Sau chuyện Thi Tiêu
An, An Nguyệt Quân ngày càng cảnh giác. Việc ăn uống, quần áo, đồ dùng
của Diệp Khê Thiến đều do hắn đảm nhiệm. Hắn chẳng hề phiền, trái lại
còn rất vui.
Ngày trôi, bụng Diệp Khê Thiến mỗi lúc một lớn. Cơ thể
căng phồng hệt trái bóng làm nàng di chuyển rất khó khăn, đi vài bước là thở hồng hộc. Hơn nữa, nàng ngủ suốt ngày, nhiều khi hai người còn chưa trò chuyện được gì thì nàng đã thiếp đi mất rồi. An Nguyệt Quân chỉ
đành rầu rầu ngắm nàng ngủ, mắng thầm tên nhóc láo lếu chưa ra đời kia.
Dần dần, đôi mắt ngắm nàng từ trong sáng trở nên thèm thuồng. Hắn… muốn. Muốn lắm! Nhưng ngó cái bụng tròn vo của nàng, hắn liền lập tức ủ rũ.
Một ngày, An Nguyệt Quân bỗng ào đến trước Diệp Khê Thiến, hưng phấn mở to
cặp mắt sáng ngời, hô: “Nương tử, ta nghĩ xong rồi! Ta nghĩ xong rồi!”
“Nghĩ gì?” Diệp Khê Thiến vừa lật sách vừa thuận miệng hỏi lại. Hiện nàng
chẳng tiện cử động, chỉ có thể ngồi đọc sách giết thời gian. Trước nàng
được dạy Thi nhi dạy cho kha khá chữ, giờ đọc sách cũng đọc được rồi.
An Nguyệt Quân trông Diệp Khê Thiến không hề đặt sự chú ý lên mình bèn hậm hực giật sách của nàng, chu môi. “Nương tử, sách hấp dẫn hơn ta à?”
Diệp Khê Thiến bất đắc dĩ lắc đầu. Thế cũng ghen? Liếc gò má trắng hồng của
hắn, nàng ngứa tay véo lấy nó, xoa xoa, cười đáp: “Ừ, dĩ nhiên.”
“…”An Nguyệt Quân mím môi, rưng rưng ngước nhìn Diệp Khê Thiến, trên mặt viết rõ: giận nương tử thật rồi đó!
“Anh nghĩ xong gì vậy?” Diệp Khê Thiến thầm than thở, lảng sang chuyện khác. Ôi, cứ thế này thì sau khi sinh, chẳng lẽ nàng sẽ phải quản đến hai đứa con nít?
An Nguyệt Quân lắc đầu, khanh khách dính lại gần Diệp Khê
Thiến, nói cho nàng nghe: “Nương tử, tên con chúng ta, ta đã nghĩ xong
rồi. Là An Ái Thiến.” Vẻ mặt hắn hả hê như vừa khiến ai cảm động lắm.
“… Con trai?” Khoé môi Diệp Khê Thiến có dấu hiệt co giật, tuyệt chả cảm động với cái tên của hắn.
“Con gái! Ta ứ thèm con trai. Con trai sẽ giành nương tử mất, ta ứ thèm!” An Nguyệt Quân cau mày bĩu môi, nói một cách ghét bỏ. Sau đó, giống đứa
trẻ chờ người lớn thưởng, hắn nở nụ cười mong đợi, hỏi lại: “Nương tử,
tên này hay đúng không? Phu quân nghĩ mãi mới ra đấy.”
“…” Nghĩ mãi mới ra được cái tên đó? Hay! Hay lắm! Bộ hắn tưởng mình muốn con gì thì nàng sẽ đẻ ra con đó cho hắn chắc?
Diệp Khê Thiến câm nín ngó An Nguyệt Quân, sau đó nhặt quyển sách bị hắn ném lên chuẩn bị đọc tiếp. Tuy nhiên nó lại bị giật đi, quẳng một cách
không thương tiếc ra ngoài cửa, tạo một đường cong mỹ miều giữa không
trung, cuối cùng thân thương hôn ụp lên mặt Tiểu Tuyết đương bê khay
thức ăn vào Thấm Tuyết các. Tiểu Tuyết chẳng dám than, đặt thức ăn lên
bàn, ấm ức nhặt quyển sách, lui ra. Ai muốn có kết cục tương tự quyển
sách này chứ!
Tay An Nguyệt Quân xuất hiện một cây ngân châm. Hắn thử từng món ăn một, vẻ mặt tối sầm khi phát hiện ngân châm biến đen.
