Cảnh tượng hôm đó, cho dù thời gian có trôi qua bao nhiêu năm đi chăng nữa,
cô cũng có thể nhớ rất rõ ràng, trang cuối cùng của một quyển sách, dòng thứ ba đếm ngược từ dưới lên, có tên của cô và anh, “Cả đời không thể
nói ra”[1], “Vịnh Thanh” không thể “Ngôn Thuyết”.
Họ cùng phát
hiện ra bí mật này, cảm thấy vui mừng khôn xiết, nhưng lại không để ý
rằng, giữa tên của hai người có sự hiện diện của hai chữ “không thể”,
không thể bên nhau, giống như ông trời đã an bài trước vậy.
[1] “Cả đời không thể nói ra”, âm Hán Việt của câu này là “Vĩnh sinh bất
khả ngôn thuyết”, lợi dụng sự đồng âm khác nghĩa trong tiếng Hán, “Vĩnh
sinh” đồng âm với “Vịnh Thanh”, nên hai nhân vật trong truyện đã đọc
thành “Vịnh Thanh bất khả Ngôn Thuyết”.
1.
Nếu nói
chính thức yêu nhau, chắc là bắt đầu từ lúc ấy, có điều họ đã chơi với
nhau từ cấp một, cho dù trong thời gian đó có xảy ra thay đổi gì, chỉ
cần hai người không nói gì, bình thường sẽ không bị nhận ra, cho nên
không chỉ người lớn, đến Vịnh Lục và Ngôn Từ, là hai người thường xuyên
gần gũi với họ, cũng không hề phát hiện ra.
Điều khác nhau duy
nhất là, từ ngày đó, Long Vịnh Thanh dần dần trở nên ngoan ngoãn, hầu
như mỗi ngày đều chạy sang nhà họ Triệu tìm Triệu Ngôn Thuyết nhờ kèm
cặp bài vở. Triệu Ngôn Từ vốn không ham học lắm, thấy Long Vịnh Thanh
say sưa nghe Triệu Ngôn Thuyết giảng bài, đôi lúc cũng xán lại nghe. Sự
thay đổi này làm phụ huynh hai gia đình vui mừng không xiết, cũng sẽ
không đi điều tra, tại sao thời gian chúng gặp nhau nhiều hơn, có phải
chúng quá gần gũi với nhau hay không nữa. Chỉ cần chúng chịu học hành,
mấy thứ khác cứ cho chúng thoải mái.
Kỳ nghỉ đông năm đó, Long
Vịnh Thanh cũng dính lấy Triệu Ngôn Thuyết suốt cả ngày, cho nên đương
nhiên là không có thời gian chơi với Quan Quan. Quan Quan là một đứa bé
hiểu chuyện, hạn chế không quấy rầy cô, chỉ là có đôi lúc cũng nhấc một
chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh họ, chống tay lên cằm, nhìn Triệu Ngôn
Thuyết giảng từng bài tập cho Long Vịnh Thanh, nhìn Long Vịnh Thanh làm
mặt xấu với Triệu Ngôn Thuyết, nhìn Triệu Ngôn Thuyết vừa tức giận vừa
buồn cười nhéo mũi Long Vịnh Thanh, Quan Quan nhìn mãi, nhìn cho đến khi cảm thấy, mình ngồi tiếp ở đó sẽ càng lúc càng thấy lẻ loi, mới âm thầm nhấc ghế bỏ đi.
Có một lần, Long Vịnh Thanh từ nhà họ Triệu trở
về, Quan Quan đi theo đằng sau. Nhìn thấy cô vui vẻ hát nghêu ngao, khi
sắp đi đến cổng nhà, Quan Quan không lên tiếng suốt quãng đường từ nãy
đến giờ, bỗng nhiên cất tiếng hỏi cô: “Chị Vịnh Thanh, chị đang yêu nhau với anh Ngôn Thuyết phải không?”
Long Vịnh Thanh hết hồn, vội
vàng lắc đầu, “Quan Quan, sao em lại hỏi như vậy? Chị và anh Triệu Ngôn
Thuyết đã chơi với nhau từ rất lâu rồi, đúng không? Hơn nữa, chị chỉ nhờ anh ấy kèm thêm bài vở mà thôi, em suy nghĩ nhiều quá, ha ha...”
