Tuổi Xuân Của Em, Tòa Thành Của Anh

Chương 8: Chương 8




Chương 5: Đại chiến XXOO

Nội dung tiết học đó thực sự là quá nhàm chán, vô vị. Trác Yến trong lúc chán chường bỗng nảy ra sáng kiến, đề nghị đấu cờ carô với Giang Sơn.

Giang Sơn cũng đang ngáp đến chảy nước mắt, nghe sáng kiến đó thì lập tức vỗ tay tán thành.

Lúc khai cuộc, Giang Sơn không đặt bút xuống giữa bàn cờ đã được vẽ sẵn, mà chạy đến một góc tờ giấy để vẽ ký hiện “O”.

Trác Yến vừa thấy đã mím môi cười, thì thào: “Vừa nhìn đã biết cậu thường xuyên không nghe giảng, cao thủ trò này, không cần ai nhắc cũng tự biết tiết kiệm bàn cờ!”.

Giang Sơn nhún vai, thản nhiên hỏi: “Có cần đánh cược gì không?”.

Trác Yến như mở cờ trong bụng, thấp giọng nói: “Hê, làm việc với người hiểu chuyện thật sướng! Cược là ai thua thì phải vẽ bàn cờ!”.

Giang Sơn không có ý kiến.

Hai người bắt đầu khai chiến.

Sau hai ván, kết quả là hòa.

Trác Yến cắn đầu bút, hậm hực nói: “Quái thật, trước kia tôi lúc nào cũng thắng, gần đây sao gặp toàn cao thủ, dù chơi với ai cũng không thắng được?”. Buông bút ra thở dài: “Nhưng cũng tốt, chơi với cậu thì ít nhất tôi còn có lúc thắng. Chơi với Trương Nhất Địch thì toàn thua, thê thảm lắm. Tôi chỉ có gửi gắm hy vọng vào tương lai xa xôi thôi!”. Vừa nói vừa buồn bã lắc đầu.

Giang Sơn không nói gì.

Lúc tan học, kết quả là Trác Yến lại thua thêm hai ván nữa.

“Ôi, sao thế này!” Trác Yến ngửa đầu kêu lên như không tin: “Chẳng lẽ trời uốn giao nhiệm vụ quan trọng ỹ nhân, trước tiên phải thua cờ carô hay sao?”.

Giang Sơn cầm bút gõ vào đầu cô, vẻ mặt chịu – không – nổi: “Phục cậu thật, da mặt càng lúc càng dày!”. Bỗng nhiên sắc mặt cậu thay đổi, đứng lên nói: “Tiêu rồi, thầy hướng dẫn bảo tôi tan học đến gặp một lúc, tôi quên mất, mau tránh ra, anh đây bây giờ phải đi ngay!”.

Trác Yến chậm chạp đứng lên, Giang Sơn vừa luồn ra ngoài vừa không quên dặn cô: “Nhớ về vẽ bàn cờ, cậu thua rồi!”.

Trác Yến nghiến răng kèn kẹt “ờ” một tiếng, chau mày nhìn theo Giang Sơn đang vội vội vàng vàng chạy ra khỏi lớp.

Lộ Dương chạy lại muốn gọi cô cùng về phòng, thấy vẻ mặt cô mơ màng, đờ đẫn nhìn theo bóng ai đó thì hỏi một cách gian xảo: “Văn Tĩnh, người đi xa rồi, đừng nhìn nữa. A! Nếu nhớ thì lúc lên lớp cứ ngồi cạnh cậu ta!”

Trác Yến đẩy đầu Lộ Dương ra, vẻ mặt suy nghĩ: “Đừng nói nhảm, chị đang nghĩ! Tớ cứ thấy quên chuyện gì đó, mà còn là chuyện quan trọng nữa! Cậu để tớ nghĩ xem, tớ thấy sắp nhớ ra rồi!”.

Lộ Dương cứ trề môi.

Trác Yến bỗng vỗ đùi, kêu lên: “Trời ơi! Sập bẫy rồi! Cái tên hồ li tinh chết tiệt Giang Sơn! Tớ vừa nhớ ra, thầy hướng dẫn tuần này đi công tác! Cậu ta trốn không hát cho tớ nghe!!!”.