“Người đâu? Dẫn Tiểu Tuyết tới đây.” An Nguyệt Quân lạnh lùng hạ lệnh, đáy
lòng lại thoáng thở phào, nắm đấm khẽ run, tự nhủ may mình cẩn thận, nếu không thì nương tử đã…
Rất nhanh, Tiểu Tuyết bị hạ nhân dẫn tới. Cô
nô tỳ nhỏ sợ sệt quỳ sụp dưới đất, trông bộ dạng tối tăm của An Nguyệt
Quân mà phát run. Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cơm không hợp khẩu vị bảo chủ, phu nhân?
“Có phải ngươi hạ độc vào thức ăn không?” An Nguyệt Quân vô cảm hỏi.
Tiểu Tuyết ngây người, trợn mắt, mất một lúc mới kịp phản ứng, lắc đầu lia
lịa, lắp bắp biện minh: “Bảo… bảo chủ… nô tỳ thề, nô tỳ không… không
dám… Phu nhân… Xin phu nhân tin nô tỳ, nô tỳ tuyệt không bao giờ hại phu nhân…”
An Nguyệt Quân vứt cây ngân châm xuống đất cho Tiểu Tuyết nhìn. “Vậy ngươi giải thích vật này thế nào?”
“Nô tỳ không biết… Nô tỳ không biết… Không phải nô tỳ…” Tiểu Tuyết chỉ biết lắc đầu, trông gương mặt kinh khủng hệt Diêm La kia liền nhớ tới mấy
lời đồn từng xôn xao trong đám hạ nhân. Nghe nói bảo chủ giết người
không chớp mắt, nghe nói bảo chủ ăn thịt người, nghe nói bảo chủ thích
xé cơ thể nạn nhân ra từng mảnh, nghe nói ánh mắt bảo chủ có thể giết
người… Càng nghĩ càng sợ, toàn thân Tiểu Tuyết run bần bật.
“Thế sao ngươi còn run? Chột dạ?” An Nguyệt Quân ngó Tiểu Tuyết khóc rũ rượi mà chả hề thương tình.
Tiểu Tuyết len lén nhìn An Nguyệt Quân, thấy con ngươi hắn giật giật bèn sợ
quá khai tuốt: “Nô tỳ nghe nói bảo chủ thích móc mắt, ăn thịt người, xé
cơ thể nạn nhân ra từng mảnh…” Tiểu Tuyết khóc đến nỗi cả người nấc run
nhưng vẫn không dám bật thành tiếng.
Cả phòng lạnh toát. An Nguyệt
Quân vẻ mặt u ám định mở miệng thì đột nhiên một tràng cười cắt ngang
hắn. Hắn ngoảnh lại trông người đang cười nắc nẻ, đáy mắt hoá dịu dàng,
mím môi kêu: “Nương tử.”
Diệp Khê Thiến cười đủ liền khoái chí hỏi
ngược An Nguyệt Quân: “Quân, anh móc mắt, ăn thịt người khi nào vậy? Sao em chưa từng thấy?”
Câu cú tuy sặc mùi bạo lực nhưng có tác dụng xoa dịu không khí trong phòng. An Nguyệt Quân đáng thương đính chính:
“Nương tử, nào có, ta chỉ thích ăn nàng.”
Diệp Khê Thiến đỏ mặt táng cho hắn một cú. Chuyện phòng the mà dám oang oang trước đám đông thế à!
An Nguyệt Quân xuýt xoa chỗ bị đánh, song thực chất hắn đang rất vui. Bị
người khác nhắc đến quá khứ giết chóc của mình, dù là ngay trước mặt
nương tử, giờ đối với hắn chẳng khác gì nước chảy mây bay rồi. Hắn đã có nàng. Hắn hiểu ban nãy nàng cố ý đùa như vậy cũng là vì sợ hắn khó
chịu. Có nàng thật tốt! Nương tử của hắn!
Sự việc chuyển biến khiến Tiểu Tuyết đờ đẫn. Dáng vẻ dịu dàng, ngốc nghếch này của bảo chủ khác hoàn toàn với lời đồn mà!
Diệp Khê Thiến cười híp mắt bảo Tiểu Tuyết: “Được rồi, được rồi, đứng lên đi.”
“Nương tử…” An Nguyệt Quân chen vào phản đối.
“Nếu không nhờ cô bé này thì con chúng ta đã chả còn rồi. Hơn nữa, anh buộc
tội cô bé chỉ bằng cây ngân châm là rất vô lý. Hãy tìm thêm chứng cứ
thuyết phục đi.” Diệp Khê Thiến nhẹ nhàng phân xử đồng thời liếc Tiểu
Tuyết ngây ngô bên cạnh. Nàng có hảo cảm với cô bé này, mong rằng cô bé
sẽ không để nàng thất vọng.