“Thật sao?” Quan Quan nhìn Long Vịnh Thanh, trong đôi mắt hơi ngả sang màu
nâu đó, xuất hiện những nét ưu tư, làm cả người Quan Quan toát lên vẻ cô đơn không phù hợp với lứa tuổi, “Thực ra chị nói thật với em cũng chẳng sao cả, em sẽ không méc mẹ Long, cũng sẽ không nói cho bất cứ người
nào.”
Về chuyện giữ bí mật, Long Vịnh Thanh hoàn toàn tin tưởng
Quan Quan, nhưng lại sợ Triệu Ngôn Thuyết giận, nhất thời cảm thấy khó
xử.
“Yêu nhau với anh Ngôn Thuyết cũng không phải chuyện gì xấu
xa, ít nhất em cảm thấy hai anh chị rất hợp nhau, anh Ngôn Thuyết chắc
chắn sẽ tốt với chị.” Quan Quan ngẩng đầu nhìn cô, Tiểu Vi Trần đã cao
gần bằng Long Vịnh Thanh, mái tóc mềm mượt, khuôn mặt trắng mũm mĩm, vẫn còn lưu giữ lại hình ảnh “viên ngọc trai bé nhỏ” thuở nào, những lời
cậu nói ra lại làm người khác cảm thấy già dặn, “Chị không muốn nói, em
cũng không nói nữa đâu, chị em mình về nhà đi.” Vừa nói xong, không biết có phải bị cảm lạnh không, Quan Quan bỗng bật ho, ho rất mạnh.
Long Vịnh Thanh cuống lên, nghe mẹ Long nói, phần tim bên trái của Quan Quan phát triển không được hoàn chỉnh lắm, chức năng của tim yếu hơn người
bình thường một chút. Tuy không nghiêm trọng, nhưng không được bị nhiễm
lạnh, không chịu được cú sốc quá lớn. Cô vội vàng đỡ lấy Quan Quan, cuộn chặt chiếc áo lông trên người Quan Quan lại một chút, sau đó kéo vào
nhà, hoàn toàn không chú ý đến, ở nơi cách họ đứng không xa, có một
người đàn ông đang dõi theo họ, cho đến khi họ bước vào cổng mới quay
người bước đi.
Kỳ nghỉ đông này, sức khỏe của Quan Quan không
tốt, cũng rất ít nói. Đặc biệt là những khi Long Vịnh Thanh đi tìm Triệu Ngôn Thuyết học kèm, Quan Quan luôn kiếm cớ đủ kiểu để ở nhà, hoặc là
bám lấy Triệu Ngôn Từ, bắt chơi điện tử cùng cậu. Nhờ có Quan Quan,
Triệu Ngôn Từ dần mê mẩn các trò chơi điện tử, không quấy rối giờ học
kèm nữa, làm Long Vịnh Thanh và Triệu Ngôn Thuyết có nhiều thời gian
riêng ở bên nhau hơn, thậm chí khi mẹ Long đi ra ngoài, ông nội ngồi ngủ gà ngủ gật ở cửa, họ vẫn có thể lén lút nắm tay nhau, chồm qua cái bàn
nhỏ, hôn má nhau nữa.
Tình yêu lén lén lút lút kiểu này, không
phải nghi ngờ gì nữa, chính là việc làm điên dại nhất trong cuộc đời
anh, nhưng rốt cuộc, anh vẫn lý trí hơn Long Vịnh Thanh nhiều. Bởi vì
liên tục mười mấy ngày liền không nhìn thấy Quan Quan, anh không kìm
được hỏi Long Vịnh Thanh, “Em nói với Quan Quan quan hệ của chúng mình
rồi à?”
“Không.” Long Vịnh Thanh đang loay hoay với một bài tập,
mặc dù Triệu Ngôn Thuyết đã giảng cho cô rồi nhưng cô vẫn chưa hiểu lắm, những công thức trông có vẻ na ná nhau đó không biết có liên quan gì
đến bài tập này.
“Ồ, vậy mà anh cứ nghĩ em nói với cậu ấy chúng
mình đang yêu nhau, muốn có không gian riêng, bắt cậu ấy tách Ngôn Từ ra nữa chứ.” Triệu Ngôn Thuyết cầm bút bi trong tay, hất tóc mái trước
trán của Long Vịnh Thanh lên, tóc mái của cô rất dài, thường che mất đôi mắt, mà anh lại thích ngắm đôi mắt của cô, thường xuyên cố ý vén hết
tóc mái của cô lên.
