Kết thúc cấp hai, Lam Huyên thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố nhờ điểm môn văn cao ngất ngưởng. Dĩ nhiên cô bạn thân Tư Dao cũng thi đậu vào trường này, họ vì thế lại càng gắn bó hơn.
Vào lớp mười, hai người cùng chọn ban xã hội, cùng học lớp 10D1.
Trải qua năm lớp 10 đầy biến động, học lực của cô chỉ đạt loại khá, dĩ nhiên trừ môn văn, nhờ phong trào “đôi bạn cùng tiến” khả năng học toán của cô cũng tăng lên không ít. Nhưng có một điều vẫn không thay đổi đó là số lần đi học muộn không hề giảm đi, một tháng tầm 3,4 lần, đều rơi vào những ngày bố mẹ vắng nhà.
Vào kì thi phân ban cuối năm lớp 10, cô cùng Diệp Tư Dao quyết định chuyển sang khối A, vì lý do hiện thực nghề nghiệp tương lai.
Lên lớp mười một, tất cả các lớp đều bị xáo trộn do kết quả kì thi phân ban cuối lớp 10. Ngoài cửa phòng học chính là tấm bảng tên lớp ghi tên giáo viên chủ nhiệm và danh sách học sinh.
Lam Huyên vừa đến trường, còn đang lững thững ở sân trường thì không biết chui ở đâu ra Diệp Tư Dao kéo cô đi xem mình được phân vào lớp nào.
“Phân ban thật rồi ư?” Lam Huyên vẫn còn ngơ ngác bị Diệp Tư Dao kéo từ tầng một lên tầng ba: “Tớ không muốn xa cậu đâu!”.
“Tớ cũng đâu có muốn.” Diệp Tư Dao cầm tay Vương Y Bối chạy tới khu phòng hiệu bộ.
Mọi người vây quanh bảng tin tức rất đông, hai người khó khăn lắm mới chen vào được.
Kết quả, ông trời đã thấu nỗi lòng của hai cô gái, họ cùng được chuyển sang lớp 11A1 ban tự nhiên. Giờ thì cả hai đã tin rằng họ sinh ra là để ở cạnh nhau.
Xem xong, hai cô nàng hớn hở đi tìm phòng học, cả hai cùng lo lắng khi sẽ học với toàn những người xa lạ. Nhưng không sao, tất cả các mối quan hệ dù thân thuộc hay không mấy mặn mà thì đều bắt nguồn từ sự xa lạ.
Tìm được lớp, làm quen một hồi, cả hai quen được một cô bạn mới khá thân thiện, tên là Lăng Nguyệt.
Dĩ nhiên hai cô nàng ngồi cùng bàn, họ chọn bàn thứ 3 dãy giữa, được xem là vị trí vàng, họ cùng cảm thấy may mắn. Cô bạn Lăng Nguyệt ngồi bàn trên cùng một con vẹt của lớp Cố Thiên Phàm.
Ngồi bàn dưới là tên lớp trưởng mặt lạnh Trần Tử Minh và cậu bạn Tử Sở Đình.
Xem như ổn thỏa, cô gục mặt xuống bàn mà ngủ, đây là thói quen của cô khi không có việc gì làm, văng vẳng bên tai là tiếng nói chuyện, cười đùa của Diệp Tư Dao. Cô thầm khen ngợi cô bạn có khả năng làm quen siêu đỉnh.
Cứ thế cuộc sống ở lớp mới trôi đi như vậy từng ngày, chỉ có chút khó khăn, vì là lớp chọn nên lượng kiến thức nặng hơn rất nhiều, ban đêm cô phải học rất khuya, có nhiều bài không hiểu, đặc biệt là ở môn toán. Chưa bao giờ cô thấy mong chờ phong trào “đôi bạn cùng tiến” như vậy. Haiz... nếu không nhanh có phong trào này thì cô sẽ mù tịt môn toán mất.
Giữa tháng 10, phong trào này được phát động, cô giáo chủ nhiệm sau một hồi phổ biến đã quyết định để học sinh tự do ghép cặp. Lam Huyên chính là người đầu tiên giơ tay chọn người ghép cặp: “Thưa cô, em học toán khá kém nên em muốn nhờ lớp trưởng kèm em học ạ!”
