Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 31: Chương 31




Từ những câu đó, Trác Yến mơ hồ như nghe ra điều gì. Nhưng cô không muốn mình nghĩ kỹ hơn, vì chỉ cần nghĩ một chút thì trái tim sẽ đau đến không thể kiểm soát.

Như thể chỉ cần cô không nghĩ, không thừa nhận, thì mọi tình huống xấu sẽ không phải là thật.

Thế nên cho dù trốn tránh thế nào thì cuối cùng, hiện thực tàn khốc vẫn ập đến trước mặt cô mà không cho phép từ chối.

Hai tuần sau, cô lên mạng đã nhìn thấy email Đổng Thành và Lân Quyên gửi.

Ngoài việc báo bình an, trong email còn có một tấm hình của họ. Lần này tấm hình không giống trước kia – giữa họ không còn khoảng cách nào nữa; lần này, họ ôm chặt nhau cùng chụp hình.

Bên dưới tấm hình có một hàng chữ: Bọn mình yêu nhau rồi, chúc phúc cho bọn mình nhé!

Hôm đó Trác Yến ngồi thẫn thờ trước máy tính suốt một ngày.

Không bao giờ còn cơ hội nữa; lần này, cô đã hoàn toàn rời khỏi cuộc chơi.

♥♥♥

Mùa xuân năm cuối cùng của đại học đến khá sớm so với những năm trước. Nhưng Trác Yến vẫn luôn cảm thấy trái tim rất lạnh, rất lạnh.

Mùa xuân năm ấy, cô học thuộc một bài hát, lúc ở một mình cô thường hát đi hát lại.

Hát rồi sẽ rơi nước mắt, sau khi rửa mặt thì vừa hay có thể dựa vào nỗi mệt mỏi đó mà ngủ thiếp đi, cũng có thể mượn nó để ngăn mọi nỗi phiền não.

Bài hát đó có một cái tên rất buồn, rất đau thương.

Khi cô đơn, em nhớ đến ai?

♥♥♥

Gần đến ngày tốt nghiệp, trường tổ chức một trận bóng chuyền hữu nghị mang ý nghĩ kỷ niệm.

Mọi người cơ bản đền không có tiết, ngoài những học sinh đi thực tập sớm ở những nơi khác thì những người có thể tham dự trận đấu đều có mặt đầy đủ.

Từ sau khi ba người họ đi Úc, trạng thái tinh thần của Trác Yến luôn khiến bọn Lộ Dương và những người cạnh cô lo lắng.

Cô hoàn toàn không có vẻ buồn bã không vui như tưởng tượng, cô vẫn như xưa, thoải mái cười nói, thậm chí có lúc còn tỏ ra khoa trương hơn trước.

Giống như cô không hề chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Nhưng họ đều biết, đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Trác Yến càng tỏ ra như không có chuyện gì, họ càng cảm thấy thấp thỏm bất an.

Nỗi buồn và đau lòng vốn cần được giải phóng đã bị cô tích lũy lại hết ngày này qua ngày khác trong nơi sâu thẳm ý thức, không bộc phát, họ thực sự lo lắng cứ thế này thì sẽ có ngày cô không còn chịu đựng nỗi và suy sụp mất.

Họ luôn thấp thỏm dè chừng, lúc nào cũng chuẩn bị, rất sợ hễ bất cẩn thì Trác Yến khi suy sụp, mọi người sẽ không ứng phó kịp.

Người khác cứ lo, còn Trác Yến lại tỏ ra như chưa có gì xảy ra, suốt ngày cười nói hi hi ha ha, sống vui vẻ.

Người có cùng trạng thái đó thực ra không chỉ có cô – còn Giang Sơn nữa.

Trong mắt người xung quanh, người bị bạn gái đá trước mặt mọi người là cậu thực sự không nhìn thấy buồn bã và đau lòng là bao; có người khi muốn an ủi cậu mấy câu thì nhiều nhất cậu cũng chỉ thở dài, tỏ ra luyến tiếc buồn bã, ngoài ra thì không thấy cậu có biểu hiện đặc biệt sầu khổ buồn thương.

Mọi người đều cảm thấy cậu cũng giống Trác Yến, đang cố gượng cười để kìm nén bản thân.

Trong trận đấu bóng chuyền chiều hôm ấy, hai kẻ 'đau khổ' trong mắt mọi người đã gặp nhau.