“Anh đừng nói nữa, làm giống như em xấu lắm
ấy. Quan Quan là em trai em, em cũng biết thương nó mà, được chưa? Không thể lần nào cũng chỉ biết đưa Quan Quan ra lợi dụng như một công cụ
được.” Long Vịnh Thanh ngẩng đầu, bĩu môi, thể hiện sự bất mãn với những lời nói vừa rồi của anh.
“À, hóa ra là em cũng có lương tâm.”
Triệu Ngôn Thuyết nhéo mũi cô, cười nhạo cô. Bất chợt nhìn xuống bài tập cô đang giải được một nửa trên vở, nhíu mày lại, “Không phải giải như
thế này, lúc nãy không phải anh đã nói với em rồi hay sao, trực tiếp áp
dụng công thức vào là được, đây là bài tập dễ nhất mà, Long Vịnh Thanh, ở trong lớp em ngồi làm gì thế hả?”
Để người lớn không sinh nghi,
sau giờ học kèm, Long Vịnh Thanh thường tự đi về nhà, không để Triệu
Ngôn Thuyết tiễn cô. Mỗi khi về đến nhà, đều nhìn thấy ngay Quan Quan
đang ngồi chơi điện tử với Triệu Ngôn Từ ở trong phòng, nở một nụ cười
nhẹ ngay khi nhìn thấy cô, “Chị Vịnh Thanh, học kèm xong rồi ạ?”
“Ừ.” Long Vịnh Thanh vừa trả lời vừa đưa mắt nhìn vào máy chơi điện tử đang
được kết nối vào với tivi, nhìn thấy hai tay Triệu Ngôn Từ đang bận rộn, còn đôi tay của Quan Quan, hờ hững đặt trên những nút điều khiển khi
đánh nhau với quái vật, cũng hoàn toàn không tập trung.
“Anh Ngôn Từ thật lợi hại, lần nào em cũng thua.” Quan Quan ngẩng đầu, cười với cô.
Long Vịnh Thanh cười không nổi. Khi học kèm, Triệu Ngôn Thuyết có nhắc đến,
cho rằng cô bảo Quan Quan tách Triệu Ngôn Từ ra để tạo không gian riêng
cho họ, cô hoàn toàn không chú ý, thậm chí cho rằng Triệu Ngôn Thuyết
quá đa nghi, bây giờ xem ra, Triệu Ngôn Thuyết quả thật không hề đa nghi rồi.
Quan Quan căn bản không thích chơi điện tử, mà mỗi ngày lại ôm máy điện tử đi tìm Triệu Ngôn Từ, cứ quấn lấy Ngôn Từ suốt, có lẽ là bởi vì muốn tạo không gian riêng cho cô và Triệu Ngôn Thuyết.
Long Vịnh Thanh nhìn thấy nụ cười trống rỗng của Quan Quan, bỗng nhiên cảm
thấy ngứa mắt, liền nhảy qua rút ổ cắm của tivi ra, tức giận hét ầm lên
với Triệu Ngôn Từ đang dán mắt vào màn hình tivi, “Triệu Ngôn Từ, trời
tối rồi mà vẫn ngồi chơi được à, cậu có biết tim mạch của Quan Quan
không tốt không hả? Mỗi ngày cứ bắt nó chơi điện tử với cậu, cậu muốn
hại nó chết à?”
Triệu Ngôn Từ đang chơi rất hứng thú, bỗng nhiên
màn hình tối đen, đang chuẩn bị nổi cáu, nghe thấy tiếng hét của Long
Vịnh Thanh mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vỗ vỗ đầu, cười nói: “Ủa, hóa ra trời tối rồi à, chết nha, tớ còn chưa ăn trưa nữa.”
Lúc này,
Long Vịnh Thanh mới sực nhớ ra điều gì, lao vào bếp, nhìn thấy cơm canh
buổi trưa cô để dành cho Triệu Ngôn Từ và Quan Quan vẫn còn y nguyên ở
đó. Sắp đến Tết rồi, trạm điện và bệnh viện đều rất bận, ba Long và mẹ
Long Vịnh Thanh bình thường buổi trưa đều không về nhà ăn cơm, buổi tối
cả hai đều phải tăng ca đến tám chín giờ tối cũng là chuyện bình thường, do đó, cơm trưa và cơm tối do cô và Vịnh Lục thay nhau nấu. Buổi trưa
hôm nay, sau khi nấu cơm xong, cô vội vàng chạy đến nhà họ Triệu, dặn dò Vịnh Lục nhớ gọi hai người đang mải chơi điện tử đó ăn trưa, nhưng,
không hiểu thế nào mà hai người vẫn chưa ăn?
