An Nguyệt Quân dùng đủ mọi cách nhõng nhẽo với Diệp Khê Thiến đòi đi nhưng không được, cuối
cùng đành phải uất ức bĩu môi dừng chân sau ngưỡng cửa, đáy mắt yêu
thích lẫn ghen tị nhìn ba bóng người vui vẻ rời đi.
Mãi cho đến khi
bóng không thấy nữa, An Nguyệt Quân mới mở miệng gọi: “Dương Hoà!” Giọng nói lạnh như băng, so với thường ngày còn lạnh hơn.
“Dạ!” Dương Hoà
lập tức hô đáp. Bảo chủ muốn đi thị sát cửa hàng rồi sao? Gật gù, Dương
Hoà mừng thầm trong bụng, xem ra bảo chủ vẫn còn chút lý trí. Mặc dù cửa hàng tổn thất không đáng kể lắm nhưng vẫn phải mau chóng đến xem xét.
“Ngươi đi cọ rửa nhà xí bảy ngày.” Mắt xếch tà mị ngập tràn giá rét, hơi thở
lạnh lẽo lan tràn. An Nguyệt Quân dứt lời liền không chút thương tiếc
quay ngoắt bỏ đi!
“Á?” Dương Hoà trợn tròn mắt. Kêu bộ xương khô rụng rời là lão đi cọ rửa nhà xí? Không phải chứ? Dù sao đường đường lão
cũng là tổng quản Nguyệt gia bảo, có thể chừa chút mặt mũi cho lão
không? Mà tự nhiên vô duyên vô cớ bảo chủ lại trút giận lên đầu lão… A!
Dương Hoà nháy mắt minh bạch. Bảo chủ đang mượn việc công trả thù riêng
đây mà, trả thù lão già này lúc nãy lỡ miệng, trả thù vì lão tự dưng
chen ngang làm bảo chủ không thể cùng phu nhân dạo chợ.
Nhất thời,
Dương Hoà dở cười dở mếu, trông bóng lưng xa xa của chủ, bổ sấp bổ ngửa
đuổi theo, cầu xin: “Bảo chủ, ngài có thể đổi cho thuộc hạ việc khác
không? Ngài xem xem, lưng thuộc hạ sắp còng rồi đây này, chẳng thể lao
động nặng nhọc được đâu.”
“Ừ.” An Nguyệt Quân “tốt bụng” lạ thường đáp ứng, mắt đen thoáng chút gian trá.
“Tạ ơn bảo chủ.” Dương Hoà nhẹ nhõm thở phào, âm thầm nghĩ mình may mắn.
May quá! May quá đi! May là bảo chủ vẫn còn chút cảm thông, vẫn có thể
phân rõ phải trái.
“Cọ rửa nhà xí mười ngày.” Lần này dứt lời là An
Nguyệt Quân bước ra ngoài bảo thật, không quay đầu nữa. Dương Hoà đáng
thương hoá đá tại chỗ.
Trên hành lang Nguyệt gia bảo, Dương Hoà ngây
ngốc một hồi lâu, chẳng biết làm thế nào cho phải. Bỗng dưng lão cảm
thấy khóc không ra nước mắt.
…
Diệp Khê Thiến, Tư Đồ Khiêm và Ngô
Vũ Thi ba người ngồi xe ngựa, khoảng một canh giờ sau thì đến chợ Nguyệt Hoa Khai. Có lẽ do chợ Nguyệt Hoa Khai nằm ở kinh đô Tử Nguyệt vương
triều nên nó rất phồn hoa và sầm uất, mới sáng sớm ra liền náo nhiệt vô
cùng. Tửu lâu, khách điếm, tiệm cầm đồ, tất cả đều đã mở cửa buôn bán.
Các gian hàng nhỏ hai bên đường cũng đã được dựng lên để bán đồ cổ, phấn son hay trang sức… Không gian ồn ã tiếng rao hàng, tiếng mua bán, tiếng cười nói cực kỳ náo nhiệt.
