Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 62: Chương 62: Cây già nở hoa




Linh | Khai Hoa Bất Kết Quả

Bụng Thanh Liễu lúc này đã hơn ba tháng, bắt đầu lộ bụng.

Nàng mặc áo ngắn rộng nằm trên sập, bụng hơi hơi hở ra.

Lâm Trạm từ bên ngoài tiến vào tháng dáng vẻ lười biếng này của nàng, trong lòng lập tức nổi lửa.

Trong đầu hắn lúc nào cũng tính ngày, hết ba tháng đầu liền quấn quít đeo bám vợ dai dẳng, tối hôm qua cuối cùng được như nguyện.

Bây giờ nghĩ lại tư vị đã lâu kia hắn vẫn cảm thấy chảy nước miếng.

Thanh Liễu thấy hắn, hừ một cái rồi quay mặt đi.

Lâm Trạm vẻ mặt cười làm lành tiến lại gần, lấy lòng nói: “Vợ nàng xem này, đây là đào ở bên ngoài bán, ta đặc biệt chọn quả xanh mua, nàng nếm thử xem.”

Thật ra hắn vừa tiến vào Thanh Liễu đã nhìn thấy đào trên tay hắn.

Lúc này vừa vào đầu tháng bảy, đúng là mùa đào đưa ra thị trường. Quả đào xanh phấn kia to tầm nắm tay nàng, trên mặt đào lông mềm như nhung, xen lẫn màu hồng, nhìn thôi cũng thấy muốn ăn.

Lâm Trạm biết tối qua lại chọc vợ không vui, vì thế hôm nay liền đến phục thấp làm nhỏ. Chẳng những cố ý đi tìm quả đào nửa xanh nửa chín này, lại tự mình rửa sạch mang vào, còn cầm con dao con gọt vỏ, cắt thành miếng nhỏ bên trên cắm tăm nhỏ, đưa đến trước mặt Thanh Liễu.

Hắn ân cần như vậy Thanh Liễu lại cảm thấy không bưng được dáng vẻ, ỡm ờ há miệng ngậm lấy miếng đào hắn đưa tới.

Lâm Trạm thấy nàng chịu nhận, trong lòng không yên lập tức bỏ xuống hơn nửa, vội vàng không ngừng tiếp tục cố gắng, tiếp tục đút ăn.

Cứ một người đút một người ăn như vậy, ăn chừng hai quả đào Thanh Liễu xua tay.

Lâm Trạm nói: “Không ăn nữa hả? Còn nhiều lắm.”

“Không cần, ăn nhiều chướng bụng.”

Lâm Trạm liền đặt khay qua một bên, mặt dày lại gần cười hì hì nói: “Vợ, nàng còn giận nữa không?”

Thanh Liễu bất đắc dĩ nhìn hắn, giận thì có ích lợi gì? Nàng đã sớm nghĩ rõ, với tính tình của người này, nếu muốn giận cũng không giận được lâu.

Cho nên từ đầu đến cuối nàng đều không giận hắn, giả bộ không để ý đến hắn chỉ là để hắn nhớ lâu chút, lần sau lúc lại muốn nữa thì có thể nhớ lâu chút.

Lâm Trạm tiếp tục không ngừng cố gắng nói: “Eo còn mỏi không? Ta xoa cho nàng.”

Thanh Liễu chặn tay hắn lại, “Không cần.”

Lâm Trạm liền nhân cơ hội cầm tay nàng vào trong tay mình.

Thanh Liễu suy nghĩ, mặc dù không biết đến cùng có bao nhiêu tác dụng, nhưng nên nói thì vẫn phải nói, nàng cắn môi, cố nén xấu hổ nói: “Lần sau chàng không thể lại như vậy nữa, ta biết chàng nhịn vất vẻ, nhưng tình huống bây giờ khác, chàng cứ như vậy con có chuyện gì thì sao bây giờ?”

