3.
Sau khi chạy ra khỏi công viên Sâm Lâm một lúc, Triệu Ngôn Thuyết cũng
không hề đuổi theo, một mình Long Vịnh Thanh đi lững thững trên con
đường xa lạ, cô cúi đầu, đếm bước chân mình, càng đếm càng thấy tâm
trạng nặng nề.
Ba ngàn sáu trăm tám mươi chín... Ba ngàn sau trăm chín mươi chín... Ba ngàn sáu trăm chín mươi mốt...
Cô đã đi được ba ngàn sáu trăm chín mươi mốt bước chân, không kể lúc bắt đầu chạy, đi đúng một tiếng đồng hồ.
Trước đây cũng đã từng cãi nhau, nhưng lần nào, cô nhiều nhất chỉ đi khoảng
ba bước, anh nhất định sẽ đuổi theo. Cho dù cô không nói gì, giận dỗi,
làm mặt lạnh không nói gì với anh, anh tuyệt đối cũng sẽ không để cô đi
một mình với quãng đường dài như vậy, anh luôn lặng lẽ đi theo. Cho đến
khi cô không giận nữa, quay đầu lại pha trò với anh, anh mới nhíu mày,
bước nhanh lên vài bước, nắm lấy tay cô, đi tiếp về phía trước.
Cảm giác mất mát lớn dần trong lồng ngực, lần đầu tiên trong đời Long Vịnh
Thanh có cảm giác đau đớn. Cô đứng ở vạch kẻ đường dành cho người đi bộ ở ngã tư chờ đèn xanh, không đếm bước chân mình được nữa, cô đành đếm
những vạch đen trắng ở trước mặt, hình như chỉ có vậy mới có thể chuyển
hướng chú ý của mình sang nơi khác, mới không cảm thấy trong lòng mình
mỗi lúc một đau đớn hơn.
Thực ra cô cũng không hề đê tiện như
thế, không nhất quyết bắt anh phải làm gì, hỏi những câu về quan hệ nam
nữ, chẳng qua muốn thử anh một chút, xem vị trí của mình trong trái tim
anh, muốn xác nhận lại lần nữa, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bản thân mình còn có sức hấp dẫn đối với anh nữa hay không. Trước đây khi còn ở
thôn Long Sơn cô cảm thấy rất tự tin về bản thân mình, nhưng sau khi đến thành phố S học đại học, cô dần dần mất đi sự tự tin, vẻ ngoài không
thuộc dạng xuất sắc nhất, đầu óc cũng không thông minh, tương lai rõ
ràng là rất mù mịt. Con mọt gạo chờ anh đến nuôi, rốt cuộc còn điểm gì
để đáng cho anh ấy yêu?
Cho nên cô muốn có một vài ràng buộc với
anh ấy hơn. Về đầu óc, đương nhiên cô không bằng anh, vậy thì ít nhất, ở những mặt khác...
Anh hoàn toàn không hiểu nỗi sợ hãi trong lòng cô, cô vốn không đê tiện như vậy, nói ra những lời đó, bản thân cô cũng cảm thấy rất khó xử, lại còn bị anh trách móc, không còn gì tồi tệ hơn
việc này nữa rồi.
Long Vịnh Thanh đá vào vỏ lon nước ngọt ai vứt
lung tung dưới chân mình, tâm trạng suy sụp, cánh tay đụng vào ba lô sau lưng, mới đột ngột nhớ ra, cô mới xin ba Long mua di động cho mình. Lần này đến, cô định sẽ âm thầm lén lút nhập số điện thoại của mình vào máy của anh, sau đó trên đường về, nhắn tin cho anh, làm cho anh hết hồn.
Việc này bây giờ, xem như không còn có khả năng nữa rồi.
Thời
gian buồn bã trôi qua chậm rì, cô tưởng rằng đã đợi rất lâu rồi, nhưng
thực ra mới được vài giây. Đèn xanh chưa bật lên, bên cạnh có người
không tuân thủ luật lệ giao thông, vội vàng đi qua đường, tinh thần đang hoang mang, tưởng đèn xanh bật lên rồi, cũng đi theo người đó, hoàn
toàn không để ý rằng, trên đường vẫn có xe qua lại, một chiếc xe taxi
đang lao đến, vốn đang định tăng tốc, nhân lúc đèn xanh vẫn còn vài giây cuối cùng, phóng qua con đường rộng rãi này, ai biết rằng, đúng lúc
này, Long Vịnh Thanh cũng đang hoang mang đi qua bên này đường. Đúng vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó, thời điểm có thể xảy ra thảm kịch
này, may mắn thay, đằng sau có người dùng hết sức bình sinh kéo cô lại,
mới có thể kéo cô từ Quỉ môn quan trở về.
Long Vịnh Thanh đang đi bình thường, đột nhiên có người kéo giật ngược lại một phát, cả người
ngã lăn về phía sau, nằm đè lên một người nào đó. Lúc này, cô mới định
thần lại, nhìn thấy một chiếc xe taxi chỉ cách cô vài milimét vọt qua
trước mặt cô, còn ân nhân vừa kéo cô lại đang nằm phía dưới, làm đệm
thịt cho cô.
“Xin lỗi ạ... Đè phải chú rồi...” Long Vịnh Thanh
bừng tỉnh, như vừa quay lại nhân gian, vội vàng bò dậy khỏi “ân nhân”,
vừa xin lỗi, vừa cảm ơn, “Cảm ơn... Cảm ơn đã cứu cháu.”