Ba người đi trên đường, nam tuấn, nữ tú,
ăn mặc không tầm thường, vậy nên rước lấy nhiều cái nhìn chăm chú, dĩ
nhiên trong đó không thiếu kẻ xấu.
“Thiến Thiến, cô muốn mua cái gì?” Ngô Vũ Thi đi một bên hỏi.
“Thư trai gần nhất ở đâu nhỉ?” Diệp Khê Thiến suy nghĩ chốc lát rồi hỏi lại.
*thư trai: tiệm sách
Nàng muốn trở thành một cô gái xứng với hắn, hắn cứ ưu tú như vậy sẽ có ngày nàng theo không kịp mất, bởi nàng đến chữ 大 (đại) thế nào cũng chẳng biết viết… Phút chốc trái tim co rút. Nếu lúc nào đó hắn biết bí mật đáng xấu hổ này của nàng thì có coi thường nàng không? Ở hiện đại, ly hôn xảy ra như cơm bữa, vì vậy nàng thật chẳng dám tin vào thiên trường địa cửu, cũng không hề thích những lời đại loại thế. Vĩnh
viễn là bao lâu? Nào ai biết… Nhưng nếu đã yêu thì phải quý trọng từng
giây từng phút hiện có, nàng cũng phải nỗ lực với tình yêu này! Mặc dù
không tinh thông cầm, kỳ, thi, hoạ như tài nữ nhưng bảo chủ phu nhân ít
nhất cũng phải biết chữ chứ, lỡ đồn ra ngoài thì mất mặt lắm!
*thiên trường địa cửu: sánh cùng trời đất
*cầm, kỳ, thi, hoạ: bốn thú chơi phong lưu của người xưa gồm đánh đàn, chơi cờ, làm thơ, vẽ tranh
“Không biết.” Ngô Vũ Thi lắc đầu.
“Tôi có việc cầu xin cô, cô giúp tôi được chứ?” Diệp Khê Thiến mở to đôi mắt nhìn Ngô Vũ Thi.
“Ừ, chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định sẽ giúp.” Ngô Vũ Thi bảo đảm.
“Tôi muốn biết chữ, cô dạy tôi học chữ nhé? À quên, dạy cho ba người luôn.”
Diệp Khê Thiến đột nhiên nghĩ tới Thu nhi và Đông nhi nên sửa lời. Nếu
nhờ Quân dạy, chắc chắn hắn sẽ đồng ý, nhưng nàng có thể mặt dày mở
miệng nhờ hắn ư?
“Vì sao lại là ba người? Không phải chỉ có cô thôi ư?” Ngô Vũ Thi ngạc nhiên.
“Tôi cộng thêm cả hai cô nhóc Thu nhi và Đông nhi nữa.”
Ngô Vũ Thi gật đầu một cái, đáp ứng: “Được.”
“Đúng rồi, cô đừng nói cho Quân nhé. Đây sẽ là bí mật nhỏ giữa hai chúng ta, được không?” Diệp Khê Thiến chắp hai tay, nài nỉ.
“Ừ, ừ, ừ, được mà.” Ngô Vũ Thi cười cười, bỗng đáy mắt lướt qua tia khổ sở, nàng nói nhỏ: “Thật hâm mộ cô có thể được bảo chủ yêu thương, còn ta…”
Vừa nói nàng vừa liếc về phía Tư Đồ Khiêm, giọng nói lịm dần.
Diệp Khê Thiến thấu hiểu, cầm lấy tay Ngô Vũ Thi, cổ vũ: “Sẽ có một ngày cô cũng vậy thôi.”
“Ừ.” Ngô Vũ Thi đáp, đột nhiên liếc sau lưng Diệp Khê Thiến, chần chừ một
chút mới tiếp: “Thiến Thiến, cô có cảm giác ai đó đi theo chúng ta
không?”
Mắt Diệp Khê Thiến hơi liếc về phía sau một chút, quả thật
phát hiện có mấy tay bộ dạng lén lút bám theo, cau mày bảo: “Lúc xuống
xe đã nhận ra, nhưng ai biết làm sao bây giờ?”