Lâm Trạm thành thật gật đầu. Thật ra hắn không làm bừa, đều là làm theo trong sách, toàn bộ quá trình đều cẩn thận chú ý bụng vợ, bởi vì cố kị có bé con, còn rất nhiều bản lĩnh chưa lấy ra đâu.

Có điều bây giờ vợ lên tiếng, tự nhiên là không có đường sống cho hắn nghi vấn.

Thanh Liễu nắm tay hắn ngồi dậy, Lâm Trạm nhanh chóng đỡ sau lưng nàng.

Thanh Liễu tức giận nói: “Ta còn chưa yếu ớt đến vậy.”

Biết vậy còn làm? Bây giờ ở đây lo lắng vớ vẩn.

Lâm Trạm vội nói: “Ừ ừ ừ.”

Thanh Liễu thấy hắn như vậy, trong lòng dù có chút khí cũng đã sớm bốc hơi hết.

Nhìn hắn ở trước mặt người dưới thì bưng cái mặt uy vũ lão luyện, ai có thể ngờ tới bên dưới lại là cái dạng này.

Thanh Liễu nói: “Ta qua phòng nương cùng bà dán hà đăng, chàng không cần làm bạn với ta đâu, có chuyện gì thì đi làm đi.”

Lâm Trạm gật đầu, đưa vợ đến phòng chính rồi mới đi ra bên ngoài.

Phía Nam từng có tập tục rằm tháng bảy, tương truyền đến ngày 15 tháng 7 quỷ môn sẽ được mở, âm hồn đã chết thừa dịp này về dương thế thăm người thân còn sống.

Mà người sống, vào ngày này bái tế tổ tiên, đốt tiền vàng nguyên bảo, áo giấy hương nến, thả hà đăng, làm đàn cúng để khẩn cầu tổ tiên phù hộ, tiêu tai tăng phúc.

Ở Tiết phủ, quần áo giấy và nguyên bảo đốt cho ngày rằm tháng bảy, cùng hà đăng thả ban đêm đều là chủ nhà tự tay làm ra.

Thanh Liễu vừa vào trong phòng Tiết thị đã ngửi thấy mùi giấy cùng mùi keo dán, cũng may nàng đã qua thời kỳ nôn nghén, ngửi cũng không cảm thấy khó chịu.

Tiết thị và Cẩm nương đang cúi đầu dán giấy lên hà đăng, ngay cả Thụy nhi cũng cầm bàn chải lông heo, ra hình ra dáng quét keo dán lên mặt giấy.

Hà đăng năm rồi Thanh Liễu cũng đã làm qua, bởi vậy cũng không lạ tay, ba người làm một lát đã được một giỏ nhỏ.

Tiết thị nhìn giỏ hà đăng kia, nhẹ giọng cười: “Sáng nay người trên thôn trang đưa tặng hai hòm hà đăng đến phủ, nói là Tôn di nương cùng Tứ tiểu thư vất vả cả ngày đêm, đêm không chợp mắt, nhịn mấy ngày đêm tự mình làm.”

Cẩm nương vừa nghĩ liền biết, “Di nương cùng Tứ muội muội muốn trở về phủ?”

Tiết thị gật đầu, “Vốn cũng không có ý định nhốt các nàng cả đời, các nàng lại mượn lý do rằm tháng bảy trình diễn khổ nhục kế, nếu mợ con không thả các nàng sẽ bị người ta nói không để ý đến tình cảm.”

Cẩm nương nói: “Hi vọng Tứ muội muội lần này có thể hấp thụ giáo huấn, không làm mấy chuyện xấu.”

Tiết thị cười cười, “Yên tâm đi, cho dù nàng ta muốn làm thì mợ con cũng sẽ không cho nàng ta cơ hội.”

Trong phủ này cô nương đợi gả không chỉ có mình Tiết Kỳ, lần trước để nàng ta làm loạn một lần cũng đã hơi chút ảnh hưởng đến thanh danh của Nhị cô nương với Tam cô nương, cũng may nhà chồng tương lai của Tam cô nương là người hiểu chuyện, cũng không bởi vậy mà nói gì.

