Lộ Dương đang ngồi bên cạnh Trác Yến bỗng chen vào.
Cô nàng kêu lên nho nhỏ như rất kinh ngạc: “Cái gì? Giang Sơn, lúc nãy cậu nói gì? Văn Tĩnh, lúc nãy có phải cậu ấy nói với cậu là, cậu ấy không thể ‘yêu’[2] cậu, một khi ‘yêu’ cậu thì chắc chắn không có việc gì tốt đẹp không?”.
[2] Trong tiếng hán phiên âm chữ áishàng “ở gần” và àishàng “yêu” gần giống nhau.
Trác Yến tức lồi mắt.
Cô bị rúng động toàn thân đến nỗi gần như hồn bay phách tán bởi câu nói điên rồ của Lộ Dương.
Cô vừa xoa xoa da gà nổi lên trên cánh tay, vừa nghiêm khắc chỉnh đốn Lộ Dương: “Gái à, cơm có thể ăn bậy, nhưng không thể nói bậy! Không phải yêu, mà là ở gần! Nếu mà đồn ra ngoài thì người ta sẽ tưởng tớ cướp người yêu của đồng hương đấy!”. Nói xong liếc nhìn Giang Sơn, nhận ra cậu ta cũng đang xoa xoa cánh tay liên tục.
Cảnh ấy khiến cô bỗng thấy rất bực bội.
Cô nhe răng ra, hạ giọng nói với Giang Sơn, vẻ mặt tà ác: “Hơn nữa, cho dù có cướp, tôi cũng không thể cướp con gái được! Xùy xùy!”.
Giang Sơn tức tối trừng mắt nhìn Trác Yến: “Trác Văn Tĩnh mắt cậu bị gì thế? Con gái? Cậu nghĩ trên người cậu có chút nào giống con gái không? Với tôi thì cậu chính là một thằng con trai chưa kịp vỡ giọng!”.
Trác Yến lập tức trả miếng: “Xì! Thấy ghét quá à, cậu cứ nói bậy đi!”. Nói xong cô cũng rùng mình, da gà lập tức nổi đầy trên cánh tay.
Giang Sơn nghe xong cũng bất giác run rẩy toàn thân.
Lộ Dương nhìn Trác Yến rồi lại nhìn Giang Sơn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người, cười một cách ranh mãnh: “Tớ có phát hiện này hay lắm nhé! Động tác hai người rất ăn ý!”.
Trác Yến, Giang Sơn nghe thế đồng loạt nhìn về phía cô.
Rồi nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau... sau đó cũng chà xát cánh tay điên cuồng, vừa rụt cổ run rẩy vừa phát ra tiếng thở dài như thể không chịu đựng được nữa: “Ói…”
Lộ Dương ngồi cạnh hứng chí vỗ tay, kêu lên: “Wow wow! Giống thật giống thật! Hai người từ cử chỉ, nét mặt đến giọng điệu, sao mà giống nhau đến thế!”.
Trác Yến quay lại gầm gừ: “Im ngay cái miệng của cậu!”.
Lộ Dương vỗ tay cười khoái chí, như thể trí óc vẫn chưa phát triển hoàn thiện.
Giảng viên đứng trên bục giảng tức đến suýt ngất.
“Bạn gái ngồi cạnh hai bạn kia, bạn cười cái gì thế. Tôi vừa nói hai bạn đấy xong, bạn lại ngồi cạnh cười ngặt nghẽo, đang khiêu khích tôi đấy phải không? Đúng là chẳng ra thể thống gì! Hết tiết học, bạn và hai bạn bên cạnh đến gặp tôi ngay!”.
Trác Yến liếc xéo Lộ Dương, nhỏ giọng trách mắng với vẻ hạnh phúc trên nỗi đau của kẻ khác: “Cho chết nhé, đáng đời!”.
Lộ Dương bĩu môi về phía giảng viên, hỏi Trác Yến và Giang Sơn: “Cô này sao hôm nay nóng nảy thế? Chẳng nữ tính tí nào!”.
Trác Yến nối lời: “Lại còn già!”.
Giang Sơn vội bổ sung: “Bị điên!”
Lộ Dương không kịp chen vào: “Bà ta...”.
Trác Yến đã vội nói tiếp: “Hổ cái!”.
Giang Sơn lại không ngần ngừ, tiếp theo: “Sư tử Hà Đông!”.
Lộ Dương vẫn không kịp chen vào: “Bà ta…”.
Trác Yến: “Như hùm như sói!”.