Sau khi chào nhau bình thản như không có chuyện gì, cả hai đứng một bên xem đấu bóng.

Lúc đang cổ vũ, Giang Sơn đã gợi chuyện trước.

“Tốt nghiệp rồi cậu có dự định gì?”. Cậu hỏi Trác Yến.

“Tôi đã xin học lên cao học”. Cô đáp, rồi hỏi lại: “Còn cậu?”

Giang Sơn nhún vai, nhướn mày, ánh mắt như trở nên khác lạ: “Cậu nghĩ sao? Tôi nên về nhà hay ở lại thành phố A này?”

Trác Yến ngẩng lên nhìn cậu không nói gì.

Bỗng cô mở miệng hỏi một câu chẳng liên quan gì: “Sao cậu không giữ Ngô Song ở lại?”. Gương mặt cô bắt đầu hiện lên vẻ hoang mang lảm nhảm nói với Giang Sơn như đang nói chuyện một mình: “Như thế thì người được đi chẳng phải là tôi hay sao?”

Bộ dạng cô khiến Giang Sơn chau mày.

“Cậu hỏi tôi vì sao không giữ cô ấy ở lại à?”. Giọng cậu run rẩy lạnh lùng: “Được, Trác Yến, tôi cũng hỏi cậu, tại sao tôi không giữ cô ấy lại, cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết?”

Trác Yến cười có vẻ ngơ ngẩn: “Đương nhiên là không biết thật, tôi ngốc mà!”

Ánh mắt Giang Sơn lóe lên tia giận dữ: “Có lúc cậu không hề ngốc, chẳng qua cậu chỉ giả vờ ngốc với tôi!”.

Hai người đã chia tay trong sự bực bội ở sân bóng.

Lúc về phòng, Trác Yến lên mạng, nhìn thấy Trương Nhất Địch gửi tin nhắn cho cô.

Bánh Bao Đậu Đỏ dạo này ổn không?

Cô mới sực nhớ, cô đã lâu rồi không trò chuyện với Trương Nhất Địch.

Cô gõ bàn phím:

Bánh Bao Đậu Đỏ lần này bị bỏ rơi rồi...

Hôm sau cô nhận được câu trả lời của anh.

Đối với Bánh Bao Đậu Đỏ chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.

Thử nghĩ xem, nó bị một tấm lưới ảo vây bọc quá lâu, nó luôn không được nhìn ngắm kỹ những phong cảnh khác.

Lần này cuối cùng nó đã có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài rồi.

Nó sẽ nhận ra, kỳ thực bầu trời còn bao la hơn nó tưởng tượng, kỳ thực hạnh phúc không chỉ gói gọn trong ấn tượng ban đầu, kỳ thực có rất nhiều rất nhiều người xứng đáng được nó yêu hơn, cũng có rất nhiều rất nhiều người yêu nó nhiều hơn chủ nhân tấm lưới đó.

Bánh Bao Đậu Đỏ cố lên!

Trác Yến đỏ hoe mắt.

Những lời này vừa kín đáo, vừa có ẩn ý, nhưng từng câu từng chữ lại sưởi ấm trái tim rỉ máu của cô.

Cô đáp lại Trương Nhất Địch:

Cảm ơn cậu, mãi mãi không chê bai Bánh Bao Đậu Đỏ! Mãi mãi dịu dàng, khoan dung, đối xử tốt với nó như vậy! Bánh Bao Đậu Đỏ cảm thấy thật may mắn vì có cậu trên thế gian này!

♥♥♥

Sau lần đó, mãi lâu sau Trác Yến cũng không nhận được tin nhắn của Trương Nhất Địch.

Cô vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy buồn bã.

Ngỡ rằng thế gian này có một người không chê bai bỏ rơi cô, kết quả người ấy cũng bắt đầu phớt lờ cô.

Lại mấy hôm sau, lúc cô lên mạng, avatar của Trương Nhất Địch bất ngờ lóe sáng lấp lánh.

Trác Yến ngẩn người, sau đó tim đập thình thịch.

Anh ra nước ngoài bấy lâu, bọn họ đều không thể gặp nhau vì chênh lệch thời gian, mỗi lần đều dựa vào việc gửi tin nhắn cho người kia để giữ liên lạc với nhau.