“Nương tử…” An Nguyệt Quân vẫn không yên tâm.
“Anh không tin em ư?” Diệp Khê Thiến cười cười.
An Nguyệt Quân suy nghĩ rồi gọi: “Dương Hoà.”
“Vâng, bảo chủ.” Dương Hoà nhanh nhẹn bước vào.
“Lập tức điều tra kỹ việc này. Bất cứ ai liên quan đều phải tra khảo cho
kỹ.” An Nguyệt Quân hạ lệnh xong, quay qua Tiểu Tuyết: “Ngươi đến Mai
Thanh các.”
Tiểu Tuyết hiểu chuyện, ngoan ngoãn cúi đầu. “Vâng ạ.”
Diệp Khê Thiến vốn định phản đối nhưng sau khi nghĩ kỹ thì thấy vậy cũng
tốt. Hắn xử lý thế đã là rộng lượng, thoả đáng lắm rồi. Sau khi mọi
người lui ra, An Nguyệt Quân cau mày. Một ngón tay khẽ vuốt vầng trán
nhăn tít của hắn.
“Anh đó, nhăn nữa thành ông già bây giờ.”
“Sao nào? Dù ta thành ông lão thì nương tử vẫn thương ta đấy thôi.” An Nguyệt Quân vô cùng tự tin.
“Da mặt dày hơn cả tường thành.” Diệp Khê Thiến dở khóc dở cười.
“Đúng vậy chứ? Đúng không?” Mở to mắt chờ đợi.
“… Ờ, đúng.”
Đêm.
Diệp Khê Thiến ngủ rất sớm, An Nguyệt Quân thời thời khắc khắc canh bên cạnh, một bước không rời.
Bỗng cửa mở, Dương Hoà vào, nói thầm với An Nguyệt Quân: “Bảo chủ, thuộc hạ đã điều tra, trong bảo không có gì khác thường.”
“Sao lại vậy?” An Nguyệt Quân hỏi khẽ lại.
“Tuy nhiên…” Dương Hoà lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực áo dâng lên. “Bảo
chủ, vật này do Lý đại nương phòng bếp đưa cho thuộc hạ. Bà ấy bảo phát
hiện nó ở cửa bếp.”
An Nguyệt Quân nhận lấy, xem xét, ánh mắt rét căm, quanh thân vần vũ sát ý, trầm giọng: “Vương Thiên, Lạc phủ, kẻ này là ai?”
Dương Hoà giải thích: “Là một thân tín của Lạc Tể tướng ạ.”
“Lạc Vũ!” An Nguyệt Quân căm hận gằn từng tiếng buốt xương.
“Bảo chủ, thuộc hạ cho rằng nếu là thân tín của Lạc Tể tướng thì không thể
khinh suất đánh rơi lệnh bài thế này được. Thân tín Lạc Tể tướng võ công không hề yếu đâu ạ.”
An Nguyệt Quân trầm ngâm một lát rồi bảo:
“Đúng lắm. Tuy nhiên đây là lệnh bài của Lạc phủ, chuyện này chắc chắn
dính líu tới chúng.”
“Bảo chủ, sao đây ạ? Vấn đề liên quan đến triều
đình, tuyệt không thể giải quyết qua loa.” Dương Hoà phân vân: “Càng rắc rối là gần đây trong triều rất loạn, Hoàng thượng lại hành sự lạ lùng.”
“Lạ thế nào?” Con ngươi An Nguyệt Quân lay động.
Dương Hoà thở dài, quả nhiên bảo chủ mù tịt. Dạo này trừ phu nhân, hắn đúng
là chả chứa gì khác trong đầu nữa. Dương Hoà đành giải thích: “Đầu tiên
là chưa hỏi ý quần thần đã đổi Tể tướng. Tiếp theo là quyết định ký hiệp ước hữu nghị lâu dài với Khải quốc và tiến cống cho họ – một nước nhỏ
hơn mình, há chẳng phải tự hạ thấp bản quốc sao ạ?”
An Nguyệt Quân nghe, mắt sáng rực, môi nhếch nhẹ, bảo: “Mai dán bố cáo thế này cho ta: Dương Nhược Nhi đang ở Nguyệt gia bảo.”
“Ai là Dương Nhược Nhi ạ?” Dương Hoà buột miệng.
“Cứ làm đi.” An Nguyệt Quân không muốn giải thích nhiều.
Dương Hoà tự hiểu, không hỏi nữa. Lão lui xuống. An Nguyệt Quân gác bút lông, ra cửa, nhẹ gọi: “Tinh Ảnh.”
Một bóng đen chớp nhoáng. “Có thuộc hạ.”
