Mạc Xuyên, những ngày cuối tháng 9.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến Quốc Khánh, mà năm nay Quốc Khánh trùng với Tết Trung thu nên kì nghỉ lễ kéo dài tận 15 ngày, vé máy bay đã được đặt
hết, khó khăn lắm Lam Huyên mới đặt được vé về Mạc Xuyên, dù là vé hạng
sang cô cũng phải chấp nhận. Vì nếu kì này không về, bố mẹ cô sẽ sang
tận Pháp rước cô về.
Đã 5 năm rồi cô không về nhà, chắc hẳn thành phố Mạc Xuyên bây giờ đã thay đổi rất nhiều. Nghe bố mẹ kể ngay khu
chung cư nhà cô cũng đã thay đổi khá nhiều, đẹp hơn hẳn trước kia. Mà
nói đâu xa xôi ngay bản thân cô cũng đã thay đổi rất nhiều, đã trầm lặng và điềm tĩnh hơn xưa. Đó là dĩ nhiên vì một luật sư cần có sự điềm tĩnh và chín chắn. Có lẽ thời gian trôi đi kéo theo những già nua và cũ kĩ
đem những mới mẻ và tình khôi xuất hiện.
Mới vừa giải quyết xong một vụ kiện cáo kinh tế, suốt 5 ngày liên tiếp hầu tòa có phần mệt mỏi, lên máy bay là cô đã lim dim ngủ ngay.
Một bé gái nom chừng 3,4 tuổi, tết tóc đuôi sam ngồi trên đùi mẹ bên cạnh cô, bỗng cô bé trượt
xuống khỏi người mẹ sờ vào lắc chân cô đeo, giật mình tỉnh giấc, cô bé
vẫn nghịch ngợm sờ vào cái lắc. Mẹ cô bé phát hiện ra ôm cô bé lên rồi
nói: “Xin lỗi cô, con bé nghịch làm phiền cô rồi!”
”Không sao đâu chị, con bé kháu khỉnh quá!” Cô cười xoà.
Cô không nói gì nữa, nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay trời đẹp, chỉ lấp ló
vài gợn mây. Nó cũng chơi vơi và vô định như cô lúc này, vẫn cô đơn như 5 năm trước, không phải cô không có bạn bè mà là cô không đủ can đảm để
buông lòng với bất cứ ai, dù là với Diệp Tư Dao, cô bạn trí cốt của cô.
Suốt những tháng năm của tuổi trẻ cô đã sống như vậy, ôm tất cả cho
riêng mình dù là hạnh phúc hay đớn đau. Cô nghĩ cả đời này sẽ chẳng bao
giờ cô trút bỏ được những gì mà cô đã ôm ấp. Đôi khi mệt mỏi, chỉ muốn
tìm ai đó để tâm sự nhưng bình tĩnh lại cô biết là cô không làm được, vì sĩ diện hay vì bản chất của một cô gái sống nội tâm cũng vậy.
Thẫn thờ hồi lâu, ma xui quỷ khiến, cô cúi xuống tháo cái lắc chân, nhìn
sang, cô bé mắt sáng rực lên nhìn theo cái lắc, cô mỉm cười đưa cho cô
bé, con bé vui đáo để, cười tít mắt.
Mẹ nó lên tiếng cảm ơn.
Cô cười xoà: “Có gì đâu ạ, em cũng không cần nữa, tặng cho cô bé vậy.”
Chị ấy nom có vẻ thân thiện, cười hỏi: “Em là du học sinh hả?”
”Vâng, em tốt nghiệp rồi, em là luật sư”
”Em tên gì? Quê ở đâu?”
”Em tên Lam Huyên, quê em ở Mạc Xuyên”
”Mạc Xuyên? Quê chị cũng ở Mạc Xuyên nhưng chị lấy chồng ở Thượng Hải.”
Cô cười: “Trùng hợp quá!”
Mẹ cô bé cũng cười, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ: “Phải, thật trùng hợp, chị luôn tin thứ kì diệu nhất trên đời này là duyên số!”
Duyên số đưa chúng ta đến với nhau, nhưng bên nhau dài lâu hay không là do đôi bên quyết định.
Cô không nói gì nữa, tựa vào ghế, nhắm mắt lại để ngừng nhìn vào nỗi buồn.
Thế là cô đã trở về, về với thành phố thân thuộc mà cũng xa lạ.
Kéo vali hành lý cô thấy lòng cứ rạo rực, cảm giác rất khó tả. Mạc Xuyên
bây giờ đang bắt đầu sang Đông, trời se lạnh, cô hơi rùng mình. Ra khỏi
cửa kiểm an, cô đưa mắt tìm bố, chốc lát cô thấy bố đứng phía xa đang
vẫy tay. Cô không nghĩ ngợi gì nữa, chạy lại xà vào lòng bố, nước mắt
rơi không kìm nén nỗi, bố không nói gì, chỉ vỗ vỗ lưng cô.
Cô nghẹn ngào gọi: “Bố...”
”Về là tốt rồi, về là tốt rồi...” Dường như bố cũng rớm nước mắt, giọng hơi lạc.
Ngồi trên taxi, cô đưa mắt nhìn cảnh vật bên đường. Tất cả đã thay đổi, Mạc
Xuyên bây giờ đã phồn hoa hơn trước, năm ngoái chính phủ đã công nhận
Mạc Xuyên là một trung tâm kinh tế, từ đấy kinh tế đi lên kéo theo rất
nhiều thứ thay đổi. Xuống taxi, nhìn tòa nhà, cô lại thấy tủi thân, nước mắt trực trào nhưng cô nén lại. Lên đến tầng 10, có mấy người hàng xóm
hỏi han: “Anh Lam, có bà con ghé chơi hả?”