“Em có gọi hai người bọn họ, có điều họ chơi quá say sưa, chẳng nghe thấy mà thôi.” Vịnh Lục từ phòng bước ra, thái độ hơi khó chịu, “Anh Ngôn Từ thích chơi mấy trò chơi điện tử Quan Quan mang từ Nhật Bản sang, còn cảnh cáo em không
được quấy rầy anh ấy, em biết làm sao được? Mẹ Triệu còn nhờ em kèm cặp
cho anh ấy, kết quả là, mỗi ngày đều đến nhà mình, chỉ biết đến mấy trò
chơi điện tử, đến lúc đó em chẳng phải biết nói năng như thế nào với mẹ
Triệu nữa.”
Quan Quan ngồi ở cái ghế nhỏ trước tivi, lặng lẽ cúi
đầu không nói gì, khuôn mặt hơi tái, cái tên Triệu Ngôn Từ thần kinh đó
lại hoàn toàn không hiểu được sự trách móc, hờn ghen trong những lời nói của Vịnh Lục, một tay quàng vai Quan Quan, một tay xoa bụng, cười hềnh
hệch, nói: “Quan Quan, anh em mình đi ăn cơm, ăn xong chơi tiếp, hôm nay anh nhất định phải chơi đến cùng.”
“Chơi cái đầu cậu, cút về nhà ngay cho tớ.” Long Vịnh Thanh phẫn nộ đẩy Triệu Ngôn Từ ra, sau túm lấy cánh tay, kéo Ngôn Từ đuổi ra khỏi cửa.
Buổi tối, Quan Quan ngồi ngẩn ra một mình trong vườn, Long Vịnh Thanh đi đến, nhét túi nước nóng vào trong lòng cậu. Quan Quan hơi giật mình, ngẩng đầu nhìn, thấy người đó là Long Vịnh Thanh, nhướn môi cười cười, “Chị Vịnh Thanh, chị không
phải ở trong phòng làm bài tập à?”
“Mỗi ngày đều làm bài tập,
chán chết đi được. Nếu không phải vì sang năm thi lên cấp ba, chị chẳng
muốn vất vả, cực khổ ôn tập như thế này.” Long Vịnh Thanh vừa ngồi xuống bên cạnh Quan Quan, vừa nhăn nhó nhắc đến chuyện này.
Quan Quan
chăm chú nhìn khuôn mặt của cô, dưới ánh trăng, đôi mắt của Quan Quan
lạnh lẽo mà cô đơn, “Chị Vịnh Thanh, chị phải ngoan ngoãn ở bên cạnh anh Ngôn Thuyết, anh ấy sẽ đối xử tốt với chị.”
“Hả?” Long Vịnh
Thanh kinh ngạc, không ngờ Quan Quan đột nhiên lại nhắc đến chuyện này,
cô mắc cỡ gãi đầu cười ngượng, “Em đang nói gì thế? Cái gì mà phải ngoan ngoãn với anh ấy? Bọn chị có gì với nhau đâu.”
“Chị ra sức ôn
tập như thế, không phải muốn thi vào một trường với anh ấy sao?” Long
Vịnh Thanh liên tiếp phủ nhận làm nụ cười của Quan Quan cũng trở nên
lạnh lẽo, không biết Quan Quan lại nghĩ đến chuyện gì không vui, mặt mày tái nhợt, đôi môi cũng bắt đầu tái mét. Quan Quan căn bản không chờ
Long Vịnh Thanh trả lời đã hỏi tiếp, những câu hỏi liên tục như thế,
cũng không biết là đang hỏi cô hay hỏi bản thân mình nữa: “Mỗi ngày đều ở bên nhau, chẳng nhẽ chị không thích anh ấy à? Dù sao em cũng đã nhận
ra, tại sao lại phải giấu giếm? Tại sao lại lừa em? Em là người không
đáng tin như vậy sao? Em sớm biết rằng, có một ngày chị sẽ bỏ em, em đã
chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng trước khi đến ngày đó, tại sao chị
không chia sẻ bớt nỗi đau khổ đó với em?”