Lộ Dương đập lên ngực, kêu lên như đang gào khóc: “Bà cô ơi, cậu có thể đừng làm tớ giật mình nữa không! May mà sáng nay tớ ăn cơm chứ không húp cháo, nếu không lần này mất kiềm chế thì chết!”.

♥♥♥

Trước khi vào tiết học tiếng Anh, Tiểu Dư trịnh trọng dặn Trác Yến: “Học xong tiết này, bắt buộc phải lấy được QQ của anh Trương nhé, nếu không thì đừng về, giường của cậu bọn tớ sẽ nghĩ cách sửa thành ‘bàn ngồi’[1]”.

[1] Bàn ngồi: Ý chỉ cầu tiêu, hố xí.

Trác Yến lúng túng hỏi: “Là cái gì?”.

Tiểu Dư trả lời nghiêm túc: “Biết ‘bàn ngồi’ là gì chứ? Tự so sánh đi, tin rằng với IQ của cậu sẽ khiến cậu hiểu ra thế nào là ‘bàn ngồi’”. Trác Yến lập tức bái phục sức sáng tạo biến thái của Tiểu Dư.

Lúc lên lớp, cô dè dặt hỏi Trương Nhất Địch: “Những gì thầy giảng, cậu hiểu hết chứ?”.

Trương Nhất Địch trả lời: “Cũng tàm tạm”.

Trác Yến ngồi thẳng dậy, gật gù: “Ồ. Mình về nếu chịu khó xem thì có lẽ cũng ổn”. Ngừng lại, rồi thò đầu đến gần: “Dù sao cũng hiểu, hay là, chúng ta tiếp tục XXOO?”.

Trương Nhất Địch quay sang nhìn cô, mím môi như nhịn cười, nói: “Tôi không có ý kiến”.

Trác Yến lập tức tìm bàn cờ đã vẽ sẵn, mở ra giữa hai người.

Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ đùa cợt của Trương Nhất Địch, cô bẽn lẽn nói: “A cái này… buồn cười nhỉ, thực sự mình đã có chuẩn bị, có chuẩn bị sẵn! He he he he…”.

Trương Nhất Địch nghe thấy thế liền quay đi, tay co lại đặt lên miệng, khẽ ho vài tiếng.

Đợi khi anh quay lại, Trác Yến nhìn anh, ngốc nghếch hỏi: “Lúc này có phải cậu muốn cười không?”.

Trương Nhất Địch nhướng mày nhìn cô, đến khi cô sắp nổi da gà thì mới gật nhẹ đầu: “Ừ”.

“Ưm…a?”.

Trác Yến càng ngẩn người: “Cái đó… thực ra… cậu muốn cười thì cứ cười, dù sao mình cũng không phải là chưa từng bị cậu cười, cậu không cần giả vờ ho đâu, nhịn nhiều quá sẽ bị nội thương đó”. Cô nói với vẻ nghiêm túc.

Trương Nhất Địch cũng trả lời rất nghiêm túc: “Ừ”.

Trác Yến cảm thấy phần tóc mái của cô đều hóa thành những vệt đen, chằng chịt kéo từ đỉnh đầu xuống…

♥♥♥

Trước khi chính thức khai chiến với Trương Nhất Địch, Trác Yến rất tự tin.

Cô cảm thấy thông qua những cuộc thi đấu đối kháng với đồng chí Giang Sơn, đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm nâng cao khả năng chiến đấu XXOO của cô.

Cô nghĩ một cách lạc quan rằng, lần này có khả năng chiến thắng bạn Trương.

Thế nhưng ước mơ luôn đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Cả một tiết học, kỷ lục thua liên tiếp của cô đã lên đến bốn mươi ba ván.

Nhìn nụ cười ẩn bên khóe môi và trong mắt Trương Nhất Địch, Trác Yến quyết tâm phát huy trình độ mặt dày của mình đến cùng!

“Khụ, ừ…”. Khẽ đằng hắng, cô chuyển đề tài: “Cái giỏ đó, có ích không?”.

