Tướng Công Bám Người

Chương 57: Q.1 - Chương 57: Đắm say




Gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của An Nguyệt Quân giờ phút này đã nhuộm từng mảng mực đen, tuy nhiên càng làm nổi bật lên đôi môi đỏ bừng. Con ngươi đen lúng la lúng liếng không ngừng, giọng nói ngập tràn ai oán cùng không cam lòng, hắn mân mê miệng nhỏ, oán giận làm nũng: “Nương tử, nàng lại bắt nạt ta.” Thanh âm non nớt cùng với khuôn mặt nhem nhuốc như một con mèo, không những buồn cười lại còn trông rất là khả ái.

Diệp Khê Thiến không thèm nể mặt ha ha cười to, còn khua tay chỉ mặt hắn nói: “Đáng đời, ai kêu anh chọc em trước!”

Xung quanh cũng loáng thoáng vang lên tiếng cười, nhưng khi ánh mắt băng hàn vô cùng lạnh quét qua thì tất cả đều ngậm lại. Nhìn khuôn mặt tươi cười của nàng, tim An Nguyệt Quân tràn đầy ấm áp cùng với tình yêu say đắm.

“Quân, anh tới đây có chuyện gì sao?” Diệp Khê Thiến vất vả ngừng cười to, nhưng mắt vẫn híp lại thành một đường.

“Hôm nay Thi Lang sẽ tới.” An Nguyệt Quân ôn nhu nói, mắt say mê nhìn nàng, đầu ngón tay khẽ lau qua hai má có vết mực, vô cùng mềm nhẹ, dường như đang chạm vào bảo bối trân quý nhất trần đời, lại quyến luyến không nỡ rời tay.

“Ai… cơ?” Diệp Khê Thiến bị động tác của An Nguyệt Quân mê hoặc, con ngươi cứ theo nhất cử nhất động của hắn mà chuyển động. Nhiệt độ bên trong phòng từ từ tăng lên cao, không khí nồng đậm hơi thở mờ ám.

“Ca ca của Thi Tiêu An.” Đầu ngón tay dừng lại ở cánh môi tươi thắm của nàng, An Nguyệt Quân liền tinh tế vuốt ve, mắt đen càng thêm thẫm. Đến lúc nào? Đến lúc nào nàng mới có thể thuộc về hắn? Hắn thật sự nhịn không được nữa. Ngày nhớ đêm mong, ngay cả trong mơ hắn cũng thấy bóng hình xinh đẹp của nàng, nhưng tỉnh lại, lồng ngực trống rỗng không có ai. Mỗi lần như thế hắn lại đau đớn không dứt. Đến lúc nào? Có phải hay không…

Đột nhiên, đáy mắt An Nguyệt Quân loé lên một tia khát vọng, nhưng ngay sau đó nhanh chóng biến mất.

Đầu ngón tay nóng bỏng khiến mặt Diệp Khê Thiến đỏ rực, câu chữ lộn xộn: “Anh… anh ta… anh ta… là… là… ai?”

“Một kẻ sắp chết.” Thanh âm lãnh khốc vang lên, thoáng chốc đánh tan không khí mập mờ trong phòng.

“A?” Diệp Khê Thiến kinh ngạc ngó An Nguyệt Quân.

“Ta sẽ cho hắn sống lâu thêm một chút.” Lời nói nhân từ ở trong miệng An Nguyệt Quân lại trở nên tàn nhẫn dị thường. Cánh môi đỏ bừng lại mở ra: “Nương tử, nàng phải cẩn thận hắn.”

Nói thì nói vậy nhưng ở trong bảo, y sẽ không đến nỗi càn rỡ. Tóm lại tin Thi Lang tới cũng chỉ là một cái cớ, chủ yếu là do hắn muốn gặp nàng thôi.

“Anh ta tới làm gì? Anh đã không thích thì đừng cho anh ta tới nữa.” Diệp Khê Thiến thấp giọng lầm bầm.

“Tìm đồ.” Không cho y đến, chẳng phải thiếu rất nhiều trò vui sao? Nếu y muốn, hắn sẽ để cho y tìm. Bất quá, còn phải xem y có bản lĩnh đó không. Ánh mắt An Nguyệt Quân cuồng ngạo, tàn ác, đẫm máu.

“Cái gì…”

Chưa dứt lời, An Nguyệt Quân đã bất ngờ xâm chiếm đôi môi nàng, không ngừng liếm láp, càng không ngừng gặm cắn, tình cảm nồng nhiệt điên cuồng như vũ bão, nồng đậm khiến người ta hít thở không thông.

Ngọt… Ngọt quá… Tại sao hắn hôn nàng mãi không đủ? Tại sao luôn nghĩ tới nàng? Tại sao mỗi cử chỉ hành động của nàng đều khiến hắn mê muội không thôi? Tại sao chỉ muốn đem nàng giam cầm vào trong lồng ngực mình? Không được, hắn nhịn không được! Làm sao bây giờ? Khát quá! Chỉ muốn một ngụm đem nàng ăn luôn vào trong bụng, như vậy nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ rời khỏi hắn. Luôn luôn nghĩ không ra, sao hắn lại yêu nàng thế này? A! Chẳng lẽ đây là báo ứng sao? Báo ứng hắn giết quá nhiều người, báo ứng hắn tàn nhẫn vô tình, báo ứng hắn sát huynh giết cha! Tuy nhiên báo ứng ngọt ngào như vậy, hắn cam tâm tình nguyện, tình nguyện cả đời sa vào. Trước kia, hắn không có nhược điểm, nhưng mà từ khi gặp được nàng, nàng chính là nhược điểm duy nhất của hắn!

