Cô đứng bên bờ sông ẩm ướt, nhìn thấy cánh hoa cuối cùng rơi vào dòng
nước, lưu giữ hình ảnh trước mắt vào trong tim mãi mãi, giống như một
chiếc đồng hồ bị hỏng, kêu lên một tiếng “tích tắc” thật to cuối cùng,
sau đó, rơi vào một khoảng không yên tĩnh không bến bờ.
1.
Rồi sóng gió cũng lặng dần, ba mẹ Long đều cho rằng, Lâm Quốc Đống vứt bỏ ý định nhận Long Vịnh Thanh vì sợ làm lớn chuyện, dần dần nới lỏng cảnh
giác, bắt đầu lo liệu làm thủ tục đi học lại cho Long Vịnh Thanh. Cho dù đã lãng phí rất nhiều thời gian, nhưng may mà bài vở và chế độ quản lý
của trường đại học hạng ba thoải mái, chỉ cần nộp đủ tiền học phí, học
lại một năm thì hoàn toàn không thành vấn đề, cho nên khi Vịnh Lục và
Ngôn Thuyết lên đại học năm ba, Long Vịnh Thanh vẫn loay hoay ở năm hai.
Thời gian này, Quan Quan không quay về Nhật Bản, sống suốt ở thành phố S,
một phần vì muốn được bình tĩnh trở lại, suy nghĩ kĩ về tương lai của
mình, mặt khác, ba mẹ Long nhờ anh trông hộ Long Vịnh Thanh, đừng để cô
tiếp xúc với người lạ, đặc biệt là Lâm Quốc Đống. Thế nên Quan Quan trở
thành vệ sĩ kiêm giám hộ của Long Vịnh Thanh. Long Vịnh Thanh ở trong
trường, anh liền thuê một căn hộ ở gần đó, còn không quên mua tài liệu
học tập, tranh thủ học thêm khi ở nhà, một ngày đến trường của Long Vịnh Thanh thăm cô một đến hai lần. Long Vịnh Thanh đã từng hỏi Quan Quan có muốn học đại học ở Trung Quốc không, anh chỉ cười nhạt và trả lời. “Ở
nơi nào mà càng làm cho em đau khổ và xót xa trong lòng, thì em càng
muốn đến nơi đó, ở đó có thể chiến thắng những nỗi đau khổ ấy. Cho dù
bây giờ không được, nhưng em tin tưởng rằng, sớm muộn rồi cũng có một
ngày, em sẽ làm được. Cho nên, đợi em điều chỉnh lại tâm trạng hiện nay, sẽ quay trở về Nhật Bản, về quê hương của mẹ, ở bên cạnh mộ mẹ, học
xong đại học.”
“Đây là tự ngược đãi bản thân.” Long Vịnh Thanh
không hiểu. Nếu như là cô, cái nơi mà làm cho cô đau khổ, xót xa, chắc
chắn cô sẽ đi khỏi đó thật xa, chạy trốn còn không kịp, làm sao mà quay
trở về được?
“Cho dù là ngược đãi cũng chẳng sao cả.”
Căn
hộ mà Quan Quan thuê ở bên ngoài đó gần như trở thành địa điểm đến của
riêng Long Vịnh Thanh. Chỉ cần không có tiết học, cô đều ở đó, dù sao ở
đó cũng có phòng của cô, muốn ở bao lâu thì ở. Chỉ tiếc rằng hai người
đều không biết nấu ăn, cho dù trong phòng bếp có đầy đủ đồ nghề nấu ăn
nhưng cũng chỉ bày biện ra như thế thôi, đói bụng thì gọi người mang
đến, hoặc là xuống dưới tiệm bán thức ăn nhanh ở dưới lầu giải quyết.
Lúc này hai người đang ở trong nhà, đợi người mang bánh Pizza đến, Long
Vịnh Thanh nửa nằm nửa ngồi trên sofa, còn Quan Quan thì đang ngồi trên
thảm xem tivi. Câu chuyện nói đến đây, đột nhiên chuông cửa vang lên, có lẽ là người giao thức ăn đến, anh đứng dậy đi mở cửa, vừa đi vừa quay
đầu nói với Long Vịnh Thanh: “Tự ngược đãi cũng không sao, bởi vì em rất khỏe mạnh.”
Ăn xong bánh Pizza, cũng chẳng biết mùi vị thế nào,
Long Vịnh Thanh không biết tiếp theo phải làm gì, chỉ buồn chán nằm trên sofa, nhìn ngơ ngẩn vào cái điện thoại ở trong phòng.
Thực ra từ rất lâu trước đây, cô đã nghĩ, có nên gọi điện thoại chất vấn Triệu
Ngôn Thuyết hay không? Hỏi anh rằng, anh và cô Giang Lệ Vũ rốt cuộc có
quan hệ gì với nhau? Được thôi, cho dù không có Giang Lệ Vũ, cho dù cô
tin tưởng anh một trăm lần trăm không phản bội cô, nhưng mà cuối cùng là vì nguyên nhân gì? Sự việc của Lâm Quốc Đống xảy ra lâu như vậy rồi,
anh chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại đến? Giận dỗi cũng nên có giới
hạn chứ, trong hoàn cảnh này, chẳng nhẽ lại bắt cô đi tìm anh giảng hòa? Trong chuyện này, rốt cuộc là cô đã làm sai điều gì? Tại sao lại phải
chịu uất ức như vậy chứ?
Quan Quan cất bánh Pizza còn thừa lại
vào trong tủ lạnh, Long Vịnh Thanh nằm bò trên ghế, ngẩn người nhìn theo bóng lưng của anh. Cũng không biết dây thần kinh nào của cô có vấn đề,
đột nhiên nói một câu không suy nghĩ, “Quan Quan, chúng ta cưới nhau
quách đi cho xong. Chúng ta mà cưới nhau, chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Tay của Quan Quan run lên, hộp bánh Pizza ở trong tay suýt nữa rơi xuống
nền nhà, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, quay đầu cười với cô,
“Thế anh Ngôn Thuyết thì sao?”
“Cứ để cho anh ta đi chết đi, tình yêu gì gì đó, cũng chết hết đi cho rồi.” Long Vịnh Thanh nghe nhắc đến
tên của Triệu Ngôn Thuyết, tự nhiên trở nên bực bội chết đi được, vớ lấy cái gối úp lên đầu mình, hét lên ầm ĩ, “Yêu đương cái nỗi gì, cái tên
Triệu Ngôn Thuyết khốn khiếp đó, chẳng thèm gọi một cuộc điện thoại cho
chị, chị dựa vào cái gì mà phải nhớ đến hắn? Dựa vào cái gì?”
“Chị Vịnh Thanh, chị dừng có ích kỷ như vậy nữa có được không? Chị không cần tình yêu, nhưng mà em lại cần đó...” Quan Quan lấy một chai cô ca ở
trong tủ lạnh ra, uống một hơi hết nửa chai, tay phải bóp vào điện thoại di động ở trong túi quần, do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không lấy
ra.
Đó là điện thoại di động anh mới mua được, lắp sim điện thoại cũ của Long Vịnh Thanh. Vốn là định mang đến cho cô một niềm vui bất
ngờ, nhưng không hiểu tại sao bây giờ lại đột nhiên không muốn lấy ra,
để cho cô đoạn tuyệt quan hệ với thế giới bên ngoài cũng tốt. Ít nhất,
trong khoảng thời gian này, cô hoàn toàn thuộc về anh. Nghĩ đến đây, anh nhướng khóe môi lên, vuốt ve điện thoại ở trong túi, nhẹ nhàng gỡ cục
pin của điện thoại ra.
Buổi chiều, Long Vịnh Thanh có tiết học,
Quan Quan đưa cô đến cổng trường rồi quay trở về. Long Vịnh Thanh bước
vào trong lớp học, mười phút sau lại quay trở ra, vòng qua con đường nhỏ đằng sau các lớp học, ở đó có một người đang đợi cô.
Là Lâm Quốc Đống.
Khoảng thời gian này, Lâm Quốc Đống không làm phiền người nhà của Long Vịnh
Thanh là vì, Long Vịnh Thanh cảnh cáo ông, nếu như còn đến quấy rối gia
đình họ Long, thì cả đời này, cô sẽ không xuất hiện để gặp ông nữa, nếu
như ông bình tĩnh, giữ được cuộc sống bình an, thoải mái cho gia đình
nhà họ Long, như vậy họ còn có thể bí mật gặp gỡ nhau một hai lần.
Mẹ Long nói Lâm Quốc Đống chẳng phải người tốt đẹp gì, đương nhiên là cô
tin, nhưng trước mặt cô, Lâm Quốc Đống lúc nào cũng rất dè dặt, nói
chuyện cũng rất cẩn thận, chỉ sợ chọc tức cô, điều này, có chút gì đó
giống với ba Long, chắc hẳn là xuất phát từ tình yêu của ba dành cho con gái. Mẹ Long kiên quyết phủ nhận Lâm Quốc Đống không phải ba ruột của
cô, nhưng mỗi lần gặp mặt, Lâm Quốc Đống đều năm lần bảy lượt thề thốt,
ông tuyệt đối là ba ruột của cô, bởi vì ông là người đàn ông đầu tiên
của mẹ ruột cô, ông có niềm tin vào điều đó. Suy nghĩ của Long Vịnh
Thanh ngày càng rối như tơ vò, dần dần không biết nên tin tưởng vào ai
nữa.
“Khi chú và mẹ con thích nhau, mới có mười tám tuổi, lúc đó
mẹ con là bảo mẫu của nhà chú, lớn hơn chú hai tuổi, sau này ba chú biết chuyện của chú và mẹ con liền đuổi mẹ con ra khỏi nhà, nhưng mà chú và
mẹ con vẫn lén lút gặp nhau, sau đó mẹ con có bầu, ba chú lại ép chú ấy
một người con gái của một gia đình có chức có quyền. Sau khi kết hôn,
chú vẫn không quên được mẹ con, chạy đi tìm cô ấy thì phát hiện mất con
rồi, cô ấy bảo sau khi sinh con xong vứt con vào thùng rác của bệnh
viện. Mẹ con hận chú, muốn trả thù chú... Để trả thù chú, mẹ con còn tự
bán thân, làm gái trong một câu lạc bộ đêm... Có điều, cũng đã không có
gì quan trọng nữa rồi, trước khi chú đến đây nhận cháu, mẹ cháu đã chết
vì bệnh tật rồi...” Lâm Quốc Đống nói cho Long Vịnh Thanh nghe chuyện đã qua, hai vai co rút lại, ngước mắt lên, trên con đường âm u đó, nhìn
Long Vịnh Thanh với ánh mắt như có lửa, “Vịnh Thanh, chú biết cháu là
con chú, từ lúc lần đầu tiên nhìn thấy cháu, chú đã nhận ra ngay, bởi
vì, cháu giống mẹ cháu như đúc, giống hệt dáng vẻ của cô ấy ngày còn
trẻ...”
“Đủ rồi.” Rõ ràng đã căn dặn mình không được gặp Lâm Quốc Đống, nhưng vẫn không kiềm chế được bản thân, mỗi chiều thứ sau đều âm
thầm đến đây gặp Lâm Quốc Đống. Rõ ràng đã căn dặn mình không được tin
tưởng những lời Lâm Quốc Đống nói, nhưng vẫn không ngừng muốn hỏi ông
những chi tiết có liên quan đến xuất thân của cô, về người phụ nữ mà cô
chưa từng gặp mặt, người phụ nữ đã sinh ra cô. Rõ ràng cô không hào hứng gì nhưng vẫn không tự kiềm chế được, cũng muốn đi gặp người phụ nữ đó,
“Người phụ nữ đó không phải là mẹ cháu, mẹ cháu là Long Tú Phần, chú
cũng không phải là ba cháu, ba cháu là Long Chí Cương.”
“Nếu như
cháu không tin, chú cháu mình có thể đi xét nghiệm ADN xác nhận quan hệ
cha con, Vịnh Thanh, cháu hãy thương lấy người ba này với, năm ngoái chú đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện ra sức khỏe có vấn đề, không thể nào có con được nữa, cháu là đứa con duy nhất của chú, cháu là máu mủ duy nhất của gia đình nhà họ Lâm, cháu vẫn có thể tiếp tục mang họ Long, nhưng
ít nhất cháu cũng đừng phủ nhận mình là con gái của nhà họ Lâm, đừng làm cho gia đình họ Lâm bị tuyệt tự.” Lâm Quốc Đống nói đến những nỗi khổ
sở ở trong lòng, mặc dù đã đến tuổi trung niên nhưng không thèm để ý thể diện, khóc rấm rứt thành tiếng.