“Ừ, rất tốt”. Trương Nhất Địch trả lời.

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt!”. Sau khi hỏi thăm nhiệt tình, bỗng dưng cô đánh trống lảng: “Chúng ta quyết định tám mươi bảy ván thắng bốn mươi bốn ván được không?”. Cô nở một nụ cười ngọt ngào trong sáng ngây thơ, hỏi với vẻ mong chờ.

Trương Nhất Địch lần này không quay đi để ho.

Anh nhìn thẳng cô và cười: “Không thành vấn đề”.

Nhìn Trác Yến cười sung sướng như ăn vụng thịt, anh khựng lại, cuối cùng không kìm được mà ho một tiếng, nói: “Không biết là bạn cũng hiểu cách đi đường vòng cứu nước!”.

Trác Yến ngẩn người, mở to mắt: “Hả?” Rồi một lúc sau cũng hiểu ý của anh, cười xấu hổ mấy tiếng: “Thế chẳng phải là thân thiết hay sao, cũng không thể nói là chúng ta kéo dài chiến tuyến nhé, như vậy rất đường đột, cậu nói đúng không?”.

Trương Nhất Địch lại quay đi ho mấy tiếng.

Trác Yến bối rối vuốt tóc mái, bĩu môi thầm nhủ: Thích ho thế à, lẽ ra phải tặng cậu một hộp kẹo trị ho mới đúng!

Nhớ đến kẹo ngậm, cô bỗng sáng mắt, trong lòng nảy sinh tà niệm.

Cô quay sang nói với Trương Nhất Địch: “À này, hồi trước cậu tặng kẹo ngậm ình, mình còn chưa kịp cám ơn, cám ơn cậu nhé! Kẹo ngậm ho này đúng là ngon thật! À đúng rồi, hôm nay cậu cứ ho mãi, mình thấy hay là cậu ngậm một viên đi!”. Vừa nói vừa lấy hộp kẹo trong túi ra, đưa một viên cho anh.

Trương Nhất Địch hơi chần chừ, nhận lấy kẹo ngậm bỏ vào miệng, nhìn Trác Yến nói: “Giọng cậu hình như vẫn hơi khàn. Hay là cậu cũng ngậm một viên đi!”.

Trác Yến giật giật khóe môi, gồng mình ngậm một viên…

Thực ra cô rất không thích vị của kẹo ngậm ho, đắng không đắng mà ngọt cũng chẳng ngọt, lại còn the the mát mát, cô đặc biệt sợ ngậm xong sẽ bị đau bụng – lúc nào cũng có cảm giác bụng bị trúng gió.

Vốn cô chỉ định đùa cho Trương Nhất Địch ngậm kẹo ho, không ngờ bạn Trương tuy lặng lẽ nhưng đạo hạnh cao thâm, thản nhiên bắt ép cô đồng cam cộng khổ ngậm kẹo với anh.

Trác Yến không thích vị kẹo ngậm, vừa ngậm một lúc đã không kìm được mà cắn nát viên kẹo.

Lúc nuốt xong, cảm giác dường như Trương Nhất Địch đang nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi, cô vội vàng quay sang cười, chân thành nói: “Gì nhỉ, đó là do lúc nhỏ mình có thói quen ăn nhiều kẹo hoa quả, thứ gì cho vào miệng cũng không ngậm được lâu, cứ muốn cắn nát nó ra mới đã ghiền, ha ha!”.

Trương Nhất Địch không nói gì, quay sang bên kia lại khẽ ho mấy tiếng.

Trác Yến dài mặt ra, lầm bầm: “Thực ra, có phải cậu nghĩ là mình thiếu sức chịu đựng không?”.

Trương Nhất Địch ngẩng lên, thu nụ cười lại và nhìn cô, nói rất nghiêm túc: “Không”.

Trác Yến vui sướng, cảm thấy đã có thể giữ lại chút hình tượng.

Kết quả là Trương Nhất Địch lại nói tiếp: “Nhưng có lúc cảm thấy bạn hơi ngốc nghếch!”.