“Không
sao...” “Ân nhân” hình như bị té không nhẹ, nghiêng người ôm lấy cánh
tay, mặt cũng đang cúi xuống, hình như rất đau đớn, dưới cánh tay hình
như có máu rịn ra, chứng tỏ lúc nãy ngã xuống, cánh tay chạm đất trước
nên bị thương.
Long Vịnh Thanh rất áy náy, đưa tay ra đỡ người đó mới nhìn thấy khuôn mặt người đó đang từ từ ngẩng lên, cô sững người
ngay lập tức, “Lâm Quốc Đống.”
Đúng là Lâm Quốc Đống, Long Vịnh
Thanh đã từng gặp người đàn ông kỳ lạ này mấy lần ở quê, mấy năm rồi
không gặp nhưng ông cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ là bây giờ nửa người
đang nằm trên mặt đất, trông có vẻ hơi thê thảm.
Ở thành phố xa
xôi cách thôn Long Sơn mấy trăm ki lô mét này mà vẫn gặp người mình hơi
không ưa, Long Vịnh Thanh khó tránh khỏi cảm thấy chán nản, nhưng nghĩ
lại người này vừa cứu mình, cô cũng không thể nào bất lịch sự, quay
người bỏ đi như trước đây, đành phải rầu rĩ hỏi thăm một tiếng, “Tại sao lại là chú? Chú có sao không ạ? Có cần đi bệnh viện không?”
“Không sao, không sao.” Thấy Long Vịnh Thanh không quay người đi, ngược lại
còn cúi xuống nói chuyện nhiều như vậy, Lâm Quốc Đống sợ hãi lắc đầu
liên tục, “Bị thương một chút này không sao đâu, chỉ cần cháu không bị
sao là tốt rồi.”
“Chú nói vậy là sao? Muốn cháu áy náy ạ?” Long
Vịnh Thanh thật ra không quen được một người xa lạ tỏ ra quá quan tâm,
nghe thấy khó chịu, thế là xịu mặt lại, đỡ ông dậy.
“Không phải,
không phải, ý chú là bị thương một chút như vậy, không cần đi bệnh viện, chú tự băng bó được...” Lâm Quốc Đống đứng dậy, chân hơi run run, hình
như chân cũng bị thương. Nhìn thấy dáng vẻ Lâm Quốc Đống như vậy, cho dù không thích người này như thế nào đi chăng nữa, Long Vịnh Thanh cũng
cảm thấy day dứt, vội vàng ngắt lời, “Hay là cứ đi bệnh viện đi, nhỡ may nhiễm trùng thì sao?”
Lâm Quốc Đống không từ chối nữa, nói xe
của ông đậu cách đây không xa lắm, bảo cô dìu ông qua đó. Hai người lên
xe, đến bệnh viện gần nhất, lấy số, vào khám, tất cả đều thuận lợi, vết
thương ở trên tay không sao, chỉ bị thương ngoài da, khâu hai mũi là
xong, vết thương ở chân lại hơi phiền, mặc dù nhìn thì không sao, nhưng
không đi đứng bình thường được, bác sĩ nghi ngờ khớp gân ở chân có vấn
đề, bắt Lâm Quốc Đống phải nằm viện hai ngày.
Việc này làm Long
Vịnh Thanh hơi khó xử, “Chú nằm viện theo dõi, chắc không cần cháu ở lại phải không, cháu cãi nhau với bạn, chẳng biết đi đâu, cũng không có
tiền ở nhà khách, chú xem như vậy được không? Cháu về trường trước, cháu để lại số điện thoại cho chú. Nếu như xảy ra chuyện gì, chú cứ gọi điện cho cháu, tiền điều trị cháu sẽ nói với ba mẹ, nghĩ cách gửi lại cho
chú.”
Lâm Quốc Đống vốn định nói không cần cô phải trả tiền điều
trị, nhưng vừa nghe Long Vịnh Thanh nói đưa số điện thoại, liền vội vàng gật đầu, lúc gần đi, còn hỏi Long Vịnh Thanh còn tiền đi xe về thành
phố S hay không, nếu như không có, có thể cho cô mượn tạm.
“Không cần đâu ạ, cháu còn tiền đi xe, cháu không nghèo đến mức ấy đâu, hơn
nữa là cháu mắc nợ chú, sao còn cầm tiền của chú được?” Long Vịnh Thanh
dần dần có cảm tình với người đàn ông vốn rất đáng ghét này, nhưng ngay
sau đó lại cảm thấy hơi nghi ngờ, làm sao Lâm Quốc Đống biết rõ cô về
thành phố S, hơn nữa mình hại ông bị thương, trong lòng đã rất áy náy
rồi, nên cũng không nghĩ nhiều nữa, để lại số điện thoại rồi ra khỏi
bệnh viện.
4.
Ra khỏi bệnh viện, cô gọi một chiếc xe đến
trường của Triệu Ngôn Thuyết, trước khi quay về trường ghé thăm Vịnh Lục một lát, nhân tiện... À, nhân tiện xem Triệu Ngôn Thuyết đã về chưa.
Nếu anh không đi tìm cô thật, đã quay về ký túc xá, vậy thì sau này, cô
không thèm đến tìm anh nữa. Mặc dù cô chẳng có chí khí, chẳng có tiền
đồ, nhưng cô vẫn còn có chút ít sĩ diện nhỏ nhoi.