Dứt lời, năm tên phía
sau đột ngột lao lên bao vây nhóm Diệp Khê Thiến, cẩn thận quan sát từ
trên xuống dưới rồi nói một cách bất hảo: “Hai nàng trông khá xinh đấy,
có chồng rồi cũng chả đến nỗi. Vừa đúng con mụ ở nhà già rồi, đổi đứa
mới thôi.”
Nói xong năm tên đồng loạt cười khà khà, khuôn mặt dung
tục tràn đầy dâm ý phối hợp nụ cười bỉ ổi đó càng khiến người ta ghê
tởm. Một trong những kẻ đó đáy mắt nhá lên u quang, đương lúc nói chuyện cứ liên tục liếc về một chỗ xa xa, lúc sau khuôn mặt gian trá mới tiếp
tục duy trì ý dâm tục.
Diệp Khê Thiến thấy thế không hề động đậy, cau mày trầm tư. Mặc dù mấy tên này thoạt nhìn mặt có vẻ hung hãn nhưng
ngôn từ vẫn có chút cẩn trọng, rốt cuộc là tại sao?
Tuy nhiên thấy
chúng vẫn sấn sổ tới gần mình, nàng liền hoảng loạn, bên ngoài vẫn giữ
trấn định, lạnh nhạt hỏi: “Mấy người muốn gì?” Giọng điệu hung ác.
Năm tên sửng sốt, đôi mắt ngập tràn tán thưởng. Nhưng ngay sau đó tà ý lại
bao trùm, chúng ác ý trả lời: “Hoá ra nàng này đáo để thế, mang về chắc
chắn… Ha ha ha…” Chúng cười to một trận, vô cùng đắc ý và khoa trương.
“Mẹ kiếp! Đừng nói nhảm nữa, lãng phí thời gian! Bắt luôn về nhà đi!” Có tên nhịn không được, thô lỗ hô to.
“Cũng đúng.” Tên khác tán thành.
Bàn xong, bọn chúng lại từng bước từng bước tiến tới gần. Một tên toan đột
kích ngực Diệp Khê Thiến liền bị nàng đá một phát trúng vào chỗ hiểm,
đau đến nhảy dựng lên. Một tên khác từ phía sau định bắt nàng mà lại bắt hụt nên ngã té nhào trên đất rên rỉ.
Một tên trong đám có chòm râu
giống cá trê ngó về nơi xa, ánh sáng trong mắt chợt loé, đảo mắt lại và
nở nụ cười: “Không nghĩ rằng các nàng lợi hại như vậy, xem ra trên
giường hẳn cũng rất mạnh mẽ.”
“Mày còn muốn ăn đá à?” Diệp Khê Thiến không hề bị câu nói của tên đó ảnh hưởng, lạnh lùng đối đáp.
Lúc này có một tên bắt được Ngô Vũ Thi đang không ngừng giãy giụa, hai tay
nàng bị túm chặt, tên đấy hô: “Muốn ta thả người thì ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.”
“Buông cô ấy ra!” Diệp Khê Thiến biến sắc, tức giận cuồn cuộn, nhưng vẫn gắng
giữ giọng mình hoà hoãn. Mắt nàng đảo xung quanh xem có gì đem lợi lại
cho mình không, bất ngờ bắt gặp bóng dáng Tư Đồ Khiêm đang len lén lại
gần sau lưng tên bắt Ngô Vũ Thi, khoé môi y cười nhẹ.
“Ngươi…” Tên
bắt giữa Ngô Vũ Thi trông Diệp Khê Thiến vẫn lạnh giọng nên hết sức tức
giận, chợt lao lên định tóm luôn nàng để dạy cho một trận.
“Dừng tay!”
Âm thanh ngập tràn khí phách lẫn nghiêm nghị vang lên khiến tất cả mọi người ngừng lại, ngoái về phía phát ra tiếng.