Cả lớp hết sức ngạc nhiên, ngay như Diệp Tư Dao miệng cùng há to đủ nhét một quả trứng, còn tên mặt lạnh kia vẫn bình thản ngồi khoanh tay nhìn chằm chằm vào người ngồi ngay phía trước.
“Tên khốn mặt lạnh, cứ đợi đấy, chị sẽ cho chú biết tay, dám làm đổ sữa lên người chị, không dễ sống như vậy đâu.” Lam Huyên thầm nghĩ.
“Trần Tử Minh, em có đồng ý giúp bạn không?”
Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía Trần Tử Minh, cậu ta vẫn hết sức ung dung, mặt không biến sắc trả lời: “Em không có ý kiến ạ!“.
“Đồng ý thì nói luôn đi còn không có ý kiến!” Lam Huyên thầm khinh bỉ.
“Muốn trả thù chứ gì? Để xem ai trị ai?” Trần Tử Minh nhếch mép nghĩ thầm.
Từ hôm đấy, bao nhiêu thắc mắc dồn nén, Lam Huyên đổ hết lên đầu Trần Tư Minh, cậu ta không những không kêu ca trái lại còn rất nhiệt tình làm cho Lam Huyên có chút “thụ sủng nhược kinh“.
Hôm nay, cô vừa đến lớp thì nhòn thấy trên bàn mình có một chồng sách, hóa ra là tài liệu môn toán, nhìn xung quanh mới thầy tên mặt lạnh kia đang khoanh tay dựa vào cửa nhìn cô: “Lo đọc cho hết!“.
“Cậu muốn giết người à?” Cô quát nhẹ.
Cậu ta vẫn hết sức bình tĩnh, quay người bỏ đi, để lại cô đang phát điên với đống sách đọc cả năm không hết. “Đúng là tên nhỏ mọn!” Cô thầm nghĩ cậu ta chắc chắn đang trả thù mình, cô nghiến răng, giậm chân, vô cùng buồn bực.
Lam Huyên sau khi kháng nghị vô hiệu đành cắm cúi đọc sách, nhưng càng đọc càng thấy đau đầu, chỉ muốn ném chúng ra thật xa, ném cả cái tên mặt lạnh kia ra ngoài Thái Bình Dương luôn. Thật tức chết cô mà.
Dần dà, họ ngày nào cũng dính lấy nhau, số lượng bài Lam Huyên không hiểu ngày càng tăng lên dần dần Trần Tử Minh chuyển lên ngồi cùng bàn với Lam Huyên, còn Từ Sở Đình ngồi cùng Diệp Tư Dao kèm cho cô nàng học môn vật lý.
Đầu học kì 2, bạn học Lăng Mặc Ngạn được chuyển từ lớp 11A2 lên 11A1, người vui nhất chính là Lam Huyên. Vì họ là bạn từ khi còn lau nước mũi chưa sạch, bố mẹ hai người là bạn học. Nhiều người nghĩ cậu ấy được chuyển sang là kết quả của việc đi cửa sau nhưng thực chất là do kết quả học tập vượt trội của cậu ấy. Tất cả được chứng ming chỉ trong vài hôm, với khả năng toán siêu phàm nhưng dĩ nhiên vẫn chưa thể vượt qua được tên mặt lạnh kia.
Từ ngày Lăng Mặc Ngạn kia xuất hiện, Trần Tử Minh liền bị “thất sủng”, Lam Huyên cũng chuyển lên bàn đầu ngồi cùng cậu ta.
Trần Tư Minh có chút khó chịu, nhìn họ dính lấy nhau, đầu ấp mái kề có chút ngứa mắt. Đành dùng quyền lực của lớp trưởng để đề nghị ai đó về đúng chỗ.
“Tôi sẽ xin cô giáo chuyển chỗ.”
“Cậu cứ xin được đi rồi nói.”
Quả thật, cô giáo không đồng ý, vì từ đầu người xin ghép cặp là cô, đành quay về với tên mặt lạnh chết tiệt. Cả buổi học hôm đấy, từ duy nhất xuất hiện trong đầu cô chính là “tên mặt lạnh chết tiệt”
Lăng Nguyệt chính là em họ của Lăng Mặc Ngạn, khi cô đi, Lăng Nguyệt thế chỗ ngồi bên cạnh Mặc Ngạn.