Cảnh gặp nhau trực tiếp trên mạng như bây giờ, từ khi anh ra nước ngoài tới nay, đúng là chưa bao giờ xảy ra.

Họ dường như đã hình thành một kiểu thỏa thuận, trong tiềm thức hai người đều cố ý trốn tránh các cuộc nói chuyện trực tiếp với nhau.

Mà lần này, avatar của người ấy lại đang nhấp nháy sáng với cô.

Trác Yên di chuột bấm mở khung chat.

Bên trong là một đoạn rất dài.

Trác Yến sau khi xem xong đã thẫn thờ rất lâu.

Chữ trong đó hóa thành những cái bóng chui vào trong mắt cô, tiến thẳng vào đầu cô.

“Trác Yến chào cậu, mình là bạn gái của Trương Nhất Địch. Mình biết bao lâu nay anh ấy đều liên lạc với cậu bằng cách này, mình cũng đã nhẫn nhịn gần ba năm rồi. Bây giờ xin hãy tha thứ cho sự nhẫn nại của mình đã đến cực hạn, mình hy vọng cậu sẽ không liên lạc với anh ấy nữa.

Mình và anh ấy, bọn mình đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, bọn mình đã dìu nhau vượt qua những lúc đau khổ nhất để đến ngày hôm nay, bọn mình đã từng giúp đỡ nhau vượt qua hoạn nạn, những trải nghiệm và tình cảm như thế rất đáng để trân trọng, cậu nói xem có phải không?

Thế nên, vẫn xin cậu nương tay, đừng phá hoại bọn mình! Xem như mình cầu xin cậu, xin cậu nhận lời!”

Xem xong đoạn này, cảm giác đầu tiên của Trác Yến là nhớ đến chính cô.

Bấy lâu nay, cô luôn phải chịu đựng nỗi đau khổ khi một chàng trai cứ đong đưa bất định giữa hai cô gái; đồng thời nỗi đau ấy cuối cùng hóa thành tổn thương.

Nên nhìn mình mà nghĩ đến người, nếu cô không sớm cắt đứt quan hệ với Trương Nhất Địch, cô gái ấy sớm muộn gì cũng bị tổn thương như cô.

Cô từng nghĩ rằng, cô và Trương Nhất Địch chỉ là bạn thân – nếu chỉ là bạn thì tại sao lại không thể quang minh chính đại giữ liên lạc chứ?

Nhưng những lời Ngô Song nói trước khi đi lại như một cây gậy đập mạnh vào đầu cô.

Cô xem họ là bạn, là anh em, nhưng đối phương liệu có như cô, cũng xem cô là bạn là anh em chứ?

Nếu trong lòng đã biết họ không hề xem cô là bạn bè và anh em đơn thuần, nhưng cô vẫn tỏ ra như không có gì mà tiếp tục xưng anh em với họ - nên thực ra Ngô Song nói đúng, cô đã không tốt, cô quả thực đang cho họ cơ hội, khiến họ mới nảy sinh tình cảm nhớ nhung với cô.

Lúc này cô cảm nhận được, thực ra cô không hề vô tội, cô thực sự đã làm tổn thương Ngô Song

Có lẽ cô không định giết Bá Nhân[2], nhưng không thể phủ nhận rằng Bá Nhân cuối cùng đã chết vì cô.

[2] Trong sách “Tư trị thông giám”, phần “Tần Ký” có chép: Trọng thần Vương Đông trong triều thời Tấn Trung Tông khởi binh làm loạn, anh là Vương Đạo và gia quyến đều bị liên lụy, chờ xử tội bên ngoài cung. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo nhờ ông bẩm rõ sự tình. Chu Bá Nhân bề ngoài không thèm để ý, nhưng lại bẩm xin tha tội cho Vương Đạo trước mặt hoàng thượng, còn dâng thư xin tha mạng cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết, nên ghim hận trong lòng. Sau Vương Đôn nắm được đại quyền, hỏi Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân không, Vương Đạo không nói gì, cuối cùng Chu Bá Nhân bị giết. Sau Vương Đạo nhìn thấy tấu chương của Chu Bá Nhân trong văn khố mới hiểu ra, khóc mà than rằng: “Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân vì ta mà chết, trong cõi u minh, đã phụ người bạn tốt này!”