Vẻ mặt Trác Yến cứng đờ…

Cô nhìn Trương Nhất Địch, lảm nhảm: “Lần này thì xong rồi, cậu làm lòng tự trọng của mình bị tổn thương rồi!”.

Trương Nhất Địch nhướn mày hỏi: “Ồ? Thế à. Vậy, làm sao để bù đắp?”. Anh hỏi rất thành thật.

Trác Yến liếc mắt rất nhanh về phía Tiểu Dư, Tiểu Dư vô cùng nhạy cảm nhận biết được ánh mắt của cô, vẻ mặt gian xảo đưa tay lên làm động tác cắt cổ.

Trác Yến lập tức thu ánh mắt lại, nhìn Trương Nhất Địch: “Bây giờ mình chưa nghĩ ra, hay là cậu nói mình biết QQ của cậu, lúc về mình nghĩ xem làm sao để bù đắp rồi nói cậu biết?”.

Cô vừa nói dứt, giữa hai người là một bầu không khí tĩnh lặng.

Trác Yến dần dần gục đầu xuống.

Cô nhận ra lúc nãy mình lại đường đột mà mất mặt nữa rồi.

Khi đầu cô sắp sửa gõ xuống bàn thì trước mặt bỗng xuất hiện một tờ giấy, trên đó viết một dãy số.

Trác Yến nhanh chóng ngẩng lên nhìn anh.

Trương Nhất Địch đang nhai kẹo “rốp rốp”.

Cô trợn mắt đơ lưỡi nhìn anh, không thể nào liên hệ âm thanh thô lỗ “rốp rốp” ấy với anh chàng đẹp trai kia được.

Trương Nhất Địch lúc ấy quay sang nhìn cô, vẻ mặt thản nhiên: “Ừ, cắn thế này, cảm giác đúng là khác, rất đã ghiền!”.

Lúc anh nói, Trác Yến như có thể cảm nhận được luồng hơi bạc hà mát rượi từ miệng anh phả ra.

Thấy trong mắt anh như có nét cười lấp lánh, cô bất giác cũng toét miệng cười theo.

Trác Yến đưa QQ của Trương Nhất Địch cho Tiểu Dư, Tiểu Dư hưng phấn như thể uống thuốc lắc.

Cô nàng nắm lấy vai Trác Yến lắc mạnh: “Văn Tĩnh, cậu trưởng thành rồi, biết gài bẫy người ta rồi! Tớ cảm thấy khâm phục vì cậu có thể giữ được giường ngủ của mình đó!”.

Trác Yến đỡ lấy trán, cảm thán: “Trơ trẽn! Tiểu Dư tớ cảm thấy quá trơ trẽn bởi lẽ cậu đã vì con trai mà uy hiếp tớ, lại còn uy hiếp cả giường của tớ!”.

Tiểu Dư không thèm đấu khẩu, buông cô ra, hứng chí lao đến trước máy tính, gõ cạch cạch như điên trên bàn phím.

Lời nhắn được kết bạn đã gửi đi.

Một lúc lâu sau cũng không thấy được chấp nhận.

Tiểu Dư trong lúc chờ đợi đã từ hứng chí trở nên nghi ngờ, từ nghi ngờ biến thành sốt ruột, từ sốt ruột trở nên bạo lực.

“Trác Văn Tĩnh!”. Cô túm chặt lấy cổ áo Trác Yến, hung hăng hỏi: “Có phải cậu tự bịa ra dãy số này để lừa gạt tớ không hả?”.

Trác Yến lườm trắng cả mắt, chống cự lại: “Đồ yêu nghiệt kém cỏi, muốn bóp chết tiền bối Trác của cậu hả?!”. Ho hai tiếng lấy lại giọng xong, cô lại kêu ré lên: “Còn bịa số gì chứ, cái ý kiến vô sỉ chết tiệt này cậu nghĩ ra chứ tớ không nghĩ ra, cậu bảo tớ lấy gì để lừa gạt chứ?”.

Lộ Dương ngồi cạnh kịp thời chen vào một câu: “Tiểu Dư, cậu bình tĩnh đã, hôm nay trong chuyện này tớ cảm thấy Văn Tĩnh thực sự vô tội. Cậu nghĩ đi, cậu ấy có thông minh đến vậy không cơ chứ?”.