“Quan Quan...” Long
Vịnh Thanh hết hồn vì những câu nói của Tiểu Vi Trần, ban đầu những câu
hỏi đó còn giống như đang trách móc cô, nhưng sau đó hình như có điều gì khác thường, “Quan Quan, em đang nói gì thế? Chị không bỏ rơi em đâu,
em là em trai của chị, sao chị có thể bỏ rơi em được?”
Khuôn mặt
Quan Quan trắng bệch như tờ giấy trắng, trong đôi mắt hiện lên màn sương mù ướt át, bộ dạng như sắp bật khóc, nhưng cuối cùng kìm lại không
khóc, chỉ cuối đầu, lí nhí nói một câu tiếng Nhật: “XXXXXXXXX!” Sau đó
đứng dậy, âm thầm trở về phòng.
Long Vịnh Thanh để tâm đến câu
tiếng Nhật đó mãi, sau này mới cầu cứu Triệu Ngôn Thuyết, mất rất nhiều
thời gian mới tra ra được nghĩa của câu nói đó, XXXXXXXXX, dịch sang
tiếng Hoa có nghĩa là: Mọi người đều đang nói dối, mọi người đều là
những kẻ lừa dối!
Ngày hôm sau, những bông tuyết nhỏ bay khắp
trong không trung, thời tiết thật lạnh, Quan Quan cả ngày ở trong phòng
không ra ngoài, mẹ Long xin nghỉ phép ở nhà chơi với Tiểu Vi Trần, Long
Vịnh Thanh nghĩ Quan Quan đang giận mình không dám đến gần cậu, trong
lòng cảm thấy day dứt, đi qua đi lại trước cửa phòng Quan Quan, nhưng
mãi cho đến khi đi ngủ, cũng không dám mở miệng nói chuyện với Quan
Quan.
Nửa đêm, cô thức dậy đi vệ sinh, vừa đi ra cửa đã thấy Quan Quan đứng một mình trong vườn, trên người mặc quần áo ngủ, bên ngoài
khoác thêm chiếc áo lông, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Từ trời cao,
những bông tuyết nhẹ nhàng bay xuống, rơi trên khuôn mặt lạnh đến tái
xanh của Quan Quan, bóng dáng nhỏ nhắn đó, khuôn mặt u sầu nhìn nghiêng
đó, làm Long Vịnh Thanh thót tim cuống cuồng chạy qua, cuộn chặt chiếc
áo lông trên người Quan Quan lại, nổi nóng hỏi: “Quan Quan, em đang làm
gì thế? Ngoài này rất lạnh, sao em ăn mặc như vậy mà chạy ra đây hả?”
Quan Quan đứng yên bất động, để mặc Long Vịnh Thanh nhét hai cánh tay vào
trong áo lông, giống như một con rối không có sức sống, lẩm bẩm: “Chị
Vịnh Thanh, đêm nay không có ngôi sao nào.”
“Khi tuyết rơi đương
nhiên là không có sao rồi.” Long Vịnh Thanh mặc áo lông vào cho Quan
Quan, lại đặt hai tay của Quan Quan vào lòng mình, đồng thời muốn kéo
cậu trở về phòng, nhưng cậu không nhúc nhích. Cho dù Long Vịnh Thanh có
cố kéo như thế nào, cậu vẫn cố thủ đứng ở trong khu vườn đầy tuyết, Long Vịnh Thanh lo đến nỗi muốn bật khóc, “Quan Quan, em không biết cơ thể
em không khỏe mạnh lắm à? Bị lạnh như vậy, nhỡ khi lại ngất đi thì sao?”