Giang Sơn: “Không được thỏa mãn nên tức!”.
Lộ Dương há miệng ra rồi ngậm lại, há rồi ngậm, mở to mắt nhìn hai bạn, rồi sau đó xuýt xoa cảm thán: “Kiểu phối hợp này của hai người, quá lợi hại! Xem như tớ đã thấy rõ, chỉ cần hai người cứ kẻ xướng người họa thế này, kẻ khác đừng hòng nói lại!”.
Trác Yến và Giang Sơn lại đồng loạt nhìn sang cô bạn, vẻ mặt không cảm xúc tỏ ra trấn tĩnh, nhìn nhau hai giây sau, cuối cùng vẫn không thể chịu nổi mà run lên cầm cập, vừa hít hà vừa điên cuồng chà xát cánh tay.
Tiếng chuông tan học vang lên, Trác Yến, Lộ Dương và Giang Sơn cùng đến trước bục giảng.
Giảng viên quét ánh mắt sắc bén qua ba người họ, cuối cùng dừng lại ở Trác Yến.
“Lúc nãy bạn cười cái gì?”. Cô giáo tức giận hỏi.
Trác Yến giả vờ gục đầu vẻ đáng thương, trả lời: “Cô ơi, em sai rồi!”.
Lộ Dương đã từng tổng kết thế này: Ở Trác Yến có ba điểm trơ trẽn nhất.
Một là quá tự sướng, chưa bao giờ xem việc làm người khác buồn nôn là tội lỗi, sợ rằng cả đời này cũng không biết xấu hổ là gì.
Hai là không có phong độ, không có khí chất, luôn gió chiều nào xuôi theo chiều ấy, ý thức được đã làm ai đó tức giận là lập tức cười giả lả nịnh nọt, dẹp sĩ diện đi mà năn nỉ người khác, chính xác là “cún theo chân”.
Ba là tuy điên cuồng đến đáng sợ, nhưng một khi tỏ ra vẻ ngoan ngoãn thì đều có thể khiến người khác mềm lòng ngay tức khắc.
Lộ Dương từng nói thế này: “Trác Văn Tĩnh à, nếu cậu ngồi yên không nói gì, chỉ chớp mắt thôi, thì ai cũng sẽ nghĩ rằng cậu là một cô gái mềm yếu nhu mì, cần được nâng niu che chở, nhưng mà, ôi nhưng mà... chỉ cần cậu mở miệng, mọi giả tượng đẹp đẽ sẽ vỡ tan tành ngay - cậu đấy, tớ thấy cậu như đang đau khổ vì là nam mà phải giả nữ vậy”.
Trác Yến chỉ hừ mũi bỏ qua lời nói của Lộ Dương, nhưng bất ngờ là, nó lại được mọi người nhất trí tán thành.
Đối với cô giáo, Trác Yến đã dùng liên tiếp chiêu vô sỉ thứ hai và thứ ba để ứng phó.
Lộ Dương đã quen với đường đi nước bước của cô bạn, nên tỏ ra rất bình tĩnh.
Giang Sơn vì chưa hiểu nên kinh ngạc đến mức rúng động toàn thân trước vẻ hối hận vô bờ và đáng thương như sắp khóc của Trác Yến.
Trác Yến sợ cậu làm lộ chuyện nên vội vội vàng vàng đạp chân cậu một cái, cảnh cáo cậu hãy nở nụ cười và đừng nói gì.
Cô giáo thấy thái độ nhận lỗi của Trác Yến thật ngoan hiền, dễ dạy bảo, thế là không truy đến cùng, chỉ “nhả lời châu ngọc” giáo huấn họ một bài rồi tha.
Rời khỏi giảng đường, Giang Sơn dựa vào tường thở dốc.
Cậu trợn mắt nhìn Trác Yến, than thở một cách buồn bã: “Yêu quái! Cậu đúng là yêu quái!”.
Trác Yến lập tức cười híp mắt, cô nhảy qua một bậc thang đến trước mặt Giang Sơn, nói với cậu với vẻ vui sướng: “Cảm ơn cảm ơn! Anh Giang Sơn có biết không, bây giờ khen một ai đó có sức hấp dẫn vô biên thì đều dùng từ ‘yêu quái’ đấy! Không ngờ trong tim anh, hình tượng của em đã tăng cấp đến mức độ đó! Đúng là cảm ơn anh vì đặc ân đó!”.
