Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 45: Chương 45




- Thế nào? Hồi hộp không?

Linh từ phía sau chạy đến, quàng tay qua vai Việt. Cậu giật mình, nhẹ nhàng nhích ra một chút, cười với cô:

- Bình thường thôi. Mình cũng không quá kì vọng được giải cao. Chỉ là công sức cả nhóm đổ ra được thành quả ngày hôm nay là rất đáng tự hào rồi. Nhưng sao trông cậu còn hồi hộp hơn cả bọn mình ấy!

- Đúng vậy. Không biết tại sao nhỉ? Mình còn trông chờ hơn cả các cậu luôn. Cậu hiểu ý mình mà?

Đối diện với vẻ mặt tràn đầy kì vọng của Linh, Việt cảm thấy rất có lỗi. Có lẽ là do những hành động của cậu trong thời gian qua vô tình khiến cô nuôi hi vọng. Tội lỗi này, cậu phải làm thế nào mới tốt đây?

- Mình… dù thế nào… có lẽ không…

Linh mở to mắt chờ đợi từng chữ cậu nói ra. Không? Cái gì không? Chẳng lẽ cậu sẽ không nắm lấy cơ hội được trao trước mắt? Vì sao mới chỉ có một tuần mà thái độ của cậu lại thay đổi nhiều như vậy? Rõ ràng trước đó cậu đã đồng ý sẽ suy nghĩ, trước đó còn không từ chối sự theo đuổi của cô, trước đó còn… còn cười với cô nữa. Nếu những điều đó không tính là thứ gì, vậy thì những chờ mong của cô trong thời gian qua tính là cái gì?

- Tớ không muốn nghe! Không muốn nghe! Không muốn nghe.

Cô bỗng bịt chặt tai, luôn miệng từ chối chấp nhận lời cậu nói. Những người đứng trong hội trường ghé mắt nhìn họ xì xầm. Việt bất đắc dĩ kéo cô ra ngoài, nhẫn nại chờ cô bình tĩnh. Là do cậu gây ra nên chẳng trách ai được.

- Cậu nghe mình nói này! Thời gian qua nếu mình có làm gì khiến cậu hiểu nhầm thì mình thật sự rất rất xin lỗi. Cậu nói rằng mình khốn nạn cũng được, ừ, mình thừa nhận mình rất khốn nạn. Chắc là cậu biết điều này từ trước khi đi du học nhưng mình vẫn muốn nói rõ với cậu, người mình yêu là Vy. Mình rất xấu xa, rất khốn nạn, bên ngoài còn rất nhiều người tốt hơn mình, cậu xứng đáng với những người đó. Bởi vậy nên đừng vì mình mà suy nghĩ nữa được không?

Linh mím môi, cố kìm lại nước mắt đang chực trào ra. Trước kia mọi người đều ngầm hiểu trong lòng, đau lòng cũng là một mình mình chịu đựng, một mình mình vượt qua. Còn bây giờ, trực tiếp nghe được lời từ chối lại là một cảm nhận khác. Đứng trước mặt người ta, bị ánh mắt người ta soi vào tận đáy lòng, một chút cảm xúc cũng không thể che giấu được, cảm giác này còn kinh khủng hơn sự đau buồn kia gấp nhiều lần. Nhưng Linh là một cô gái lạc quan, đôi khi chính sự lạc quan đó khiến cô luôn đâm đầu vào ngõ cụt không thể tự thoát ra.

- Vậy cậu định sẽ từ bỏ học bổng sao? – Cô run rẩy hỏi. – Đó là một cơ hội tốt đối với tương lai của cậu! Cậu định chỉ vì Vy mà từ bỏ cả tương lai sao? Sau này cậu sẽ không hối hận?

- Mình… mình không biết tương lai như thế nào nhưng hiện tại sẽ không hối hận.

- Mình biết mình không có tư cách khuyên nhủ gì cậu. Còn mẹ cậu, còn thầy giáo chắc chắn họ sẽ có cách!

Việt thở dài bất đắc dĩ nhìn bóng lưng cô đơn rời đi của Linh. Cho đến tận sau khi có kết quả giải thưởng, Linh vẫn mất dạng. Không phụ công sức của cả nhóm bỏ ra, bọn họ đã đạt giải nhất. Cả lớp Việt vui mừng kéo nhau đi liên hoan nhưng niềm vui không trọn vẹn vì sự vắng mặt của Linh. Phải nói trong lòng cả lớp, vị trí của cựu lớp trưởng là không thể nào thay thế được, cuộc vui của lớp thiếu vắng cô cứ như ăn bánh cuốn thiếu nước chấm vậy. Việt lờ mờ đoán ra được nguyên do, không nằm ngoài dự đoán, ngay buổi chiều, cậu được gọi đến văn phòng của thầy giáo.