Xuống khỏi xe
taxi, từ đằng xa, cô đã nhìn thấy huy hiệu sáng chói của trường đại học
Q, nhiều nữ sinh viên dịu dàng, xinh đẹp ôm cặp sách ra ra vào vào trước cổng trường, cảnh tượng tích cực phấn đấu đó đúng là khác hẳn một trời
một vực với một trường đại học hạng ba như trường của cô, cô đứng ở cổng trường, ngắm cái huy hiệu biểu tượng cho sự kỳ tài xuất chúng kia, sự
tự ti và nỗi mất mát đã bị cô chôn sâu trong tim lại trỗi dậy lần nữa,
nó lớn dần lên thành hình thù mà cô không thể nào tưởng tượng được, hai
chân cô như bị đóng chặt xuống mặt đất, không cách nào đi tiếp được nữa.
Lúc này, đột nhiên điện thoại di động trong ba lô đổ chuông. Cô lấy máy ra, là một số lạ hoắc cô chưa từng gặp, do dự một lúc rồi nhấn nút nghe.
Phía bên kia điện thoại truyền đến tiếng thổi vi vu của gió, tiếp theo
là một giọng nói quen thuộc, giống như ở một nơi xa xôi nào đó vọng lại, “Chị Vịnh Thanh, bây giờ chị đang ở đâu? Em muốn gặp chị.”
Giọng nói này, mặc dù trầm hơn nhiều so với mấy năm trước đây, nhưng ngữ điệu mềm mại, cách phát âm pha lẫn ngữ điệu của người Nhật Bản rất đặc biệt
này, chắc chắn không phải ai khác, là Quan Quan.
“Quan Quan?” Cô
nghi hoặc hỏi lại, có chút không tin vào tai mình, ba Long gửi điện
thoại di động này cho cô, cô mới nhận được một ngày, số điện thoại chỉ
có ba mẹ Long mới biết, cô còn chưa kịp nói cho Vịnh Lục và Ngôn Từ biết nữa, làm sao Quan Quan biết được?
“Là em, chị Vịnh Thanh, em đến thôn Long Sơn, hỏi ba Long địa chỉ trường và số điện thoại của chị, bây giờ em đang ở dưới ký túc xá của sinh viên nữ, các bạn học của chị nói
với em, chị đi ra ngoài, chưa về, bây giờ chị ở đâu? Em muốn đi tìm
chị.” Giọng nói của Quan Quan rất gấp gáp, mang theo cả sự mệt mỏi không che giấu được nữa.
“Em đến Trung Quốc rồi à?” Long Vịnh Thanh
kinh ngạc, đồng thời không thể không nghĩ đến một vấn đề khác, thế thì
mẹ Quan Quan giờ ra sao? Không hiểu tại sao, nghĩ đến đây, cô có một dự
cảm không lành, “Chị ở một thành phố gần đó, ở trường của Vịnh Lục, lát
nữa sẽ về ngay, đợi...”
Cô chưa nói xong, đã bị ngắt lời. Quan
Quan nghe cô nói ra vị trí của cô, chẳng suy nghĩ gì cả, nói luôn: “Em
sẽ qua đó ngay, chị Vịnh Thanh, chị nhất định phải chờ em.”
Sau đó dập điện thoại ngay, Long Vịnh Thanh còn không có cơ hội nói “Đừng đến, chị sẽ về ngay” nữa.
Hoặc nói cách khác, thực ra trong lòng cô cũng muốn Quan Quan đến đây. Quan
Quan đến đây rồi, ít nhất cô cũng đường đường chính chính có lý do đi
tìm Triệu Ngôn Thuyết, bạn cũ gặp nhau, vẫn còn có thể diện hơn là tức
tối bỏ đi, còn dai như đỉa đói đi giảng hòa với anh.
Với suy nghĩ này, tạm thời cô không cần đến đại học Quan Quan nữa, thế nên cô quay
người đi qua con đường bên cạnh trường, tìm một khách sạn nhỏ cho thuê
phòng theo giờ gần đó, định vào đó ngủ một lúc, nhưng sau khi vào đó mới phát hiện, khách sạn này hình như mở ra để dành cho sinh viên “thực
hành chuyện người lớn”. Cô mới đi vào một chút, nhìn thấy ba, bốn cặp
nam nữ sinh viên tay trong tay từ trong đó bước ra, cô vòng qua mấy đôi
nam nữ đó, cầm chìa khóa bước vào phòng mình, đóng cửa lại, ngã lên trên giường, chẳng bao lâu sau chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô đang ngủ
ngon, điện thoại di động báo chuông nhận được tin nhắn, cô lơ mơ mở điện thoại xem, là tin nhắn của Lâm Quốc Đống, hỏi cô đã về thành phố S
chưa, nói vết thương của mình không sao, không cần cô phải trả tiền điều trị, cuối cùng còn có một câu nói lạ lùng: Mấy năm nay cháu sống rất
tốt, thực ra chú không nên làm phiền cháu, nhưng chú không kiềm chế được bản thân mình, bởi vì hiện nay, cháu là niềm hy vọng duy nhất để chú
sống trên cõi đời này.