Cô vô tình đã làm tổn thương một người, lần này, cô nhất định phải rút kinh nghiệm.

Trác Yến hít thật sâu, hạ quyết tâm.

Cô không nhiều lời, chỉ gõ một chữ:

Được.

Sau đó, tắt khung chat, cuối cùng nhìn avatar quen thuộc đến mức cho dù nhắm mắt cũng có thể nhớ được mỗi một chi tiết của nó, di chuột, kéo nó vào danh sách đen xóa sạch.

Trái tim bỗng đau nhói.

Từ nay về sau, lại có một người bị cắt đứt khỏi cuộc sống của cô.

Cô quỳ xuống cạnh Bánh Bao Đậu Đỏ nhìn nó đến ngây người, lẩm nhẩm: “Bánh Bao Đậu Đỏ à, sau này chỉ có hai ta nương tựa nhau mà sống, mày nhất định phải ngoan nhé, nếu không ngay cả tao cũng sẽ mặc kệ mày, mày sẽ chỉ còn có một mình đấy! Mày sẽ rất đáng thương!”.

Hai mắt cô nhìn chằm chằm con nhím nhỏ đang cuộn mình trong giỏ, không dám chớp lấy một cái.

Hễ chớp, nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống.

Hôm sau Trác Yến đổi số điện thoại di động. Cô trịnh trọng nói với bọn Lộ Dương và cả ba tên yêu quái phòng Trương Nhất Địch rằng, không được truyền số điện thoại của cô đến bên kia bờ đại dương.

Nếu nói ra, cô sẽ tiếp tục đổi số.

Tiểu Dư thở dài: “Văn Tĩnh, cậu có cần khổ sở thế không? Trương Nhất Địch có chỗ nào lầm lỗi với cậu mà cậu phải tuyệt tình như vậy?”

Trác Yến bác lại: “Chính vì cậu ấy không có lỗi nên tớ càng không thể hại cậu ấy và... bạn gái. Ngô Song nói đúng, có lẽ thật sự là tớ đã cho bọn con trai xung quanh quá nhiều không gian để mơ mộng. Nếu khôngthể thì nên dập tắt ý đồ của bọn họ.”

Ánh mắt Lộ Dương nhìn cô tràn ngập vẻ thương xót: “Còn cậu thì sao? Cậu nghĩ cho người khác còn bản thân cậu thì sao? Cậu khôngcần có người ở cạnh ư?”

Trác Yến quay đi, không cho ai thấy vẻ mặt cô lúc này như thế nào: “Tớ? Tớ chẳng phải lúc nào cũng một mình sao? Chẳng phải vẫn nhảy nhót vui vẻ, đâu nhất thiết phải có ai ở cạnh! Hơn nữa cho dù thật sự muốn tìm ai đó thì cũng không thể ra tay với một người đã có bạn gái được!”

Cô như đang nói đùa, giọng rất nhẹ nhàng thoải mái! Nhưng bọn Lộ Dương nghe thấy, khi cô nói câu cuối cùng rõ ràng giọng đã nghèn nghẹn.

Tiểu Dư lắc đầu, thở dài.

Cô nhớ lại lúc cô và anh chàng nghệ sĩ kia chia tay, có người từng nói với cô một câu: Khi bạn hiểu được những tổn thương vì tình cảm, chứng tỏ bạn đã bắt đầu trưởng thành.

Phải đến khi nào thì cô ngốc kia mới tỉnh ngộ, rằng trên thế gian này người không làm tổn thương cô nhất, đã bị cô dễ dàng bỏ qua.

♥♥♥

Trong quãng thời gian thi đấu bóng chuyền, một hôm trong phòng ký túc Trác Yến đột nhiên tuyên bố một chuyện rất nghiêm túc: “Tớ quyết định theo đuổi Hứa Khôn lớp ta!”

Ba người kia nghe tin này xong đều sửng sốt.

Tiểu Dư và Lộ Dương hỏi dồn: “Văn Tĩnh, cậu không sao chứ? Sao tự nhiên lại nảy ra suy nghĩ này?”

Tôn Dĩnh chấn động đến độ suýt không nói được. Mãi lâu sau trên gương mặt cô vẫn còn vẻ bàng hoàng.

“Văn Tĩnh cậu làm thế là vì sao?”. Cô hỏi mấu chốt vấn đề.