Giang Sơn suy sụp, trừng mắt nhìn cô: “Trác Văn Tĩnh, mấy ngày này, làm ơn, xem như tôi van xin cậu, tránh xa tôi ra! Tôi tổn thương nguyên khí quá nhiều, không thể chịu được hành hạ nữa!”.
Trác Yến ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ, được!”, vẻ mặt thay đổi trong tích tắc, khóe mắt ánh lên sự ranh mãnh: “Chê tôi phải không? Ok, bên Ngô Song thì cậu tự hẹn hò đi nhé, chị đây không chơi với cậu nữa!”. Nói xong cô quay ngoắt đầu, nhảy qua hai bậc tam cấp đến cạnh Lộ Dương, khoác tay cô bạn rồi bỏ đi.
Lộ Dương tưởng cô giận, ngước lên nhìn, bất giác sững người.
Cô nàng ấy đang có vẻ sung sướng, dường như gian kế gì đó đã được thực hiện.
Lộ Dương hỏi Trác Yến vẻ nghi hoặc: “Văn Tĩnh, không sao đấy chứ? Lúc nãy cậu bị người ta chê bai mà sao vui thế? Tớ muốn hỏi, sự xấu hổ của cậu đi đâu mất rồi?”.
Trác Yến hất mạnh đầu, vô cùng khí thế: “Xì, dám chê bai tớ hả? Không biết cậu ta cưa đổ được cô vợ tương lai kia chưa mà dám chê tớ?”. Cô vỗ vỗ vai Lộ Dương, ánh mắt ngạo nghễ: “Em gái à, đợi xem tên Giang Sơn kia hối hận vì sao ban đầu không van xin tớ tha thứ như thế nào nhé! Cứ nghĩ đến tương lai không xa, cậu ta phải xuống nước van xin tớ, tớ đã sướng muốn hét lên rồi! Ha ha ha”.
Lộ Dương cứng đờ người như bị sét đánh…
Cười gian xảo mấy tiếng rồi Trác Yến hất tóc, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lộ Dương: “Dương Dương, nhớ nhé, đây chính là - đấu với lớp trưởng, thích thú vô cùng!”.
♥♥♥
Hai hôm tiếp theo, không khí trong phòng kí túc khá trầm lắng. Sau khi dò hỏi, Trác Yến đã tìm ra nguyên nhân cụ thể.
Thì ra mấy hôm nay Tiểu Dư cứ ngẩn ngơ suy nghĩ suốt ngày.
Dù mọi người nói những gì bàn luận những gì, cô nàng đều không tham gia, tỏ vẻ u buồn như một cô gái trẻ mang đầy tế bào nghệ thuật trong người, lại thêm vẻ bi thương trên gương mặt sáng sủa, cứ thẫn thờ nghe đi nghe lại bản nhạc điên cuồng của Michael Jackson, quả là biến thái.
Trác Yến có phần suy sụp.
Cô thấy rằng vẻ u buồn trên gương mặt của Tiểu Dư phối với âm nhạc điên loạn trong phòng thật chẳng hợp tí nào, thậm chí sau khi cô lo lắng theo dõi rất lâu mà người đang đau buồn kia vẫn không thay đổi, đám đông vô tội lại bị kích thích đến nỗi tinh thần muốn phân liệt cả.
Vì nghĩ cho sức khỏe, cô mới ân cần hỏi thăm Tiểu Dư: “Tiểu Ngư[3], sao buồn bã thế? Bị mèo để ý rồi hay sao?”.
[3] Chư ngư và chữ dư đồng âm, Trác Yến dùng câu ‘mèo để ý’ là muốn trêu chọc Tiểu Dư.
Tiểu Dư quay sang nhìn cô, ánh mắt mơ màng hỗn loạn như mới tỉnh dậy khỏi giấc mơ, chậm rãi mấp máy môi thành chữ: “Ge - wu – en” [4]
[4] Tiểu Dư dùng các chữ cái đồng âm với chữ latinh ghép lại thành chữ Gun nghĩa là biến đi, cút đi.
Lúc này Võ lâm ngoại truyện vẫn chưa được xuất bản, mà câu nói kinh điển Quách Phù Dung hay nói với Lữ tú tài đã bị Tiểu Dư nhanh miệng áp dụng với Trác Yến sớm hơn một bước rồi.
Lúc nghe, Trác Yến không thể hiểu nổi Tiểu Dư đang nói gì.
Ge - wu - en, là cái quái gì?
Cô nghi ngờ lặp lại một lần nữa.
Trong đầu như có ánh sáng lóe lên, cô hiểu rồi!
Cút!