Long Vịnh Thanh đang ngủ mơ màng, chỉ đọc
được một nửa, rồi nhấn nút quay trở lại, mắt nhắm mắt mở đánh hai chữ,
“cảm ơn”. Cảm ơn Lâm Quốc Đống không bắt cô trả tiền điều trị, câu nói
lạ lùng sau đó, cô không hề đọc được.
Buông điện thoại xuống, lại ngủ thêm một lúc. Khi trời sắp tối, cuối cùng cô cũng nhận được điện
thoại của Quan Quan, Quan Quan nói đã đến trước cổng trường đại học Q,
hỏi cô đang ở đâu, cô ngồi dậy, nhìn lên móc chìa khóa ở đầu giường, mơ
hồ trả lời, “Khách sạn Di Tình ở con đường bên cạnh đại học Q, phòng
334, chị nghĩ chắc phải hai tiếng nữa em mới tới, nên đi tìm chỗ ngủ một lúc.”
Sau khi dập điện thoại khoảng năm phút, cô nghe bên ngoài
có tiếng gõ cửa, “cốc cốc cốc” vang lên một tràng, cô nhảy xuống giường, vuốt gọn mái tóc chắn ngang vai, mở cửa phòng, lập tức bị một chàng
trai đầy nét bụi trần ôm trọn vào lòng.
“Chị Vịnh Thanh, cuối cùng đã gặp được chị rồi.”
Chàng trai đó thì thào bên tai cô, mặc dù cô biết người đến là ai, nhưng mà
quả thật cũng bị người đó làm cho hết hồn. Họ không gặp nhau đã mấy năm
rồi, Quan Quan đứng trước mặt cô đây, ngoài khuôn mặt vẫn còn giữ những
nét của ngày xưa ra, còn lại đều khác hẳn. Long Vịnh Thanh giơ tay lên,
định xoa đầu Quan Quan như ngày còn bé, nhưng vừa giơ tay lên, nhưng
cuối cùng chỉ dừng lại được ở vị trí cao hơn cô khoảng một cái đầu, sờ
thấy tóc của Quan Quan, vóc dáng cao lớn của cậu chẳng khác Triệu Ngôn
Thuyết là mấy, cô còn nhớ lần cuối cùng tiễn Quan Quan ra sân bay, Quan
Quan chỉ cao gần bằng cô, cô không kìm được kinh ngạc than thở, tốc độ
dậy thì của con trai làm người ta thực sự cảm thấy kinh ngạc.
“Quan Quan, được rồi, được rồi mà, em mà cứ ôm chị như thế này, nhỡ bị người
ngoài nhìn thấy sẽ tưởng hai chị em mình là học sinh lén lút ra đây hẹn
hò bây giờ.” Long Vịnh Thanh vỗ vào đầu cậu, nhẹ nhàng đẩy Quan Quan ra, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt anh, lại nhéo mặt anh như khi còn nhỏ, “Đã lớn thành một anh chàng đẹp trai rồi, chắc giờ có nhiều em gái mê em lắm
hả?”
Quan Quan nhướn môi cười với Long Vịnh Thanh, nụ cười đó vẫn ấm áp và mềm mại như ngày Quan Quan còn nhỏ, giống như cơn gió nhẹ thổi qua ruộng lúa mạch, cho dù bất cứ lúc nào nhìn thấy cũng đều có thể dễ
dàng chữa được nỗi đau khổ trong lòng của Long Vịnh Thanh, cô cũng vui
vẻ cười theo, “Sao tự nhiên em về nước vậy?” Cũng không thông báo trước
một tiếng, để chị tổ chức ‘một tiểu đoàn’ ra sân bay đón em?”
“Một tiểu đoàn” ra đón tại sân bay mà Long Vịnh Thanh nói, gồm có ba Long,
mẹ Long, Vịnh Lục, Ngôn Thuyết, Ngôn Từ và cô, những khi ba Triệu không
bận cũng sẽ đi theo, mẹ Triệu chưa đi lần nào, bởi vì lúc đó ông nội gia đình họ Triệu còn sống, bà khó đi ra khỏi nhà được.
“Tự nhiên em muốn đến, đột nhiên muốn nhìn thấy chị Vịnh Thanh, nên đặt vé đi liền.” Quan Quan cúi xuống nhìn Long Vịnh Thanh cười, có vẻ như vừa trút được
những nỗi căng thẳng trong lòng, lộ ra vẻ mệt mỏi, ngồi thừ trên sofa
cạnh cửa, ngẩng đầu nhìn cô cười khổ sở, “Có điều, vừa đi máy bay, vừa
đi xe hơi, di chuyển cả một ngày trời, đúng là mệt thật.”
“Ngốc
ạ, ai bảo em gấp gáp làm chi? Em không đến đây, chị cũng sẽ trở về thành phố S ngay lập tức.” Long Vịnh Thanh vỗ đầu Quan Quan, trong lòng trào
dâng nỗi thương xót.
“Ba Triệu cho tài xế đến đón em, nên em đến đây gặp chị vẫn nhanh hơn một chút.” Quan Quan vẫn giữ nụ cười.
“Nhanh hơn một chút, chậm hơn một chút thì có sao đâu?” Long Vịnh Thanh nhíu
mày, có chút bực bội vò đầu tóc của Quan Quan cho rồi tung lên, “Chị
cũng đâu có chạy trốn, lúc nào gặp mà chẳng được?”
“Không được.”