Trác Yến ngồi xuống ủ rủ nói: “Dáng vẻ cậu ấy khi chơi bóng và cả góc mặt nhìn nghiêng của cậu ấy, khi cười trông rất giống Đổng Thành...”

Tiểu Dư nghe xong nguyên nhân của cô chỉ muốn đập đầu vào tường: “Cậu... Văn Tĩnh ơi Văn Tĩnh, sao cậu còn nhớ đến cậu ta chứ! Rốt cuộc cậu ta có gì hay ho mà khiến cậu có thể si mê mãi không tỉnh thế này!”

Lộ Dương dậm chân vẻ như hận thép khôngthể thành gang: “Thật không hiểu Đổng Thành kiếp trước đã cho cậu ăn thứ gì để cậu ngang ngạnh cố chấp đến thế nữa! Đúng là tội lỗi!”

Hai người bực tức mở cửa bỏ ra ngoài.

Trác Yến nhìn Tôn Dĩnh còn ở lại, cười khổ hỏi: “Có phải tớ rất kém cỏi không?”

Tôn Dĩnh có vẻ rất buồn bã, như thể trong lòng đang đấu tranh rất dữ dội: “Không, đã đến thế này thì ai cũng như nhau cả thôi! Với tình cảm thì không thể nói đến chuyện kém cỏi được!”

Trác Yến nhìn bạn không chớp mắt: “Tôn Dĩnh!” Cô bỗng van xin bạn với vẻ tràn ngập mong đợi: “Giúp tớ, được không?”

Đôi mắt cô u buồn van nài, trong đôi mắt trong veo kia lấp lánh một vẻ đau thương khiến không ai có thể nhẫn tâm từ chối.

Tôn Dĩnh lặng lẽ nuốt xuống cổ họng sự cay đắng, gật đầu nhận lời với vẻ khó nhọc: “Được, mình giúp cậu!”.

♥♥♥

Trác Yến đến tìm Giang Sơn, nhờ cậu giúp tạo cơ hội gặp Hứa Khôn.

Giang Sơn tái xanh mặt, dứt khoát từ chối yêu cầu đó.

Trác Yến nhắc cậu với vẻ không vui: “Cậu đừng quên là cậu còn nợ tôi vụ cá cược nhé – cậu đã từng hứa rằng nếu tôi có thể chụp hình chung với Trương Nhất Địch, cậu sẽ đáp ứng một yêu cầu của tôi mà!”

Giang Sơn nghe cô nói thế thì gương mặt bất giác tỏ ra sững sờ.

Cậu nhìn vào mắt cô chằm chằm, đôi mắt bắt đầu dâng lên vẻ buồn bã nặng nề như không thể tin được cô gái đang bình thản uy hiếp cậu lúc này là cô nàng Trác Yến ngốc nghếch thích cười, thích đùa giỡn, ấm áp và đáng yêu lúc trước.

“Văn Tĩnh sao cậu lại trở thành thế này?” Cậu hỏi cô, giọng hơi khàn đi.

Trác Yến bình thản: “Tôi trở thành thế nào đó là chuyện khác nữa. Cứ nói xem cậu có giúp tôi không? Đừng quên là chính cậu đã từng nói, sẵn sàng đánh cược, chấp nhận chịu thua!”

Giang Sơn nhìn cô, vẻ đau đớn trên gương mặt mỗi lúc một nặng nề.

“Được!”. Một lúc lâu sau, cậu lạnh lùng trầm giọng nhận lời: “Tôi giúp cậu!”

“Cảm ơn!”. Trác Yến bình thản cảm ơn rồi quay đi.

Giang Sơn nắm lấy cánh tay cô khi cô vừa quay lưng đi.

Trác Yến dừng lại, quay đầu, nhướn mày nhìn cậu.

“Còn việc gì à?”

Giang Sơn chau mày, trên gương mặt vốn tuấn tú thư sinh, lúc này không biết vì giận hay vì cuống mà đã đỏ bừng bừng.

“Văn Tĩnh!”. Cậu khàn giọng, khẽ gầm lên: “Cậu cố ý phải không? Cố ý giày vò tôi, trừng phạt tôi chứ gì?”

Trác Yến “phì” một tiếng cười lớn, không kiềm chế được, đến mức nước mắt cũng sắp trào ra.

