Editor: Linh
Hai người nói qua nói lại, Hổ Đầu bỗng nói: “Có phải là nàng hối hận, muốn chạy trốn không?”
Yên Nhiên mặt lạnh tanh không nói gì, nàng không lạc quan đến mức cho rằng mình có thể trốn được, nhưng muốn nàng giả vờ làm phu thê với hắn, sống như người bình thường thì nàng không làm được.
Hổ Đầu cho là nàng cam chịu, nhưng không tức giận mà chậm rãi nói: “Nàng không đi được đâu.”
Yên Nhiên nghe vậy lửa giận trong lòng bùng lên, nàng ghét nhất hận nhất chính là dáng vẻ này của hắn, không vội vàng, nhìn như một người thật thà chất phác, nhưng dưới vẻ ngoài trung hậu đó lại là một trái tim tàn nhẫn độc ác.
Nàng nhớ đến buổi tối trước ngôi mộ ngày hôm đó, không nhịn được mà rùng mình.
Hổ Đầu thấy vậy, kéo chăn đắp lên người nàng, nói: “Ngủ đi, đừng ầm ĩ nữa.”
Yên Nhiên cắn răng: “Ta nói thật đấy, ngươi đừng động vào người ta. Không sai, đúng là ta không trốn được, nhưng nếu ta muốn chết thì ngươi cũng không ngăn được đâu.”
Hổ Đầu chỉ ừ, hắn không nói cho nàng biết, nếu hắn không để nàng chết thì hắn cũng có trăm ngàn thủ đoạn.
Chỉ là như đại sư huynh nói, những thủ đoạn đó chỉ dùng để đối phó với người ngoài, không cần thiết phải lấy ra.
Trong lòng hắn nghĩ, chuyện tối nay rốt cuộc là chuyện lớn hay chuyện nhỏ? Nên nghe ai đây?
Hắn đương nhiên là không muốn chia phòng ngủ, nhưng xem tình hình hiện tại, nếu không điểm huyệt thì đêm nay nàng sẽ không ngủ. Tuy rằng chỉ cần điểm huyệt một cái là có thể giải quyết mọi việc, nhưng hình như thủ đoạn này không dùng để đối phó với người mình.
Hổ Đầu nhăn mày, không biết sao chuyện lại đi đến nước này, rõ ràng trước đó nàng chưa từng nhắc đến chuyện muốn đuổi hắn ra khỏi phòng.
Nhưng mà hắn ngẫm lại, trước kia hình như nàng rất ít nói chuyện với hắn, ngay cả liếc mắt cũng không thèm, bây giờ ít nhất đồng ý để bà vú ôm con đi theo bên cạnh, thêm tối nay nàng nói còn nhiều hơn mấy ngày trước cộng lại.
Nếu đêm nay hắn muốn ở lại, có phải là sau này nàng sẽ không nói với hắn lời nào nữa không?
Nghĩ đến đây, Hổ Đầu nói: “Nàng ngủ đi, ta qua phòng bên cạnh ngủ.”
Yên Nhiên nhìn hắn, không thể tin được là hắn sẽ nhượng bộ, mãi cho đến lúc hắn ra khỏi phòng nàng mới phản ứng lại, vội xuống giường khóa cửa.
Sáng ngày hôm sau, Yên Nhiên chuẩn bị tươm tất rồi đến phòng Thanh Liễu.
Thanh Liễu thấy nàng, ngạc nhiên bảo: “Vừa rồi Hoàng tẩu mới nói với ta, sáng sớm đã không thấy muội đâu, muội đi đâu vậy?”
Yên Nhiên khẽ nói: “Tối qua về sân bên kia ngủ.”
Thanh Liễu hỏi: “Là Hổ Đầu sư đệ kéo muội qua hả?”
Yên Nhiên gật đầu, “Đừng nói đến hắn nữa, tỷ tỷ, hôm nay chúng ta làm gì đây?”
Thanh Liễu thấy sắc mặt nàng không tốt lắm cũng không hỏi nhiều, vui vẻ nói: “Muội thấy thời tiết hôm nay không, không nắng không mưa, rất hợp để ra ngoài, tối qua tiểu sư đệ nói đệ ấy đã dọn sạch thuyền nhỏ, hôm nay chúng ta sẽ đi hái đài sen.”
Yên Nhiên cười nói: “Dạ.”
Đi chào hỏi Lệ Đông Quân xong, bọn Thanh Liễu thay quần áo đơn giản, đội đấu lạp, do Đậu Tầm dẫn đường đi về phía hồ sen bên sườn núi.
Lâm Trạm không cam lòng bị ném ở nhà, nhất quyết bế theo con, một đứa thì bế trên tay, một đứa thì cõng trên lưng.
Hổ Đầu cũng bế Tiểu Hổ đi bên cạnh hắn.
