Ở biên giới Tử Nguyệt
vương triều có Tà Y giáo. Ban đầu chỉ là một đám ô hợp, vì vậy các vị
quân vương cao quý của Tử Nguyệt vương triều cũng không để vào mắt.
Nhưng sau khi Tử Hạo lên ngôi, chúng bắt đầu hoành hành. Tà Y giáo gây
chiến trên giang hồ, tiếng tăm nổi lên làm nhiều người kinh hãi, thậm
chí rung động đến triều đình. Bọn họ gian tà, cuồng ngạo, chả nể nang
ai, muốn giết cứ giết, chẳng chuyện ác nào không làm. Căn cứ địa của Tà Y giáo nằm ở chốn thâm sơn cùng cốc rất bí mật, rất nhiều bẫy và cơ quan, người bình thường vào chỉ có đi chứ không có về.
Đại sảnh Tà Y giáo.
Nam tử trung niên mang mặt nạ ánh mắt u lãnh, môi mím chặt lộ ý không vui. Y hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Chuyện gì?”
“Giáo chủ, thất bại.” Nghiên Tịch một thân áo đen, mặt không chút thay đổi đáp, mí mắt từ từ rũ xuống che đi ảm đạm bên trong.
Nhưng ngay sau đó còn chưa kịp thêm một hành động gì, sắc mặt Nghiên Tịch tái nhợt, máu giọt giọt từ khoé miệng chảy xuống, lộ ra vẻ thương tâm đập
vào mắt.
“Giữ ngươi lại có tác dụng gì!” Giáo chủ Tà Y giáo hừ lạnh, lời nói tàn nhẫn, sắc bén.
Nghiên Tịch cũng không đáp. Có thể là do nàng không nỡ, do nàng hối hận.
Khoé miệng giáo chủ nhẹ nhếch, nổi bật ánh mắt sắc như dao cạo. Y chậm rãi
đứng dậy đi tới trước mặt Nghiên Tịch, nói: “Ngươi đã vất vả, ta cũng
không làm ngươi thống khổ thêm nữa.”
Y vừa nói vừa vung tay lên muốn hạ thủ. Bỗng bên ngoài có giọng nói gấp gáp: “Giáo chủ! Giáo chủ!”
Nam tử không vui hạ tay xuống: “Chuyện gì mà hớt hải vậy?”
“Giáo chủ, giáo chủ, có tin tức truyền đến, ngày mai bảo chủ Nguyệt gia bảo
sẽ đến…” Kẻ quỳ dưới đất nuốt nuốt nước miếng nhìn sắc mặt giáo chủ khó
chịu, càng thêm khẩn trương lắp bắp thưa: “Sẽ… sẽ… đến tấn… tấn công…
tấn công vào…”
Nam tử trung niên nghe xong, đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó hướng tên thuộc hạ phất tay bảo: “Ngươi lui ra trước đi.”
Người quỳ dưới đất hiển nhiên thở phào một hơi, cung kính đáp: “Thuộc hạ cáo lui.”
Vội vã quay đi, nhưng kẻ đó chưa đến cửa cũng đã ngã xuống, đầu lăn lóc trên đất.
Nam tử mang mặt nạ lạnh lùng cười cười nhìn phía xa. An Nguyệt Quân? Giữa họ còn món nợ nên rạch ròi tính sổ.
Tuy nhiên võ công của hắn là một điều tối kị. Mắt giáo chủ liếc sang Nghiên Tịch, bỗng mặt y hiện lên tia quỷ dị, theo sau một nụ cười đắc ý, gian
tà, mùi vị của âm mưu khiến y tin mình nắm chắc phần thắng.
An Nguyệt Quân, ta có lá bài chủ chốt này trong tay, để xem ngươi có tự đưa tay chịu trói không!
…
Lại là một buổi sáng nắng sớm, An Nguyệt Quân tỉnh giấc, chuẩn bị đến phòng Diệp Khê Thiến hôn trộm nàng. Mở cửa, hắn ngẩn ngơ, ngay lập tức nở nụ
cười ngọt ngào hơn mật, mắt híp lại thành đường cong, hai cánh tay dang
rộng ra sức bổ nhào về phía trước đem người nọ ôm chặt lấy. Hắn tì vào
hõm vai nàng không ngừng dụi dụi cọ cọ làm nũng: “Nương tử, nương tử,
nương tử, sao nàng lại đến? Ta thật vui.”
Diệp Khê Thiến cũng
cười, miệng toe toét, ngay cả trong mắt cũng đầy ý cười. Nàng từ trong
lồng ngực lấy ra một cái túi gấm, rách nát, nho nhỏ, vải vóc chằng chịt
nhưng có thể thấy còn rất mới, được buộc bằng một sợi tơ màu lam. Ngượng ngùng cười một tiếng, nàng nói: “Em biết anh đi nhất định là có nguy
hiểm. Cái này em làm cho anh. Là túi may mắn đấy, bên trong có cả bùa
may mắn.”