Ngày cứ dần trôi, và cô phát hiện ra một điều là cô và tên mặt lạnh kia ngày càng thân thiết cả Diệp Tư Dao và Tư Sở Đình cũng vậy, thêm Lăng Nguyệt, Lăng Mặc Ngạn và Cố Thiên Phàm nữa, họ thường cùng nhau đi chơi, cùng nhau học, từ đó trở đi họ trở thành nhóm bạn thân, ngày ngày có nhau.
Vào một ngày đẹp trời nọ, cô bạn Diệp Tư Dao tuyên bố với cô và Lăng Nguyệt rằng cô ấy có bạn trai.
Cùng lúc, Từ Sở Đình cũng tuyên bố với đám con trai rằng cậu ta có bạn gái.
Không hẹn mà đồng thanh, cô và Cố Thiên Phàm cùng thốt lên: “Các người khá lắm!”
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào hai con người phạm tội kia, cô hùng hổ chất vấn: “ Cô có quyền im lặng, những lời cô nói ra có thể làm bằng chứng buộc tội cô trước tòa.”
Cô nàng lúng túng, mặt đỏ tía tai: “Tớ... “
Ngập ngừng một lúc, và chuồn chính là thượng sách, Từ Sở Đình cũng chạy theo, bỏ lại từng ấy con người ngơ ngác nhìn nhau.
Bạn thân có người yêu cũng là một điều khá thú vị, bạn vô tình trở thành quân sư tình yêu cho cô ấy. Cũng kiêm luôn chức “cái bồ chút giận”, cô và Lăng Nguyệt thay nhau nghe Diệp Tư Dao mắng bạn trai. Cái lỗ tai của hai người sắp thủng mất rồi.
Trần Tử Minh nói; “Hai người họ điên mất rồi!”
Đây là lần đầu tiên cô thấy đồng tình với tên mặt lạnh. Cô cũng không còn ghét cậu ấy như trước nữa, thậm chí có đôi chút dựa dẫm. Trần Tử Minh không những không đẩy cô ra xa mà còn có ý níu cô lại gần. Cô có thể cảm nhận được tảng băng trên mặt cậu ấy đang dần tan đi khi số lần cậu cười với cô ngày càng nhiều thậm chí có đôi lần còn véo má cô nữa.
Cô không biết như thế biểu tượng cho điều gì, cô chỉ biết cậu ấy không đáng ghét như cô từng nghĩ.
Thế rồi mùa hè cũng sắp đến, sắp phải xa bạn bè cô có chút mất hứng. Họ xin số điện thoại của nhau để tiện liên lạc.
Nhưng dù sao cũng còn hai tháng nữa cơ, cô đang tranh thủ tận dụng khoảng thời gian này. Không hiểu tại sao thời gian gần đây, Lam Huyên thích đi học vô cùng, cô cũng chăm chỉ hơn, kết quả học tập tiến bộ lên khá nhiều, số lần đi học muộn đã giảm đáng kể.
Cô cứ thấy lòng rạo rực khi nhìn Trần Tử Minh, cô cũng phát hiện, một vài lần cô ngủ gật, giật mình tỉnh dậy bắt gặp Trần Tử Minh đang ngắm mình. Bị bắt quả tang, cậu ta lúng túng, mặt đỏ lừ đi, không dám nhìn cô nữa, cô lại thấy vui vui.
Đặc biệt, mấy hôm nay, trong gầm bàn của cô toàn là kẹo và sữa, có thêm một tấm thiệp: “Chúc cậu nhanh cao hơn, Huyên Huyên của tớ.”
Nói thật, cô chưa bao giờ nghĩ mình thấp, cô khá hài lòng với chiều cao của mình. Cô đoán người này chắc là cao hơn cô, mà người cao hơn cô chỉ có...
Hôm nay cô quyết định đi thật sớm để lật mặt tên giấu mặt này, đến trường khi mới có một vài người, chắc họ đến sớm để trực nhật.