- Cho thầy gửi lời chúc mừng đến cả nhóm nhé.

- Em cảm ơn thầy ạ.

- Còn chúc mừng riêng em. Hồ sơ của em đã được trường bạn chấp nhận, em và một bạn ở khoa quản lí sẽ nhận được hai suất học bổng.

Thầy đẩy gọng kính đã trễ xuống sống mũi, quan sát cậu sinh viên ngồi đối diện. Một chuyện tốt như vậy mà vẻ mặt của cậu không biểu lộ sự vui mừng đáng có. Việt cũng tự cảm thấy mình ngược đời. Cả lớp biết chuyện đều suýt xoa ngưỡng mộ cậu, còn cậu đang cực kì mâu thuẫn. Du học ư? Đã mấy lần cậu nghe đến chuyện đó rồi? Nó tốt đến thế sao?

- Thầy cũng nghe Linh nói, hình như em muốn từ chối?

- Em…

- Thầy già rồi, không hiểu lũ thanh niên các cậu nghĩ cái gì! Không kể đến môi trường học tập ở nước ngoài tốt hơn Việt Nam, đây còn là cơ hội hiếm có ra ngoài mở mang đầu óc nữa. Không phải là cứ đi du học thì mới có tương lai nhưng đây là điều kiện thuận lợi em ạ. Thầy tin không chỉ thầy mà ngay cả em cũng biết được điều đó. Vậy em còn nghĩ ngợi điều gì?

Đúng vậy, cậu lưỡng lự là vì điều gì vậy? Hình như trong lòng cậu, còn có rất nhiều thứ để lo lắng, có rất nhiều người cần phải bận tâm. Nghe thầy phân tích lợi ích nhiều như vậy, cậu có chút động lòng nhưng phiền muộn lại nhiều hơn cả.

- Thầy nghe nói em có bạn gái rồi đúng không? Nếu là vì cả chuyện đó nữa thì thầy thấy rằng không cần phải suy nghĩ. Tuy thầy khô khan nhưng cũng hiểu một điều, tình yêu thật sự dù có là khoảng cách bao xa cũng vượt qua được. Chỉ là đi mấy năm chứ có phải là đi luôn đâu? Nếu ngay cả mấy năm cũng không chịu được thì chi bằng từ bỏ ngay bây giờ bởi vì đó chưa phải là người sau này cùng em đi suốt cả đời. Các cô, các cậu hay có cái kiểu du học là chia tay luôn. Ngày trước chiến tranh, đàn ông đi bộ đội biền biệt mấy chục năm chưa về, thậm chí đến một lá thư cũng không có vậy mà người ta cũng chờ được nhau đấy thôi. Bây giờ thì ngày nào muốn nhìn mặt mà chẳng được?

Nói một lúc lâu, xem chừng đã hết lời, thầy ngừng lại, nhấp một ngụm nước, từ tốn nói với cậu:

- Em về nghĩ lại thật kĩ xem có nên bỏ đi cơ hội tốt thế này không? Con trai nên lí trí một chút em ạ.

- Vâng ạ, em sẽ suy nghĩ.

- Vậy thì về trước đi, lúc nào có câu trả lời thì tìm thầy.

- Em chào thầy ạ.

Việt rời khỏi văn phòng trong dòng suy nghĩ miên man. Vốn đã suy nghĩ từ rất lâu trước đó nhưng đến khi nó xảy ra thật rồi thì vẫn rối rắm không có câu trả lời. Bảo không lung lay khi có nhiều người thuyết phục thế thì không phải nhưng mà… có nhiều thứ dù nắm trong tay rồi nhưng không đủ cảm giác an toàn nên vẫn muốn thời thời khắc khắc nhìn thấy nó bởi người ta sợ một câu “xa mặt cách lòng”. Xa mặt cách lòng…

.

.

.

Chú cún khỏe mạnh trở về từ phòng khám, lại hoạt bát chạy tung tăng khắp nhà. Đến tối, theo thói quen được dắt đi dạo, chờ mãi không thấy chú nhân để tâm đến nó, cún con bèn chạy lòng vòng quanh chân Việt, sủa lên biểu thị mong muốn. Cậu nhìn đồng hồ mới biết đã đến giờ, bật cười đầy cưng chiều dẫn nó đi chơi. Dường như vẫn còn ám ảnh chuyện bị bỏ rơi trong công viên này, chú cún chỉ dám đi chơi quanh quẩn bên cạnh Việt, chốc chốc ngẩng đầu xác định cậu vẫn còn ở đây. Cậu ngồi ngẩn người suy nghĩ, chợt bên tai nghe thấy tiếng chó sửa váng lên, cậu giật mình, vội vàng đi tìm nó.

