Trong bóng tối dài dằng dẵng ấy, cậu là ánh sáng duy nhất của tôi!
“Có sao không?” Long nói tiếp lần nữa.
Cơ thể dã dời của Thanh từ từ ngồi dậy, bình tĩnh nói:
“Sao cái gì, không phải đều là tại cậu đấy sao!”
Vừa nói nhỏ vừa vươn tay ra với lấy chiếc cặp sách, vết thương trên tay lại không may va vào thanh sắt bên cạnh làm nhỏ khá là đau. Vết thương bị nhiễm trùng, rất xót, nhỏ bất giác kêu lên: Á..
Tiếng kêu nhỏ nhưng cũng đủ thấy Thanh đau thế nào.. Long hơi cúi người xuống, dùng hai tay bế cô gái kia lên.. Nhỏ hơi giật mình, nhưng cũng không nói gì cứ thế nằm trọn vẹn trong vòng tay của cậu ấy. Đi qua mấy dãy hành lang, đôi đồng tử của nhỏ dãn rộng trừng trừng nhìn lên khuôn mặt cậu nhưng cũng chẳng phản ứng gì thêm.. Chỉ là, tại sao lại là cậu ấy? Tại sao vẫn là cậu ấy xuất hiện?
Nhỏ cảm thấy rất lạ, vì sao hiện tại giữa bóng tối dài vô tận, nhỏ lại không hề cảm thấy khó thở nữa, mồ hôi cũng không đổ nhiều như trước. Nhưng có điều, sao tim nhỏ lại đập nhanh đến vậy, sao lần nào cũng là Tống Uy Long kia? Rốt cuộc là tại sao? Bởi vì.. Trong bóng tối dài dằng dẵng ấy, cậu là ánh sáng duy nhất của tôi!
Long bế người con gái ấy, chân bước đều đều ra phía cổng trường. Trời đã ngớt mưa, cô gái trong lòng cũng đã thiếp đi..
Vào bên trong xe ô tô, quản lí Jack vô cùng thắc mắc không biết cô gái mà cậu chủ bế trong tay là người như thế nào? Tại sao có thể dễ dàng được cậu ấy đưa vào trong xe? Bao nhiêu thắc mắc nhưng Jack vừa nhìn cái ánh mắt của Long thì không hề dám ý kiến gì, chỉ ngồi im lặng mà lái xe..
* * *Biệt thự Tống Uy---- ------
Uy Long bước đều và tay cậu bế người con gái ấy. Thanh đang choàng chiếc áo khoác của Long, bỗng thấy hơi lạnh phả vào mặt. Mắt nhỏ vẫn nhắm nghiền, hơi quay đầu và úp mặt vào ngực Long, cơ thể cậu ấm hơn nhiệt độ bên ngoài nhiều..
Toàn thể người giúp việc đều náo động. Chuyện là thiếu gia chưa từng đưa bất cứ cô gái nào về nhà, hôm nay lại bế một cô gái nào đó về đây, chuyện này đến tai lão gia thì thật không hay.
Đưa nhỏ vào phòng, cậu đặt nhỏ lên chiếc giường mà mười tám năm qua chỉ có một mình cậu được phép đặt lưng.
Long dùng khăn ướt nhẹ lau những vết máu đã khô lại trên người Thanh. Sau đó lấy băng gạc quấn lại.. thật cẩn thận. Cậu với lấy chiếc chăn và đắp lên người nhỏ. Long đã quên mất cái cảm giác quan tâm hay nghĩ cho người khác quá lâu rồi. Thế này đã đủ để trở thành kì tích. Cậu nhìn cô gái trước mắt đang ngủ, thật sự gương mặt này có gì đó rất quen thuộc, dường như đã gặp từ lâu rồi, trong người cậu có cảm giác rất lạ. Đột nhiên kí ức hồi nhỏ chợt hiện về, Long lại nhớ đến một cô bé nào đó, cô bé mà cậu đã cứu năm mười hai tuồi..
