với Vy đều gây ra những triệu chứng hết sức khó ưa. Đau bụng, đau lưng giờ thêm cả đau tim nữa! Bạn à, tháng này bạn thật là đỏng đảnh đấy!
Màn đêm bao trùm khắp không gian. Đêm dần về khuya, những tiếng trò chuyện rủ rỉ thưa thớt dần, cả phòng tĩnh lặng, vẳng lại những tiếng côn trùng kêu về đêm. Lăn qua lăn lại nhiều lần, cô bạn nằm giường trên dường như đang tỏ vẻ khó chịu, Vy ngoan ngoãn nằm thẳng lại, mắt vẫn tỉnh táo nhìn trần nhà. Theo thói quen, cô giơ bàn tay lên, bốn ngón tay bị cảm màn đêm bao trùm, chỉ nhìn thấy cái bóng của nó hắt lại. Bốn người, không vì lí do gì cả, bị buộc lại một chỗ. Vốn dĩ là những người bạn chung trường, chung lớp, có thể vui vui vẻ vẻ mà gặp nhau ôn lại kỉ niệm nhưng vì cớ gì mà đánh mất đi niềm vui đó? Có lẽ bởi vì tình bạn đã không còn thuần khiết như trước nữa, có lẽ bởi vì một khi đã đi quá giới hạn rồi lại muốn ích kỉ có được người kia.
Tình cảm là một trò chơi đuổi bắt, bạn mãi mãi không thể nào biết được người cuối cùng mình bắt được là ai. Cô – chạy mải miết đuổi theo Tuấn nhưng không ngờ trên đường lại va phải Việt, cậu – dường như cũng đang đuổi theo cô nhưng phía sau cậu còn có Linh. Giấc mơ ban sáng giống như một điềm báo trước cho tương lai, cô tức giận nói rằng cậu đừng quay trở lại nữa. Thật ra nói xong câu đó, cô đã rất hối hận. Sau khi hết giận, thật sự là không được gặp lại cậu nữa sao? Cô không cam tâm, cô muốn đâm thủng lớp màng mỏng ngăn cách giữa hai người, muốn nhìn thấy cậu. Còn kết quả sau đó… cô thật sự vẫn chưa dám nghĩ đến.
.
.
.
Cuộc sống này tràn đầy thử thách bất ngờ đến với con người khi chúng ta không có sự chuẩn bị, tỷ như không mang ô nhất định trời sẽ đổ mưa, không học bài nhất định sẽ bị gọi lên bảng. Cách duy nhất mà con người có thể làm là… chấp nhận nó như một phần của cuộc đời này.
Danh sách sinh viên được về cuối tuần này được thầy giáo công bố. Cho đến tận cái tên cuối cùng, Vy cũng không đợi được tên mình. Cô thất vọng, úp mặt xuống bàn. Dẫu biết rằng tuần này không được về thì còn tuần sau, tuần sau nữa nhưng cô không đợi được, biết đâu cả cậu cũng không được. Nghĩ đến đó, cô lại càng gấp gáp hơn, chỉ hận không thể về Hà Nội thật nhanh để đến gặp cậu.
- Không sao đâu! Đợi tuần sau cũng được mà.
- Hay là… đợi tôi tìm xem có ai đổi lượt về cho bà được không nhé?
Nhìn bộ dạng chán nản của Vy, Ngọc vắt óc nghĩ cách. Đáng tiếc sau một hồi nhìn đi nhìn lại, cô vẫn không tìm được ai có thể giúp đỡ.
- Ý! Lớp Hà có thằng Khánh được về kìa!
- Ừ? Cũng có phải tôi về đâu mà mắt bà sáng rực lên thế?
- Bà có thể nhờ nó đổi cho Vy mà?
- Hả? Bà đùa à? Không bao giờ đâu!
- Chưa thử làm sao biết?
- Có chết tôi cũng không thử!
- Đi mà, Hà đáng yêu!
Hà lắc đầu, tự dặn lòng là phải kiên quyết từ chối đến cùng. Mặc dù vậy, trước sự uy hiếp đầy bạo lực của Ngọc cùng đôi mắt tỏ vẻ vô cùng đáng thương của Vy, Hà bắt đầu xiêu xiêu lòng. Sau một chuỗi nhì nhèo năn năn nỉ, cô cũng vác “mặt mo” đến tìm Khánh.
Chẳng biết vì sao khi Hà gọi Khánh ra ngoài nói chuyện, cậu trông có vẻ nhưng rất bối rối, còn kèm theo cả sự hồi hộp. Hiếm khi nào cậu có dáng vẻ lạ lùng này, tự nhiên cứ gãi đầu gãi tai đứng trước mặt cô. Hà liếc cậu mấy chục lần, có nói mấy câu thôi mà cậu ta phải bày ra cái vẻ ngốc xít đấy không? Hay là ở với lũ con trai nhiều quá nên đâm ra mắc bệnh sợ gái rồi?