Long Vịnh Thanh thực sự không
chịu được khi nhìn thấy bộ dạng này của Lâm Quốc Đống, quay mặt đi nơi
khác, chán nản nói: “Việc xác định ADN, cháu sẽ suy nghĩ, chú đừng khóc
nữa.”
“Được... Được...” Lâm Quốc Đống nhìn thấy Long Vịnh Thanh
nhượng bộ, vui mừng khôn xiết gật gật đầu, gỡ mắt kính ra, vội vội vàng
vàng lau nước mắt, “Mấy năm gần đây chú có đầu tư một ít vào đất đai,
kiếm được rất nhiều tiền, còn có mấy căn nhà, trong tương lai đều là của cháu cả. Ông nội cháu cũng đã lên làm chủ nhiệm của ủy ban kiểm tra kỷ
luật thành phố, tất cả tài sản của gia đình nhà họ Lâm, tương lai cũng
sẽ là của cháu. Nếu như Long Tú Phần không ngăn cản cháu, thì cháu nói
với mẹ, cứ cho là cháu nhận người ba này đi, cũng sẽ hiếu thuận với bà
ấy, tiền của cả nhà chú đều là của cháu, cháu muốn cho bà ấy bao nhiêu,
chú quyết sẽ không ngăn cản, như vậy bà ấy cũng sẽ không cần phải làm y
tá ở bệnh viện nữa, mỗi ngày phải cực khổ đi làm, cũng sẽ rất mệt...”
Long Vịnh Thanh lặng lẽ đứng nghe, tâm trạng vẫn rất rối bời, nhưng không
biết vì sao tim lại đập nhanh như vậy, tưởng tượng đến dáng vẻ mình biến thành thiên kim tiểu thư, tưởng tượng đến việc cái gì cũng có, rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa mình và Triệu Ngôn Thuyết, đột nhiên cảm
thấy căng thẳng và hưng phấn không kiềm chế được. Nhưng rất nhanh ngay
sau đó, cô nhận thấy rằng, suy nghĩ của mình sao quá xấu xa, vội vàng
lắc lắc đầu, hy vọng có thể tống được những suy nghĩ đen tối này ra khỏi đầu, quay người bỏ đi, “Đợi cháu suy nghĩ xong, cháu sẽ mượn máy của
bạn học nhắn tin cho chú. Chú đừng chủ động đến tìm cháu nữa, cũng đừng
đi làm phiền gia đình nhà họ Long nữa, nếu không cả đời này, cháu sẽ
không gặp chú nữa.”
“Được, được, được.” Lâm Quốc Đống gật đầu
liên tục, nhìn thấy Long Vịnh Thanh sắp đi, vội vàng đuổi theo, lấy
trong túi áo ra một cái phong bì dày cộp, nhét vào người Long Vịnh
Thanh, “Vịnh Thanh, cháu cầm lấy một ít tiền trước, đi mua một ít quần
áo, giày dép mới, con gái không phải ai cũng thích những thứ này sao?
Tiêu hết rồi thì nhắn tin cho chú, chú sẽ đưa qua bất cứ lúc nào.”
Long Vịnh Thanh lạnh lùng đẩy trả lại phong bì cho Lâm Quốc Đống, “Gia đình
nhà họ Long tuy không khá giả, nhưng chưa bao giờ để cho cháu thiếu thốn cái gì, hơn nữa, có một số thứ, không thể mua được bằng tiền.”
2.
Từ ngày đó, Long Vịnh Thanh luôn bị giằng xé bởi những mâu thuẫn trong
lòng. Trước đây mỗi lần không quyết định được việc gì, cô đều đi tìm
Triệu Ngôn Thuyết trao đổi, Triệu Ngôn Thuyết cũng đều chỉ dẫn cho cô
rất rõ ràng, giúp cô có được lựa chọn chính xác, cho nên từ bé đến lớn
cô chưa từng biết đến hoang mang, từ trước đến nay chưa từng bị dằn vặt, đấu tranh khổ sở như bây giờ. Đấu tranh tư tưởng khổ sở được mấy ngày,
cô thực sự chịu không nổi nữa, quyết định quẳng tự tôn sang một bên, chủ động gọi điện cho Triệu Ngôn Thuyết, chủ động làm lành với anh. Thế là, khi nghỉ giải lao, cô mượn điện thoại di động của bạn học, gọi điện cho Triệu Ngôn Thuyết, nhưng không ngờ, người nghe máy lại là mẹ Triệu.
“Vịnh Thanh à, cháu tìm Ngôn Thuyết hả? Ủa, cháu không biết hả? Ngôn Thuyết
đi Mỹ làm cái gì mà trao đổi sinh viên gì gì đó, đi khoảng nửa năm rồi,
hết hè mới về, đến nước Mỹ rộng lớn như thế, bác nói với ba Triệu mua di động mới cho Ngôn Thuyết, máy cũ giữ lại để bác dùng, cháu có việc gì
không?”
Giọng nói của mẹ Triệu truyền sang, Long Vịnh Thanh nghe
mà cứ như từ một thế giới nào vọng đến, cô nhìn điện thoại trầm ngâm một lúc, nhẹ nhàng nói một câu, “Không có việc gì ạ.” Sau đó muốn ngắt điện thoại, mẹ Triệu đột nhiên gọi cô lại, “Vịnh Thanh này, việc của cháu,
bác đã nghe Ngôn Từ nói rồi, kỳ thực bác cũng chẳng biết phải nói gì,
cũng chỉ biết nói là ông trời trêu ngươi, cháu cũng đừng để ý làm gì.
Còn nữa, đó là... Nếu như cháu không có việc gì, thì đừng tìm Ngôn
Thuyết nữa, ba nó đã bắt đầu liên hệ cho nó một trường đại học ở nước
ngoài, muốn nó sang năm, hoặc sang năm nữa đi du học. Dù sao đi nữa học ở nước ngoài về cũng sẽ có tiền đồ hơn là học ở trong nước, cháu thấy thế có đúng không? Nếu như không có việc gì quan trọng, những việc chơi bời gì gì đó thì thôi, đừng tìm nó nữa. Còn nữa, việc cháu tìm Ngôn Thuyết, nhất định không được nói với ba của Ngôn Thuyết, gia đình họ Triệu có
thù oán với gia đình nhà họ Lâm. Năm đó, gia đình nhà bác chưa ra đây
làm ăn, ông Lâm chủ tịch thị trấn nhận tiền hối lộ, chung vốn với người
khác mở một mỏ than trái phép, ngang nhiên cho người đến đào mộ phần của dòng họ Triệu lên, đến mộ của bà nội Triệu Ngôn Thuyết cũng bị xới
tung. Cái gì đình họ Lâm đó, có người làm to từ đời này sang đời khác,
vừa có tiền của vừa có quyền lực, nhà bác không làm gì được họ, nhưng ít nhất, cũng không thèm qua lại với người nhà họ Lâm...”
Long Vịnh Thanh thở dốc, hơi thở ngày càng gấp gáp, cổ họng khô cứng lại, đau
đớn. Để tránh không cho bản thân mình bật khóc thành tiếng vì tủi thân,
cô vội vàng lấy cớ ngắt điện thoại, “Cháu xin lỗi bác Triệu ạ, cháu còn
có tiết, cháu ngắt máy trước đây ạ.”
Tắt điện thoại xong, cô lê
bước vào phòng học, ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu ở chỗ ngồi của mình, dần
dần mới hiểu ra một số chuyện. Cuối cùng cô cũng đã hiểu, tại sao Triệu
Ngôn Thuyết cứ khăng khăng không muốn công khai quan hệ giữa hai người,
cứ bí mật yêu cô như thế, không chỉ vì Triệu Ngôn Thuyết, nguyên nhân
chính là ở mẹ Triệu, mẹ Triệu tuyệt đối sẽ không đồng ý để Ngôn Thuyết
yêu đương với loại người như cô, Triệu Ngôn Thuyết là một người con có
hiếu, anh sợ đối diện với cơn thịnh nộ của mẹ Triệu, lo sợ phải đưa ra
lựa chọn giữa mẹ Triệu và cô, xét cho cùng, hai người chơi với nhau từ
nhỏ, và sau đó lớn lên, yêu nhau, kết hôn với nhau là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Cô vốn dĩ cho rằng, nếu như cô mang họ Lâm, trở thành
tiểu thư của gia đình họ Lâm thì mới có thể xứng lứa vừa đôi với anh,
bậy giờ đột nhiên tỉnh ngộ, chẳng qua đó là bởi vì cô cảm thấy tội
nghiệp bản thân mình nên mới có một giấc mơ như vậy.
Cô chống cằm ngồi đờ người ra đó, dần dần nhận ra khoảng cách giữa hai người, chầm chậm thở dài một cái.
Mấy ngày tiếp theo đó, Long Vịnh Thanh cũng không biết là mình đã sống như
thế nào nữa, chuồn học hai ngày liền, ru rú ở trong nhà của Quan Quan,
cô cố gắng hết sức để mình có thể trở thành một cây nấm bị lên mốc. Quan Quan chạy hết cả thành phố S, mua về tất tần tật những món ăn cô thích, Long Vịnh Thanh vẫn không hề nhúc nhích, không ăn không uống, không ngủ không chơi, mọi hoạt độngcủa cơ thể hầu như bị ngưng trệ lại.
“Chị Vịnh Thanh, chị ăn một chút gì đi, chị mà không ăn uống nữa là em gọi
xe cấp cứu đấy...” Quan Quan bưng một đĩa thịt bò sốt tiêu ngồi bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô, cảm thấy trái tim mình cũng đau đớn theo cô, “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng nhẽ không nói với em được à?”
“Nói với em, em có thể thay hết máu trong người này
của chị được không?” Long Vịnh Thanh từ từ ngẩng đầu lên, hai quầng mắt
sưng lên, đen thui, làm cho cả khuôn mặt cũng trở nên tái mét, “Em có
thể xóa hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian gần đây không? Em nói cho
chị biết, có phải chị chỉ gặp ác mộng thôi, phải không?”
Quan
Quan trầm mặc không nói, từ từ đứng dậy, cho đĩa cơm thịt bò sốt tiêu
đang cầm trên tay vào lò vi sóng, hâm lại cho ấm. Khi quay trở lại, đĩa
cơm thịt bò đang bốc hơi nghi ngút, anh đưa đĩa cơm lại trước mặt cô,
nói: “Ăn hết cái này đi, ăn xong rồi, em sẽ nói cho chị biết, làm thế
nào để thoát ra khỏi cơn ác mộng.”
Long Vịnh Thanh ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Quan Quan, trên khuôn mặt của anh không hề biểu lộ ra
chút cảm xúc nào, cô không hiểu lời anh vừa nói, cũng không đả động gì
đến đĩa cơm, mở đôi môi khô khốc ra hỏi: “Có thể tỉnh dậy từ cơn ác mộng được thật sao?”
“Em nói được là chắc chắn được.” Quan Quan gật
đầu, “Việc chị lén lút gặp gỡ Lâm Quốc Đống, em cũng sẽ không nói cho ba mẹ Long biết đâu.”
“Làm sao em biết được...” Cô kinh ngạc, nhưng cơ thể yếu ớt của cô không cho phép cô nói quá to, cho dù là âm thanh
hết cỡ của sự kinh ngạc, nhưng cũng chủ làm cho người ta cảm thấy âm
thanh đó như bị hụt hơi vậy.
“Chiều thứ sáu mỗi tuần đều gặp
nhau, mỗi tối thứ sáu, sau khi tan học đến đây, tâm trạng của chị rất
tồi tệ. Nhiều lần cứ lặp đi lặp lại như vậy, em không cách nào cho rằng
đó chỉ là sự trùng hợp được.” Quan Quan để đĩa cơm xuống dưới nền nhà,
lay lay người cô, “Ăn đi, cũng sắp được nghỉ hè rồi, em đang định khi
chị nghỉ hè sẽ quay về Nhật Bản, liên hệ việc học đại học, thứ sáu tuần
này sẽ ra sân bay đặt vé, lúc đó chị muốn đi đâu thì đi.”