Diệp Khê Thiến xấu hổ nhìn túi gấm rách rưới tùm lum,
quả thực thê thảm quá đỗi, bỗng không muốn tặng nữa. Nhưng An Nguyệt
Quân nhanh tay lẹ mắt đoạt đi trước khi nàng có ý định đó, hai mắt toả
sáng như sao, chói lọi rực rỡ khen: “Nương tử, đẹp quá.”
Hắn vừa
nói vừa muốn kéo sợi tơ mở túi gấm. Diệp Khê Thiến vội vàng dùng đôi tay bị vết kim đâm chi chít ngăn lại, mặt nàng ửng đỏ lắc đầu và bảo: “Chờ
khi nào anh đi hẵng nhìn, giờ không cho phép xem.”
“Được, ta nghe nương tử.” An Nguyệt Quân mỉm cười, ngoan ngoãn cất túi gấm cẩn thận
vào trong vạt áo mình như đang cất giữ báu vật.
Mắt sáng trong lộ vẻ thoả mãn, hắn vui vẻ nở nụ cười, cười đến xán lạn, như vầng thái
dương không bao giờ tắt nắng khiến tinh tú tiên thần gì cũng phải thất
sắc, tâm ấm áp vui sướng, gò má tuyệt mỹ hồng hồng lộ ra niềm si mê ngây ngất. Bắt gặp những ngón tay sưng tấy của nàng, đáy mắt hắn đau lòng,
tay nhẹ nhàng nâng tay nàng lên đặt bên môi mình, nhẹ nhàng nói: “Nương
tử không đau, thổi một chút liền hết đau.”
Miệng nhỏ đỏ bừng khẽ
khàng thổi thổi. Bấy giờ một đêm mệt mỏi thức trắng bởi vì hắn mà không
còn, Diệp Khê Thiến cười thật hạnh phúc, thật ấm áp, hơi thở của hắn len lỏi tận vào trong tim nàng.
Lát sau, An Nguyệt Quân ngẩng đầu,
đôi mắt ôn nhu say lòng người lấp lánh như pha lê, khoé môi vẽ thành
đường cong tuyệt đẹp: “Nương tử, ta đau lòng lắm.”
“Không sao, không sao.” Diệp Khê Thiến vội vã lắc đầu muốn rụt tay về nhưng bị hắn giữ lại thật chặt.
Giờ phút này, quả thực là ngọt ngào hơn mật.
Đột nhiên có một kẻ không thức thời xông vào. Tinh Ảnh mặc dù mặt không
chút thay đổi nhưng vẫn có thể thấy được ở đáy mắt chút ranh mãnh. Y quỳ một chân trên đất cất cao giọng báo cáo: “Bảo chủ, hết thảy đều đã
chuẩn bị thoả đáng.”
An Nguyệt Quân gật đầu, quay lại nói với Diệp Khê Thiến: “Nương tử, Thiến Thiến của ta, ta đi.”
“Ừ, đi đường cẩn thận, em chờ anh.”
“Nương tử, ta đi thật.”
“Ừ, em sẽ nhớ tới anh.”
“Nương tử, ta đi thật đây.” Người nào đó không cam tâm tình nguyện u oán nhìn nàng chằm chằm.
“…”
“Nương tử…”
Một giây sau, nàng đã thành công chặn miệng An Nguyệt Quân lại. Hiển nhiên
phải cần nụ hôn thân mật làm người ta đỏ mặt tía tai, hắn mới ngoan
ngoãn bước đi.
Diệp Khê Thiến đứng yên nhìn theo hướng An Nguyệt
Quân rời đi, thẫn thờ thật lâu. Quân, nhất định phải bình an, nhất định
phải bình an nhé.
…
Lên đường, An Nguyệt Quân ngồi trên
con bạch mã cao lớn, mâu quang chợt loé, tay từ trong ngực áo lấy ra túi gấm. Mở ra, bên trong có hai tờ giấy. Lại chậm rãi mở ra, hắn cười. Một nhúm tóc đen dài chảy xuống lòng bàn tay hắn, trên giấy viết:
Còn chưa chia lìa, đã bắt đầu nhớ
Tóc đen là ta, nó ở bên chàng, ta cũng luôn ở bên chàng
Mở ra mảnh giấy còn lại, nụ cười của hắn càng thêm rực rỡ, tuyệt sắc chí
cực, xinh đẹp làm người khác phải nín thở. Hai nhúm tóc đen quấn quít
lấy nhau, được cột chặt bằng một sợi tơ đỏ.
Cả đời dây dưa, vĩnh viễn tư niệm.