Một cô gái lạ mặt đang ngồi xổm trên đất, để mặc chú cún liếm lia lịa trên mặt, thậm chí cô ấy còn ôm lấy nó ra vẻ cực kì vui mừng. Cậu bước đến gần, khẽ kêu tên nó. Nó ngẩng lên nhìn cậu, sủa một tiếng nhưng vẫn không rời khỏi người cô gái. Cô ấy vỗ đầu nó, chủ động giới thiệu bản thân với cậu:

- Xin chào, mình là chủ nhân của Tũn. Lần trước nhà mình sơ ý để cửa mở, Tũn chạy lạc ra ngoài không nhớ đường về. Mình cứ nghĩ là mất nó rồi, không ngờ lại tìm được ở đây. Có phải cậu là người đã nhận nuôi nó không?

- Đúng vậy. – Cậu cúi xuống, vuốt ve bộ lông của chú cún. – Thì ra nó tên là Tũn à?

- Thật sự là cảm ơn cậu rất nhiều. Mình đã sợ nó bị bọn bắt trộm chó bắt đi mất rồi chứ. Đứa em gái mình không tìm thấy nó nên khóc suốt. Thật là may. Thật là may. – Cô gái ngước nhìn cậu. – Không biết… mình có thể đưa nó về nhà được không? Em gái mình chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Việt nhìn Tũn từ đầu đến cuối vẫn ngoan ngoãn ngồi im bên cạnh cô gái. Một chú chó khi đã nhận định ai là chủ nhân của nó sẽ trung thành với người đó suốt cả cuộc đời, dù có bị họ bỏ rơi, có bị họ ghẻ lạnh đi chăng nữa. Chính vì nét tính cách đó mà chó luôn là người bạn thân thiết nhất của con người. Mới đây thôi, nó vẫn còn rất ỷ lại cậu, vậy mà bây giờ lại dứt khoát đưa ra sự lựa chọn như vậy… cậu còn biết làm thế nào được nữa?

- Cậu vốn là chủ nhân của nó mà! Tất nhiên nó phải theo cậu rồi!

- Cảm ơn cậu rất nhiều. Nhà cậu ở đâu, nếu được mình sẽ thường dẫn nó về thăm cậu.

- Được rồi. – Cậu cúi xuống, vỗ đầu chú cún. – Đừng bao giờ sơ ý để mở cửa nữa, lần sau lạc mất có khi sẽ không may mắn tìm về được nữa đâu.

- Mình nhớ rồi. Tũn, về thôi nào.

Chú cún quyến luyến liếm tay Việt, chậm rãi đi theo cô chủ, thỉnh thoảng ngoảnh đầu nhìn cậu như một cách chào tạm biệt. Nhìn chú cún rời đi, trái tim cậu hẫng một cái. Thời gian có Tũn như một thành viên trong gia đình quá vui vẻ, quá hạnh phúc khiến cậu quên mất có một ngày chủ nhân thật sự sẽ tìm đến. Thứ già không phải của mình, dù có dùng dây buộc lại cũng không phải là của mình.

Cậu ngồi một mình trên ghế đá, tự nhiên nhớ tới lần trước muốn giới thiệu chú cún cho Vy. Vy à, cún con đã trở về với chủ nhân mất rồi…

Mẹ Việt đi làm về, việc đầu tiên khi vào nhà là cất giọng gọi chú cún. Gọi mãi không thấy bóng dáng nho nhỏ quen thuộc chạy ra đón, bà đi tìm quanh nhà lại phát hiện cậu đang dọn dẹn cái ổ ở góc nhà.

- Mẹ về rồi à?

- Cún con đâu rồi? Sao không thấy nó? Lại chạy đi chơi đâu rồi?

- Lúc nãy chủ nó đã đến dẫn nó về rồi mẹ ạ!

- Chủ? Chủ nào?

- Dạ, là người chủ thật sự ấy.

Bà sững sờ trong chốc lát mới nhớ ra rằng vốn dĩ cún con này là một chú chó đi lạc, đến ở tạm nhà bà mà thôi. Bỗng chốc gương mặt bà ảm đạm, khẽ hỏi cậu:

- Làm sao mà họ tìm được nó? Thế nhà đó có tốt không?