Có lần dạy dỗ này sao Tiền thị có thể lại để Tiết Kỳ tiếp tục làm ra chuyện xấu?

Tiền thị đúng là dày rộng nhưng không phải yếu đuối, trước kia chính là lười quản chứ không phải không quản được.

Tôn di nương cùng Tứ tiểu thư muốn về phủ, được thôi; nhưng nếu còn muốn tự do tự tại như trước thì sợ là không thể.

Hai ngày sau, quả nhiên nghe nói các nàng trở về phủ.

Khác với lúc rời phủ ồn ào cả thành đều biết, lần này hai người trở về gần như không có người ngoài biết.

Ngay cả Thanh Liễu, nếu không phải Tiết thị nói trước cho nàng biết thì nàng cũng không biết. Hơn nữa lúc đi thỉnh an Tiết lão thái thái cũng không thấy bóng dáng của các nàng.

Nghe Châu nhi nói, Tôn di nương cùng Tứ tiểu thư mặc dù đã trở lại nhưng vẫn bị cấm chừng trong sân của mình.

Thẳng đến hôm tế tổ rằm tháng bảy các nàng mới được thả ra.

Thanh Liễu thấy sắc mặt Tiết Kỳ kém hơn trước đó không ít, người cũng gầy đi nhiều, không có dáng vẻ hoạt bát rực rỡ ngày mới gặp.

Sau rằm tháng 7 không lâu, Tiết thị liền thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà.

Tiết lão thái thái trong lòng không nỡ, nhưng bà cũng biết con gái gả ra ngoài có thể về nhà mẹ đẻ ở hai ba tháng đã là con rể săn sóc. Hơn nữa Thanh Liễu có thai, nếu tiếp tục ở lại nữa, đến khi đó bụng to đi đường càng thêm không tiện, cũng không thể dể nàng sinh con tại Tiết phủ. Bởi vậy chỉ có thể rưng rưng tiễn bước con gái út.

Cả Lâm gia đứng ở đầu thuyền nhìn bóng người đưa tiễn càng ngày càng nhỏ, nước mắt của Tiết thị thế nào cũng không dừng được.

Lâm lão gia ôm bà vào lòng, nói khẽ: “Đợi vợ A Trạm sinh, ta lại cùng nàng trở về.”

Thanh Liễu cùng Cẩm nương cũng luôn gạt nước mắt.

Lúc sau, đến khi không nhìn thấy bóng thành Trọng An, cả nhà mới đi vào khoang thuyền.

Lâm Trạm thấy Thanh Liễu có chút buồn bực không vui, cố ý dẫn nàng nói chuyện, nói: “Chúng ta rời đi lâu như vậy không biết ở nhà thế nào, lúc trước nàng nói nhạc mẫu làm mai cho tiểu muội, bây giờ chắc là nói được rồi nhỉ.”

Thanh Liễu nói: “Lúc trước ta cũng muốn nói chuyện này, chỉ là người trong nhà không biết chữ, không thể viết thư cho ta, không biết bây giờ rốt cục thế nào rồi, hi vọng có thể làm Thanh Hà gặp được gia đình tốt.”

Lâm Trạm ừ một tiếng, “Đợi về rồi sẽ biết, nếu không tốt thì chúng ta đi từ hôn, lại tìm cho tiểu muội một người tốt.”

Thanh Liễu buồn cười nói: “Chàng tưởng là đang mua thức ăn hả, chọn tới chọn lui, mua không tốt còn có thể trả hàng?”

Mặc kệ như thế nào, từ hôn với nữ nhân mà nói luôn ảnh hưởng đến thanh danh.

Có điều, trong lòng nàng thật ra cũng đồng ý với cách làm của Lâm Trạm, nếu trong nhà nói cho Thanh Hà không phải nhà tốt, vậy nàng nhất định phải thuyết phục mẫu thân, cho dù lời nói không xuôi tai cũng phải suy nghĩ lại lần nữa, không thể làm lỡ cả đời Thanh Hà được.

