Diệp Khê Thiến kéo An
Nguyệt Quân thẳng tắp đi về phía trước. An Nguyệt Quân không nói tiếng
nào ngoan ngoãn đi theo phía sau, đáng thương như đứa trẻ bị người lớn
mắng, bĩu môi ngó nàng, hồi lâu sau mới rụt rè hỏi: “Nương tử, chúng ta
đi đâu đây?”
Diệp Khê Thiến dừng bước, quay đầu, cười híp mắt hỏi:
“Phu quân có phải muốn nghe nương tử nói không?” Giọng nói dịu dang pha
lẫn dụ dỗ.
An Nguyệt Quân vội vàng gật đầu, chỉ sợ mình muộn sẽ bị
trừng phạt cái gì, tròng mắt đen trắng rõ ràng mở to hồn nhiên nhìn
nàng, ngân ngấn ánh lệ cực kỳ đáng thương.
“Phu quân, nương tử là vợ phu quân đúng không?” Diệp Khê Thiến tiếp tục dụ dỗ, nhoẻn cười, nhu tình như nước nói với hắn.
An Nguyệt Quân liều mạng gật đầu, mắt nhìn nàng, sau đó nhỏ giọng bảo: “Nương tử, có lời gì cứ nói thẳng là được rồi.”
“Bốp!” Một đấm không nương tay, Diệp Khê Thiến nhìn chằm chằm An Nguyệt Quân,
híp mắt, giọng nói nhẹ bẫng mà uy hiếp: “Ý phu quân là nương tử rất dài
dòng hả?”
An Nguyệt Quân theo quán tính gật đầu một trận, ngay sau đó kịp bừng tỉnh mà vội vàng lắc đầu, một bộ nai con thuần khiết vô tội
lén liếc trộm nàng, thấy gương mặt phẫn nộ của nàng thì vội vàng cười
làm lành: “Nương tử, mỗi câu nàng nói đều là vàng là ngọc, ta luôn nhớ
thật kỹ.”
“Vậy à?” Diệp Khê Thiến nheo mắt hừ mũi nhìn An Nguyệt
Quân, buồn cười nhìn bộ dáng của hắn, đáy mắt hiện lên tia lém lỉnh,
thuận miệng hỏi: “Ngày đó ở chợ, anh nói với tôi cái gì?”
“A?” An
Nguyệt Quân ngây ngốc nhìn nàng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cong lên,
lát sau khuôn mặt phúng phính phụng phịu sà vào ngực nàng cọ cọ, nụng
nịu thốt: “Nương tử, nàng lại trêu ta!” Chất giọng mềm mại làm tứ chi
nàng mềm nhũn, chỉ muốn đem hắn ôm chặt vào lòng vân vê một phen.
“Ai trêu chọc gì anh, đồ vô duyên!” Diệp Khê Thiến liếc xéo hắn lành lạnh
đáp, thấy hắn cứ làm loạn trên người mình, nhanh chóng đẩy hắn ra, khẩu
khí hung ác cảnh cáo: “Không cho phép anh cọ lung tung!”
“Nương tử…” An Nguyệt Quân ấm ấm ức ức nhỏ giọng gọi.
“Chậc chậc… Thiếu chút bị anh qua mặt rồi.” Diệp Khê Thiến trông gương mặt
xinh đẹp của hắn đều là tội nghiệp, ngũ quan xinh xắn nhăn lại thành một đống, tim mềm nhũn nhưng vẫn vờ mình thô lỗ.
“Nương tử, ta đâu có.”
An Nguyệt Quân phản bác, tuy nói là phản bác nhưng giống như đang làm
nũng hơn, thanh âm ai oán nho nhỏ và triền miên.
“Phu quân, phu quân
đáp ứng nương tử giả nữ nha?” Diệp Khê Thiến khẽ mỉm cười, ôn nhu hỏi,
nụ cười tuy không phải nghiêng nước nghiêng thành nhưng diễm lệ toả ra
bốn phía, hàm súc ngây ngô, dịu dàng trong trẻo.