Sở dĩ Long Vịnh Thanh nói “lại ngất đi” là bởi vì, có lần Quan Quan bị cô
hại đến mức ngất đi thật. Đó là lần đầu tiên Quan Quan đến nhà họ Long
để nghỉ đông, lần đó tuyết rơi mãi, thời tiết rất lạnh, Long Vịnh Thanh
và Triệu Ngôn Từ hẹn nhau ra con sông sau núi để trượt băng, nhưng lại
sợ mẹ Long bắt gặp, bị đánh đòn, thế là cô bắt Quan Quan đứng canh ở ngã đường cách con sông không xa, nhỡ khi phát hiện ra bóng dáng của người
lớn, phải lập tức ra hiệu báo tin cho hai người ngay. Cô và Triệu Ngôn
Từ chơi ở trên con sông bị đóng băng đó suốt cả buổi chiều thật. Đợi khi hai người chơi chán định về nhà, mới phát hiện ra Quan Quan có gì có
khác thường, sắc mặt tái xanh, môi tím tái, trên đường trở về nhà, hai
mắt nhắm nghiền, ngất đi luôn.
Có bài học lần đó, Long Vịnh Thanh đâu dám để Quan Quan bị lạnh giữa trời tuyết như vậy nữa. Nhưng lần
này, Quan Quan lại nói: “Chỉ có ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt, trái tim
em mới không bị đau, nhưng mà mẹ em mỗi ngày đều như vậy, từng ngày...
từng ngày... Chị Vịnh Thanh, em nghe mấy người giúp việc bàn tán với
nhau, họ nói, nếu như mẹ không sinh em ra, bệnh tình không nguy hiểm đến như vậy... Chị Vịnh Thanh, mẹ có thể chết bất cứ lúc nào, có thể lúc em đang ngủ, cũng có thể lúc em đang ăn cơm, cũng có thể lúc nãy khi em
đang nói chuyện, mẹ đã chết rồi...”
Tay của Long Vịnh Thanh run
lên, tim như bị búa tạ nện vào, cuối cùng cô đã hiểu một loạt câu hỏi kỳ lạ của cậu ngày hôm qua, rốt cuộc là có nghĩa gì, những câu hỏi đó, ban đầu có thể là đang hỏi cô, nhưng sau đó có lẽ là đang hỏi mẹ Quan Quan. Mẹ Long có nói, mẹ của Quan Quan là một người rất dịu dàng, để cậu đừng lo cho bà, bà luôn giấu cậu bệnh tình của bà, mỗi lần phẫu thuật, cũng
phải đợi cho đến khi đưa cậu đến Trung Quốc mới tiến hành, bà cho rằng
như vậy mới tốt cho cậu, nhưng, có ai hiểu được những nỗi khổ trong lòng của cậu?
Nếu như Quan Quan ngốc một chút, không thông minh như
vậy, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết có lẽ cậu đã rất
hạnh phúc. Nhưng mà, cậu không ngốc, cái gì cậu cũng biết, nhưng lại
phải giả vờ như không biết, luôn phải tạo ra hình tượng ngây thơ không
biết gì, vâng theo ý nguyện của mẹ, sống một cuộc sống theo mong muốn
của mẹ.
Long Vịnh Thanh lặng lẽ nhìn Quan Quan, cũng không biết
phải an ủi thế nào, đành đứng đó với cậu một lúc lâu, rốt cuộc cũng
không khuyên Quan Quan quay về phòng được, đành phải lấy thêm chăn, quấn hai chị em lại, đứng ôm Quan Quan ở trong vườn, cùng ngắm trời đêm với
cậu cho đến khi cậu ấy lặng lẽ ngủ ở trong lòng của cô.
2.
Ngày hôm sau, trời cuối cùng cũng tạnh hơn một chút, chú Quan gọi điện thoại đến, báo mấy ngày nữa sẽ cho người đến đón Quan Quan về Nhật Bản, vé
máy bay đã mua xong rồi, sẽ có thể lên đường ngay.
Mấy ngay sau,
ba mẹ Long dẫn Vịnh Thanh, Vịnh Lục ra sân bay tiễn Quan Quan. Trước khi lên máy bay, Quan Quan âm thầm nhét toàn bộ tiền tiêu vặt của mình vào
tay Long Vịnh Thanh, mấy tờ một trăm tệ, làm Long Vịnh Thanh cảm thấy vô cùng sửng sốt, Quan Quan cười rất tươi với cô, nói: “Chị Vịnh Thanh,
bây giờ chị đã có người yêu phải mua vài bộ quần áo mặc vào cho đẹp. Anh Ngôn Thuyết tốt như vậy, lại thông minh, nhất định có rất nhiều cô gái
muốn theo đuổi, chị phải cố gắng lên.”