“Tôi giày vò cậu? Tôi trừng phạt cậu? Giang Sơn, cậu xem phim Quỳnh Dao quá nhiều rồi! Tôi giày vò trừng phạt cậu để làm gì? Cậu đã làm sai gì à?”

Cô hất tay Giang Sơn ra, quay đầu đi thẳng.

Bỏ lại một mình Giang Sơn đứng sau lưng cô, nhìn theo bóng cô mỗi lúc một xa, gương mặt chất ngất đau khổ và buồn thương.

Thực ra cậu không nói sai. Trác Yến quả thực đang oán hận cậu.

Cô oán hận cậu không giữ vững lập trường, nếu không thể chung thủy với Ngô Song thì hà tất phải kéo cô vào cuộc đời cậu?

Nếu không phải do cậu thì Ngô Song sẽ không giận cô;

Nếu không phải do cậu thì người đi du học Úc đã là cô;

Nếu không phải do cậu thì có lẽ cô và Đổng Thành vẫn còn hy vọng được ở bên nhau;

Đều là do cậu!

Trác Yến oán trách Giang Sơn trong lòng một cách cố chấp.

Bấy lâu nay, nỗi đau của cô vẫn không tìm được lối thoát để giải tỏa.

Dường như mọi người đều oán trách cô, nói rằng cô sai lầm. Mọi kết quả không tốt đều đè xuống cô, để mặc cô gánh vác một mình.

Bị bạn oán hận, bị tình yêu đá ra khỏi cuộc đời, bị bạn gái người khác van xin tránh xa, mọi người đều nghĩ cách để cô trở nên cô đơn, một mình, cô cảm thấy bản thân sắp không chịu nỗi nữa rồi.

Dưới sự chèn ép lớn như thế, ngoài Giang Sơn ra, cô không biết bản thân còn có thể tìm ai để làm lý do giải tỏa nữa.

♥♥♥

Trong sự hỗ trợ giúp sức của Giang Sơn, Trác Yến nhanh chóng hẹn được Hứa Khôn.

Nhưng mỗi lần hẹn hò đều không chỉ có mình cô, mà lúc nào cô cũng kéo theo Tôn Dĩnh cùng đi.

Lần hẹn hò mỗi lúc một tăng, thì sương mù u ám trên gương mặt Giang Sơn mỗi lúc một dày.

Tiểu Dư và Lộ Dương nhìn thấy hết, không kìm được phải nhắc Trác Yến: “Văn Tĩnh đừng làm quá, Giang Sơn cũng khổ lắm, cậu xem cậu ta ức chế đến mức sắp phát điên rồi!”

Trác Yến chỉ cười cười cho qua: “Không đâu, nếu điên thì cũng là tớ điên trước.”. Từ đó tiếp tục bình thản kéo Tôn Dĩnh đi hẹn hò với Hứa Khôn.

Tiểu Dư đành chuyển sang nói Tôn Dĩnh: “Cậu cũng chẳng chịu quản nó, còn ngoan ngoãn phá với nó nữa!”

Gương mặt Tôn Dĩnh hiện lên một nỗi khổ khó nói.

Lộ Dương đành lên tiếng giảng hòa: “Cậu ấy cũng có nỗi khổ, thôi đi Tiểu Dư, tớ thì thấy sự việc vẫn còn có khả năng xoay chuyển!” Cô như đã nhìn thấy điều gì đó.

Tiểu Dư đành bất lực.

Chớp mắt các trận đấu bóng chuyền đã kết thúc, mọi thủ tục tốt nghiệp cũng đã làm xong, mọi người đều chuẩn bị đợi lãnh bằng tốt ngiệp xong sẽ chính thức rời khỏi trường.

Trước khi rời đi, Trác Yến hẹn Hứa Khôn đến quán ăn ngoài trường để gặp mặt.

Lần này cô nói thế nào thì Tôn Dĩnh cũng không chịu đi cùng cô.

Trác Yến sống chết cũng không chịu, gần như bắt ép cô đi chung với một sự cứng cỏi cố chấp xưa nay chưa hề thấy bao giờ.

Trên đường đi, gương mặt chịu đựng của Tôn Dĩnh có vẻ đau buồn như sắp khóc.

Lúc họ đến thì Hứa Khôn đã ngồi trong quán.