- Bọn con vô tình gặp được cô ấy ở công viên. Con cũng không rõ nữa, nhưng nghe chừng là thương nó. Cô ấy hứa sẽ thường xuyên dẫn nó về chơi nhà mình.

Mẹ Việt gật đầu, bỏ đi lên tầng. Bữa cơm hôm nay, bà ăn ít hơn thường lệ, mới được lưng bát đã đặt xuống bàn. Thiếu đi thứ gì đó khiến trong lòng cảm thấy hụt hẫng, ảnh hưởng đến khẩu vị, ăn cũng không thấy ngon miệng. Bà nhìn cơm còn thừa lại trong nồi, buột miệng dặn dò:

- Con nhớ múc cơm ra bát, để mai mẹ hấp lại cho cún con nhé.

- Mẹ ơi…

- À ừ nhỉ. Thôi thì vẫn cứ múc ra bát đi.

- Hay là để mai con mua một con chó khác về nhé?

- Thôi không cần đâu, con biết tính mẹ mà. Mấy lúc con đi học, ở nhà có nó bầu bạn quen rồi nên mới buồn thôi. Không sao đâu!

- Sau này con sẽ cố gắng ở nhà với mẹ nhiều hơn!

- Không cần đâu. Con còn phải đi du học nữa chứ. Mẹ nói rồi, con không cần lo lắng cho mẹ. Cùng lắm thì mẹ gọi mấy người bạn đến chơi là được rồi. Thôi dọn bàn đi, mẹ lên phòng đây.

Tiếng dép lạch bạch vang vọng khắp cả nhà. Không biết vì sao từ lúc chú cún rời khỏi, cậu cứ có cảm giác bất an, lo lắng rất nhiều chuyện. Hi vọng chỉ là cả nghĩ thôi…

.

.

.

Hôm đó, trời âm u ngay từ buổi sáng. Việt mở toang cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, mưa vào ngày quan trọng như thế này không tốt chút nào đâu. Cậu khoác bộ vest được là phảng phiu, cả người bỗng chốc mang theo hơi thở của sự trưởng thành, không giống như dáng vẻ xốc nổi của cậu sinh viên thường ngày. Mẹ cậu chờ sẵn ngoài cửa, dịu dàng thắt calavat giúp cậu. Nhìn cậu con trai đang cúi người vừa tầm với bà, mẹ cậu nói với giọng không che giấu sự tự hào:

- Hôm nay chắc là ngày vui nhất cuộc đời mẹ, con trai mẹ rốt cuộc đã trưởng thành, trở nên thật tài giỏi.

- Đây mới chỉ là giải thưởng nhỏ thôi mà mẹ.

- Nhỏ gì chứ? Nếu không có cuộc họp đột xuất, mẹ nhất định sẽ đi cùng với con. Hi vọng họp xong vẫn kịp đến dự.

- Không sao đâu mà mẹ. Con sẽ chờ mẹ ở hội trường, không cần gấp.

- Ừ, vậy con đi đi.

Cậu chào tạm biệt mẹ, rời khỏi nhà. Đi đến ngã tư gần trường, cậu bỗng dừng xe lại, nghĩ ngợi hồi lâu rồi rẽ trái, ngược hướng với cổng chính. Trên đường đi, cậu tạt vào một hiệu bán bánh, khi rời khỏi thì trời ngày càng âm u, cứ như là sắp sửa mưa thật to. Cậu ngước nhìn trời, phóng xe thật nhanh như muốn chạy đua với thời tiết.

Màn mưa bao trùm khắp Hà Nội, ở tại khu quân sự, mưa càng to hơn. Vy nhìn ra bầu trời âm u, thờ dài thườn thượt. Sinh nhật cô không có bố mẹ bên cạnh, không có Việt đến chúc mừng, muốn một cái bánh sinh nhật cũng khó, vậy mà bây giờ trời còn mưa nữa. Có lẽ đây là sinh nhật tệ nhất trong đời cô!

Khoảng một tiếng đồng hồ sau, mưa cuối cùng cũng tạnh. Sau cơn mưa, bầu trời trở nên trong sáng, vạn vật mang theo một sức sống mới như vừa được tái sinh nhưng con đường vẫn ướt át khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Vy nằm dài trong phòng trùm chăn ngủ giết thời gian, đúng lúc điện thoại kêu lên ầm ĩ.

- Alo?

- Mình đang ở trước cổng ra vào, cậu xuống đây một chút có được không?

Vy nhỏm dậy, lật đật sửa sang đầu tóc. Ngọc ngồi trên giường, gãi đầu ngái ngủ hỏi cô:

- Ai đến tìm mà bà vội vàng thế?

Hết chương 45.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.