Quan Quan nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, nụ cười dần trở nên méo xẹo,
cuối cùng trở thành một nụ cười đau khổ làm người ta xót xa, “Em nhất
định phải gặp chị sớm, để chứng tỏ rằng em vẫn còn sống... Chị Vịnh
Thanh, mẹ em mất rồi.”
Quả nhiên...
Điều này sớm muộn gì
cũng phải đến, từ ngày đầu tiên Long Vịnh Thanh quen với Quan Quan, cô
đã ý thức được điều này, mặc dù dã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, hơn nữa cũng
đã chuẩn bị rất nhiều lời an ủi trong lòng, nhưng khi phút giây này thật sự xảy ra, cô lặng cả người, cổ họng mắc nghẹn lại không nói được câu
nào.
Cô chỉ biết lặng lẽ ôm lấy đầu Quan Quan, vỗ nhè nhẹ vào
vai, muốn cho Quan Quan một nơi nương tựa ấm áp, cô biết, Quan Quan là
người nhỏ tuổi nhất trong mấy người nhưng lại là người kiên cường nhất,
chịu đựng giỏi nhất, cô muốn Quan Quan cứ khóc to một trận cho thoải
mái.
Nhưng mà cuối cùng, Quan Quan vẫn không khóc, im lặng không nói gì, ngồi ghế sofa ôm lấy eo cô, cứ ôm rất lâu như thế.
Tất cả mọi việc xảy ra quá bất ngờ, hai người ở trong phòng cứ mãi theo
đuổi suy nghĩ của riêng mình, không để ý rằng cửa vẫn mở. Trên hành lang ngoài kia, lâu lâu vẫn có hai ba người khách đi ngang qua, nhìn vào
cảnh tượng trong phòng, rồi bịt miệng cười trộm. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy, chắc hai người yêu nhau đang giận dỗi có lẽ vừa mới làm lành với
nhau. Tình cảm dạt dào trỗi dậy, chỉ nhớ mà ôm nhau thôi, quên cả đóng
cửa.
“Ủa, Lệ Vũ, cậu nhìn kia, cô gái bên trong đó giống người mà cậu nhờ bọn mình tìm ấy...”
Bên ngoài cửa có khoảng ba, bốn cô gái đi cùng nhau, trong đó có một nữ
sinh đột nhiên kéo cô gái người cao gầy, để kiểu tóc uốn lọn màu hạt dẻ
đi đằng trước lại, chỉ vào cánh cửa chỉ mở một nữa, khẽ ngạc nhiên kêu
lên.
Nữ sinh có tên Lệ Vũ đó quay người lại, cũng nhìn vào trong
cửa, mở máy di động ra nhìn hai lần, mới kinh ngạc gật đầu, “Đúng là cô
ấy, nhưng sao cô ấy lại hẹn hò với người khác được nhỉ? Người yêu cô ấy
còn đang nhờ tớ đi tìm cô ấy dùm nữa.”
“Bắt cá hai tay? Cô gái
này cũng ghê gớm nhỉ? Giấu người yêu đi hẹn hò với người khác còn chẳng
thèm đóng cửa.” Nữ sinh bên cạnh kéo tay của Giang Lệ Vũ, chọc ghẹo cười nói, “Lệ Vũ, cậu không được đối xử như vậy với Triệu Ngôn Thuyết, người ta là đối tượng của tất cả bạn gái trong khoa tài chính của chúng ta,
không biết có bao nhiêu người đang để ý đến Ngôn Thuyết đó. Nghe nói gia thế cũng rất tốt, các cậu đúng là trời sinh một đôi.”
“Làm gì
có...” Giang Lệ Vũ xấu hổ cúi đầu, nhưng lại nhanh chóng chỉnh lại điện
thoại đến chế độ chụp ảnh, lén mọi người chụp vài tấm, sau đó nói với
các bạn gái đứng bên cạnh: “Chúng ta đi thôi, trở về nói với bạn nam nhờ tớ đi tìm người, nói rằng không tìm thấy. Xét cho cùng thì cũng là
chuyện của người ta, chúng ta xen vào cũng chẳng thấy hay ho gì.”
5.
Long Vịnh Thanh ở trong phòng ôm lấy Quan Quan, cũng không biết là đã ôm bao nhiêu lâu, hai chân càng lúc càng tê mỏi mới cất tiếng gọi Quan Quan,
nhưng thấy Quan Quan không có phản ứng gì, cúi đầu xuống xem, lúc này
mới phát hiện Quan Quan dựa vào người cô ngủ say từ lúc nào, chắc là rất mệt mỏi.
Long Vịnh Thanh dự định là, đợi Quan Quan đến đây, sẽ
đưa cậu đến trường đại học Quan Quan tìm Triệu Ngôn Thuyết, gọi thêm cả
Vịnh Lục, mấy người tìm chỗ nào đó ăn cơm rồi nói chuyện cho vui, coi
như là một buổi gặp gỡ nho nhỏ. Đến lúc đó cô có thể tự nhiên nói chuyện với Triệu Ngôn Thuyết, không cần lo lắng ngại ngùng xấu hổ nữa. Nhưng
mà giờ đây, Quan Quan mệt như thế này, thật sự cô không nỡ lòng nào gọi
anh dậy đi đến đại học Quan Quan, cô suy nghĩ một lúc, quyết định để anh ngủ một chốc đã, đợi khi nào Quan Quan tỉnh rồi đi cũng còn kịp. Nếu
như muộn quá, thì để đến sáng sớm mai, cũng để cô và Triệu Ngôn Thuyết
có thể bình tĩnh lại được.