- Cậu… cậu có gì muốn nói à? – Khánh ấp úng lên tiếng trước.
- À, có chuyện muốn nói với cậu. Thật ra thì… cuối tuần này cậu được về nhà có phải không?
- Ừ?
- Cậu có thể… nhường chỗ cho Vy được không? Nó đang có việc rất rất cần. Biết là còn mấy đợt được về nữa nhưng mà thời gian rất gấp nên tớ mới phải ra năn nỉ cậu thế này. – Hà phát hiện ra vẻ mặt Khánh cứng lại, sợ cậu từ chối vội nói thêm. - Cậu biết Việt đúng không? Vy với Việt đang cãi nhau, nó muốn về làm lành với cậu ấy. Có câu gì mà đại ý là dù phá bảy tòa nhà cũng không nên phá một mối nhân duyên mà! Cậu làm ơn giúp nó đi, được không?
- Cậu là tìm mình vì chuyện này?
- Ừ. Chỉ có vậy thôi. Sao hả?
Khánh chưng hửng. Nếu chỉ là vì chuyện này mà cô đến tìm cậu, vậy thì cậu hồi hộp từ nãy đến giờ để làm gì? Cậu cúi đầu, cẩn thận nhìn cô, biểu cảm trên mặt cô ngoại trừ ngạc nhiên vẫn là ngạc nhiên, không hề giống như còn che giấu chuyện gì khác.
- Cậu… - Khánh ngập ngừng. – Thật là không còn gì khác?
- Ừ. Chỉ có chuyện đó thôi. Cậu có đồng ý không?
- Vậy thì, cậu chưa đọc được cái gì sao? Cậu không thấy tờ giấy trong quyển sách à?
- Giấy nào? Sách nào? Cậu đang nói cái gì vậy?
- Tờ giấy trong quyển sách giáo dục quốc phòng ấy!
- Không có mà. Sách mình chẳng có tờ giấy nào cả.
- Rõ ràng là…
- Đôi lúc mình có cảm giác chúng ta không cùng một hệ hành tinh, cậu nói gì mà tớ chẳng hiểu chút nào. Rốt cuộc là cậu có đồng ý không?
Khánh vò đầu, thở dài.
- Được rồi. Chỉ cần thầy giáo đồng ý thì tớ không vấn đề gì.
- Ha ha, cảm ơn cậu nhiều lắm. Lần sau nhất định mình sẽ trả ơn cậu.
Khánh lắc đầu đầy chán nản, trong lòng cậu lúc này chỉ nhớ đến tờ giấy kia. Là cô che giấu quá tốt hay là vì thật là cô không thấy nó? Vậy thì tờ giấy đó đã đi đâu rồi? Cậu chắc chắn là mình đã không đặt nhầm chỗ mà. Có lẽ là đã rơi ra…. Nếu đã biến mất thì đừng xuất hiện mà gây thêm rắc rối nào nữa. Đành tìm cách khác vậy!
.
.
.
Ngày được về, Vy hồi hộp đến mức mất ngủ từ tối hôm trước. Buổi sáng dậy thật sớm, đánh răng rửa mặt rồi ngồi chờ đến giờ xe đón về, cô đi đi lại lại trong phòng ngủ không biết đã là lần thứ mấy. Cái vẻ bồn chồn, lo lắng hiện rõ trên gương mặt. Mấy đứa cùng phòng to nhỏ thì thầm với nhau, trước khi vào phòng thi cũng không thấy Vy hồi hộp như vậy, không biết là vấn đề gì, thật tò mò nha!
Mắt thấy kim phút dần nhích đến số mười hai, Vy đeo túi xách, chạy ngay xuống sân tập trung.
- Bình tĩnh nào! Bà cứ làm như sắp đi ra trận đến nơi ấy!
- Tự dưng tôi lo lắm, không biết vì sao cứ lo lo.
- Cố lên! Cố lên!
Lúc ba bọn họ đang líu ríu nói chuyện, cô bạn cùng lớp với Vy gọi cô:
- Vy ơi, có người đến tìm kìa!
- Ai vậy? – Vy lẩm bẩm. – Sắp về rồi còn ai tìm mình nữa?
- Cậu ra đó xem rồi thì biết không phải sao? Mình chỉ nghe tiểu đội trưởng bảo thế thôi.