Cô núp sau bệ đá khuất ngoài cửa sổ phòng học, ngồi đây có thể quan sát chỗ cô ngồi.
Ngồi một lúc chưa thấy động tình gì, đang định đi tới cửa sổ lớp học thì cô nghe có tiếng bước đến, cô núp xuống. Khi ngẩng đầu lên cô không thể tin nỗi vào mắt mình. Trần Tử Minh đang lấy kẹo và sữa từ trong cặp ra. Không nghĩ ngợi gì thêm, cô chạy vòng ra cửa chính, đứng yên ở cửa phòng học.
Trần Tử Minh làm xong việc, quay người định ra khỏi phòng thì giật bắn mình. Cậu ta đứng hình vài giây sau đó mặt đỏ, tai đỏ, lúng túng như gà mắc tóc cậu ta lên tiếng: “Huyên Huyên... cậu đến từ lúc nào đấy?”
“Có liên quan đến cậu không?”
“Dĩ nhiê..n... “
“Liên quan chỗ nào?”
Cậu ta thẫn người, đưa tay gãi đầu rồi ngượng ngùng nói: “Cậu đến thì thứ tớ chuẩn bị mới không bị bỏ rơi.”
Cô không nói gì, xoay người bỏ đi. Cậu ta chạy đến, kéo áo cô: “Cậu giận à?”
“Giận gì cơ?”
“Thế sao lại bỏ đi?”
“Không muốn ở đây nữa!”
“Sao lại thế?”
“Tớ thích thế!”
Cô đi vòng qua người Trần Tử Minh đến bàn của mình, cúi người bỏ kẹo và sữa vào cặp sau đó bỏ đi, tên mặt lạnh đáng ghét kia không hiểu gì sau đó cũng đi theo. Ra khỏi cổng trường, cậu ta hỏi với: “Cậu muốn bỏ học à?”
“Ừ!” Cô điềm nhiên đáp.
Một chút sau, không biết ở đâu ra cậu ta kiếm được một cái xe đạp, dừng lại trước mặt cô.
“Huyên Huyên lên xe đi.”
Cô liền ngồi lên xe, cậu ta trở cô đi một vòng thành phố. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Cậu bỏ học bao giờ chưa?”
“Đây là lần đầu tiên.”
“Không sợ mất hình tượng học sinh chăm ngoan à?”
“Không sợ!” Cậu ta thản nhiên đáp.
Lần đầu tiên trong 17 năm qua cô thấy bầu trời đẹp như thế mặc dù trời âm u, không khí thật dễ chịu, hương hoa ngải tiên dại nhè nhẹ bay trong gió, lần đầu tiên cô mong thời gian trôi chậm lại.
Có lẽ trên đời luôn có một người như thế, một người khiến bạn có niềm tin vào cuộc sống, khiến bạn thấy yêu những thứ dù là bình dị nhất xung quanh bạn, khiến bạn thấy ngày hôm nay, ngày mai và ngày mai nữa bầu trời thật đẹp khi có anh ấy bên cạnh.
Cô không biết ngày mai sẽ ra sao, hết buổi sáng này hai người sẽ như thế nào cô chỉ biết giờ phút này cô muốn quên đi mọi thứ, yên tĩnh ở bên anh. Cô níu lấy áo hai bên hông anh, cô biết anh đang nhoẻn miệng cười, cô cũng cười theo, nụ cười ngọt ngào chưa từng thấy.
Cứ như thế, họ cùng nhau trải qua buổi sáng ngọt ngào, anh đưa cô đi ăn kem, đưa cô đi nơi mà cô thích. Đến trưa, anh đưa cô về tận nhà.
Khi cô nói tạm biệt, xoay người đi vào khu chung cư. Anh nói: “Ngày mai tớ đón cậu đi học nhé?”
Cô không nói gì, chạy thẳng lên nhà, cô biết anh đang nhìn theo, cô biết anh không hiểu con gái im lặng tức là đồng ý.
Đêm hôm ấy thật sự khó ngủ, cả cô và anh đều vậy, trằn trọc mãi không ngủ được, anh lấy hết can đảm nhắn tin cho cô: “Huyên Huyên, ngủ ngon nhé!”