Suy tính mọi chuyện xong, cô vỗ vào
đầu Quan Quan, gọi cậu tỉnh lại, nhắc cậu đi lên giường ngủ. Nếu như cứ
ngủ suốt đêm với tư thế này, cho dù lưng của Quan Quan không mỏi, thì
chân của cô cũng sẽ tàn phế trước.
Quan Quan có lẽ đã lâu không
được ngủ ngon, mơ màng đứng dậy, nằm vật lên trên giường rồi chìm vào
giấc ngủ say ngay lập tức. Long Vịnh Thanh ngồi bên giường, nghe tiếng
thở đều đều của anh, nghịch ngợm véo mạnh vào má của anh, cho dù là đang ngủ say, tính khí cũng rất dêc thương, cảm nhận được có người đang làm
phiền, Quan Quan chỉ nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng, quay người qua, ngủ tiếp.
Quan Quan ngủ một mạch đến tận bốn giờ sáng, bên ngoài
trời cũng đã tảng sáng, Long Vịnh Thanh nằm cuộn tròn ngủ trên ghế sofa
cạnh cửa, cũng không biết vì lạnh, hay vì ghế không thoải mái, cô ngủ
say, đôi lúc còn nhíu mày, lông mi rung rung. Anh vỗ vào đầu, mới dần
nhớ ra, ngày hôm qua mình đã vô ý ngủ quên từ lúc nào, hơn nữa còn chiếm dụng luôn chiếc giường duy nhất trong căn phòng này, anh áy náy đi
xuống giường, cầm theo cái chăn, đắp lên người Long Vịnh Thanh.
Trước khi Long Vịnh Thanh ngủ, cô buồn chán mở điện thoại của mình ra, vô
tình nhìn thấy tin nhắn của Lâm Quốc Đống, cô đọc đến tận đoạn cuối
cùng. Từ giây phút đó cho đến trước khi ngủ, cô cảm nhận được từng đợt
lạnh buốt chạy dọc sống lưng, một vài việc sắp bị cô quên lãng lại bị
bới móc lên, cô hồi tưởng lại những lần gặp gỡ với Lâm Quốc Đống, bắt
đầu từ năm học lớp chín, đôi lúc gặp gỡ ở cổng bệnh viện của mẹ Long,
cho đến hôm nay lại gặp ở trên đường, Lâm Quốc Đống trở thành ân nhân
cứu mạng của cô. Trong những lần gặp mặt ít ỏi đó, cô thật sự cũng cảm
nhận được, ánh mắt nhìn cô của Lâm Quốc Đống rất kỳ lạ, ánh mắt cực kỳ
thân thiện, hoàn toàn không giống với người lạ, làm cho cô cảm giác
không thoải mái, đây cũng chính là nguyên nhân cô ghét ông.
Vậy
những thứ này có nói lên được gì không? Lâm Quốc Đống nói mấy năm nay cô sống rất tốt, vốn không định làm phiền cô, ông nói có là niềm hy vọng
duy nhất của ông, điều đó có nghĩa là gì?
Long Vịnh Thanh thật sự không muốn liên tưởng đến bí mật đã nghe trộm ngoài cửa phòng của ba
Long và mẹ Long, nhưng vẫn không kìm được bản thân mình liên tưởng, và
những dự đoán mà cô nghĩ ra làm cô thấy hoảng sợ, cô thử gửi mấy tin
nhắn đi hỏi Lâm Quốc Đống, những lời ông nói có nghĩa là gì?
Tín
nhắn gửi trả lời rất nhanh, trên đó viết rõ sự do dự: chú cũng không
muốn làm tổn thương cháu, cũng không biết phải nói với cháu như thế nào, có thể cháu hoàn toàn không hề hay biết, cháu không phải con gái của
gia đình họ Long, cháu không phải là con gái ruột của Long Tú Phần, cháu là con gái của chú, chú mới là ba ruột của cháu.
Cô đọc được tin nhắn trùng khớp với dự đoán của cô, nhưng vẫn thấy kinh ngạc và sợ hãi, mồ hôi ướt lạnh cả người, tay run run, suýt nữa thì làm rớt điện thoại
xuống nền nhà, sau đó cô ra sức thuyết phục với bản thân mình rằng, đừng tin ông ta, đừng tin ông ta, chắc chắn là ông ta nói tầm bậy, chắc chắn là bởi vì mẹ Long đã từng cãi nhau với ông ta, đến bây giờ ông ta vẫn
còn hận mẹ Long, muốn chia rẽ gia đình nhà họ Long để trả thù mẹ Long.
Mặc dù cách nói này quá ngây thơ không đáng tin cậy, nhưng cô bắt buộc
phải tự thuyết phục mình như vậy, nếu không cô sẽ cảm thấy khó thở, mồ
hôi lạnh không ngừng rịn ra, cô cảm nhận được cái xương cá mắc vào trong cổ họng ngày xưa, cuối cùng tức anh ách không chịu được những tháng
ngày dài đằng đẵng, bắt đầu bị nhiễm trùng, đang kêu gào trong đó lần
nữa.