Long
Vịnh Thanh nhìn khuôn mặt của anh, rồi lại nhìn đĩa cơm đặt dưới chân đã được hâm nóng không biết bao nhiêu lần rồi, nước mắt tí tách chảy
xuống, giơ tay bưng lấy đĩa cơm, nhét từng miếng, từng miếng thịt bò to
đùng vào miệng, nước mắt lẫn với mùi cay nồng của tiêu xộc thẳng vào
thực quản, làm cô ho sặc sụa, cô vừa ho vừa ăn, ăn cho đến khi nhét hết
đĩa cơm thịt bò vào bụng, mới nhào vào lòng của Quan Quan, khóc to lên,
“Chị muốn biết rõ, rốt cuộc chị và Lâm Quốc Đống có quan hệ gì với nhau
hay không? Chị muốn biết rõ, chị và Triệu Ngôn Thuyết, cuối cùng có khả
năng đến với nhau hay không... Quan Quan, may mà còn có em, may mà còn
có em hiểu được chị!”
Quan Quan ngang ngược ôm lấy cô từ trên nền nhà giá lạnh, đặt lên trên giường, sau đó đắp chăn giúp cô, nhẹ nhàng
vỗ vỗ vào trán cô giống như cô hay dỗ dành anh thuở bé, “Chị mau ngủ đi, ngủ đủ giấc rồi mới có thế tính chuyện của ngày mai được.”
Cả
khuôn mặt đầm đìa nước mắt, cô gật gật đầu, sau đó mới từ từ nhắm mắt
lại. Quan Quan ngồi ở đầu giường, nhìn dáng vẻ ngủ không ngon giấc của
cô, đột nhiên khẽ hỏi một câu, “Chị có muốn đi Nhật Bản với em không?
Rời xa nơi này, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì vậy, đừng gặp bất kỳ
người nào nữa, bao gồm cả Triệu Ngôn Thuyết...”
Long Vịnh Thanh
chưa ngủ say, nhưng mà giọng nói của anh quá nhỏ, cô không nghe rõ Quan
Quan nói gì. Thế là mở mắt ra, nghi hoặc hỏi: “Em nói gì thế?”
“Không có gì.” Quan Quan giật mình, giống như tỉnh dậy từ trong giấc mơ vậy,
nhướn môi lên cười, liên tục lắc đầu, “Không có gì, em chẳng nói gì cả.”
Ngày hôm sau, Long Vịnh Thanh trốn Quan Quan, lấy điện thoại trong phòng gọi điện cho Lâm Quốc Đống, nói cô đồng ý đi làm xét nghiệm xác định quan
hệ cha con, sáng thứ sáu tuần này bảo ông lái xe đến đón.
Sáng
thứ sáu, Quan Quan ra sân bay từ sáng sớm. Long Vịnh Thanh đến cổng
trường, phát hiện ra Lâm Quốc Đống đã đứng ở đó đợi cô từ lâu, mặc một
bộ quần áo mới tinh, mái tóc cũng được chải rất gọn gàng, giống như đang chuẩn bị đi làm lễ cưới, nụ cười thường trực trên môi, nhìn thấy Long
Vịnh Thanh thì vội vàng vẫy tay với cô, sau đó giúp cô mở cửa xe, “Vịnh
Thanh, cháu đến rồi à? Xin lỗi nhé, có phải chú quá nôn nóng không? Đáng lẽ phải để cháu ngủ thêm một chút nữa.”
“Không sao đâu ạ, cháu
cũng muốn được biết kết quả sớm.” Long Vịnh Thanh ngồi vào trong xe, cố
gắng đẩy cái mũ trên đầu xuống, muốn che đi gương mặt tiều tụy, trắng
bệch của mình, sau đó giục Lâm Quốc Đống, “Mau đi đi chú, cháu không
muốn để bạn học nhìn thấy.”
“Ờ, được, được, được.” Lâm Quốc Đống
sướng âm ỉ, nhảy lên xe, vừa hát khe khẽ, vừa khởi động xe, đạp ga,
giống như sắp nghênh đón một thời khắc thiêng liêng, lái xe hướng về
phía bệnh viện.
Long Vịnh Thanh ngồi trên ghế phụ phía bên cạnh
Lâm Quốc Đống, ngẫu nhiên cũng quay đầu nhìn ông một lúc. Năm mươi lăm
tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cho đến tận bây giờ, mấy năm gần đây, đây
là lần đầu tiên cô nhìn thấy Lâm Quốc Đống cười, lần đầu tiên nhìn thấy
ông vui như vậy, cô lặng lẽ cúi đầu xuống, bất kể người đàn ông này có
phải ba ruột của cô hay không, cô đều cảm thấy Lâm Quốc Đống là một
người rất đáng thương, từ nay về sau bản thân mình không cần phải đối xử tệ bạc như thế với Lâm Quốc Đống nữa.
Đến bệnh viện, Lâm Quốc
Đống tìm một vị bác sĩ tương đối thân thiết, mà cũng có thể là đã sắp
xếp từ trước hết rồi, họ được đưa đến một phòng chuyên dùng để tiếp
khách. Khi y tá vào lấy máu của họ, Lâm Quốc Đống tỏ ra rất căng thẳng,
không ngừng dặn dò cô y tá phải nhẹ tay, đừng để Long Vịnh Thanh bị đau, đã vậy còn như bị thần kinh, trách móc y tá suốt, “Đừng lấy nhiều quá,
lấy vừa đủ xét nghiệm là được rồi, cả gia đình họ Lâm nhà chúng tôi chỉ
có một đứa cháu này thôi, bảo vật quý giá lắm đó, đừng có lấy nhiều như
vậy.”
Sau khi lấy máu xong, Lâm Quốc Đống ngồi nói chuyện với bác sĩ một lúc, rồi đưa Long Vịnh Thanh về. Kết quả phải nửa tháng sau mới
có, lúc đó Long Vịnh Thanh đã nghỉ hè rồi, ba mẹ Long trông coi cô rất
chặt, Lâm Quốc Đống hẹn trước với cô, ngày có kết quả, ngày hai mươi tám tháng bảy, sẽ gọi điện đến gia đình nhà họ Long lúc một giờ sáng, đến
lúc đó, cô cứ ngồi bên cạnh điện thoại, điện thoại vừa kêu thì cô nhấc
máy ngay, như vậy sẽ không làm kinh động người nhà gia định họ Long.
3.
Ngày cô được nghỉ hè, Quan Quan sắp xếp lại một lượt đồ đạc của mình, sau đó đưa Long Vịnh Thanh về thôn Long Sơn, sau đó một mình quay trở về Nhật
Bản. Đối với những người không đi học cấp ba đầy đủ, những trường đại
học có thể tiếp nhận họ thực sự là rất có hạn. Cũng may thành tích học
tập của Quan Quan rất khá, có một trường đại học tốt muốn nhận anh, lần
này trở về, anh phải đến trường đại học đó để liên hệ các thủ tục nhập
học có liên quan.
Thực tế là trước đây, chú Quan Dịch Phong, ba
của Quan Quan cũng đã mấy lần ngỏ ý muốn đón anh đến Anh để học, cũng
vào đúng thời điểm Quan Nhã Dương đang chuẩn bị đến anh học nghiên cứu
sinh, ông muốn nhân cơ hội này để ba cha con được đoàn tụ. Nhưng Quan
Quan nhận điện thoại rồi chỉ cười cười, nói với Quan Dịch Phong ở phía
bên kia điện thoại: “Con đã quen với việc tự mình lo việc của mình rồi,
đoàn tụ hay không thì cũng thế cả thôi, chúng ta cứ tiếp tục sống theo
cách trước đây, cũng không phải là không tốt.”
Long Vịnh Thanh ở
bên cạnh nghe những lời nói nhàn nhạt này của anh, không kìm được thở
dài một tiếng, “Trước đây em toàn gọi điện thoại cho chú Quan, nói rằng
em muốn đoàn tụ với họ, muốn người nhà được ở cùng với nhau, bây giờ lại đổi chỗ cho nhau, em biến thành người không cần đến họ.”
“Ngày
còn nhỏ, mỗi lần gọi điện thoại bị ba từ chối xong, em đều nghĩ, có phải mình quá không hiểu chuyện, cứ thích bám lấy người khác hay không, thế
là em liền cố gắng bạt mạng, ra sức suy nghĩ cố gắng sống độc lập, cố
gắng để trở thành một người lớn có thể tự mình giải quyết được tất cả
mọi việc. Bây giờ, cuối cùng em cũng đã có thể sống tự lập, cũng đã làm
ông ấy được thỏa mãn, không bám lấy ông ấy nữa, một mình cũng có thể
sống rất tốt. Nhưng mà, ông lại muốn biến em trở lại như ngày còn nhỏ,
đây không phải là quá ích kỷ sao?” Quan Quan xếp quyển sách cuối cùng
vào trong hành lý, lại lấy từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di
động mới tinh, nhét vào tay của Long Vịnh Thanh, “Điện thoại mới này
dùng số điện thoại cũ của chị, em lén lút mua, không ai biết cả đâu, chị giấu cho kỹ một chút, cảm thấy không vui thì cứ gọi điện thoại cho em.”
Long Vịnh Thanh nắm chặt điện thoại, bàn tay không kìm được run lên, “Quan
Quan, đợi có kết quả xác nhận quan hệ rồi... Nếu như, chị đúng là con
gái của Lâm Quốc Đống, em có thể đưa chị đi Nhật Bản không?”
Quan Quan nhìn khuôn mặt trắng bệch bởi mấy hôm nay bị ức chế và căng thẳng
của cô, cảm xúc trên khuôn mặt gần như ngừng lại mấy phút, cuối cùng vẫn nhướn môi lên, cười với cô, “Được, đến lúc đó, đến lượt chị qua đó học
đại học với em.” Nói xong, anh xách hành lý đi ra, đi được vài bước,
quay đầu lại, “Đừng ép bản thân mình quá, chỉ cần còn có em, chị mãi mãi không bao giờ bị dồn vào ngõ cụt.”
Quan Quan quay về Nhật Bản,
Vịnh Lục nghỉ hè về nhà, trở thành người giám hộ thứ hai của Long Vịnh
Thanh. Bình thường Long Vịnh Lục cũng không thích ra khỏi nhà, chỉ khi
nào Triệu Ngôn Từ đến nhà của gia đình họ Long, đôi lúc mới đi ăn uống,
hát karaoke cùng với họ, chỉ đáng tiếc là, gần đây, Triệu Ngôn Từ cũng
bị ngăn cấm của gia đình họ Triệu, không cho anh tiếp cận với Long Vịnh
Thanh, cho nên, cũng đã lâu rồi họ không gặp nhau.
Triệu Ngôn
Thuyết đương nhiên là vẫn bặt vô âm tín, nghe Vịnh Lục nói, việc trao
đổi nghiên cứu sinh của trường đại học Q với trường đại học California
của Mỹ lần này số lượng sinh viên có hạn, cả khoa tài chính cũng chỉ có
hai người, là anh ấy và Giang Lệ Vũ được đi mà thôi. Nói đến đây, Vịnh
Lục tỏ ra có chút gì đó rất ngưỡng mộ, Long Vịnh Thanh để ý hỏi: “Thành
tích học tập của em giỏi như vậy, tại sao không tranh thủ một suất mà
đi?”
“Gia đình mình làm gì có nhiều tiền dư giả như thế? Chỉ mỗi
tiền học phí của hai chị em mình thôi cũng đã đủ cho ba mẹ vất vả rồi.”
Long Vịnh Lục ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn cô, cầm lấy quyển sách, đi về
phòng học bài.
Long Vịnh Thanh cúi đầu ngồi trên ghế sofa, không nói gì nữa, hình như còn trở nên trầm lặng hơn trước đây nữa.
Buổi tối trở về phòng ngủ, cô lén lút lấy điện thoại mà Quan Quan dúi vào
tay cô ra, nhắn tin cho Lâm Quốc Đống, “Nếu cháu nhận chú là ba, chú có
thật sẽ đưa cho cháu rất nhiều tiền?”
Tin nhắn rất nhanh đã được
trả lời, Lâm Quốc Đống cảm thấy rất vui và hưng phấn vì cô đã chủ động
nhắn tin cho mình, “Đương nhiên, đương nhiên rồi, cháu là con gái duy
nhất của chú, toàn bộ tài sản của chú, trong tương lai, tất cả đều là
của cháu.”