An Nguyệt Quân ngu
ngơ ngắm nàng, si mê từ tận trong tim, đầu óc trừ nụ cười mê hoặc của
nàng ra thì đều trống rỗng, vô ý thức gật đầu: “Được… rồi.”
“Ha ha, cứ quyết vậy nha.” Diệp Khê Thiến đạt được mục đích liền vỗ vỗ khuôn mặt hắn mà vui vẻ cười lớn một tiếng.
An Nguyệt Quân giật mình tỉnh lại nhìn khuôn mặt tươi cười dương dương
đắc ý của nàng, dự cảm bất thường lan tràn. Hắn ớn lạnh hỏi: “Nương tử,
quyết cái gì?”
“Phu quân, phu quân vừa mới đáp ứng nương tử giả nữ đó nha, khà khà.” Diệp Khê Thiến vừa nghĩ tới chốc nữa có thể thấy hắn mặc đồ nữ, biến thành mỹ nhân tuyệt sắc xuất trần, lại nhịn không được cười to, vui sướng nói.
Mặt An Nguyệt Quân lập tức trở nên nhăn nhó khổ
sở, mắt loé sáng vô hạn sức quyến rũ, cánh tay thon dài quấn lên vai của nàng, nũng nịu nói: “Nương tử, nàng nghe nhầm, ta chưa nói.”
“Ý anh là lỗ tai tôi không tốt hả?” Diệp Khê Thiến nhẹ nhàng nhả ra câu nói như vậy.
An Nguyệt Quân trợn tròn mắt không biết nên làm gì, cảm giác mình nói gì
cũng sai, cuối cùng chỉ có thể mở to mắt phàn nàn, khoé miệng chậm rãi
trề xuống, thê thảm cầu xin: “Nương tử, tha cho ta đi.”
“Hừ!” Diệp Khê Thiến nặng nề hừ mũi, đến nhìn cũng không nhìn hắn.
An Nguyệt Quân thấy nàng không chịu chịu liếc mình, xoay vòng vòng ô ô kêu lên: “Nương tử không để ý ta ư?”
Mà phản ứng của Diệp Khê Thiến chính là bàng quan, chuyên tâm nhìn cây cối đằng xa.
Hồi lâu sau, An Nguyệt Quân giống như đã hạ quyết tâm, không thể làm gì hơn là nặng nề thở dài, cam tâm chịu thua nói: “Nương tử, ta đáp ứng nàng
đi giải quyết ‘Lãnh Diện Ngọc Quân’.” Đáy mắt hiện lên lo lắng cùng đậm
đặc sát khí.
“Giả nữ?” Diệp Khê Thiến xác nhận, trong tim có một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua. Nàng biết mình cố tình gây sự, dựa vào võ
công của hắn thì bảo vệ Ngô Vũ Thi tuyệt đối không phải là vấn đề. Coi
như nàng tuỳ hứng cũng được, coi như nàng rắc rối cũng được, nàng chẳng
qua chỉ muốn biết, hắn có thể vì nàng làm được chuyện gì!
“Phải, cái
gì cũng tuỳ nàng.” An Nguyệt Quân cười nhạt, nhưng lại tràn đầy thương
yêu cùng bất đắc dĩ, không có cau mày, không có một chút gì gọi là không kiên nhẫn, chẳng qua chỉ là quá cưng chiều, quá say đắm, quá quý trọng
nàng.
Thân thể Diệp Khê Thiến run lên, mắt ươn ướt, nơi sâu thẳm nhất trong tim rung động. Nàng không biết hắn vì mình còn có thể làm được
chuyện gì nữa, nhưng nàng nghĩ, thế này là đủ rồi. Thiên hạ rộng lớn,
nàng có thể gặp được hắn, đây là ân đức trời ban, nàng thật sự may mắn.