Tiếp đó, điện thoại di động lại nhận được tin nhắn thứ hai,
hình như Lâm Quốc Đống sợ cô không tin, đặc biệt nhấn mạnh: Chú biết
cháu khó có thể tin vào những việc này, có nên nói cho cháu biết chuyện
này hay không, chú cũng đã từng đấu tranh rất lâu, từ khi cháu mười lăm
tuổi, lần đầu tiên vô tình nhìn thấy cháu, đến bây giờ cũng chỉ dám nhìn trộm cháu từ đằng xa, rất ít khi lộ diện, nhưng bây giờ cháu lớn rồi,
cũng nên cho cháu biết sự thật. Nếu như cháu không vẫn không tin, chú
cháu mình có thể đi xác định quan hệ huyết thống cha con... Thực ra chú
chẳng mong gì cả, cũng không ước mong được cháu gọi một tiếng ba, chỉ
mong khi chú già, có một người thân thích ở bên cạnh.
Long Vịnh
Thanh đọc kĩ từng chữ từng câu, sau đó biên soạn một tin nhắn trả lời,
viết lặp đi lặp lại: Chú chết đi, chú là kẻ lừa bịp, tôi chẳng thèm tin
những lời nói linh tinh của chú, chú đi mà lừa đứa trẻ lên ba... Viết
lặp đi lặp lại như thế, những một giây trước khi gửi đi lại nhận nút
xóa, sau đó chán nản vứt máy điện thoại di động vào góc ghế sofa.
Ông ta là ba ruột của mình, những lời nói linh tinh như thế, cô không muốn
tin, không muốn tin chút nào, tuyệt đối không tin được.
Nhưng mà, có thật hoàn toàn... có thật hoàn toàn không tin một chút nào được không?
Chẳng nhẽ trong lòng không hề bị lung lay chút nào ư?
Đừng lừa dối người khác nữa, Long Vịnh Thanh, trong lòng cô đang phát ra
tiếng cười chế nhạo cô, sau đó cô liên tục hồi tưởng lại, đoạn đối thoại mà cô nghe trộm đó, “khả năng đặc biệt” mà cô đã luyện để thay đổi ký
ức đó, nay đã không còn tác dụng nữa rồi.
“Tú Phần này, bà nói
xem hai đứa con nhà mình sao không ở được với nhau nhỉ? Từ nhỏ đã sống
với nhau, cho dù không phải chị em ruột, cũng phải có tình cảm với nhau
với mới đúng chứ.”
“Chị em với nhau cũng phải có duyên nợ, hai bọn nó e rằng không có cái duyên này.”
“Bà nói hồi đó chúng ta ôm đứa bé đó ở bệnh viện về là đúng hay là sai đây?”
“Đúng với sai cái gì, chẳng lẽ để đứa bé khóc đứt hơi ở trong thùng rác ở
bệnh viện sao? Có phải ông không biết mẹ nó là người như thế nào đâu,
sinh con còn không trả tiền viện phí, bỏ trốn luôn, còn hy vọng bà ấy lo cho sự sống chết của con bé à?”
“Cũng đúng, dù sao hai đứa đều
sinh một ngày, đều do chúng ta nuôi nấng, đứa nào cũng là con, hai đứa
bọn nó không hợp nhau, tôi cũng sốt ruột lắm.”
“Ai mà không sốt ruột, nhưng mà sốt ruột được cái gì? Mau ngủ đi thôi, mai còn phải đi làm.”
...
Nếu như không nghe được những lời này, cô chắc chắn sẽ kiên quyết cho rằng, Lâm Quốc Đống là một ông chú kì cục, chắc là thèm muốn sắc đẹp của cô,
nhưng những lời nói của ba mẹ là có thật, hơn nữa cho đến tận hôm nay,
nó vẫn còn in đậm trong trí óc cô.
Cô và Vịnh Lục không phải là
chị em ruột, một trong hai người được ba mẹ Long ôm về từ thùng rác của
bệnh viện, cái người vừa mới chào đời đã bị vứt vào thùng rác, sau này
mới được ba mẹ Long nhặt về, không biết như vậy là quá may mắn hay là
quá xui xẻo, đứa bé bị vứt bỏ đó lại chính là cô.
Cái tên Long
Vịnh Thanh này, đáng lẽ ra không phải thuộc về cô, cái họ tên mà cô đã
từng cảm thấy tự hào, vốn không phải thuộc về cô.
Cô suy nghĩ
linh tinh một lúc, cuộn tròn trên sofa, cả người rét run lên từng đợt,
cho đến khi trời gần sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, cô vốn
ngủ không say, cho nên khi Quan Quan đắp chăn cho cô, một động tác nhẹ
nhàng như vậy cũng có thể làm cô hết hồn tỉnh dậy.
“Em đánh thức
chị dậy à?” Quan Quan nhìn thấy Long Vịnh Thanh tỉnh dậy, cười ăn năn
với cô, “Sao chị không kêu em dậy? Để em chiếm giường của chị lâu như
vậy?”
“Ờ...” Xung quanh ánh sáng rát yếu ớt, nghe được những lời
nói của Quan Quan, cô hốt hoảng ngồi dậy, đầu óc lơ mơ, ngồi đó cố gắng
hồi tưởng lại một lúc, mới dần dần nhớ ra những việc xảy ra trước khi
ngủ, cô day day huyệt thái dương, hỏi Quan Quan đang quỳ bên ghế sofa,
“Em dậy làm gì? Chạy tới chạy lui cả ngày trời như thế, sao không ngủ
thêm một chút nữa?”