Khuôn mặt ấm áp và mềm mại đó, lại làm cho Long Vịnh Thanh có chút hoài nghi, cậu bé u sầu đứng
trong mưa tuyết ngắm trời khuya đêm hôm đó với cậu bé đang đứng trước
mặt cô giờ đây, có phải là cùng một người hay không?
Trong khi cô đang ngây người, Quan Quan nhướn khóe môi lên, giơ tay vuốt tóc cô,
nói: “Chị Vịnh Thanh, chắc còn lâu nữa em mới đến thôn Long Sơn, chị
phải chăm sóc mình cho thật tốt, đừng gây rối, kẻo mẹ Long lại đánh cho
đấy.”
Đây có phải là lời nói của em trai dành cho chị gái không?
Long Vịnh Thanh không vừa ý chỉ vào trán Quan Quan, bĩu môi nói: “Em cứ
lo cho em đi, ông cụ non.”
Sau đó người lớn, trẻ con lần lượt nói lời tạm biệt, đây cũng không phải là lần đầu tiên tiễn Quan Quan đi, e
rằng chẳng ai nhận ra được sự khác biệt so với những lần trước. Sau khi
về nhà, mẹ Long mới nói, ngày mười lăm tháng một là ngày tiến hành phẫu
thuật của mẹ Quan Quan, tất cả việc này phải giấu Quan Quan. May mà phẫu thuật thành công, chú Quan mới dám cho người đến đón Quan Quan về.
Ngày mười lăm tháng một, cũng là ngày mà Quan Quan đứng nhìn trời đêm trong
vườn. Hôm đó, Quan Quan nói, chị Vịnh Thanh, đêm nay không có ngôi sao
nào. Lúc đó cô không hiểu ý của câu nói này, bây giờ suy nghĩ lại, cuối
cùng cô đã hiểu được phần nào.
Đó lại là một câu chuyện làm cô
thấy xấu hổ. Trước đây, khi Quan Quan ở trong khu vườn của nhà bà đỡ,
sau khi nghe câu chuyện về ngày sinh của cô xong, có phần không hiểu
lắm, không hiểu tại sao Ngưu Lang và Chức Nữ lại ở hai bên sông Ngân Hà, trên đó không phải chỉ có các ngôi sao thôi ư? Quan Quan đã từng nghe
nói đến sao Ngưu Lang và sao Chức Nữ, nhưng vẫn không hiểu được, tại sao vào ngày bảy tháng bảy họ vẫn có thể gặp nhau? Long Vịnh Thanh vốn đã
không thông minh, thật sự cũng không biết nên giải thích như thế nào về
sự khác nhau giữa truyền thống và khoa học cho một người không hiểu
tiếng Hoa lắm như Quan Quan, đành nói liều: “Bởi vì sau khi chết, người
ta sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, cho nên những ngôi sao trên
trời cũng như con người ở dưới trần gian này vậy, dưới trần gian có một
người chết đi, thì trên trời sẽ có thêm một ngôi sao, họ chỉ chuyển chỗ ở lên trên trời mà thôi, chẳng khác gì với trần gian cả, có thể gặp nhau
là một chuyện rất bình thường.”
Bởi vì Quan Quan luôn tin tưởng
rằng, người chết sẽ chuyển lên ở trên trời. Dưới trần gian có một người
chết, trên trời sẽ có nhiều hơn một ngôi sao, cho nên Quan Quan cứ nhìn
trời suốt, xem trên trời có thêm ngôi sao nào nữa không. Quan Quan biết
ngày đó mẹ có cuộc phẫu thuật quan trọng, cậu sợ mẹ chết trên bàn mổ.
Nhưng mà, ngày đó tuyết rơi cả ngày, trời âm u, đến đêm cũng không nhìn
thấy sao, cho nên Quan Quan mới lặng lẽ nói với cô: “Chị Vịnh Thanh, đêm nay không có ngôi sao nào.”
Long Vịnh Thanh cúi đầu, lặng im một lúc lâu, trong túi vẫn có mấy trăm tệ Quan Quan nhét vào cho cô, cô cảm thấy trên những tờ tiền đó vẫn lưu lại hơi thở của Quan Quan, đang buồn bã cười với cô.