“Đợi có kết quả xác định quan hệ cha con, nếu như cháu quả đúng là con gái của chú, trước tiên chú có thể đưa Vịnh Lục ra nước ngoài du học, chi trả toàn bộ chi phí du học ở nước ngoài cho Vịnh Lục
được không?”
“Được chứ, được chứ, chỉ cần cháu là con gái của chú, cái gì chú cũng nghe theo lời cháu.”
Đọc đến đây, Long Vịnh Thanh mới miễn cưỡng nở một nụ cười, đây chính là
kết quả tồi tệ nhất mà cô đã từng suy nghĩ. Nếu như cô đúng thật là con
gái của Lâm Quốc Đống, thế thì mối quan hệ của cô và Triệu Ngôn Thuyết
cũng sẽ thực sự chấm dứt, cũng không thể nào ở lại thôn Long Sơn này
được nữa, cô sẽ đi Nhật Bản với Quan Quan, vậy thì ít nhất, trước khi cô đi, cô cũng sẽ thay gia đình họ Long, thay Vịnh Lục làm một việc cuối
cùng này.
Cô nhìn đăm đăm vào màn hình máy di động, đọc từng chữ
từng chữ trên màn hình, nhấp vào nút trả lời, còn muốn trả lời một tin
nhắn cho Lâm Quốc Đống. Ai ngờ đúng lúc này, mẹ Long bưng một tô canh
nóng vừa nấu xong, đột nhiên đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cô đang cầm máy di động nhắn tin, đặt tô canh xuống bàn, trừng mắt hỏi cô: “Không phải
điện thoại của con bị rớt hỏng rồi à? Điện thoại di động này ở đâu ra
vậy? Con đang nhắn tin cho ai?”
“Dạ không... Không ai cả...”
Long Vịnh Thanh nơm nớp lo sợ, hoảng hốt giấu điện thoại ra sau lưng, vừa
giấu vừa vội vội vàng vàng xóa hết những tin nhắn lúc nãy. Mẹ Long vốn
có tính nóng nảy, làm sao mà để cô giấu đi được, liền nhào qua chụp lấy
điện thoại, hai người cứ thế giằng co trên giường. Long Vịnh Thanh lấy
tay che để tránh mẹ Long, vừa xóa hết tin nhắn, đợi đến khi xóa xong tin nhắn mới cầm điện thoại ra, đưa cho mẹ Long, sợ sệt nhắc lại, “Thật
không có ai mà, con mượn điện thoại của bạn học cùng lớp, trong đó có
mấy tin nhắn riêng tư của người ta, không tiện cho mẹ xem mà thôi.”
Mẹ Long cầm điện thoại qua, xem một lúc lâu, cũng không nhìn thấy có gì
khả nghi, đang định nói giúp cô cất vài ngày, đợi đến khi nhập học rồi
trả lại cho cô. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên đổ chuông, Lâm Quốc
Đống thấy Long Vịnh Thanh mãi mà không trả lời tin nhắn, nên bất ngờ gọi điện thoại sang.
“Con lại còn dám liên lạc với con người khốn
nạn này hả, không phải mẹ đã nói với con rồi ư, đừng có để ý đến ông ta
nữa rồi hay sao?” Mẹ Long phẫn nộ vứt điện thoại lên giường, “Tại sao
con lại cứ không nghe lời mẹ hả? Cái người họ Lâm đó không phải hạng
người tốt đẹp gì...”
“Không phải hạng người tốt đẹp gì, không
phải hạng người tốt đẹp gì, nhưng mà, có khả năng người đó là ba ruột
của con...” Long Vịnh Thanh cắn môi dưới, từ từ ngẩng đầu lên nhìn mẹ
Long, khuôn mặt trắng bệch đến phát sợ, “Mẹ, mẹ cứ nói trước mặt con
rằng chú ấy chẳng phải hạng người tốt đẹp gì, mẹ có bao giờ nghĩ tới cảm giác của con chưa? Cái người trong mắt mẹ không phải hạng người tốt đẹp gì đó, nếu thật sự là ba của con, như vậy con thì sao? Há chẳng phải
cũng tồi tệ như thế sao?”
“Ông ta không phải ba của con.” Giọng
nói của mẹ Long bỗng nhiên cao vút lên, trong đôi mắt hiện rõ sự đau
đớn, trừng mắt nhìn Long Vịnh Thanh, “Mẹ nói bao nhiêu lần con mới chịu
tin đây? Khi mẹ ôm con vào lòng, có nghe mấy công nhân dọn vệ sinh của
bệnh viện nói, khi mẹ con vứt con lại, lúc đó bà có nói đó là con của
một khách làng chơi, nghe nói là người ngoại tỉnh...”
“Trước khi
có kết quả giám định quan hệ cha con, không ai được nói như vậy cả.”
Long Vịnh Thanh không muốn nghe những lời nói tiếp theo, cũng không dám
nhìn vào mắt của mẹ Long, cúi đầu, dùng hết sức nắm chặt lấy ga giường,
nói to cắt ngang lời của mẹ Long. Bởi vì nắm chặt quá, các khớp ngón tay đều trở thành trắng xanh không hề tự nhiên, “Mẹ không cần phải lo lắng, cho dù có nhận người cha ruột đó, con cũng sẽ hiếu thuận với mẹ...”
Bốp...
Long Vịnh Thanh còn chưa nói xong, trên mặt đã nhận lấy một bạt tai, đau
rát. Cánh tay giơ cao lên của mẹ Long còn chưa kịp thu về, cô ngẩng đầu
lên nhìn, trong đôi mắt phẫn nộ và tràn trề sự thất vọng của mẹ Long, cô nhìn thấy nước mắt của mẹ đang từ từ chảy ra, sau đó tay mẹ Long chỉ ra phía cửa, hét lên với cô: “Con cút đi, con cút đi cho mẹ... Con cảm
thấy mẹ vì lo sợ con nhận Lâm Quốc Đống làm cha ruột, sẽ không hiếu
thuận được với mẹ nên mới ngăn cấm con liên lạc với ông ta, nếu đã suy
nghĩ như vậy, bây giờ con cút ngay đi... Bây giờ con đi mà tìm người ba
đó, xem xem ông ta yêu thương con được tới mức nào... Mẹ không cần sự
hiếu thuận của con, người của gia đình nhà họ Long, trong tương lai, cho dù có phải đi ăn xin cũng không cần sự hiếu thuận của con...”
Giọng nói oang oang đó của mẹ Long làm cho ba Long và Vịnh Lục sợ đến nỗi
tỉnh cả ngủ, vội vàng chạy đến. Ba Long mặc dù không biết đã xảy ra
chuyện gì nhưng nhìn thấy đôi mắt ướt nhòe của mẹ Long và một bên má của Long Vịnh Thanh đỏ lên, cũng đã đoán được tình hình không mấy khả quan, vội vàng kéo mẹ Long ra khuyên, “Xảy ra chuyện gì vậy? Đừng nổi nóng
lên như thế, đêm đã khuya rồi, nhỡ may đánh thức hàng xóm thì không hay
lắm...”
Vịnh Lục vẫn mặc bộ quần áo ngủ, đi đến trước giường của
Long Vịnh Thanh, nhíu mày lạnh lùng hỏi: “Chị làm gì thế mà làm mẹ tức
giận đển mức này? Chị mau xin lỗi mẹ đi, để cho ba và mẹ về đi ngủ,
chẳng lẽ chị không biết gần đây nhiều người trong thôn ngó nghiêng nhà
mình đợi xem kịch vui sao? Chị không nhịn được một chút à?”
Long
Vịnh Thanh lấy tay úp vào một bên má bị đánh, cúi đầu không hé miệng,
chỉ chầm chậm bước xuống giường, mở cửa bước ra ngoài. Vịnh Lục hốt
hoảng kéo cô lại, “Chị định đi đâu vậy?”
“Chị đâu phải người của
gia đình nhà họ Long, ở lại đây làm cái gì?” Từ khi việc này bị phát
hiện, Long Vịnh Thanh luôn nín nhịn trong lòng, cảm thấy tự ti, sống
khép nép với những người mà cô đã từng cho rằng là ruột thịt của mình.
Lần đầu tiên dùng giọng điệu kiểu này, đến cả cô còn bị những lời nói
này làm cho giật mình, nhưng đã nói ra rồi làm sao còn thu hồi lại được. Khuôn mặt cô trắng bệch, lúc này cô có cảm giác rằng, bản thân mình trở nên thật cô độc và đáng thương, linh hồn đã rời xa cô, chỉ còn lại một
chút tôn nghiêm tội nghiệp không nỡ vứt bỏ, “Hơn nữa mẹ đã nói chị cút
đi rồi, làm sao chị có thể mặt dày ở lại đây được nữa?”
“Đó là
những lời mẹ nói khi tức giận, chị nghe mà không hiểu à? Long Vịnh
Thanh, chị đừng có làm loạn nữa được không hả?” Vịnh Lục giữ chặt áo của cô, không dám buông lỏng một giây phút nào. Nhưng thái độ lần này của
Long Vịnh Thanh cũng rất kiên quyết, sống chết cũng không quay về phòng, cuối cùng ba Long phải qua giúp Vịnh Lục, hai người vừa kéo, vừa lôi,
cuối cùng cũng “áp giải” được Long Vịnh Thanh quay trở về phòng cô.
4.
Mấy ngày hôm sau, mẹ Long cũng không nói chuyện với Long Vịnh Thanh. Sau
đó, Long Vịnh Thanh cũng suy nghĩ lại, mặc dù cũng cảm thấy những lời
nói ngày hôm đó của mình có phần hơi quá đáng, nhưng cô không có ý định
đi xin lỗi, cô cứ chờ kết quả của việc giám định quan hệ cha con đã. Cô
đã tính toán mọi chuyện hết rồi, nếu như cô là con gái của Lâm Quốc
Đống, vậy thì cô phải làm cho ba Long và mẹ Long ghét cô triệt để, như
vậy, khi cô rời khỏi căn nhà này đi Nhật Bản mới có thể không làm ba mẹ
quá đau lòng.
Đương nhiên, nếu như không phải thì càng tốt, tất
cả đều có thể bắt đầu lại từ đâu, cho dù là tình yêu đối với Triệu Ngôn
Thuyết, hay là mối quan hệ với mọi người trong nhà đều có thể bắt đầu
lại từ đầu. Cô sẽ cố gắng học hành, tương lai tìm được một công việc
đàng hoàng một chút, để ba mẹ Long vui lòng, cũng cố gắng để cho mẹ
Triệu phải nhìn cô với một ánh mắt khác.
Cô tính toán xong những
điều này, trong lòng thấp thoáng không yên đợi chờ thêm mấy ngày nữa.
Cuối cùng cũng đã đến ngày hai mươi tám tháng bảy. Ngày hôm đó, từ sáng
sớm, cô đã ngồi nhìn đăm đăm vào máy di động, không đi ra khỏi phòng một giây nào. Cô biết, Lâm Quốc Đống biết cô có điện thoại di động mới,
chắc chắn sẽ không gọi và máy điện thoại bàn nữa, cũng không cần đợi cho đến đêm, có thể gọi điện, nhắn tin cho cô bất kỳ lúc nào. Cũng không
biết có phải ông trời giúp đỡ cô hay không, ngày hôm đó là thứ bảy, ba
Long và mẹ Long đều phải tăng ca, chỉ có cô và Vịnh Lục ở nhà. Vịnh Lục ở trong phòng học bài cả ngày, căn bản là không hề có thời gian mà để ý
đến cô, đương nhiên cũng không có ai phát hiện ra sự khác lạ đó của cô.
Đến giờ ăn trưa, Vịnh Lục xuống bếp nấu mì, Long Vịnh Thanh ru rú ở trong
phòng, bỗng nhiên cô nghe ở ngoài cửa chính có người đang ra sức gõ cửa. Cô sợ là Lâm Quốc Đống cầm kết quả trực tiếp chạy đến đây tìm cô luôn,
nên vội vàng chạy ra khỏi phòng, trong lúc Vịnh Lục còn chưa kịp phản
ứng gì, cô đã chạy ào ra ngoài, mở cửa.
Không phải Lâm Quốc Đống, lại là người đã lâu không gặp, Triệu Ngôn Thuyết.