An Nguyệt Quân nói mấy câu, Tinh Ảnh kinh ngạc mở lớn mắt, sau đó liền gật đầu. “Thuộc hạ tuân lệnh.” Dứt lời, bóng người mất tăm.
An Nguyệt Quân lại trở vào, đóng cửa, đáy mắt lấp loé sự phấn khích. Lạc Vũ, chờ đấy! Lần này hắn sẽ trả đủ y cả vốn lẫn lời!
Hôm sau, An Nguyệt Quân mè nheo đòi đút cơm cho Diệp Khê Thiến. Mặc dù nàng đã từ chối rất nhiều lần nhưng cuối cùng vẫn thua hắn. Thôi, có người
hầu tội gì không hưởng? Mặc hắn đi.
Chợt An Nguyệt Quân nhếch môi. Tới rồi.
Một người ập vào, tóc bạch kim tung bay, gương mặt đẹp như tượng tạc hiện
tràn ngập bực bội. Y hung tợn đập bàn, quát hỏi: “Nhược Nhi đâu?”
An Nguyệt Quân tiếp tục đút cơm, lạnh nhạt liếc y một cái. “Đừng doạ nương tử của ta.”
“Ngươi…!” Tề Thiên Phóng tức muốn banh họng nhưng không thể làm gì. Y ngó An
Nguyệt Quân thong thả đút từng miếng từng miếng cho nương tử mình, nheo
nheo mắt. “Không sợ ta hạ độc à?”
“Nếu dám thì không thấy cô ta đâu.” An Nguyệt Quân bình thản.
Tề Thiên Phóng cứng họng. Không sai, Nhược Nhi vẫn trong tay hắn. Tên này
thuộc loại dù bị đe doạ cách mấy cũng luôn giữ một vẻ lạnh nhạt, chỉ khi liên quan đến Thiến Thiến mới khác thôi. Tuy nhiên, cách đây không lâu, y còn từng may mắn tận mục một vẻ mặt hiếm có của hắn mà.
“Trước vất vả nhịn nửa tháng, kết quả giờ Thiến Thiến lại có tin vui. Hiện chắc ngươi khổ sở lắm nhỉ?”
An Nguyệt Quân vờ điếc, song nếu nhìn kỹ, có thể thấy được ức chế lẩn khuất trong mắt hắn.
Bữa cơm kéo dài lâu thật lâu.
Lúc Tề Thiên Phóng định nói chuyện thì An Nguyệt Quân lại đỡ Diệp Khê Thiến vào phòng, lên giường. Hai người trò chuyện lâu ơi là lâu, Diệp Khê
Thiến mới chìm vào giấc ngủ. Bấy giờ, hắn mới chịu quay ra, liếc Tề
Thiên Phóng một cái rồi đi thẳng ra ngoài.
Tề Thiên Phóng theo hắn. Cửa nhẹ khép.
“Nhược Nhi đâu?” Vừa khỏi cửa, Tề Thiên Phóng lại hỏi dồn.
“Một kẻ bị khống chế, ngươi chữa được không?” An Nguyệt Quân trả lời một nẻo.
“Được.” Tề Thiên Phóng ngẫm nghĩ rồi gật.
“Nếu ngươi chữa khỏi cho kẻ đó, ta sẽ nói cho ngươi biết cô ta ở đâu.” An Nguyệt Quân nhàn nhạt ra điều kiện.
“Ta không đồng ý.” Tề Thiên Phóng vừa nghe tức thì buột miệng, ghét bỏ nhíu mày. Sao y phải nghe lệnh hắn chứ! Tuy nhiên sau khi suy nghĩ, y đành
cắn răng. “Khoan, ta đồng ý. Bao giờ?”
“Ta sẽ báo sau.” An Nguyệt
Quân gật đầu, dứt lời liền toan trở lại phòng. Song Tề Thiên Phóng vẫn
kịp bồi một câu: “Trông ngươi cố gắng đấy. Khoảng năm tháng rồi nhỉ?
Bụng Thiến Thiến lớn vậy, rất có thể là sinh đôi. Hoặc nhiều hơn.” Tề
Thiên Phóng nói cốt để chọc An Nguyệt Quân, nhưng bên trong cũng ẩn chứa sự ngưỡng mộ. Y và Nhược Nhi còn chưa có…
Bàn tay đẩy cửa của An Nguyệt Quan hơi khựng. Hắn không đáp, vào trong.
Đóng cửa, hắn đến bên giường chu môi, ngó bụng nương tử mình, nhớ lại lời vừa rồi của Tề Thiên Phóng.
Sinh đôi? Ứ thèm. Nương tử chỉ của mình hắn, chỉ của mình hắn thôi.