Bóng trăng đổ xuống chiếu rọi trần gian, khung cảnh lung linh như mộng như ảo.
Men theo đường mòn trong rừng, Diệp Khê Thiến đi về phía trước. Đường mò
lấp loáng ánh trăng mờ mờ ảo ảo khiến người đi như lạc vào tiên cảnh.
Diệp Khê Thiến rẽ bên trái, rẽ bên phải, qua không biết bao nhiêu đình nghỉ
mát, xuyên suốt vô số hành lang. Nàng thở dài, mấy ngày trước lúc cùng
Quân đi thì chẳng hề thấy con đường loằng ngoằng tới cỡ này. Có lẽ là do tâm trạng khác nhau. Khi ấy trong mắt, trong tim nàng đều toàn là hắn,
còn giờ đi một mình mới nhận ra nó dài biết bao.
Mãi lâu sau, Diệp
Khê Thiến mới tới được ngoài Mai Thanh các. Nàng bỏ bọc đồ xuống, chọn
vài thứ bên trong đấy rồi giấu bên hông. Ngó chỗ còn lại trong bọc, nàng lắc đầu. Thôi, dạy cho y một bài học nhỏ là tốt rồi. Giấu bọc đồ vào
bụi cỏ xong, Diệp Khê Thiến vào Mai Thanh các. Nhưng chẳng bao lâu sau,
có một đôi tay lại nhặt bọc đồ lên, mang nó rời đi.
Ranh mãnh cười cười đi tới chỗ Thi Lang, nàng nâng tay toan gõ cửa thì bên trong đã tự động mở ra.
Khuôn mặt đểu cáng của Thi Lang khắc sâu vào mi mắt Diệp Khê Thiến. Y cũng
không ngờ mình lại chạm mặt nàng ngay ở cửa nên rất ngạc nhiên nở nụ
cười, dâm tục nói: “Tiểu mỹ nhân tới sớm quá, xem ra nàng không chờ được nữa hả?” Dứt lời y liền muốn chạm vào eo nàng.
Diệp Khê Thiến nhanh
nhẹn né bàn tay dơ bẩn của y, đôi mắt híp lại. Xem ra nhẹ tay với tên
này là quá dễ dàng cho y rồi! Kẻ khốn nạn thì phải cho chúng biết tay
mới đúng! Lòng nghĩ một đằng nhưng miệng nói một nẻo, nàng nịnh bợ cười
cười: “Biểu thiếu gia, chẳng phải nô tỳ đang nghĩ cho ngài ư?”
Thi
Lang gật gù, toe toét cười: “Không tệ, không tệ, quả là hiểu thời biết
thế! Nếu như ngươi hầu hạ ta tốt, sau này có cơ làm bảo chủ phu nhân
không chừng.” Lời y nói vô cùng ngông cuồng và tự đại.
Ánh mắt Diệp
Khê Thiến chợt loé, ý lạnh dần dần dâng lên trong lòng. Chỉ bằng thứ như tên này á? Tuy nhiên miệng nàng vẫn ngọt xớt: “Biểu thiếu gia anh minh
thần võ, cơ trí hơn người, đảm bảo tuyệt đối có thể ạ. Về sau nô tỳ phải dựa vào ngài rồi.”
Thi Lang cười ha hả, bảo: “Đừng nhiều lời nữa, vào đi.” Xem ra đêm nay sẽ sung sướng lắm đây.
Diệp Khê Thiến vào phòng, tới bên cạnh bàn, vừa cười vừa nói: “Biểu thiếu gia lần này tới Nguyệt gia bảo làm gì?”
“Đương nhiên là tới để trộm… à không… thăm muội muội ta.” Thi Lang nói được
một nửa chợt cảm thấy không ổn nên lập tức sửa lời, mắt y vẫn nhìn chằm
chằm vào Diệp Khê Thiến.
Tâm Diệp Khê Thiến run lên nhưng vẫn cố tự
trấn định bản thân, đáp: “Vậy biểu thiếu gia muốn gặp nô tỳ làm gì?”
Giọng nói nàng mềm mại và quyến rũ vô vàn.
Sắc mặt Thi Lang bỗng chốc lạnh xuống, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ý biểu thiếu gia là gì? Chẳng phải chính ngài cho gọi nô tỳ hay sao? Tự dưng lại hỏi nô tỳ là ai…”
Bên trong phòng hoàn toàn yên tĩnh…
Đột nhiên, Thi Lang tự giễu cười một tiếng. Chắc tại y suy nghĩ quá nhiều. Y bảo: “Không có gì, tiểu mỹ nhân có muốn…”
Diệp Khê Thiến cầm ly trà đặt trên bàn lên, rót đầy nó, ngón tay duyên dáng
nâng chén, hồn nhiên nở nụ cười mà uốn éo đi đến trước mặt Thi Lang.
Nước trong chén theo động tác của nàng lay động làm chất bột hoà tan.
“Biểu thiếu gia vừa mới hung dữ với nô tỳ, có phải giờ ngài nên đền bù cho nô tỳ một chút hay không?” Diệp Khê Thiến lã chã chực khóc, dáng vẻ cực kỳ đau lòng.
“Ừ, ừ, ừ, được, được, được, chỉ cần tiểu mỹ nhân vui vẻ là được rồi.” Thi Lang bị bộ dạng điềm đạm đáng yêu của Diệp Khê Thiến mê
đảo nên ngay lập tức liền gật đầu đồng ý.