Đã lâu rồi không gặp, thực ra ban đầu ngay khi vừa nhìn thấy anh, Long
Vịnh Thanh còn ngỡ rằng là Triệu Ngôn Từ. Bởi vì, Triệu Ngôn Thuyết
trước mắt cô thực sự có chút thê thảm, trước đây áo quần luôn thẳng thớm gọn gàng, còn bây giờ áo quần nhăn nheo, xộc xệch, trên khuôn mặt trắng trẻo đó còn lỉa chỉa những cọng râu mới nhú màu xanh đen, giống như bộ
dạng của một người lang thang trên đường phố đã lâu không về nhà, chỉ có đôi mắt là vẫn còn rất sáng, đôi mắt đen nhìn chăm chú vào Long Vịnh
Thanh, sau đó túm chặt lấy vai cô, gấp gáp hỏi cô: “Vịnh Thanh, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lâm Quốc Đống sao có thể là ba ruột của em?
Không phải em là con ruột của ba Long và mẹ Long à?”
Cả thế giới
này đều không lấy chuyện này ra để làm tin tức thời sự nữa rồi, chỉ có
anh bây giờ mới được biết. Trước khi gặp anh, Long Vịnh Thanh mỗi đêm
đều mơ thấy anh, mơ thấy anh thay thế vị trí của Quan Quan, mỗi ngày đều ở cùng cô, cùng cô vượt qua những ngày tháng khổ sở này. Nhưng bây giờ, khi anh thực sự xuất hiện trước mặt cô, hỏi cô một câu như vậy, cô cười như bị ma quỷ xui khiến.
“Em không mang họ Long, em họ Lâm, tốt
nhất, anh tránh xa em ra một chút, mẹ anh nói gia đình họ Lâm của em
chính là kẻ thù đã đào bới mồ mả tổ tiên của nhà họ Triệu...”
Ánh mắt cô lạnh lẽo, trên môi còn có cả nụ cười chế giễu, chưa nói xong câu nói hờn dỗi đó, Triệu Ngôn Thuyết bất ngờ kéo tay cô, không cho cô có
bất kỳ cơ hội phản kháng nào, kéo cô chạy về ngôi nhà của gia đình nhà
họ Triệu nằm phía sau nhà cô.
Long Vịnh Thanh bị lôi đi cả đoạn
đường, rồi bị kéo vào căn phòng ngày xưa của Triệu Ngôn Thuyết, ngay lập tức, cô bị anh ôm trọn vào lòng. Cơ thể lạnh lẽo của cô có thể cảm nhận được hơi ấm trên người anh, sau đó anh thì thầm bên tai cô, “Xin lỗi,
anh xin lỗi, Vịnh Thanh, cái gì anh cũng không biết, lại còn giận dỗi
với em, không nói tiếng nào đã chạy sang bên Mỹ. Mấy ngày trước mới nghe Triệu Ngôn Từ nói đến việc này, anh xin lỗi, là tại anh quá ích kỷ hẹp
hòi, không để ý gì đến em.”
“Anh cút đi.” Khi Long Vịnh Thanh
nghe anh nói xin lỗi, nước mắt cô đột nhiên trào ra, vừa tủi thân vừa
phẫn nộ đẩy anh ra xa, giơ chân đạp mạnh vào anh, vừa đạp vừa hét lên,
“Xin lỗi có thể làm cơm để ăn được không? Xin lỗi có thể giảm bớt những
tủi nhục mà em phải chịu trong thời gian vừa qua hay không? Nói một câu
xin lỗi, thì em phải tha thứ cho anh sao? Anh cút đi, anh chết đi, đừng
để em nhìn thấy anh nữa, đi mà du học với nàng Giang Lệ Vũ gì đó của anh đi, sau đó kết hôn, sinh con là xong, còn trở về đây tìm em làm gì?”
“Vịnh Thanh... Vịnh Thanh, anh xin lỗi, là anh quá ích kỷ hẹp hòi. Khi nhìn
thấy ảnh em và Quan Quan đang ôm nhau trong khách sạn mà Giang Lệ Vũ gửi cho anh, anh như mất đi lý trí, cho rằng em phản bội anh, anh đã uống
rượu suốt đêm trong quán bar, rồi còn giận dỗi bỏ đi Mỹ. Sau đó suy nghĩ lại, anh cảm thấy có gì đó không bình thường, đã từng gọi điện thoại về tìm em, nhưng điện thoại nhà em cứ không liên lạc được suốt. Anh hỏi
Vịnh Lục, cô ấy luôn nói em rất tốt, chẳng nói gì với anh cả...” Triệu
Ngôn Thuyết vừa chịu đựng cơn giận của Long Vịnh Thanh, vừa không ngừng
giải thích với cô, cái chân bị cô đá cho mấy cái đang đau buốt từng đợt.
Lúc này Long Vịnh Thanh mới chợt nhớ ra, để phòng tránh Lâm Quốc Đống quấy
nhiễu, có một thời gian mẹ Long rút dây điện thoại trong nhà ra, cũng
cảnh cáo Vịnh Lục rằng, không được đi nói lung tung về chuyện của gia
đình mình. Mà tính cách của Vịnh Lục vốn rất lạnh lùng, lại kiêu ngạo,
không thể nào chủ động đưa mặt xấu của mình ra cho người khác thấy. Vịnh Lục thích Triệu Ngôn Từ, khi Triệu Ngôn Từ hỏi cô, có thể cô sẽ nói
thật, nhưng mà còn Triệu Ngôn Thuyết, cái gì cô cũng không nói, điều này cũng chẳng có gì là lạ cả.
Cho dù là như vậy, cô vẫn rất tức
giận, không nhừng đánh đấm anh, hít hít mũi chất vấn tiếp: “Em không cần biết cái cô Giang Lệ Vũ làm sao biết chuyện của em và Quan Quan ở trong khách sạn, cho dù như thế nào đi chăng nữa, vì việc này mà anh hoài
nghi em, đúng là quá làm cho người khác quá thất vọng. Giữa em và Quan
Quan là quan hệ như thế nào, anh còn không biết ư? Bọn em ngủ chung chăn từ hồi còn nhỏ, em còn thân thiết với cậu ấy hơn là với anh, bọn em là
người một nhà, làm sao có khả năng có chuyện gì được?”
“Em cảm
thấy không có gì, không đồng nghĩa với việc Quan Quan cũng cảm thấy
không có gì. Quan Quan tốt với em như thế, mọi người đều nhìn thấy hết,
cậu ấy vừa về nước, người đầu tiên cậu ấy đi tìm là em, còn bọn anh đều
không biết gì cả. Bọn anh cũng lớn lên với Quan Quan từ bé, điều này nói lên cái gì đây, ngay từ lúc bắt đầu, trong mắt Quan Quan chỉ có em mà
thôi, những người như bọn anh đây, cậu ấy không hề để ý đến.” Triệu Ngôn Thuyết nắm lấy tay cô, đôi mắt mệt mỏi nhìn vào đôi mắt đang ướt nhòe
của Long Vịnh Thanh, đau lòng lau nước mắt cho cô, “Chính vì em quá
không để tâm vào mấy chuyện này, cho nên anh mới không yên tâm. Ngày hôm đó, ban ngày em vừa mới nói mấy câu linh tinh, buổi tối em đã cùng Quan Quan xuất hiện trong khách sạn, lại còn ôm nhau một cách thắm thiết như vậy, thằng đàn ông nào mà không tức giận cho được? Mặc dù nói Quan Quan là em trai em, nhưng thực ra chẳng có một chút quan hệ huyết thống nào
cả, em lại lo lắng cho Quan Quan như vậy...”
Long Vịnh Thanh hất
tay anh ra, “Còn anh thì sao? Cũng không phải là ở với Giang Lệ Vũ suốt
đêm à? Đêm thứ hai, em gọi điện thoại cho anh, không ngờ là cô ta bắt
máy, còn nói là anh uống say rồi, đang ngủ ở trong phòng, tại sao anh
uống say, mà lại ngủ ở trong phòng của cô ta?”
“Ngày đó máy di
động của anh rớt trong phòng học, sau đó bạn anh nhặt được mới trả cho
anh, anh không hề biết là em đã gọi điện thoại cho anh.” Triệu Ngôn
Thuyết ấm ức vô cùng, nói đến đây, anh giơ tay lên thề, “Lần này đi Mỹ,
ba mẹ anh cũng rất kỳ lạ. mỗi tháng đều đúng vào một thời gian cố định
gửi sinh hoạt phí cho anh, hơn nữa lại vừa đúng số tiền chỉ đủ chi tiêu
trong tháng đó. Sau này nghe Triệu Ngôn Từ nói với anh, cậu ấy nói, ba
mẹ vì không muốn anh lén lút đi gặp em, mới không dám gửi cho anh quá
nhiều tiền, sợ anh lấy tiền mua vé máy bay trốn về nước. Lần này, anh đã lấy hết tiền của tháng này mới mua được vé máy bay để về, bây giờ còn
nghèo hơn cả mấy người ăn xin ngoài đường, lại còn không dám về nhà, cả
ngày hôm nay lại chưa có gì vào bụng, cả đời này, chưa bao giờ anh lại
thê thảm như thế này.”
Nghe đến đây, mặc dù trong lòng Long Vịnh
Thanh vẫn chưa vui, nhưng khi nghe anh nói cả ngày chưa ăn gì thì thấy
tim mình thắt lại, tạm thời không muốn đôi co vấn đề này nữa, đợi anh ăn xong rồi nói sau, “Bây giờ em vẫn chưa tin tưởng anh hoàn toàn đâu,
nhưng mà... Dù sao anh cũng đến nhà em rồi, đi ăn trước đã, Vịnh Lục
chắc cũng đã nấu mì xong rồi.”
Nói xong, cô hất tay anh ra rồi bỏ đi, Triệu Ngôn Thuyết ngay lập tức chụp lấy cánh tay cô, kéo cô quay
trở lại, ôm chặt cô vào lòng, “Vịnh Thanh, đợi một chút, cho anh ôm em
một lát. Đây là lần đầu tiên trong đời anh giận em thật sự, anh rất hối
hận. Cho nên đây cũng là lần cuối cùng. Từ nay về sau, cho dù em có làm
loạn như thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không bao giờ giận em, cũng
không bao giờ rời xa em lâu như vậy nữa, Vịnh Thanh, anh thật sự rất nhớ em.”
Long Vịnh Thanh vốn đang định vùng vẫy để thoát ra khỏi
anh, nhưng những lời anh nói giống như bỏ bùa mê, làm cả người cô tê
cứng lại, không nhúc nhích nổi. Họ dán sát vào nhau, rất gần, cô dựa vào trước ngực anh, có thể nghe rất rõ ràng tiếng tim đập của anh đang hòa
nhịp với tiếng tim đập của cô, dần dần làm cho cô cảm thấy mê muội,
không còn phân biệt nổi cuối cùng trái tim của người nào nhớ người kia
nhiều hơn, không kìm chế được mà kêu gào lên trong cơ thể của họ.
Ăn xong mì Vịnh Lục nấu, Long Vịnh Thanh liền tìm một bộ quần áo của Quan
Quan để lại đưa cho Triệu Ngôn Thuyết, để anh đi tắm rửa trước, còn mình thì ở lại dọn dẹp. Vịnh Lục ăn xong trước họ, bây giờ đang ôm một quyển sách, từ trong phòng bước ra nhìn Long Vịnh Thanh, rất có hứng khởi hỏi cô: “Anh Ngôn Thuyết quan tâm chị thật đấy, vì chuyện của chị mà dám âm thầm trốn ba Triệu và mẹ Triệu chạy từ Mỹ về đây, anh Ngôn Từ hình như
cũng vì chuyện của chị mà cãi nhau với ba Triệu và mẹ Triệu. Họ đều đối
xử tốt với chị như vậy, còn chị thích ai hơn? Hay là, có khi nào chị
thích Quan Quan không nhỉ?”
Rốt cuộc là cô thích ai?
Long Vịnh Thanh nghe đến vấn đề này, cũng ngẩn ngơ mất một lúc.
Nếu như bí mật về thân thế của cô không bị nổi lên khỏi mặt nước, vĩnh viễn chỉ là một cái xương cá trong lòng cô mà thôi, vậy thì, sau bao nhiêu
lâu yêu đương với Triệu Ngôn Thuyết, hôm nay Vịnh Lục hỏi cô, cô nghĩ
rằng cô sẽ nói đúng theo sự thật, cô yêu Triệu Ngôn Thuyết, nhưng bây
giờ, cô lại có chút gì đó không dám chắc chắn, cô không nhìn thấy tương
lai, bắt đầu cảm thấy mông lung.