Thấy họ cậu đứng lên chào, lúc ánh mắt lướt qua Tôn Dĩnh, cậu trở nên luống cuống và sốt ruột.

Ba người ngồi xuống.

Trong quán không có ai khác.

Họ ngỡ lúc này chỉ có 3 người họ ở đây.

Nhưng thực ra trong gian phòng bên trong còn có một người khác. Lúc này cậu đang buồn bã uống rượu giải sầu cho tâm sự trùng trùng của mình.

Nghe động tĩnh bên ngoài, cậu lén lút đẩy hờ khe cửa.

Qua khe hở, cậu nghe rõ cô gái kia nói: “Hứa Khôn, chúng ta sắp rời khỏi trường rồi, thôi thì đừng ai che giấu nữa, có gì thì cứ nói thẳng ra nhé: Quãng thời gian này, cậu cảm giác thế nào?”

Cậu nín thở đợi câu trả lời của người bị hỏi; sau khi nghe được đáp án, ly rượu trong tay không cầm chắc, nửa ly sóng sánh ra ngoài, sau khi thấm ướt tay cậu tiếp tục rỏ xuống bàn.

Nghe câu hỏi của Trác Yến, Hứa Khôn đỏ mặt đáp: “Rất…rất tốt!”

Trả lời xong, cậu loáng thoáng nghe như có tiếng động, hình như vẳng ra từ gian phòng bên trong.

Trác Yến lại hỏi: “Vậy mình lại hỏi cậu, cậu sẽ là một người đàn ông tốt chứ?”

Câu hỏi này Hứa Khôn không hiểu lắm, cậu lắp bắp hỏi lại: “Cậu… ám chỉ điều gì?”

Trác Yến nói: “Gánh vác trách nhiệm?”

Hứa Khôn lập tức gật đầu hứa: “Ừ! Tôi nhất định sẽ chịu mọi trách nhiệm. Xin cậu yên tâm!”

Trác Yến cười vui vẻ.

Người ngồi trong gian phòng bên trong, khi nghe câu nói đó, bàn tay cầm ly rượu xiết chặt, những đốt ngón tay đều trắng bệch.

Cậu nghe thấy Trác Yến cười, thở ra: “Tốt, tốt, như thế thì mình yên tâm rồi!”

Trong lòng cậu dâng lên nỗi chua xót và đau đớn.

Thật muốn bất chấp tất cả để lao ra ngoài, nói với cô rằng, cậu cũng có thể đối xử tốt với cô! Cả đời này! Tốt hơn bất cứ ai khác!

Nhưng …

Cô nhất định sẽ không tin cậu.

Trong tích tắc, cậu cảm thấy vô cùng bi ai cho chính bản thân mình.

Cậu vụt đưa cao ly rượu, cùng với nỗi cay đắng nghẹn lại trong cổ, ngửa đầu uống cạn.

♥♥♥

Nghe Hứa Khôn đảm bảo xong, Trác Yến yên tâm cười vui vẻ.

“Được, như thế thì tôi yên tâm rồi!”

Cô đưa tay kéo Tôn Dĩnh lại, hơi kéo dài giọng: “Được rồi! Cậu đừng giả bộ làm người ngoài cuộc nữa! Từ bao giờ mà cậu học cái kiểu ngoài mặt gượng tươi cười, trong lòng lại khóc thầm thế hả? Bình thường cứ nói tớ ngốc, chê tớ khờ khạo, cậu xem cậu có hơn gì tớ không?”

Cô đá mắt với Tôn Dĩnh, chỉ vào Hứa Khôn, hỏi: “Cậu nghĩ tớ thích cậu ấy thật hả? Haizzz mắt cậu mọc ở đâu thế! Đến bây giờ lẽ nào cậu vẫn không nhận ra, tớ đang mưu lợi cho hai cậu hay sao?” Cô nhìn người này rồi lại nhìn sang người khác, xuýt xoa: “Hai người, rõ ràng đều có ý với nhau, mà ai cũng tẩm ngẩm tầm ngầm, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, nếu tớ không chơi chiêu này, hai người đợi đến hôm ra trường thì kẻ rẽ trái, người rẽ phải, để lại nỗi nuối tiếc khôn cùng à!” Cô đẩy Tôn Dĩnh đã há mồm trợn mắt: “Đừng tiếp tục giả ngây với tớ nữa, mau đến đó đi!”.