Lâm Trạm nói: “Đương nhiên là phải tìm, trên đời này người ế nhiều như vậy, còn sợ tiểu muội không gả ra được hay sao?”

Thanh Liễu nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ thật ra người ế cũng không phải nhiều lắm, chỉ không may là đều tập trung ở sư môn của Lâm Trạm mà thôi.

Nói đến đây, nàng lại nghĩ đến một chuyện, “A Trạm, chàng có biết Hổ Đầu và Yên Nhiên đã đến nơi chưa?”

Lâm Trạm gật đầu, “Hôm qua Hổ Đầu gửi thư cho ta, đã đến rồi.”

Thanh Liễu vội hỏi: “Yên Nhiên thế nào?”

Lâm Trạm nói: “Vẫn khỏe, còn chưa chạy trốn.”

Thanh Liễu trừng hắn, “Chàng nói bừa gì đấy? Bọn họ đã là phu thê, chỉ cần Hổ Đầu đối tốt với Yên Nhiên thì sao nàng có thể chạy? Chàng đừng mồm quạ đen.”

Lâm Trạm cảm thấy rất vô tội, hắn nói đều là sự thật, là nguyên thoại trong thư Hổ Đầu viết, đâu ơhair hắn nói bừa đâu!

Có điều hắn cũng không dám cãi với vợ, chỉ phải yên lặng ăn cái nồi này, trong lòng ghi nợ Hổ Đầu.

Rất nhanh hắn lại nhớ sang chuyện khác, đầy hưng trí nói: “Vợ, ta nói cho nàng nghe, sư phụ của chúng ta sợ là cây khô gặp mùa xuân, cây giờ nở hoa rồi!”

Trước khi Hổ Đầu đi hắn có hỏi sư phụ dạo này thế nào, kết quả biết được lão nhân gia gần đây thường xuyên thần thần bí bí chạy xuống núi.

Vì thế Lâm Trạm lập tức viết một lá thư gửi về sư môn cho các sư đệ, nói rõ ai có thể tìm hiểu rõ sư phụ đang làm gì, lần sau hắn sẽ tìm vợ cho người đó.

Dưới sự hấp dẫn to lớn đó, đám sư đệ kia của hắn phát huy tất cả tiềm lực, sau vài lần theo dõi không có kết quả, còn bị Lệ Đông Quân dạy dỗ mấy trận, rốt cục có một lần không biết vì sao ông xuất thần, bị bọn họ tìm hiểu thành công.

Hóa ra dạo này mỗi năm ngày Lệ Đông Quân xuống núi một lần, sau khi xuống núi không làm gì cả, chỉ ngồi trong một quán mì, chậm rãi ăn bát mì Dương Xuân, lại chậm rãi trả tiền sau đó chậm rãi rời đi.

Đương nhiên, cái này không phải trọng điểm, trong điểm là bà chủ quán mì đó là một nữ nhân chừng hơn hai mươi tuổi!

Nữ! Nhân! Đấy!

Bầy sói trên đỉnh Lăng Tiêu lập tức sôi trào.

Sau đó lại bị Lệ Đông Quân phát hiện đánh cho một trận đau.

Các sư huynh đệ gửi thư nói, sư phụ nhất định là thẹn quá thành giận, lần này ra tay đặc biệt đau, lúc viết phong thư này bọn họ đều còn nằm trên giường đấy.

Cuối thư còn đặc biệt nhấn mạnh đại sư huynh đừng quên lời hứa với bọn họ, không thể làm bọn họ chịu đòn uổng được.

Lâm Trạm nhận được bức thư này cũng sôi trào.

Trên núi cuối cùng cũng có người thông suốt tự mình đi tìm vợ, hắn cảm giác gánh nặng trên người mình nhẹ hơn không ít!

Về phần vấn đề đã hứa với các huynh đệ đó, dù sao các sư đệ đã ế lâu vậy rồi, chắc là cũng sẽ không để ý tiếp tục ế nữa đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.