”Đâu đâu, Huyên Huyên nhà tôi đấy” Bố cô vui vẻ trả lời.
”Đã lớn thế này rồi ư, đã là một nữ luật sư rồi nhỉ?”
”Vâng, con chào cô!” Cô lễ phép trả lời.
Xoay người để vào nhà, cô thấy ngay mẹ đang đứng trước cửa, cô chạy lại xà
vào lòng mẹ, lúc này đây cô đang được cảm nhận cảnh trùng phùng trong
phim, vô cùng sướt mướt. Mẹ cô khóc rất nhiều, có lẽ bà mẹ nào cũng vậy, suốt 5 năm không gặp con mình, sẽ xúc động như lúc này. Cô chợt thấy
mình bất hiếu, đi hẳn 5 năm không về, cô cũng thấy ngạc nhiên khi bản
thân dám vần vũ ngoài xa hội liền 5 năm, sống một mình nơi không ai thân thích, không cầm ai để dựa dẫm, đôi lúc cô cũng thấy tủi thân không ít. Nhưng con đường này do cô trọn, cô phải bước đi thật vững vàng.
Bố cô cũng xúc động nhưng lí trí hơn: “Thôi nào, con nó đang mệt, bà không định để nó vào nhà nghỉ ngơi à?”
”Phải phải, vào nhà đi con.” Mẹ cô hốt hoảng lau nước mắt rồi đẩy cô vào nhà.
Nghỉ ngơi hồi lâu, cô vào bếp, chào đón cô chính là một bàn đầy thức ăn, mỗi người một miếng, bố mẹ thi nhau bắp thức cho cô. Suốt 5 năm cô chưa hề
ăn một bữa nào ngon mà no như thế này, cô hơi sợ sẽ bị bội thực.
Thật may mắn khi không bị bội thực nhưng lại xui xẻo khi dạ dày đau, cô vào
phòng tìm thuốc uống, khi nào ăn đồ cay hay ăn quá no là dạ dày lại hành hạ cô.
Lên giường nằm, trùm chăn kín mít, nhưng không tài nào
ngủ được, bụng vẫn quặn đau. Nếu là trước kia, khi bị đau sẽ có anh ở
bên dỗ dành, dường như khi có người ở bên an ủi bạn sẽ mềm yếu hơn thì
phải, còn khi phải một mình chống trọi sẽ phải kiên cường hơn phần nào.
Chẳng hiểu sao nước mắt lại rơi, cô gượng cười nhưng vẫn không thể ngừng
khóc, tự dưng lại thấy tủi thân vô cùng, ban ngày mạnh mẽ bao nhiêu thì
khi một mình cô lại yếu đuối bấy nhiêu vì lúc này cô không phải gượng
gạo cố gắng diễn vai cô gái mạnh mẽ nữa. Cô mệt mỏi nhắm mắt lại rồi lại nhớ đến cái lắc, cô đã đeo nó suốt 5 năm, không muốn tháo xuống không
rõ nguyên nhân. Đó là món quà đầu tiên Trần Tử Minh tặng cô, anh bảo khi nào không yêu nhau nữa mới được tháo ra, anh còn nói sẽ không có ngày
đó đâu. Mỗi khi nhớ lại cô lại thấy nực cười, hứa hẹn nhiều rồi lại thất hứa nhiều, chi bằng đừng hứa sẽ bớt nhớ nhung hơn. Thế nhưng con người
chúng ta lại thích nghe những câu hứa dù là nam hay nữ. Không hiểu sao
cô lại tặng cô bé ấy, nghĩ lại thấy có chút tiếc nuối. Nhưng đã trở về
rồi, đã quay lại nơi có rất nhiều người thân thuộc, có một số thứ phải
vứt bỏ đi, không thể để bất cứ ai nhận ra được.
Gió lạnh chợt ùa
vào, cô bật dậy toan đóng cửa sổ, nhìn thành phố trong đêm khuya yên
tĩnh. Mạc Xuyên dù đã thay đổi nhưng có một thứ vẫn nguyên vẹn đó là sự
thanh tĩnh và bình yên, đó là điều mà cô thích nhất, phồn hoa nhưng
không quá ồn ã, thay đổi về tiềm lực, về cách nhìn nhận của mọi người về nó nhưng bản chất vẫn vẹn nguyên, thật làm cho người ta yêu thích.
Trong đem tối, mọi thứ đã dần trôi vào quá khứ, cô thấy lòng man mác buồn,
nỗi buồn lan ra ngoài bóng tối, chìm ỉm trong những cơn gió lạnh hiu
hắt, chí ít lúc này cô có đêm tối và những cơn gió làm bạn, nó mang nỗi
buồn vào miền quên lãng, làm đông cứng những giọt nước mắt mà bạn ngày
cô vụng về giấu nhẹm đi để mỉm cười trong vô thức.
Cô xua tay,
đóng cửa lại rồi quay lại giường, cuối cùng thì cơn buồn ngủ cũng ập
đến, trong lúc mơ màng cô sực nhớ ra đã quên liên lạc với Diệp Tư Dao.
Nhưng không đủ tỉnh táo để bật dậy gọi cho cô ấy. Thế là cô ngủ thiếp
đi.