Cô đứng bên cạnh bàn tần ngần
một lúc, sau đó quay người bưng chén bát vào trong nhà bếp. Vịnh Lục
thấy cô không trả lời, cũng không hỏi nữa, mặt mày buồn bã quay về phòng học bài.
Rửa chén xong, cô quay trở về phòng mình, Long Vịnh
Thanh cảm nhận được điện thoại di động trong túi áo rung lên một cái, cô biết đó là tín hiệu của tin nhắn trong máy di động của cô, bỗng nhiên
cô có chút căng thẳng, khi lấy máy di động ra, tay cô cũng hơi run lên.
Quả nhiên là tin nhắn của Lâm Quốc Đống, nội dung của tin nhắn rất đơn
giản, chỉ có một câu: Lấy được kết quả rồi, gặp nhau ở ngọn núi phía
sau.
Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý trực tiếp nhìn thấy kết quả, nhìn
thấy dòng chữ trên màn hình điện thoại di động, cảm thấy có chút thất
vọng, cô muốn nhanh chóng biết được kết quả, nhưng mà cũng lại có chút
sợ hãi khi biết kết quả, do dự một lúc, trả lời một tin nhắn: Trực tiếp
nói kết quả cho cháu.
Tin nhắn gửi đi rất lâu mà không thấy tin
nhắn nào trả lời, Long Vịnh Thanh càng đứng ngồi không yên. Đang do dự
không biết có nên trực tiếp gọi điện thoại hỏi hay không thì đúng lúc
này, điện thoại di động lại rung lên: Cháu đến ngọn núi phía sau, chú
muốn gặp mặt cháu một lát, đồng thời cho cháu xem ảnh của mẹ cháu luôn.
Đưa ảnh của mẹ cho cô xem, chẳng nhẽ là, kết quả đã nói rõ, cô chính là con gái của Lâm Quốc Đống? Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rất kĩ, thậm chí cô
cũng đã suy tính đường lui cho mình rồi, nhưng khi những suy nghĩ này
chạy thẳng vào đầu óc cô, Long Vịnh Thanh vẫn có chút gì đó không thể
chấp nhận được, cảm giác giống như có một chậu nước đá đang dội thẳng
xuống đỉnh đầu, cả người lạnh run từ đầu đến chân.
Cô hít thở
thật sâu mấy cái, để tự mình an ủi trong lòng. Cũng có thể đó là do Lâm
Quốc Đống cố tình tự huyễn hoặc, việc này cũng có thể có khả năng ngược
lại, đi gặp Lâm Quốc Đống đi, đi gặp mặt ông ta một lần cũng tốt, nói
tất cả mọi việc cho rõ ràng. Với suy nghĩ như vậy, cô nhét điện thoại di động vào túi quần, bước về phía cổng, đi đến trước phòng tắm, cô suy
nghĩ một lúc, rồi gõ cửa nói với Triệu Ngôn Thuyết đang ở trong đó,
“Triệu Ngôn Thuyết, bây giờ em đi gặp một người, việc của chúng ta đợi
em về rồi nói tiếp, bây giờ em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh đâu, có
tha thứ được cho anh hay không...” Cô nói đến đây, ngừng lại một lúc,
cắn vào môi dưới, “Thôi được rồi, tất cả mọi việc đợi em về rồi hẵng nói vậy.”
Triệu Ngôn Thuyết vừa tắm xong, nghe thấy tiếng của Long
Vịnh Thanh, vội vàng vớ lấy bộ quần áo mặc lên người, vừa mặc vừa hét
lên với người đang đứng ngoài cửa: “Em đi đâu vậy hả? Đợi anh một lát,
anh đi cùng với em.”
“Em đến ngọn núi phía sau gặp một người, rất gần... cũng rất nhanh. Anh không cần đi với em đâu, việc này chỉ một
mình em đi được thôi.” Long Vịnh Thanh không đợi anh mặc xong quần áo,
liền hạ quyết tâm, quay người chạy thẳng ra khỏi cổng nhà.
Hai
bên con đường từ thôn Long sơn dẫn ra ngọn núi phía sau đều là đất trồng trọt của người trong thôn làng, bây giờ đang đúng vào giữa mùa hè, các
loại rau củ của mùa hè đang lên rất tươi tốt, đập vào mắt là những vạt
rau xanh mướt mát mênh mông, nhiều chỗ còn được điểm tô thêm bởi những
các loài hoa dại đủ màu sắc. Cảnh tượng đó cho dù có sống trong thành
phố bao nhiêu lâu cũng không thể nào nhìn thấy được. Trước đây, mỗi lần
đi trên con đường này, cô đều nhìn quanh nhìn quất, rồi cực kì thô thiển thò tay ra hái dưa leo của nhà ai đó trồng bên đường, cho luôn vào
miệng, nhai ngấu nghiến, bây giờ rõ ràng là không có tâm trạng đó, chỉ
biết cúi đầu cắm cúi chạy suốt trên con đường nhỏ, từ trong thôn chạy
đến dưới chân núi chỉ mất mười lăm phút.
Ngọn núi thấp phía đằng
sau thôn, vốn dĩ là không cao, từ chân núi leo lên đỉnh núi, nhiều nhất
cũng chỉ mất mười mấy phút, Long Vịnh Thanh leo một hơi lên đến nơi,
ngay lập tức nhìn thấy Lâm Quốc Đống trên đỉnh núi. Lâm Quốc Đống đang
ngồi trên một cành cây khô quay lưng về phía cô, trong tay đang cầm một
túi giấy màu da bò, sống lưng thẳng đứng, không nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Quốc Đống, cũng không biết ông đang nghĩ gì.
Long Vịnh Thanh
bước qua đó, trên đường đi giẫm vào mấy cành cây khô, những âm thanh
“răng rắc” đó không hề làm ảnh hưởng đến Lâm Quốc Đống, cuối cùng cô gọi ông một tiếng, Lâm Quốc Đống mới đột nhiên bừng tỉnh, chầm chậm quay
người qua.
“Ủa... Chú... Chú làm sao vậy ạ:” Vừa nhìn thấy dáng
vẻ của Lâm Quốc Đống, Long Vịnh Thanh hết hồn, Lâm Quốc Đống trước mặt
cô đây, đầu tóc bù xù, kính mắt cũng không biết là đã đánh rơi ở nơi
nào, đôi mắt đỏ ngầu, cà vạt bị kéo xuống hơn một nửa, vắt va vắt vẻo
trên cổ, áo sơ mi có lẽ là bị vướng vào cành cây, có mấy nơi bị rách lỗ
chỗ, cả người không hề có một chút sức sống nào, cứ ngồi thẳng đơ ra đó. Long Vịnh Thanh hỏi Lâm Quốc Đống một câu, không thấy ông trả lời, thế
là tiếp tục hỏi: “Tại sao chú lại ra nông nỗi này? Báo cáo đâu? Cháu
muốn biết kết quả."
“Hết rồi, cái gì cũng hết rồi...” Lâm Quốc
Đống nhìn về phía trước, tự lẩm bẩm một mình, lẩm bẩm một lúc, rồi đột
nhiên cười “ha ha” lên hai tiếng: “Mỹ Vân, em đúng là quá tàn nhẫn, tàn
nhẫn thật đấy.” Sau đó, đột nhiên ôm lấy đầu, khóc rống lên.
Long Vịnh Thanh thấy Lâm Quốc Đống cứ như người điên, vừa lẩm bẩm lại vừa
khóc vừa cười làm cho cô càng thấy sợ hơn, lùi về phía sau hai bước, lại hỏi tìếp: “Chú... Rốt cuộc chú có ý gì... Mau đưa báo cáo cho cháu
xem.”
Lúc này, Lâm Ouốc Đống mới chầm chậm đưa tay lên, mở cái
túi màu da bò ra, “loạt xoạt loạt xoạt” đồ hết mọi thứ từ trong đó ra,
trong đó có mấy tờ báo cáo to như tờ giấy A4 và một tập ảnh, bị đổ ra
như thế, toàn bộ bị rớt ra lung tung trên nền đá sỏi của đỉnh núi, một
cơn gió thổi đến, ngay lập tức bị thổi đi tứ tung. Long Vịnh Thanh đang
nôn nóng xem báo cáo, hốt hoảng chạy đuổi theo nhặt, nhặt một lúc lâu
mới gom được hết các tờ giấy A4 và mấy tấm ảnh kia về lại được.
Những tấm nãy có lẽ được chụp lâu lắm rồi, ở các góc ảnh đã có chỗ bị ố vàng, nội dung của những tấm hình này đa số là ảnh chụp chung của Lâm Quốc
Đống và một cô gái, người con gái đó có mái tóc gọn gàng như của học
sinh, xem ra khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, quả thật rất giống
với Long Vịnh Thanh bây giờ. Bây giờ Long Vịnh Thanh mới hiểu được, tại
sao Lâm Quốc Đống lại bảo cô giống hệt mẹ ruột, hóa ra không phải là lừa cô.
Có điều bây giờ cô chẳng có tâm trạng xem ảnh, cô muốn biết
kết quả của việc giám định quan hệ cha con, thế nên vội vang cúi đầu lật tìm báo cáo.
Phần trên là một loạt các thuật ngữ chuyên ngành mà cô đọc không hiểu, cô nín thở, lật từng trang từ trang để đọc, cuối
cùng một trong những trang giấy đó, có một hàng cuối cùng ghi rõ kết quả giám định của bệnh viện: Người được giám định không có quan hệ cha con.
Không có quan hệ cha con... Không có quan hệ cha con... Không có quan hệ cha con...
Long Vịnh Thanh nhìn thấy hàng chữ này, nỗi vui mừng khôn xiết trào dâng lên trong lòng, lan tỏa đến từng tế bào trên cơ thể của cô. Cô có chút
không tin tưởng vào mắt của mình, ra sức dụi dụi mắt, đọc lại một lần
nữa, vẫn là dòng chữ đó: Ngườì được giám định không có quan hệ cha con.
Cô cầm lấy mấy tờ giấy báo cáo đó, chỉ cảm thấy cả người đang toát mồ hôi
ra, cô hít vào thở ra, hít vào thở ra từng đợt, mới dần dần cảm thấy trở lại với thực tại, nhướn môi lên, nở một nụ cười mừng vui.
“Chú
không phải là ba của cháu.” Cô đưa báo cáo lại cho Lâm Quốc Đống, còn
cẩn thận chỉ vào hàng chữ đó cho Lâm Quốc Đống xem, nhấn mạnh lại: “Chú
xem cho rõ đây này, chú không phải là ba của cháu, sau này chú đừng đến
nhà cháu nữa, đừng có đến quấy rầy cháu nữa.”
“Đồ đê tiện...” Lâm Quốc Đống hoàn toàn không để ý đến những lời cô nói, vội vàng chụp ngay mấy tờ báo cáo trên tay của Long Vịnh Thanh như một gã điên, hằn học xé nát mấy tờ giấy đó, sau đó đưa tay lên tát cho cô một cái, cái tát đó
quá mạnh, mạnh đến nỗi làm cho Long Vịnh Thanh hoa hết cả mắt mũi. Còn
chưa hiểu được là đang xảy ra chuyện gì, ngay sau đó cô lập tức bị Lâm
Quốc Đống túm lấy tóc, kéo về phía ông, “Ngô Mỹ Vân, mày đúng là quá đê
tiện, chia tay với tôi là đi tìm ngay người đàn ông khác, còn sinh con
cho hắn ta, nó không phải con của tôi, thế rốt cuộc nó là con của ai hả? Mày nói đi, nói đi...”
“Ông làm gì thế? Thả tôi ra, tôi không
phải là Ngô Mỹ Vân...” Long Vịnh Thanh trước hết là bị tát một cái, một
bên má vẫn đang đau rát, vẫn nóng ran lên, tiếp sau đó là bị túm lấy
tóc, bị kéo, bị giật thật mạnh, làm cô đau đến tê dại, bật khóc, lấy hết sức bình sinh đánh đấm Lâm Quốc Đống, “Thả tôi ra, cái đồ thần kinh
này, ông vẫn còn có mặt mũi để chửi người khác đê tiện à, không phải vì
ông đi cưới người đàn bà khác rồi về nhà hắt hủi con gái nhà người ta
hay sao? Bà ấy đúng là một người đáng thương, ông không có tư cách để
nói về bà ấy như thế... Thả tôi ra, đồ thần kinh...”