Nếu như ông trời đưa nàng đến triều đại này chỉ là vì muốn hắn và nàng
có thể gặp nhau, hiểu nhau, hứa hẹn thì nàng thật sự vô cùng hạnh phúc,
thật sự! Nàng ngàn lần cảm kích trời xanh, nhớ lại căn hộ cũ nát, quán
rượu ầm ĩ nồng nặc khói thuốc, đột nhiên cảm thấy chúng đã cách nàng xa
thật xa, tựa như là chuyện của cả đời trước rồi.
“Nương tử, chịu để ý đến ta rồi chứ?” An Nguyệt Quân đáng thương gọi nàng.
“Ngu ngốc.” Diệp Khê Thiến đổi lại khẽ mắng một tiếng, sau đó ấn lên môi hắn một nụ hôn, đáy mắt tràn đầy ngượng ngùng, mặt hồng hồng bỏ chạy.
Hơi thở ngọt ngào vẫn lưu lại trên môi, hương vị ấm áp say lòng người. An
Nguyệt Quân vuốt ve cánh môi mình, phảng phất như ở đó vẫn là đôi môi mê người của nàng, ngơ ngẩn một chỗ ngây ngốc cười. Nếu nàng có thể cười
một tiếng, cái gì hắn cũng nguyện làm!
Mất thật nhiều sức lực, Diệp
Khê Thiến rốt cuộc cũng trở lại đại sảnh liền bắt gặp bộ mặt lo lắng chờ đón mình. Lý Phượng trông mi mắt nàng đỏ ửng, quan tâm nói: “Hắn không
đồng ý cũng bình thường. Trên đời này có nam nhân nào cam tâm tình
nguyện giả nữ đâu chứ. Ta còn có biện pháp khác mà, đừng khóc.”
Nói chưa dứt lời, mắt Diệp Khê Thiến lại bắt đầu đỏ. Nàng liều mạng lắc đầu, có chút nghẹn ngào nói: “Anh ta… đồng ý.”
“A?” Mọi người đều ồ lên, vẻ mặt không thể tin nổi. Tư Đồ Khiêm im lặng hồi lâu rốt cuộc lên tiếng hỏi: “Vì sao hắn đồng ý?”
Diệp Khê Thiến nước mắt cứ vậy giọt giọt rơi xuống tí tách trên sàn nhà, ướt đẫm hai gò má. Nàng liều mạng kìm nén ý niệm muốn khóc lớn lên, lát
sau, rưng rưng đáp: “Vì tôi.”
Lời vừa thốt khỏi miệng, mọi người ai
nấy không nói nổi lời nào, bên trong phòng một mảnh vắng lặng. Ngô Vũ
Thi liếc Tư Đồ Khiêm, rồi lại yêu thích ngưỡng mộ nhìn Diệp Khê Thiến.
Có thể nào một nữ nhân được một nam nhân tuấn mỹ thế kia yêu tới mê đắm? Nàng thật sự quá ngưỡng mộ.
Lý Phượng kịp phản ứng đầu tiên, không biết nói gì ngoài cảm ơn: “Thiến Thiến, cảm ơn, cảm ơn…”
Lời tác giả:
PS (Photoshop): Không biết chương này mọi người có hài lòng không? Ta viết mà tâm có chút đau đớn, đột nhiên cảm thấy Diệp Khê Thiến thật hạnh
phúc, được một người con trai thật sự yêu thương. Tiện thể, còn 6 ngày
nữa là tới sinh nhật ta đó nha! Thấy comment thân yêu của mọi người cho
ta, ta rất rất là vui vẻ, cảm ơn mọi người nha. Tài khoản diễn đàn của
ta là 41682139, mong chờ các nàng. À quên, ta trở lại nói rằng, ngày hôm qua ta sai rồi. Chương sau nữa Tiểu Quân Quân mới giả nữ lận, sorry,
sorry, đừng đánh ta, hu hu…