“Em đã ngủ đủ rồi, hơn nữa chị em mình lâu
rồi không gặp nhau, ngủ thì quá lãng phí thời gian, em muốn ngồi nói
chuyện với chị.” Quan Quan dựa đầu vào ghế, nhướn môi lên, nụ cười phảng phất nét xót xa.
Long Vịnh Thanh cũng đã tỉnh ngủ, dựa vào sofa, mở mắt ra, ngắm nhìn khuôn mặt Quan Quan qua những tia sáng nhạt nhòa.
Trước đây mỗi lần nhìn anh, dù ít dù nhiều, cô cũng cảm thấy đồng tình
và thương yêu cậu, nhưng vào giờ phút này, cô nhìn Quan Quan, không ngờ
lại nảy sinh cảm giác đồng cảnh ngộ với cậu.
Cô nhìn ra bầu trời còn hơi xám xịt bên ngoài, thở dài một tiếng, hỏi Quan Quan, “Em có hận chú Quan và anh trai em không?”
“Hận chứ.” Không ngờ Quan Quan trả lời vô cùng dứt khoát như thế, nét mặt
vẫn rất hòa nhã, nhưng giọng nói rất kiên định, không giống như đang nói dối, cậu cười, “Có điều, đã không sao nữa rồi, em cũng đã trả thù họ
được rồi.”
“Em trả thù họ ư?” Long Vịnh Thanh kinh ngạc.
“Dạ, khi mẹ mất, họ không biết, cho đến một ngày trước khi hạ huyệt, em mới
gọi điện thoại thông báo cho họ. Lúc đó mẹ em đã được hỏa táng rồi, chỉ
còn lại một hộp tro tàn, họ không được gặp mặt mẹ em lần cuối cùng...”
Quan Quan nheo mắt lại, nhướn môi lên, có màn đêm làm nền, khuôn mặt cậu sa sầm lại như một con cáo, “Họ không có tư cách đi gặp mẹ em, người
chỉ biết trốn chạy nhất định phải bị trừng phạt, em đã thay bản thân em, cũng đã thay mẹ em trừng phạt họ, bây giờ chắc chắn họ đau khổ hơn em
nhiều. Nghĩ đến đây, em cảm thấy rất vui, cho nên cũng không thấy hận họ nữa.”
“Em...” Long Vịnh Thanh nghe Quan Quan nói những lời này,
một Quan Quan từ trước đến nay luôn trên kính dưới nhường, luôn lo lắng
cho người khác, sao tự nhiên lại nghĩ ra chuyện trả thù như vậy? Nhưng
kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, cuối cùng không hiểu sao lại
bật cười thành tiếng, “Em hư hỏng quá rồi, Quan Quan.”
“Thì có
sao đâu? Ít nhất bây giờ em không còn hận họ nữa rồi, sau này cho dù có
sống cùng nhau cũng có thể sống vui vẻ được, có gì là không tốt đâu?”
Quan Quan chầm chậm đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ đang
đóng chặt ra. Một cơn gió lạnh lẽo của trời đêm ùa vào, thổi thẳng vào
khuôn mặt của anh, anh đứng đó, nhìn về phía chân trời đang dần dần sáng ra, nhẹ nhàng hít thở một hơi, nhướn môi cười, “Bác sĩ tâm lý của mẹ em đã từng nói với em một câu, ông ấy nói, con người, đừng tìm cách đè nén nỗi hận thù vào trong lòng, con người biết thù hận là phản ứng tâm lý
tự nhiên khi bị tổn thương, đó là điều bình thường, nhưng nếu như đè nén quá mức những nỗi hận này, sẽ làm nó thay đổi bản chất, hơn nữa nó sẽ
lớn dần lên trong lòng mình. Lúc này, cách giải quyết tốt nhất chính là
để những nỗi hận thù này thoát ra ngoài, tạo một vài hành động trả thù
không ảnh hưởng gì lớn đến người ta, hoặc là để nỗi hận thù di chuyển
qua nơi khác. Nói tóm lại, phải có một lối thoát cho nó phát tiết ra
ngoài, như vậy, nỗi thù hận này không thể trở thành vật cản đường trong
cuộc sống của mình. Chị Vịnh Thanh, chị có thấy thế không? Người bị tổn
thương, nếu như cứ để những nỗi hận thù này làm vật cản đường trong cuộc sống của mình, vậy thì đúng là quá vô vị. Một khi bị nỗi hận thù vây
bủa, thì cuộc sống của chúng ta đã kết thúc vào giây phút trước đó rồi.”
Long Vịnh Thanh ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Quan Quan qua ánh sáng mờ mờ
từ ngoài cửa chiếu vào, trên khuôn mặt đó hiện ra một nụ cười, sao tự
nhiên cô cảm thấy nó rất xa lạ. Quan Quan đang đứng trước mặt cô đây rất lý trí, rõ ràng cậu là người cần sự an ủi, nhưng lại có thể đứng trước
mặt cô, cười nói với cô nhưng điều mà có lẽ cả đời này cô căn bản không
thể nào hiểu được.
Lúc này, cô không hề biết được rằng, rồi có
một ngày, cô cũng sẽ bị những nỗi hận thù bủa vây, sớm kết thúc cuộc
sống tốt đẹp đáng lẽ thuộc về bản thân cô.