Hậm hực tức tối nhìn Tiểu Dư, Trác Yến chỉ muốn bóp chết bạn mình.
Cô hét lên với Tiểu Dư như muốn trả thù: “Cô em tương tư!”.
Vốn nghĩ rằng Tiểu Dư sẽ nhảy chồm lên đánh mình, ngờ đâu cô nàng giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn Trác Yến rồi hỏi với vẻ lúng túng: “Cậu... cậu nhận ra tớ đang nghĩ gì sao? Rõ ràng thế... thế sao?”.
Trác Yến đờ người - định phản kích nhưng lại thôi, ai ngờ một câu nói đã trúng tim đen!
Định thần lại, cô cười gian xảo, kéo tay Tiểu Dư và dài giọng: “Cô bé, cô giấu được ai chứ không giấu được tôi đâu. Đừng mắc cỡ, nghĩ gì thì cứ nói ra. Có gì khó khăn chị đây sẽ giúp cưng giải quyết.”
Tiểu Dư lập tức sáng mắt: “Câu này là cậu nói đấy nhé!”.
Bị ánh mắt xanh lè như sói của cô nàng quét qua, Trác Yến cảm giác lưng mình như có một luồng khí lạnh thổi đến.
Tiểu Dư nắm lấy tay cô, vô cùng nhiệt tình: “Văn Tĩnh, cậu giúp tớ chuyện này! Tớ biết chuyện này không ai giúp được tớ, trừ cậu ra, cậu nhất định giúp được, nhất định được! Cậu không phải người bình thường!”.
Trác Yến gật đầu phụ họa một cách ăn ý: “Ừ ừ, tớ là Tam Ban[5] Cậu cũng vậy!”.
[5] Tam Ban chỉ ba nhà sử gia thời hán, bao gồm người cha Ban Bưu, con trai Ban Cố, con gái Ban Chiêu. Về sau nhắc đến Tam Ban là chỉ những người tài giỏi.
Tiểu Dư phớt lờ lời trêu chọc của cô, vẫn tiếp tục nói với vẻ nhiệt tình: “Văn Tĩnh, tớ nói sơ qua với cậu về tình hình hiện tại. Là thế này, do học kỳ này thiếu phòng học, nên tiết tiếng Anh của lớp mình học chung với một lớp trong khoa Xây dựng”. Cô dừng lại, ánh mắt nóng bỏng như lửa chiếu vào Trác Yến.
Trác Yến bất giác rùng mình: “Rồi… rồi sao?”.
Tiểu Dư chồm lên phía trước, khuôn mặt phóng to gấp N lần, “ừ thì, trong lớp học của khoa Xây dựng ấy, có một sinh viên tên Trương Nhất Địch”.
Trác Yến lùi ra sau, “ồ” một tiếng, lắc lắc đầu như một nhà thông thái: “Muốn nhờ tớ giúp cậu làm quen chứ gì?”.
Tiểu Dư gật đầu lia lịa vẻ nịnh nọt, đôi mắt như phát ra những trái tim nho nhỏ: “Ừ ừ! Thực ra tớ cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần cậu ấy ngồi cạnh tớ, học chung một tiết là tớ đã thỏa mãn rồi!”.
Trác Yến bĩu môi: “Suy nghĩ đó đủ ‘dê’ lắm rồi! Cậu còn định làm gì?”.
Thấy Tiểu Dư có vẻ biến sắc, cô vội vàng chuyển đề tài: “Nhưng tại sao lại nhờ tớ nói giúp cậu?”. Thực ra cô đang ra ám hiệu cho Tiểu Dư mau mau khen ngợi cô.
Tiểu Dư lại nói: “Còn phải hỏi? Mặt cậu dày chứ sao!”.
Trác Yến suýt ngã.
Cô hét toáng lên: “Hừ! Cậu chả biết lí lẽ gì cả! Tớ đang cho cậu cơ hội biểu dương tớ rành rành thế kia mà cậu lại không biết quý trọng! Còn nữa, cậu đi cưa trai và tớ bị cậu ép giúp cậu đi cưa trai, hai chúng ta rốt cuộc mặt ai dày hơn?”.
Đó gọi là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng.
Để hoàn thành công tác kéo da mặt dày thêm cho suôn sẻ, Trác Yến cố ý thăm dò thật kỹ, trước khi hành động phải tìm hiểu rõ Trương Nhất Địch.
Nhưng lúc do thám thì không thấy gì, tìm hiểu xong mới thấy bàng hoàng.