Tôn Dĩnh vẫn chưa hoàn hồn bởi cơn bàng hoàng cực độ.

“Văn Tĩnh sao cậu… nhưng cậu chẳng đã nói, gương mặt nhìn nghiêng nghiêng của cậu ấy..”

Trác Yến cười hì hì: “Ừ, góc mặt của cậu ấy rất giống Đổng Thành! Nên cậu nhất định phải biết là, mỗi lần vì muốn tác hợp cho hai người, lúc tớ giả vờ đong đưa với cậu ấy, nhìn góc mặt cậu ấy là mình lại thấy giày vò biết bao, khổ sở biết bao! Cứ cho là vì tội nợ mà tớ phải chịu, nên hai người sau này phải ở bên nhau hạnh phúc vào, hòa thuận vào đấy! Nếu dám chia đôi thì tớ chính là kẻ đầu tiên nhảy ra giết chết hai người cho xem!”

Hứa Khôn tiến lên một bước, lấy hết can đảm nắm tay Tôn Dĩnh, đỏ mặt nói với Trác Yến như đảm bảo: “Cậu yên tâm! Tôi… tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”

Tôn Dĩnh không còn kìm được nữa, rơi nước mắt.

Cô nấc nghẹn nói với Trác Yến: “Văn Tĩnh, tớ… tớ không biết nên nói gì! Tớ… Văn Tĩnh, cảm ơn cậu!”

Trác Yến cố ý tỏ vẻ bực bội, phẩy tay: “Được rồi được rồi, có tí chuyện, đừng cám ơn mãi thế, không thấy phiền à!”. Cô đẩy vai hai người ra khỏi quán, vừa nói bằng giọng rất khoa trương: “Ôi ôi, ngày vui mà khóc cái nổi gì! Được rồi được rồi, cô nàng đa sầu đa cảm đừng làm nũng với tớ nữa, đi đi đi, có thời gian thì hai cậu tìm chỗ tối tăm mà xây dựng tình cảm đi!”

Hai người bị đẩy ra khỏi quán, Tôn Dĩnh cứ cảm kích cô mãi.

Nhìn hai kẻ yêu nhau đi xa, Trác Yến lặng lẽ thở dài.

Trước ngày tốt nghiệp, mọi người đã sắp chia tay, lúc này còn có thể nhìn thấy hai người yêu nhau được ở bên nhau, xem như cũng là một việc khiến người ta cảm thấy an ủi.

Trác Yến quay lại, một mình vào quán.

Ngồi xuống chiếc bàn vừa nãy, gọi món.

Cô định lấp đầy bụng rỗng.

Món ăn vừa lên, rõ ràng rất đói nhưng lại chẳng muốn ăn.

Cổ họng cứ như có gì đó chặn ngang, tất cả những thứ đi qua đó đều bị nhiễm một vị đắng nghét.

Không nuốt nổi cơm, cô buông đũa, gọi chủ quán mang hai chai bia đến, hoàn toàn vứt bỏ vẻ kiểu cách của con gái, tự uống một mình để giải sầu.

Cũng may là mọi người đều bận rộn việc ra trường, lúc này trong quán vắng vẻ lạnh lẽo, cả quán ngoài cô ra thì chẳng còn ai.

Cô vứt bỏ hết mọi băn khoăn và giả tạo.

Bình thường nụ cười vui vẻ chuyên dùng để lừa gạt người khác, thậm chí cả bản thân cô, lúc này không thể cố nặn ra nữa; ngoài mặt và trong lòng đều giải phóng hết những nỗi hụt hẫng, đau buồn mà cô vẫn cố che giấu bấy lâu.

Lúc này, cô rất muốn khóc.

Cứ từng cốc từng cốc, cô mời chính mình.

Tư duy như một ngọn cỏ khô cuối thu, khô héo cô độc.

Men rượu dần dần ngấm vào, lệ cũng dâng đầy trong mắt.

Lại đầy một cốc.

Lúc đang định ngửa đầu uống cạn, thì bên tai bỗng vang lên một giọng nói:

“Cứ uống một mình như thế, không thấy mất hứng à?”

Trác Yến lập tức quay lại.

Cô nhìn thấy sau lưng mình là một gương mặt vô cùng quen thuộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.