Vẫn tại Las Vegas..
Ngoài trời mưa xối xả, mưa trắng xóa trên cửa kính xe ô tô. Đường đã sáng đèn lên, chiếc xe vẫn chạy đều đều.
“Anh, con trai chúng ta rất thông minh, thằng bé luôn đứng nhất lớp và đầu các kì thi. Hôm nay cô giáo chủ nhiệm ngỏ ý với em rằng chúng ta nên cho con vượt cấp.. Với lực học của thằng bé bây giờ có thể học trung học được rồi.” Mẹ của Uy Long ngồi ghế trước quay sang nói.
Ba cậu vẫn bình tĩnh lái xe, ông hơi nghiêng người ra, hướng về phía ghế sau nói với con trai:
“Con trai ngoan, sắp tiếp quản vị trí của ba được rồi.”
“Con không thích đâu ba.” Long đáp.
“Lớn lên rồi con sẽ hiểu, có những điều không phải cứ không thích là không phải làm. Cơ nghiệp của gia đình chúng ta không phải ngày một ngày hai mà có, bao nhiêu tâm huyết của mọi người gầy dựng nên, đôi khi ta phải hy sinh vì nó..” Ba cậu đáp, xong lại quay sang bên cạnh nói tiếp:
“Mà em này, anh nghĩ không nên để thằng bé vượt cấp đâu. Chuyện đó sẽ làm mọi người chú ý, nó cũng chỉ là một cậu bé bình thường thôi mà, nó được tiếp xúc với bạn bè cùng lứa tuổi sẽ tốt hơn.”
Long im lặng, ngồi dựa đầu vào thành xe trầm ngâm nhìn ra ngoài trời mưa, trời mưa hôm nay dường như có một cảm giác buồn đến lạ..
Ting.. ting.. ting.. tiếng chuông điện thoại kêu lên.
“Nhóc, làm sao mà khóc thế?” Cậu nhấc điện thoại lên nghe, thấy tiếng khóc thút thít.
“Anh với ba mẹ sao mãi chưa về vậy? Em ở nhà buồn lắm.. May mà chị giúp việc giúp em gọi điện thoại đấy.” Đầu dây bên kia nói.
“Được rồi, nhóc ở nhà ngoan nhé. Lát nữa ba mẹ và anh sẽ về ngay mà. Nín khóc nào, bye nhóc.”
“Em đợi mọi người!“..
Kít.. kít.. uỳnh..
Chiếc xe tải lớn nào đó lao với vận tốc rất nhanh qua.. Một vụ tai nạn đã xảy ra, nhưng không phải chỉ có một chiếc ô tô bị đâm.. mà còn một chiếc bên cạnh nữa.
Tai nạn xảy đến quá bất ngờ, Long ngồi ghế sau nên bị thương nhẹ, vết máu nhỏ dơm dớm trên đầu. Mắt cậu từ từ mở ra, bình tĩnh, giờ là lúc phải hết sức bình tĩnh. Long đi ra ghế trước, cố gắng kéo ba mẹ ra khỏi xe.. Chiếc xe ô tô cứ không ngừng bốc khói, nếu không ra khỏi đây sẽ rất nguy hiểm. Nhưng.. cảnh tượng trước mắt cậu bây giờ còn kinh khủng hơn. Trong chiếc xe ô tô bên cạnh, chắc có lẽ cũng là một gia đình, cô bé bị văng xuống đường, toàn thân đầy máu, trông rất khổ sở. Long nhìn cô bé đó.. cậu bước đến.. đôi mắt màu nâu khói trong veo của cô bé cứ chớp chớp luân hồi.. như kêu gọi sự cầu cứu..
Cậu xòe đôi bàn tay ra trước mắt cô bé ấy:
“Cậu có sao không?“..
Cũng chính từ khoảnh khắc ấy, số phận hai người cuốn vào nhau.. Giờ họ gặp lại vào đúng thời điểm đẹp nhất trong cuộc đời mang tên Thanh Xuân!