Mùa đông đó, ông trời sắp đặt sẽ xảy ra rất
nhiều chuyện thì phải. Bữa cơm tối trước đêm giao thừa, ông nội của gia
đình nhà họ Triệu nói chuyện với mấy cụ già cùng tuổi ở trong thôn, có
uống vào một chút rượu, ban đêm tỉnh dậy đi vệ sinh, té ngã trước cửa
phòng rồi nằm luôn ở đó. Nửa đêm ba Triệu cảm thấy trong lòng bất an,
nói với mẹ Triệu rằng ông nằm mơ thấy người mẹ đã mất, trong mơ mẹ nói
với ông rằng, đã đến lúc rồi, phải đưa ông đi thôi. Mẹ Triệu cảm thấy có gì đó khác thường, vội kéo ba Triệu ra khỏi giường, khoác áo vào qua
xem bên ông nội thế nào, mới phát hiện ông nội nằm ở cửa phòng, ông đã
đi về bên kia thế giới, cơ thể đã lạnh ngắt, nét mặt lại rất bình thản,
giống như đã đi cùng bà nội rồi.
Gia đình nhà họ Triệu có một cái Tết đau buồn vô hạn, theo phong tục, trong bảy đêm đầu tiên sau khi
người già mất, phải có con trai hoặc cháu đích tôn túc trực bên cạnh
linh cữu. Bởi vì ba Triệu quá đỗi đau lòng, túc trực được ba đêm thì lăn ra ốm không dậy nổi, cho nên bốn ngày sau, quyết định để Triệu Ngôn
Thuyết và Triệu Ngôn Từ thay phiên nhau túc trực. Buổi tối khi đến phiên Triệu Ngôn Thuyết, Long Vịnh Thanh sẽ trốn nhà chạy qua đó, ở bên anh
không rời nửa bước. Gia đình họ Triệu rất hiếu thuận, nghe nói quỳ trước linh cữu cả đêm, sẽ làm cho ông gặp nhiều thuận lợi khi đi lại dưới
suối vàng, không bị những con quỷ nhỏ quấy rối, cũng không biết điều này có căn cứ gì không, cứ quỳ suốt cả một đêm trong linh đường, đến một
người xảo quyệt nhất, lười biếng nhất như Triệu Ngôn Từ cũng không dám
làm biếng một phút nào, đừng nói đến người như Triệu Ngôn Thuyết.
Long Vịnh Thanh nắm lấy bàn tay giá lạnh của anh, cùng quỳ với anh, mặc dù
từ đầu đến cuối, anh không hề rơi một giọt nước mắt nào, nhưng Long Vịnh Thanh biết, Triệu Ngôn Thuyết vừa khó gần vừa mạnh mẽ sẽ tuyệt đối
không khóc trước mặt ông nội, chắc chắn anh muốn để ông nội yên tâm ra
đi.
Đêm cuối cùng, Triệu Ngôn Thuyết không nỡ để cô chịu vất vả
với anh, một mực bắt cô về nhà ngủ, nhưng Long Vịnh Thanh cũng rất cố
chấp, quỳ trước linh đường, sống chết cũng không về.
“Chúng mình
đang yêu nhau, thế thì ông nội của anh cũng là ông nội của em, em cũng
phải túc trực bên linh cữu của ông chứ.” Cô kiên trì.
“Có tấm
lòng này của em, anh và ông nội rất mừng. Nhưng chúng mình còn chưa kết
hôn...” Triệu Ngôn Thuyết hai mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn, nói năng mệt
mỏi.
“Ông nội không đợi được đến lúc chúng ta kết hôn rồi.” Long
Vịnh Thanh buồn bã, nhìn Triệu Ngôn Thuyết, nước mắt rưng rưng, “Chúng
mình hãy nhân lúc linh hồn của ông chưa đi xa, hãy nói với ông nội
chuyện của chúng ta, nếu không ông mãi mãi sẽ không được biết.”
Triệu Ngôn Thuyết sững người, một lúc sau mới lặng lẽ gật đầu, nắm lấy tay
Long Vịnh Thanh, ngẩng đầu nhìn di ảnh của ông nội, nói: “Ông nội ơi,
chúng cháu đang yêu nhau, tương lai sẽ kết hôn, ông nội có chúc phúc cho chúng cháu không ạ?”
Sau đó, hai người nắm tay nhau, quỳ cả một
đêm. Khi trời sắp sáng, Long Vịnh Thanh sợ mẹ Triệu dậy sớm bắt gặp, nên mới bước thấp bước cao leo tường trở về.