Ôm một bụng thắc mắc ra đến cổng, Vy nhìn thấy một người con trai dáng cao cao, gầy gầy tựa vào cửa xe ô tô đỗ ở ven đường. Khi người đó quay lại, cô nhận ra là Tuấn. Ôi quỷ thần ơi, cô quên bẵng mất đi chuyện ở bệnh viện! Tuấn nheo mắt nhìn cô gái há hốc miệng ở đằng xa. Cậu xuất hiện ở đây làm cô ngạc nhiên thế sao?
- Chào cậu!
- Cậu… cậu… sao lại ở đây?
- Mình đến để thăm cậu, ngạc nhiên không?
- …
- Vốn định gọi trước nhưng điện thoại cậu mãi không liên lạc được, tớ nghĩ nên đến vào cuối tuần thì không làm phiền cậu học. Cậu… không bận gì chứ?
Vy quay lại nhìn các bạn kéo nhau lên xe, chớp mắt mấy cái ý trả lời Tuấn.
- Các cậu định đi đâu à?
- Mình và các bạn ấy được về cuối tuần, cũng sắp lên xe rồi.
- Vậy thì càng tốt, mình đưa cậu về tận nhà luôn.
- Ơ… nhưng mà… cậu biết lái xe ô tô?
- Ừ, mình vừa mới có bằng, xe này là của bố mình, tuy không lão luyện nhưng cũng đủ đưa cậu về nhà an toàn.
- Nhưng mà… không biết thầy có cho mình tự tách về không?
- Chắc là không sao đâu. Cứ bảo mình là anh họ cậu!
Dù Vy có từ chối thế nào, Tuấn cũng tìm cách để cô không nói được gì nữa. Đối mặt với sự nhiệt tình của cậu, cô miễn cưỡng đi xin phép thầy giáo. Có lẽ hôm nay cô nhất định phải theo cậu về rồi, đến cả thầy giáo cũng tin Tuấn là anh họ của cô, dễ dàng đồng ý để cô tự do về nhà. Vy thở dài, không tình nguyện ngồi lên xe cậu trước con mắt tự cầu phúc của hai đứa bạn.
Ngồi trên xe, Tuấn không nói gì, Vy ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ không dám nhìn cậu. Không gian trong xe ngột ngạt lại yên tĩnh khiến cho tâm trạng cô càng nặng nề hơn.
- Lần trước…
- Mình bật nhạc nghe có được không? – Vy ngắt lời Tuấn.
- Ừ, được chứ!
Tiếng nhạc từ radio phát ra, tạm thời làm cô cảm thấy thoải mái hơn. Đèn đỏ. Xe dừng lại. Một lần nữa, Tuấn lại cất lời:
- Lần trước cậu vội về quá làm mình chưa kịp nói với cậu cái này.
Đến rồi, đến rồi sao? Hai tay Vy vô thức bấu chặt lấy góc áo, hình như cô đang sợ hãi điều cậu sẽ nói ra. Rốt cuộc vì sao lại sợ hãi vậy? Sợ hãi vì sẽ khó xử, sợ hãi vì mình sẽ xiêu lòng hay sợ hãi Việt sẽ tức giận? Chẳng biết từ bao giờ mà cô lại sợ hãi nói chuyện tình cảm vậy?
- Đây cho cậu cái này!
Tuấn đặt vào tay Vy một con dấu nhỏ, phía dưới có khắc tên cô. Cô tròn mắt nhìn vật thể mới xuất hiện, tự nhiên trong lòng bịch một cái, sợi dây siết chặt nới lỏng ra, dễ chịu vô cùng.
- Anh Cường biết chuyện của bọn mình nên cảm thấy áy náy, làm tặng cậu cái này. Mãi bây giờ mới có cơ hội đưa cho mình cái này.
- Ý cậu… lần ở trong bệnh viện là cậu muốn đưa cho mình cái này?
- Ừ, đúng rồi.
Nghe câu khẳng định của Tuấn, Vy cảm thấy buồn cười bản thân mình đã nghĩ nhiều. Đúng là con gái, chỉ thích suy diễn lung tung. Nhưng mà cũng tại Tuấn, đưa một con dấu thôi có cần phải nói thêm nhiều câu đáng hiểu lầm như thế không? Bỗng nhiên cô tự xấu hổ vì những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, sợ cậu nhìn ra manh mối gì, muốn mở lời nói gì đó cho hoàn hoãn không khí. Tuấn nhìn cô gái bên cạnh đang cúi đầu mân mê con dấu, đôi tay nắm chặt lấy vô lăng, ánh mắt nhìn thẳng, nhẹ giọng nói giống như thì thầm. Vậy mà Vy nghe rất rõ, rõ đến mức dội thẳng vào trái tim.
- Thực ra còn một câu nữa… mình thích cậu.