Nhóm Thu nhi cùng Đông nhi đã sớm thức thời mà lui ra ngoài.

Lâu sau, rất lâu sau…

“Ưm… A…” Tiếng rên rỉ mập mờ đứt quãng, cuốn theo sức hấp dẫn vô hình, ngược lại càng làm cho nụ hôn sâu của hai người thêm cuồng dã.

Đến lúc Diệp Khê Thiến sắp chuẩn bị lăn đùng ra mà xỉu do thiếu dưỡng khí, An Nguyệt Quân mới lưu luyến thả nàng ra. Nàng dựa vào lồng ngực hắn, dồn dập hít từng ngụm từng ngụm không khí, nói không ra hơi, đôi mắt mơ màng phủ đặc một lớp sương mù.

“Nương tử, làm sao bây giờ? Tại sao hôn nàng mãi không đủ?” An Nguyệt Quân thì thầm.

“Vậy thì hôn đến địa lão thiên hoang.” Diệp Khê Thiến thẳng người nhìn vào mắt An Nguyệt Quân, nói ra từng câu từng chữ.

“Được, địa lão thiên hoang.” An Nguyệt Quân lặp lại. Gương mặt tuyệt mỹ vạn phần thoả mãn, vui vẻ, thâm tình, ánh mắt ôn nhu lẫn thương yêu làm cho Diệp Khê Thiến trầm luân không thôi.

Có cái gì đó đang thay đổi, nhưng cũng không thể thay đổi.



Âu yếm thêm một lát, An Nguyệt Quân bởi có một số việc phải xử lý liền đi.

Diệp Khê Thiến sửa sang lại y phục, rửa đi vết mực trên mặt, nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng. Cánh môi sưng mọng đỏ bừng, nàng đưa tay bần thần chạm vào. Đàn ông thường động dục vào buổi sáng, những lời này quả không sai!

Mà trải qua một hồi náo loạn của An Nguyệt Quân, không khí học tập đã hoàn toàn biến mất, chữ chạy đi đâu hết. Suy nghĩ một chút, nàng quyết định thôi thì ra ngoài đi dạo.

Diệp Khê Thiến mở cửa lại thấy Đông nhi cùng Thu nhi vẻ mặt mờ ám đang nhìn mình. Nàng trợn mắt với hai người một cái, nhưng rồi lại thấy cả hai vẫn che miệng mà cười không dứt, bất đắc dĩ than: “Hai vị tiểu thư à, cười đủ chưa vậy?”

Hai người lắc đầu. Diệp Khê Thiến than nhẹ thêm một tiếng, nói: “Vậy thì cứ tiếp tục cười nhé.”

Dứt lời liền bỏ đi.

Đông nhi đuổi theo, vội vã hỏi: “Phu nhân, người muốn đi đâu?”

“Đi tìm Thi nhi tâm sự.” Diệp Khê Thiến đáp.

“Phu nhân, cần Đông nhi theo cùng không?” Đông nhi hỏi.

“Không cần, chị cũng không mù đường đâu. Có vài bước thôi mà đi không được sao? Em cứ làm chuyện của mình đi.” Diệp Khê Thiến tự đắc phất phất tay.

Nói xong không đợi Đông nhi phản ứng nàng liền nghênh ngang rời đi. Vừa lúc Đông nhi cũng có việc phải làm nên chỉ đành bất đắc dĩ nhìn theo bóng Diệp Khê Thiến. Phu nhân nhất định không nên xảy ra chuyện, trong bảo cũng không có giống như bên ngoài đâu.

“Đáng chết! Thật không nên mạnh miệng làm gì! Làm sao bây giờ? Đây là chỗ nào đây?!” Diệp Khê Thiến nhíu chặt lông mày liếc nhìn xung quanh, hoàn toàn chẳng biết đâu là đâu, bất đắc dĩ lẩm bẩm. Sao mà tuỳ ý đi dạo một chút mà cũng lạc đường? Hiện tại ở đây làm gì có ai, làm sao bây giờ? Sớm biết vậy để Đông nhi và Thu nhi đi cùng cho xong.

Nơi này, cảnh sắc đẹp, gió nhẹ thoang thoảng mang theo hơi lạnh lẽo, núi giả san sát, nhành liễu rủ chập chờn, nhàn nhạt hương hoa, cộng thêm tiếng lá cây xào xạc như một khúc nhạc vui tai của thiên nhiên…

“A… Không… Không nên… Thiếu gia… Chậm…”

Hơi thở đứt quãng truyền đến. Diệp Khê Thiến nghe được liền lộ vẻ vui mừng, xem ra chỗ này có người. Cuối cùng cũng có người để nàng hỏi đường rồi. Vui quá nên Diệp Khê Thiến lỡ quên luôn cả sự mập mờ trong chuỗi âm thanh kia.

Tiến về phía tiếng động, phát hiện là ở sau một hòn giả sơn, nàng lén lút đến gần… Kinh hãi! Trước mắt là một màn làm cho Diệp Khê Thiến trợn mắt há mồm, gò má trắng nõn không tự chủ mà đỏ ửng lên, đi cũng không được, không đi cũng không xong, lúng ta lúng túng đứng một chỗ.

Cặp đùi tuyết trắng, mái tóc rối bời, thấp giọng thở dốc, cao giọng rên rỉ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.