Đang trở mình, đột nhiên nghe âm báo tin nhắn, cô mở ra, miệng không khép lại được nữa, cô cười tươi như hoa, nhắn tin trả lời: “Cậu cũng ngủ ngon nhé!”
Giờ lại đến lượt anh cười mãi không thôi thế rồi anh ngủ quên đi khi đang nghĩ sáng mai phải nói gì với cô.
Sáng sớm, cô tỉnh dậy nhờ bố gọi, làm vệ sinh cá nhân xong, ăn món quẩy quen thuộc, sau đó lấy cặp đi học: “Con đi học đây ạ!”
Ra khỏi chung cư, cô có chút thất vọng, đi thêm một đoạn đột nhiên anh xuất hiện làm cô giật mình.
Thế rồi họ cùng nhau đến trường. Từ đấy, ngày nào anh cũng đến đón cô, mỗi sáng sớm anh sẽ đánh thức cô dậy. Cũng từ đấy, cô không đi học muộn nữa.
Họ yêu nhau, làm ai cũng hết sức ngạc nhiên, lần này, cô và Diệp Tư Dao hòa nhau. Cô và cô nàng cùng trải qua những ngày tháng tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất. Hai chàng trai kia sẽ cùng rủ hai cô nàng đi ăn, cùng mua quà tặng, họ càng ngày càng thân thiết, dĩ nhiên còn có cả Lăng Nguyệt, Lăng Mặc Ngạn và Cố Thiên Phàm. Từ đấy trở đi, Cố Thiên Phàm liền gọi cô là “chị dâu”, Trần Tử Minh nói: “Chú thật biết thức thời đấy!”, tuy có chút ngượng ngùng nhưng lâu dần rồi cũng quen.
Lăng Nguyệt còn trêu chọc cô và Tư Dao rằng: “Hai người rủ nhau có bạn trai, hội độc thân còn mỗi mình tớ.”
Hai cô nàng kia như tâm linh tương thông cùng nói: “Vẫn còn Thiên Phàm và Mặc Ngạn để cậu lựa chọn đấy.”
Cô nàng liền phản bác ngay: “Thiên Phàm ư? Tớ đâu muốn bị viêm tai chứ!”
Ý cô nàng là Cố Thiên Phàm nói rất nhiều, còn rất thiếu nghiêm túc nữa.
Lam Huyên và Tư Dao nhìn nhau: “Vậy Lăng Mặc Ngạn thì hết chỗ chê nhé!”
Như chột dạ, Lăng Nguyệt đỏ mặt rồi bỏ chạy.
Ai cũng biết, Lăng Mặc Ngạn và Lăng Nguyệt là anh em họ nhưng chỉ là danh nghĩa khi mà họ không cùng huyết thống vì mẹ Lăng Nguyệt là em chồng của bố Mặc Ngạn nhưng Lăng Nguyệt được sinh ra khi mẹ cô đã kết hôn cùng người khác. Diệp Tư Dao và Lam Huyên có thể nhìn ra cô bạn của họ thích Lăng Mặc Ngạn.
Nhưng có vẻ Lăng Mặc Ngạn không được vui mỗi lần đi chơi cùng họ, cô không biết nguyên nhân, có vài lần cậu ấy ngồi thẫn thờ một mình, hình như rất buồn.
Chuyện gì đến cuối cùng cũng đến, một hôm, Lăng Nguyệt nói với cô rằng Lăng Mặc Ngạn thích cô. Cô biết chứ nhưng cô không biết làm gì, cô càng tránh cậu ấy, cậu ấy lại càng sầu thêm sầu. Cô vũng bết Lăng Nguyệt rất buồn. Cô thật sự bế tắc, cô tránh để cậu ấy thấy cô và Tử Minh thân thiết với nhau nhưng điều đó là không thể. Cô thật sự bất lực.
Ngày cả hiện tại cũng vậy, cô không biết nên làm gì với cậu ấy, hôm qua, cậu ấy nói hai ngày nữa sẽ về Mạc Xuyên, cô lại sẽ phải đối mặt, lại sẽ phải khó xử. Thôi thì cứ để tất cả thuận theo tự nhiên đi.