Lúc nghe nửa đoạn đầu, Trác Yến vẻ mặt cảm kích, gật mạnh đầu phụ họa với Lộ Dương.

Nhưng nghe nửa đoạn sau, cô “hử” một tiếng nghi ngờ, phẫn nộ hét lên: “Cậu im miệng cho tớ! Tớ không nên hiền lành tốt bụng cho rằng từ miệng cậu có thể nhả ra nổi ngà voi mới đúng!”. Hét xong quay phắt sang ve vuốt người bên cạnh: “Tiểu Dư cô nương, cậu đừng vội, tớ thấy hình như bạn Trương mấy hôm nay bị cảm lạnh, chắc không tiện ngồi máy tính nên mới không lên mạng. Đợi lúc đi học tiếng Anh tớ sẽ dò hỏi cho cậu nhé?”.

Tiểu Dư vẻ mặt ảm đạm gật đầu.

♥♥♥

Những ngày tháng sau đó, cuộc đời của Trác Yến dường như gắn chặt với bàn cờ carô.

Những môn học khác, cô ngồi cạnh Giang Sơn, hai người đầu không ngẩng, mắt không ngước, không nghe giảng mà vùi đầu vào đấu XXOO.

Tiết tiếng Anh, cô ngồi cạnh Trương Nhất Địch, trước tiên hỏi anh sao không lên QQ, sau khi nhận được lời giải thích hợp lý để có thể về kể với Tiểu Dư là máy tính của anh đang mang đi sửa, hai người bắt đầu chúi đầu vào chơi XXOO.

Cả một tuần lễ, Trác Yến than thở với Giang Sơn: “Bây giờ trong lòng trong dạ trong đầu trong mắt tôi toàn là XXOO, buổi sáng nhìn thấy cháo và bánh là XX và OO, ban ngày nhìn thầy nhìn sách cũng là X và O, buổi tối nhắm mắt ngủ cảm giác phía trước bay đầy X và O! Từng ký hiệu XX và OO cứ bay tới bay lui, bay qua bay lại, haizzz, tôi thấy sớm muộn gì tôi cũng XXOO luôn quá!”.

Giang Sơn cảm thấy khóe môi đang giật giật liên tục: “Trác Văn Tĩnh tôi phục cậu quá, cậu đúng là cái gì cũng dám nói! Cứ theo những gì cậu nói lúc nãy, người ta nếu nghe thấy chắc chắn sẽ tưởng rằng cậu là cô gái dễ dãi XXOO, không biết phép tắc, buông thả bản thân!”.

Trác Yến trừng mắt với cậu, ném thước sang, hung tợn: “Cậu sỉ nhục nhân cách của tôi! Phạt cậu vẽ bàn cờ!”.

Đấu cờ carô với Giang Sơn, không thể nói được là sao lại kỳ lạ như vậy, vì lần nào trong quá trình chơi nếu cô thấy chắc thắng, thì thế nào cuối cùng cũng thất bại vì khoảng cách hai, ba ván.

Đánh cược vẫn là ai thua thì phải vẽ bàn cờ.

Thế là mỗi lần thua, cô đều tìm ngàn vạn lý sự cùn để chây lỳ, bắt Giang Sơn phải vẽ bàn cờ.

Có lúc thành công, có lúc Giang Sơn như một con cá da trơn, lươn lẹo vô cùng, nói gì cũng không chịu.

Lần này Trác Yến chèn ép bằng sự tôn nghiêm của cô, tất nhiên là thành công.

“Được rồi, tôn nghiêm của cậu cũng chẳng còn lại là bao, đáng thương quá, ít như thế mà còn chịu vứt cho anh đây, anh đây nể mặt mà vẽ bàn cờ cho cậu một lần!”.

Trác Yến “xì” một tiếng dài, nửa bàn bên Giang Sơn lập tức bị nước bọt bắn tung tóe.

Chơi cờ carô với Giang Sơn, thỉnh thoảng Trác Yến còn có thể vòi vĩnh bắt cậu vẽ bàn cờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.