Đáy mắt Diệp Khê Thiến thoáng qua tia ranh mãnh. Nàng dâng trà tới trước mặt Thi Lang, y nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
“Trà tiểu mỹ nhân rót quả nhiên ngon hơn trà thường rất nhiều.” Thi Lang háo sắc khen.
“Đa tạ biểu thiếu gia khen ngợi.”
Dứt lời, Diệp Khê Thiến đứng im tại chỗ, nhẹ nhàng nở nụ cười. Sắp phát tác rồi đây…
“Tiểu mỹ nhân sao vậy?” Thi Lang thấy Diệp Khê Thiến đột nhiên lùi lại một bước dài liền kinh ngạc.
Ngay lúc ấy chợt mắt y mờ mờ, ý thức mông lung, giây kế tiếp đã lọt vào bóng tối.
Diệp Khê Thiến bước tới cạnh Thi Lang, hung hăng đá cho y vài cái. Tên ngựa
đực đáng chết này, giờ không nhân lúc đá y cho đã thì có mà ngu! Nghĩ
thế, nàng càng đá dữ hơn. Đá xong, nàng cúi người, lấy thứ giấu bên hông ra, hành động.
Thi Lang lờ mờ tỉnh lại, tay chân muốn động đậy thì
bỗng phát hiện mình đang bị treo ở trên cây, toàn thân gần như trần
truồng. Y liều mạng giãy giụa nhưng không có tác dụng gì, đành định kêu
cứu.
Bất ngờ, một giọng nói lạnh nhạt truyền đến: “Tôi khuyên anh đừng nên lộn xộn nữa. Dược tính sắp phát tác rồi.”
Thi Lang cúi đầu xuống, mắt híp lại, tức giận đùng đùng gào: “Mau cởi trói cho ta!”
“Không, từ chối.” Diệp Khê Thiến lạnh nhạt cự tuyệt.
“Ngươi là ai?” Trong lòng Thi Lang âm thầm tính toán. Để y biết được con ả này là ai, y sẽ làm thịt ả!
“Ha ha ha, anh hung cái gì mà hung? Hiện tại anh là thịt cá, còn tôi mới là dao thớt.” Diệp Khê Thiến cười cười nhắc.
Thi Lang muốn nói gì nữa nhưng phát hiện cơ thể dâng trào một luồng nhiệt
từ tứ chi làn tới toàn thân, sau đó tụ tập về một chỗ. Chỗ rất nhạy cảm
nhưng vô cùng yếu ớt của nam nhân ấy hiện đang trướng đau đến phát điên.
Y hoảng sợ ngó Diệp Khê Thiến, vừa đau vừa bực hỏi: “Tiện nữ nhân, ngươi đã làm gì ta?!”
“Chả có gì, chỉ là chút Hợp Hoan Tán làm anh nóng lên một tẹo thôi. Ha ha
ha, chắc giờ anh đang khó chịu lắm nhỉ?” Diệp Khê Thiến bâng quơ nói
những lời này.
*Hợp Hoan Tán: 1 loại xuân dược
“Ngươi chờ đó cho
ta…” Lời còn chưa hết thì cơ thể đã nóng đến cực hạn, Thi Lang không tài nào chịu tiếp nổi loại đau đớn dằn vặt này nữa nên liền hôn mê bất
tỉnh.
“Tên vô dụng…” Diệp Khê Thiến khinh thường liếc y, sau đó rời
đi luôn, mặc y tự sinh tự diệt. Nhưng chắc không bao lâu nữa sẽ có người tới cứu y thôi.
Ở góc tối, một nam tử với dung nhan tuyệt mỹ đã
chứng kiến toàn bộ màn này. Bờ môi hắn khẽ nâng lên. Hắn không phải vì
nghi ngờ nên đến mà là vì lo nàng gặp nguy hiểm.
Cùng lúc đó, trong gian phòng cuối cùng ở Mai Thanh các.
Thi Tiêu An vừa cười vừa uống trà, tán thưởng nhìn Minh Nguyệt. “Lần này
ngươi chộp được tin rất hay! Ha ha ha, để xem nữ nhân kia rồi sẽ làm gì. Quyến rũ nam nhân khác là trọng tội!”
Ngược lại với chủ, đáy lòng
Minh Nguyệt hơi lo lắng. Nàng không cố ý muốn hại phu nhân! Vừa nãy thấy phu nhân giấu một bọc đồ trong bụi cỏ, nàng tình cờ nhặt lên, phát hiện bên trong là xuân dược dược tính cực mạnh và một số đồ dùng trong kỹ
viện bèn nghi ngờ bám theo phu nhân. Sau nàng lại thấy phu nhân vào
phòng của biểu thiếu gia nên liền hớt hải lập tức quay về báo với tiểu
thư. Tiểu thư tức thì sai nàng đặt mấy thứ đồ này lên bàn của bảo chủ.
Vốn nàng cũng chẳng đồng ý nhưng nhìn dáng vẻ khóc lóc đáng thương của
tiểu thư, nàng bèn hạ quyết tâm, thừa dịp không có bảo chủ ở trong thư
phòng mà đặt mọi thứ lên bàn bảo chủ. Nàng ích kỷ vì tiểu thư, nàng vì
tiểu thư mà làm tổn thương người khác. Chỉ mong phu nhân không sao…