Đối mặt với sự nổi tiếng hào quang sáng chói của Trương Nhất Địch, Trác Yến cũng bắt đầu thấy tâm trí lãng đãng theo mọi người.
Có phải là người đâu? Rõ ràng là thần tượng thì có.
- Từ nhỏ đã học nhảy, kỹ thuật nhảy rất cao cường.
Đặc biệt sở trường điệu nhảy của Michael Jackson, cuối cùng cô đã hiểu ra, tại sao hôm đó Tiểu Dư u sầu tương tư, không nghe khúc “Nhị tuyền ánh nguyệt”[6], mà lại nghe bài “Beat it”[7] rất kích động, thì ra là nghe nhạc nhớ người.
[6] Nhị tuyền ánh nguyệt là một khúc nhạc cổ của Trung Quốc.
[7] Beat it là ca khúc được sáng tác và trình diễn bởi ông hoàng nhạc pop Michael Jackson.
- Bắt đầu từ cấp hai đã chơi bóng rổ, kỹ thuật chơi bóng rất siêu.
Nghe đồn đại học Oxford từng muốn tuyển thẳng cậu vào vì thành tích thể thao, kết quả cậu lại nói với người tuyển sinh rằng: “Xin lỗi! Tôi rất yêu Tổ quốc của tôi!”, khiến đồng chí tuyển sinh phải lủi thủi quay về.
Chuyện này có thật hay không thì chưa ai kiểm chứng, dù sao mọi người đều thấy vui thích chẳng qua vì sự thú vị của truyền thuyết, chứ không phải bản chất thật hay giả.
- Thành tích học tập tuy không đứng đầu nhưng luôn xuất sắc thuộc hàng đẳng cấp trong Top 3.
- Ngoại ngữ xuất sắc vô cùng, dường như không chỉ tinh thông tiếng Anh, nghe nói bạn Trương còn thông thạo tiếng Pháp nữa.
- Cuối cùng về tướng mạo.
Nữ sinh toàn trường nhất trí dùng hai chữ để hình dung bạn Trương: Nổi bật!
Có người nói cậu giống Lưu Đức Hoa, có người nói cậu giống Cổ Cự Cơ, còn có người nói cậu rất giống Tạ Đình Phong và có người còn nói rằng, cậu giống y hệt Châu Nhuận Phát![8]
[8]Lưu Đức Hoa, Cổ Cự Cơ, Tạ Đình Phong, Châu Nhuận Phát đều là những diễn viên nổi tiếng, không chỉ về tài năng diễn xuất còn vì vẻ bề ngoài đẹp trai, tuấn tú.
Nghe những người đó nói, Trác Yến bỗng thấy nghi ngờ.
Nếu nói giống ba người trước cũng được, dù sao gương mặt cũng thuộc dạng mặt dài. Nhưng có sự xuất hiện của Châu Nhuận Phát thì thực sự cô không thể tán đồng, rõ ràng tài tử ấy có gương mặt tròn vành vạnh, làm sao có thể so sánh với một gương mặt dài chứ?
Lúc đến nhà ăn lấy cơm, Trác Yến vừa đi từ trên tầng xuống vừa suy nghĩ vấn đề đó.
Trong đầu cô nghĩ đến gương mặt bốn người ấy, cố gắng nhập bốn gương mặt ấy lại thành một.
Sau đó chưa nhìn rõ gương mặt đã nhập lại ấy có dáng vẻ thế nào thì - rầm rầm!
Cô hụt chân, ngã thẳng từ cầu thang xuống…
Lộ Dương hét lên chạy đến cạnh cô, hỏi với vẻ thương xót: “Có sao không, có sao không? Sao tự dưng lại ngã thế này?”.
Trác Yến nghiến răng xuýt xoa: “Tớ bị choáng!”.
“Đang yên đang lành, sao lại bị choáng?”.
Trác Yến vô cùng ấm ức: “Cậu thử ghép mặt Lưu Đức Hoa, Cổ Cự Cơ, Tạ Đình Phong, Châu Nhuận Phát lại với nhau, một đống mắt mũi miệng chồng chất lên, cậu có choáng không?”.
Lộ Dương đẩy cô ra, không thèm nhìn cô cái nào nữa, bước đến khoác tay bạn khác rồi chạy nhanh đến nhà ăn...
Trác Yến lồm cồm bò dậy, phủi mông, vô cùng đau buồn.
Cô ngửa đầu thở dài: Trên thế gian này, tại sao những cô gái thông minh luôn cô đơn như tuyết lạnh.