“Tôi không
có tư cách ư? Tại sao tôi lại không có tư cách? Tại sao ông trời lại đối xử với tôi như thế? Vợ thì chẳng sinh cho tôi được một mụn con nào, bây giờ đến hy vọng duy nhất cũng bị dập tắt rồi... Tôi là con một của ba
đời rồi, cả gia đình nhà tôi chỉ hy vọng vào một mình tôi để nối dõi
tông đường thôi, lại bắt tôi bị cái bệnh đó, cho dù là con gái tôi cũng
không chê bai nữa, chỉ cần là con của tôi thôi là được rồi, nhưng mà,
tại sao ông trời lại bắt tôi bị tuyệt đường con cái...” Giọng nói của
Lâm Quốc Đống khản đặc đi, càng ra sức túm tóc của Long Vịnh Thanh, gào
thét cuồng điên, giống như quá kích động, “Tại sao không phải là con của tôi? Tại sao vậy? Cô sinh đứa con này ra là để trả thù tôi hả? Bây giờ
nhìn thấy tôi đi từ hy vọng đến vực sâu của tuyệt vọng, chắc cô vui lòng lắm hả? Vui lòng lắm hả?”
Long Vịnh Thanh đau đến nỗi sắp tắt
thở, toàn bộ máu trên người đang đông cứng lại ở trên đầu, cơ thể đã bắt đầu tê cứng, đang dần dần mất đi tri giác, chỉ cảm giác được rằng, nếu
như ông ta không ngừng tay, cả vùng da đầu có thể bị ông ta kéo bật ra
khỏi đầu. Để tự vệ, cô đành phải cố hết sức lực, lấy chân đá vào đầu gối của ông ta một phát.
Lâm Quốc Đống bị đau mới ý thức rằng phải
thả lỏng tay ra, Long Vịnh Thanh nhân sơ hở này hoảng hốt cứu lấy mái
tóc của mình, chạy xuống dưới núi, ông ta thực sự xem cô là Ngô Mỹ Vân
đã chết trước đó, đâu có buông tha cho cô bỏ chạy đi dễ dàng như thế,
không thèm để ý đến chỗ đau trên đầu gối nữa, cà nhắc cà nhắc chạy đuổi
theo đằng sau. Long Vịnh Thanh bị dọa đến chết khiếp, chạy còn không
vững, chạy chẳng bao xa đã bị vướng vào cành cây, cả người ngã sõng soài trên nên đá sỏi lởm chởm, bàn tay và đầu gối đều bị xây xước. Nhưng mà
cô không còn để ý gì nữa, vội vàng bò đứng dậy, tiếp tục chạy về phía
trước, đâu biết được rằng đã không còn kịp nữa rồi, lúc này đây, Lâm
Quốc Đống đã kịp nhào lên, từ đằng sau túm lấy cô, kéo cô lại.
“Chơi cho tôi một vố xong rồi muốn trốn chạy hả, cô đừng có nằm mơ, cô cho
rằng người nhà họ Lâm tôi đây ăn chay hả? Đứa con trước đây đã không
phải là con của tôi, vậy thì, bây giờ, cô phải đẻ lại cho tôi, bây giờ
cô phải đẻ lại cho tôi một đứa con...” Ông ta gào thét, giống như con
thú hoang đang giãy dụa lên trước khi chết, vừa hét to vừa đè Long Vịnh
Thanh xuống dưới đất, bắt đầu xé toang quần áo của cô.
Áo quần
mặc mùa hè vốn đã rất mỏng, làm gì chịu nổi sự thô bạo của người đang
không làm chủ được bản thân như ông ta, chiếc áo thun cotton chẳng mấy
chốc bị xé làm từng mảnh, lộ ra chiếc áo lót màu xanh nhạt. Long Vịnh
Thanh dùng hết sức bình sinh phản kháng, vừa liều mạng đánh đấm vào
người Lâm Quốc Đống, vừa tuyệt vọng kêu to lên: “Cứu với... Cứu với...
Thả tôi ra, đồ biến thái, tôi không phải là Ngô Mỹ Vân... Thả tôi ra...”
Lâm Quốc Đống quá kích động, đã sớm mất đi lý trí, xé rách áo thun trên
người Long Vịnh Thanh xong, liền bắt đầu cởi quần áo của mình, nhưng mà
cúc áo của ông ta quá khó cởi, ông ta dứt khoát xé luôn cả cái áo, cúc
áo bị kéo mạnh văng ra tứ phía, phát ra một tràng âm thanh “lách cách
lách cách” trên nền sỏi đá. Long Vịnh Thanh càng sợ hãi hơn nữa, không
còn để ý gì nữa, vớ phải hòn đá, cành cây gì bên cạnh cũng đánh, đập tùm lum lên người ông, trán của ông bị hòn đá của cô đánh trúng, máu đỏ
chảy xuống mắt, ông ta cúi người xuống, đối mặt với Long Vịnh Thanh, hằn học cho cô thêm hai cái bạt tai nữa.
Vì giãy giụa và kêu gào
thực sự quá mất sức, nên cả người cô đều đau đớn, Long Vịnh Thanh cảm
thấy cơ thể mình không thể chịu đựng được nữa, đầu óc dần dần trở nên
trống rỗng, cô tuyệt vọng nhìn lên bầu trời, trong lòng thầm kêu tên của rất nhiều người: Quan Quan... Ngôn Thuyết... Ngôn Từ... ba... mẹ...
Vịnh Lục... đến cứu con, cầu xin mọi người mau đến đây cứu con...
Câu cầu cứu cuối cùng này, cô hét to lên trong lòng, dùng âm thanh tuyệt
vọng nhất, bất lực nhất, nhưng thực ra nó không hề phát ra thành tiếng.
Có lẽ là ông trời thương xót cô, trước khi cô bất tỉnh, cô thật sự nhìn
thấy có người vừa gọi tên cô, vừa chạy về phía cô bên này, sau đó đẩy
mạnh Lâm Quốc Đống ra.
Tiếp theo đó cô được người ta ôm lấy, có
người cố gắng dùng sức lay mạnh vai cô, cô mới có thể dần dần hít thở
lại được, mở mắt ra nhìn khuôn mặt đẹp trai của Triệu Ngôn Thuyết, giống như bản thân mình được nhìn thấy thiên sứ, bất lực nhoài người vào lòng anh, khóc ầm lên.
“Vịnh Thanh, Vịnh Thanh, em không sao chứ? Anh đã nói là để anh đi cùng em...” Triệu Ngôn Thuyết đau lòng ôm lấy cô,
cẩn thận lấy đi những cọng cỏ đang bám vào đầu cô, cởi áo đang mặc trên
người ra choàng lên người cô, “Đừng khóc nữa, không sao nữa đâu, anh sẽ
bảo vệ cho em, em đừng sợ.”
“Ngôn Thuyết...” Long Vịnh
Thanh khóc sụt sùi, “Ngôn Thuyết, em không phải là con gái của ông ta,
em không phải họ Lâm, tốt quá, em không phải là kẻ thù của nhà anh. Chỉ
cần em cố gắng, một ngày nào đó, mẹ Triệu sẽ chấp nhận em... Chúng ta
đừng cãi nhau nữa... em cũng sẽ không giận anh nữa đâu, chúng ta lại có
thể ở bên nhau được rồi, Ngôn Thuyết...”
Trong đầu cô cứ ong ong, chỉ biết vừa khóc vừa nói, những lời cô nói ra cũng bị ngắt quãng, thực ra, cô cũng không hề biết bản thân đang nói những gì.
Triệu Ngôn Thuyết ôm cô, lo lắng kiểm tra những vết thương trên người cô, có điều
cũng may là tất cả đều là vết thương ngoài da, cho dù cô nói gì, anh
cũng đều gật đầu đồng ý.
Cũng đúng vào lúc này, Lâm Quốc Đống gần như đã trở nên điên điên khùng khùng đó nhảy ập đến, anh đành phải bỏ
Long Vịnh Thanh ra, quay qua đối phó với Lâm Quốc Đống. Mặc dù Lâm Quốc
Đống đang ở độ tuổi có sức khỏe, nhưng trong người đang có bệnh, nên khi giằng co với người mảnh khảnh như Triệu Ngôn Thuyết cũng không hề thấy
có lợi thế hơn là mấy, ngược lại càng ngày càng đuối sức. Cuối cùng,
Triệu Ngôn Thuyết giơ một nằm đấm lên, đấm cho ông ta nằm lăn ra đất,
tưởng chừng như sắp chế ngự được ông ta, không ngờ ông ta ngẩng khuôn
mặt đầy vết thương lên, hằn học nhìn Long Vịnh Thanh cười một cách gian
trá, “Người tình của cô đến cứu cô rồi đấy, tôi sẽ không làm cho cô được toại nguyện đâu, cho dù có chết, tôi cũng phải kéo theo hắn ta, sẽ
không làm cho cô được thỏa lòng mong ước đâu.”
Liền ngay sau đó,
ông ta bất ngờ lấy hết sức nhảy bổ về phía Triệu Ngôn Thuyết, bất ngờ ôm lấy anh nhảy ngay xuống vực núi trước mặt...
Tất cả mọi chuyện
xảy ra quá nhanh, căn bản không hề cho người ta bất kỳ một cơ hội phản
ứng nào. Không những Long Vịnh Thanh, có lẽ ngay đến cả bản thân Triệu
Ngôn Thuyết cũng không hề ngờ rằng, sự việc lại đột nhiên biến thành như thế này, vào giây phút trước khi anh rơi xuống vực đó, anh còn mở to
mắt ra, nhìn về phía của Long Vịnh Thanh, cánh tay vẫy vẫy trong không
trung, mấp máy môi, hình như là nói gì đó. Long Vịnh Thanh phát điên lên bò về phía có anh bên đó, cô chỉ lo bò về phía trước, còn không kịp
đứng dậy, chỉ muốn nhanh hơn một chút để có thể nắm lấy cánh tay đang
vẫy vẫy của anh. Nhưng mà cuối cùng vẫn là quá muộn, khi cô bò đến bên
bờ vực, tận mắt chứng kiến cánh tay đó rơi xuống ngay trước mặt mình.
Những sự việc sau đó cô không còn nhớ rõ nữa, cô chỉ mơ hồ nhớ rằng, mình đã
vừa bò, vừa lăn, vừa chạy xuống núi, cũng không biết đã gặp được người
đầu tiên trong thôn là ai, dù sao cô cũng chỉ nói một câu, Ngôn Thuyết
rơi xuống vực núi, cứu mạng, sau đó ngất luôn. Đợi đến lúc cô tỉnh dậy ở trong phòng bệnh của bệnh viện, Quan Quan đã ngồi bên cạnh giường của
cô. Bên ngoài hành lang của phòng bệnh, có người đang gào khóc thảm
thiết gọi tên của Triệu Ngôn Thuyết, cô nghe ra đó là giọng của mẹ
Triệu, cô không thèm để ý đến sự đau đớn trên cơ thể mình, gắng gượng
ngồi dậy hỏi Quan Quan, “Sao thế em? Triệu Ngôn Thuyết bị làm sao thế?
Anh ấy không sao chứ? Vực núi đó rất thấp, rớt xuống đó cũng không thể
nào chết được...”
Quan Quan vừa từ Nhật Bản trở về, ba lô còn đeo trên vai, đứng dậy giúp cô rót một cốc nước, cố ý trốn tránh câu hỏi
của cô: “Chị có chỗ nào không khỏe không? Vừa mới tỉnh dậy đừng có động
đậy lung tung, bác sĩ nói vết thương ngoài da của chị rất nghiêm trọng,
không chăm sóc kĩ, có khả năng sẽ để lại sẹo.”
Long Vịnh Thanh
không muốn nghe anh lải nhải nữa, sốt ruột không chịu được nên vội vàng
bò xuống giường, bước thấp bước cao tìm về hướng phát ra tiếng khóc, cô
nhìn thấy mẹ Triệu đang quì trên nền nhà ôm lấy chân bác sĩ, đau khổ van xin: “Bác sĩ ơi, bác sĩ đi khám lại cho con tôi với, nó chưa chết, nó
chưa chết, nhất định sẽ cứu sống được nó... Cho dù tốn bao nhiêu tiền
tôi cũng chấp nhận... Cầu xin bác sĩ đi khám lại cho nó một lần...”
