Được người khác thấu hiểu là một việc rất kỳ diệu! Là khi bạn tưởng rằng mình đang co quắp ở một nơi không nhìn thấy ánh sáng, cậu ấy cầm đèn đến tìm bạn và sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của bạn..
Trời đã tối, cuối cùng bọn họ cũng viết xong bản tường trình và kiểm điểm, liền mang lên nộp cho thầy rồi ra về.. Do Nam Thanh mắc chứng sợ bóng tối nên trong người lúc nào cũng cầm theo thiết bị điện sáng. Nhỏ vừa soi đèn vừa đi bộ ra đến cổng, bỗng Minh Hạo đi xe đạp địa hình chợt đứng lại chỗ nhỏ rồi nói:
“Trời cũng đã tối rồi, để tôi đưa cậu về.”
“Tôi tự đi được!”
Sau khi nghe lời từ chối thẳng thừng của cô gái ấy, Hạo mang vẻ mặt thất vọng ra về -_-
Nhỏ cứ đi mãi.. rồi đến bãi đợi xe buýt.. Bước lên xe, nhỏ không hề để ý rằng có một cậu nam sinh đi theo mình nãy giờ.
Ngồi trên chiếc xe buýt, nhỏ im lặng đeo tai nghe rồi nhắm nghiền mắt lại.. Bỗng dưng, một bên tai nghe bị giật ra. Bên cạnh Thanh, Uy Long dựa lưng vào ghế đeo một bên tai nghe còn lại. Nhưng Nam Thanh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.. không biết nhỏ đã ngủ từ lúc nào..
Đi xe buýt một đoạn, nhỏ ngủ khá say giấc nên đầu thỉnh thoảng cứ gật qua gật lại không có điểm tựa. Uy Long nhìn cô gái ngốc nghếch bên cạnh, cậu vòng tay ra đằng sau khẽ đẩy đầu Nam Thanh dựa nào vai mình. Có điểm tựa nên nhỏ ngủ say hơn, Long đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào bộ dạng lúc này của nhỏ. Cô gái này đúng là lúc nào cũng có thể ngủ được.
Xe buýt chợt phanh một tiếng “kít” mạnh.. khiến nhỏ tỉnh giấc, nhỏ cũng chẳng để ý gì đến người bên cạnh là ai, bình tĩnh nhấc đầu khỏi bờ vai êm ái. Nhỏ nhìn ra ngoài cửa kính của xe.. OMG, xe buýt đã đi quá mất rồi, giờ này xuống xe chỉ còn cách đi bộ về nhà..
“Bác tài.. cho cháu xuống xe.” Nhỏ nói lớn rồi sau đó bước ra khỏi xe, tay trong tay với chiếc đèn pin. Uy Long không hiểu sao cũng xuống xe đi theo sau..
Đi cả một đoạn đường, cả hai đều không nói gì. Long chợt nhớ đến lần trước cứu nhỏ ở trong phòng rửa tay biểu hiện của nhỏ rất lạ. Ngoài đường cũng khá sáng, sao nhỏ phải mang theo thiết bị phát độ sáng lớn như vậy làm gì, càng lúc càng làm cho cậu nghi ngờ. Long muốn xem thử cái phán đoán “chứng sợ bóng tối” của Thanh có đúng hay không..
Cậu ta đi nhanh đến chỗ nhỏ, khẽ va mạnh vào người nhỏ nhưng không hề tỏ ra sự cố ý.. rồi chợt, chiếc đèn trong tay nhỏ cũng theo va chạm mạnh mà rơi xuống đất. Bất giác, nhỏ đứng sựng lại, cố gắng giữ bình tĩnh nhưng bóng tối cứ nhen nhỏi khiến nhỏ hết sức khó chịu. Bàn tay Thanh lạnh toát nhưng mồ hôi cứ túa dần ra, cơ thể bắt đầu không giữ được thăng bằng.. Nhỏ cứ trong tình trạng loạng choạng, trông vô cùng khổ sở.
Long quay đầu lại, dùng ánh mắt kì lạ nhìn vào nhỏ. Chẳng nhẽ nhỏ mắc chứng sợ bóng tối thật ư? Phán đoán của cậu là đúng? Long vẫn không nói gì, chỉ từ từ đưa bàn tay mình ra nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của cô gái ấy. Từng hơi ấm cứ len lỏi dần chút một vào đôi bàn tay nhỏ bé. Cậu tiếp tục lấy chiếc smartphone trong túi áo rồi bật đèn lên đưa đến gần chỗ Thanh..
Khi cảm nhận được ánh sáng, nhỏ bắt đầu mở mắt ra, bàn tay lạnh buốt vẫn siết chặt lấy tay cậu ấy.. Được người khác thấu hiểu là một việc rất kỳ diệu! Là khi bạn tưởng rằng mình đang co quắp ở một nơi không nhìn thấy ánh sáng, cậu ấy cầm đèn đến tìm bạn và sưởi ấm đôi bàn tay lạnh lẽo của bạn..
Có vẻ như vừa rồi do chứng sợ bóng tối nên tâm trạng nhỏ cũng thay đổi và dần chuyển sang nhân cách thứ nhất. Nhỏ đột nhiên giật phắt tay ra, cúi cúi xuống lấy cái đèn, rồi ngước lên:
“Cậu.. cậu cố tình đẩy tôi để đèn rơi đúng không? À mà hình như cậu đi theo tôi nãy giờ thì phải?”
Long không trả lời, cứ ung dung đi cho đến khi nhỏ ở đằng sau đá đá vào chân cậu rồi nói:
“Này, nói gì đi chứ? Hả?”
“Đi theo tôi làm gì? Định giở trò biến thái à?” Thanh vừa nói tiếp vừa lần ra đứng trước Uy Long.
Cô gái này đúng là kỳ lạ mà! Vừa rồi đi cả đoạn đường không thèm nói lấy một từ, giờ thì mở miệng liên tiếp khiến Long hơi suy nghĩ.. Cậu ta chợt nói một câu khiến nhỏ không biết phải ứng xử như thế nào:
“Tôi thích đi cùng cậu!”
What? Câu này rốt cuộc là có ý gì đây? Cậu ta đang cố chọc tức nhỏ à? Nam Thanh cứ suy nghĩ mãi rồi cứ thế, cứ thế không nói gì..
Đi bộ đoạn đường khá dài mới về đến nhà, lúc này cũng đã tám giờ tối, chắc dì Hồng cũng đã ăn cơm rồi. Vừa định đi đến gần chiếc cổng, nhỏ quay đầu lại rồi hỏi:
“Cậu định theo tôi vào nhà luôn đấy à?”
Cậu ra như làm ngơ, mở miệng nói câu không liên quan cho lắm:
“Thì ra là nhà cậu ở đây. Cậu vào nhà đi. Mai gặp. Bye.”
Nói xong, cậu ta nở nụ cười hiếm có của mình, sau đó đi nhanh ra khỏi đây khiến nhỏ không kịp phản ứng...