Bác sĩ đứng thẳng tắp, khuôn mặt hiện lên vẻ thương tiếc và áy náy, xin lỗi và nói một câu mà thường nghe thấy ở trong những bộ phim truyền hình:
“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Người vậy quanh đó
rất đông, ba Triệu và Triệu Ngôn Từ lôi mẹ Triệu, muốn kéo bà đứng dậy,
nhưng mẹ Triệu sống chết cũng quỳ trên nền nhà. Hai người đàn ông to lớn mà cũng không kéo nổi mẹ Triệu dậy, còn có cả ba Long mẹ Long và Vịnh
Lục, mọi người đều có mặt ở đó, tất cả mọi người đều lặng lẽ lau nước
mắt.
Cô lảo đảo đi về phía đó, cô đứng ở phía ngoài đám đông,
nhìn thấy bên trong phòng bệnh đang mở cửa ấy, có một người nằm ở đó,
trên đầu có đắp một cái ga giường màu trắng, căn bản là không nhìn thấy
rõ là ai, lúc đó cô chỉ cảm thấy nực cười, trong lòng còn nghĩ, những
người này có phải là điên hết rồi hay không, Triệu Ngôn Thuyết làm sao
mà có thể chết được, rớt xuống từ vách núi đó không thể nào mà chết
được, cô bước vào bên trong, giơ tay kéo tấm ga giường màu trắng ở trên
đầu của người đang nằm trên giường bệnh đó ra. Lúc này, mẹ Triệu xông
vào, hằn học đẩy cô ra, gào thét, khóc lóc ầm ĩ lên với cô.
“Đừng đụng vào Ngôn Thuyết của tôi, đều là do cô hại nó cả, là do cô hại nó
chết đấy, cái con bé khắc tinh này, từ nhỏ đã bắt đầu làm hại Ngôn
Thuyết, tại sao cố không tránh xa gia đình tôi ra một chút hả?”
Cả người cô đều bị thương, bị mẹ Triệu xô một cái như thế, đầu cô va chạm
mạnh vào tường, đầu như bị nổ tung ra, rồi không cách nào đứng dậy được
nữa. Ba Long và mẹ Long hoảng hốt chạy qua đỡ lấy Long Vịnh Thanh, Long
Vịnh Thanh lại đẩy tay của ba Long và mẹ Long ra, hai môi nhợt nhạt còn
nở ra một nụ cười với mẹ Triệu, “Bác Triệu, bác đang nói gì đấy ạ? Ngôn
Thuyết không chết, Ngôn Thuyết đang đùa với cháu đấy mà, nếu không tin,
để cháu đến gọi anh ấy, cháu mà gọi anh ấy, anh ấy sẽ dậy ngay, chúng
cháu trước đây cũng thường chơi đùa như vậy mà...”
“Cút ngay, cô
chính là mầm sống gây tai họa, hồi nhỏ đã dạy Ngôn Thuyết trèo cây, dạy
cho nó toàn cái xấu, đáng nhẽ ra tôi phải đưa nó về thành phố sớm hơn
một chút, đáng nhẽ phải cho nó tránh xa cô ra sớm hơn... Trước khi quen
cô, Ngôn Thuyết của tôi rất biết vâng lời, lần này nó lại dám lén lút
chạy một mình từ Mỹ về đây, chắc chắn là tại cô xúi giục nó, chắc chắn
là cô, cô đã hại chết nó, cô còn còn mặt mũi nào mà đứng đây nữa hả...
Cái đồ con hoang nhà họ Lâm này, cô mau cút ngay cho khuất mắt tôi...”
Mẹ Triệu bị sốc mạnh, đầu tóc rối tung lên, trong mắt hằn lên những tia
máu, gần như là phát điên lên, nói xong đột nhiên vớ lấy phích nước sôi
bên cạnh đập vào người Long Vịnh Thanh.
Quan Quan đứng một bên
đột nhiên xông vào, đứng che trước mặt Long Vịnh Thanh, phích nước sôi
giáng mạnh lên người anh. Cũng may là trong phích không có nước sôi, có
điều, ruột phích bị va chạm mạnh, vỡ tan, phát ra những tiếng nổ nhẹ.
Long Vịnh Thanh co quắp trong lòng Quan Quan, quên mất cả khóc, nhỏ
giọng thì thào: “Cháu không phải người nhà họ Lâm, cháu không phải, báo
cáo giám định cha con đã có rồi, cháu không phải người nhà họ Lâm...”
Mẹ Long từ nãy đến giờ đang cố nhín nhịn không nói gì, bây giờ thì bà
không chịu được nữa, đau lòng xoa đầu của Long Vịnh Thanh, hét lên với
mẹ Triệu: “Ngôn Thuyết xảy ra việc ngoài ý muốn như thế, mọi người đều
rất buồn, nhưng tại sao chị lại có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu con bé Long Vịnh Thanh nhà tôi được? Nó không phải người họ Lâm, cũng không
hại chết Ngôn Thuyết, người hại chết Ngôn Thuyết là cái tên giết người
Lâm Quốc Đống kia kìa, chị đi mà lý lẽ với hắn, đừng có trút cơn giận
lên người con bé Long Vịnh Thanh nhà tôi.”
Rốt cuộc mẹ Long vẫn
cứ bảo vệ cho Long Vịnh Thanh, xét cho cùng, đứa con do mình nuôi nấng
từ nhỏ, trong mắt người mẹ, con ruột hay không phải con ruột không hề
quan trọng, những lời nói của bà động chạm đến nỗi đau của mẹ Triệu, có
lẽ là để trút ra sự đau khổ trong lòng, hai người đàn bà từ xưa đến nay
vốn chơi thân với nhau như hai chị em đứng cãi nhau đến long trời lở đất trong phòng bệnh, hơn nữa còn ra tay đánh nhau, cuối cùng hai người đàn ông được coi là tỉnh táo hơn một chút phải kéo hai người phụ nữ đó ra,
cuộc chiến này mới ngưng lại được.
Người lành chết sớm, kẻ ác
sống lâu, câu nói từ ngàn xưa quá đúng với trường hợp này, Triệu Ngôn
Thuyết và Lâm Quốc Đống cùng rơi xuống vự sâu, Triệu Ngôn Thuyết chết,
Lâm Quốc Đống lại giữ được mạng sống. Hai người bọn họ làm sao mà lại
rơi xuống vực? Tất cả mọi người đều cảm thấy rất kỳ quặc, nhưng không
người nào biết được, lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bởi vì sau khi chuyện đó xảy ra, nhân chứng duy nhất là Long Vịnh Thanh lại trở nên
ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Cô thường ngồi ngẩn ngơ cả ngày nhìn sững vào một nơi nào đó, nói những lời chẳng ai hiểu được. Có một lần, cô bỗng nhiên một mình chạy lên trên núi, định nhảy từ trên núi xuống, may mà Quan Quan
lúc nào cũng bên cạnh cô, giây phút cô định nhảy xuống vực đó, anh ôm
lấy eo của cô, kéo cô quay lại. Bác sĩ nói, cô sốc nặng nên bộ não của
cô bị ảnh hưởng, phải qua một thời gian nữa mới có thể hồi phục trở lại, Quan Quan dời lại thời gian học đại học, ở lại bên cô ở trong bệnh
viện, nghe cô cứ lảm nhảm suốt một câu: “Tôi phải trả thù, là Lâm Quốc
Đống đẩy Triệu Ngôn Thuyết xuống vực núi, ông ta muốn kéo Triệu Ngôn
Thuyết chết cùng, tôi phải trả thù, tôi nhất định phải giết ông ta cho
bằng được.”
Gia đình nhà họ Triệu báo công an, công an tiến hành
điều tra một thời gian cũng không đưa ra được kết luận gì, bởi vì người
sống sót là Lâm Quốc Đống thì thần kinh hình như cũng có vấn đề, chỉ
biết lảm nhảm suốt mấy câu, Ngô Mỹ Vân, đồ đê tiện... Những câu mà không ai hiểu gì cả, hơn nữa trên người cũng có mấy chỗ bị gãy xương, ngay
sau đó đã chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt, có ông bố là chủ nhiệm ủy
ban kiểm tra kỉ luật thành phố che chở cho, nên công an cũng không dám
tra hỏi gì nhiều.
Long Vịnh Thanh mặc dù ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng khi công an tra hỏi, cũng đã kể một mạch diễn biến của sự việc, nói
rằng Lâm Quốc Đống đột nhiên nổi điên lên tấn công cô, Ngôn Thuyết đến
cứu cô, nhưng bị ông ta đẩy xuống vực núi. Chỉ tiếc là, trên quyển sổ
khám bệnh bác sĩ chẩn đoán, bởi vì chịu sự đả kích quá mạnh nên thần
kinh của cô có vấn đề, nên căn bản không có ai tin tưởng lời nói của cô, cũng không có ai kiên nhẫn ngồi nghe cô nói. Chỉ có Quan Quan, mỗi ngày đều nắm lấy tay cô khuyên nhủ: “Chị Vịnh Thanh, chị phải nhanh chóng
khỏe lên, để ra toà làm chứng cho mọi tội lỗi của Lâm Quốc Đống.”
Vụ án này cuối cùng rồi cũng kết thúc như vậy, gia đình họ Triệu vẫn cứ
kiên trì kháng án, cũng làm ầm ĩ lên không biết bao nhiêu lâu. Trên thị
trấn dần dần xuất hiện những tin đồn như, người bố làm chủ nhiệm ủy ban
kiểm tra kỉ luật thành phố của Lâm Quốc Đống đó có mối quan hệ rất tốt
với mấy cán bộ cấp cao của ngành công an, ba Triệu ở thành phố K cũng là nhân vật có tầm cỡ, lãnh đạo của thành phố cho rằng, việc này nếu cứ
tiếp tục làm ầm ĩ lên như thế, sẽ có ảnh hưởng rất xấu, nên đã mời hai
gia đình đến ăn một bữa cơm. Ăn cơm xong đó, vụ án này từ đó trờ đi,
không ai còn nhắc đến nữa.
Mẹ Triệu xem như là đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình nhà họ Long, đặc biệt là cực kì ghét Long Vịnh Thanh,
nhưng mà ba Triệu có chút lý trí hơn, những khi buồn bã, ông đều đến tìm ba Long uống rượu, sau khi uống say đều đau khổ bật khóc ngay trên bàn
rượu, vừa khóc vừa ném cái ly rượu xuống nền nhà, “Làm quan to đều bức
ép dân đi vào chỗ chết, chúng ta không có quyền lực, lại không có chứng
cứ, chỉ căn cứ vào những câu nói không tỉnh táo đó của Long Vịnh Thanh,
không thể nào đi tố cáo được, căn bản là không thể nào đi tố cáo được.”
Long Vịnh Thanh ngồi trong phòng, hai mắt đờ dẫn nhìn về phía trước, lặp đi
lặp lại mỗi một câu, “Không ai tin lời tôi, tôi phải tự mình đi trả thù, tôi nhất định phải giết ông ta, nhất định phải giết ông cho bằng
được...”
Ngày đưa tang của Triệu Ngôn Thuyết, Long Vịnh Thanh lén lút chạy trốn ra khỏi nhà, một mình chạy đến nghĩa trang của thành phố
K, lấy tiền tiêu vặt còn lại trên người mua một bó hoa cúc trắng, dự
định đặt trước ngôi mộ của Triệu Ngôn Thuyết, nhưng khi cô đứng chen vào trong đoàn người đến đưa tang, cô bị mẹ Triệu phát hiện ra ngay, cho
người đến đuổi cô ngay lập tức, cô khóc to ôm lấy bó cúc trắng đó, rồi
bị hai người đàn ông lôi ra khỏi nghĩa trang.
Khi Quan Quan và
Vịnh Lục hốt hoảng tìm đến, Long Vịnh Thanh đang ngồi ngẩn người ở bờ
sông cạnh nghĩa trang, bứt từng cánh hoa cúc trắng ra, thả từng cánh,
từng cánh vào trong dòng sông, buổi sáng ngày hôm đó, có một trận mưa
nhỏ, mặt đường rất trơn, rêu xanh phủ đầy bên hai bờ sông, cô đứng bên
bờ sông ướt át, trơn trượt đó, nhìn cánh hoa cuối cùng rơi xuống dòng
sông, lưu giữ hình ảnh trước mắt vào trong tim mãi mãi, giống như một
chiếc đồng hồ bị hỏng, kêu lên một tiếng “tích tắc” thật to cuối cùng,
sau đó, rơi vào một khoảng không yên tĩnh không bến bờ.