Lâm Trạm nhìn qua hắn, nói: “Tối hôm qua là đệ đúng không.”
“Là đệ.” Hổ Đầu gật đầu.
“Giỏi rồi, còn biết trộm người.”
Hổ Đầu nghiêm túc nói: “Đại sư huynh, chia phòng ngủ là chuyện lớn hay chuyện nhỏ?”
Đương nhiên là chuyện lớn!
Lâm Trạm thầm nghĩ, trên đời này còn có chuyện này to hơn chuyện bị vợ đuổi ra khỏi phòng ngủ à? Hồi vợ ở cữ, hắn thật sự sống một ngày không khác một năm!
Cơ mà… Hắn liếc qua Hổ Đầu, bâng quơ nói: “Làm sao mà ta biết được,ta lại chưa từng chia phòng ngủ, đi hỏi vợ của đệ ấy.”
Hổ Đầu nói sự thật: “Nàng không chịu ngủ chung phòng với đệ.”
Lâm Trạm thật sự ngạc nhiên, “Vậy là tối qua đệ trộm người về, cuối cùng vẫn là ngủ một mình hả?”
“Vâng, nàng không chịu.”
Lâm Trạm ném cho hắn một cái khinh thường, xem ra trước đây hắn thật sự hiểu lầm Hổ Đầu, hắn nào phải bên ngoài ngốc bên trong tinh, mà là bên ngoài ngốc bên trong còn ngu hơn!
Hắn nhịn không được nói: “Nàng ấy không cho đệ ngủ cùng thì đệ cũng quay đầu đi luôn à? Không hỏi vì sao nàng ấy cả ngày mặt nặng mày nhẹ với đệ? Đệ không tìm xem nguyên nhân là gì à?”
Hổ Đầu hỏi luôn: “Sư huynh, tẩu tử giận huynh thường là vì lý do gì vậy?”
“Đương nhiên là bởi vì ta – phi phi! Đại tẩu đệ xưa nay chưa bao giờ giận ta lần nào hết! Đệ cũng không xem ta là ai? Ta là đại sư huynh của đệ đấy! Sao ta có thể làm ra chuyện gì ngu ngốc chọc giận đại tẩu đệ được?!”
Hổ Đầu bội phục nói: “Đại sư huynh quả nhiên lợi hại.”
Lâm Trạm đắc ý nhướng mày, ngẩng đầu thấy bọn Thanh Liễu đã đi xa, vội ôm con chạy theo, “Vợ ơi, đợi ta với!”
Hồ sen trên núi rộng chừng bốn năm mẫu, xanh biếc dán bên sườn núi, như một viên đá quý màu xanh trong suốt.
Tầm này hoa sen đã không còn mấy, chỉ còn lại cuống sen, mang một cái đài sen to chừng bàn tay, bị ép hơi hơi cong xuống.
Đậu Tầm đã thả thuyền xuống nước, mấy người Thanh Liễu nắm tay cẩn thận ngồi lên, mỗi bên ngồi hai người, Đậu Tầm thì đứng ở đầu thuyền sào.
Hắn nhìn hai vị sư huynh đứng bên bờ hồ không được xuống thuyền, trong lòng bỗng có chút đắc ý, hắng giọng hát một bài dân ca.
Thanh Liễu Ngọc Nhi bị hắn làm cho cười không ngừng.
Đậu Tầm được đà hát càng thêm hăng say, ngay cả cây sào cũng chèo theo giai điệu.
Thuyền nhỏ trên mặt nước tạo ra từng làn sóng, gợn sóng mang theo tiếng cười thanh thúy truyền về ven bờ.
Lâm Trạm mài răng, nói: “Có người ngứa da.”
Hổ Đầu nhìn nụ cười khó được trên mặt Yên Nhiên, nghiêng nghiêng đầu.
Chẳng lẽ nàng thích nghe hát?
Hắn không biết hát, lần sau mang nàng xuống núi nghe vậy.
Thanh Liễu bẻ một đài sen, nhẹ nhúng vào nước một lần rồi bỏ vào giỏ trúc.
Mặt trời mặc dù ở trong tầng mây, nhưng vẫn cảm nhận được độ nóng.
Nàng ngẩng đầu thấy Lâm Trạm vẫn đứng bên bờ hồ, nâng giọng nói: “A Trạm, chàng tìm chỗ nào mát ngồi đi, đừng để con bị nắng, Hổ Đầu sư đệ cũng vậy, mau dẫn con đi tránh nắng đi!”
Lâm Trạm nghe nửa câu đầu, thấy vợ quan tâm mình hắn rất vui, lại nghe được nửa câu sau, thấy Hổ Đầu đứng không nhúc nhích, hắn không vui nói: “Còn không đi theo ta, vợ mình không dỗ được thì thôi, còn muốn vợ người ta bận tâm.”
Hai người vừa đến dưới một gốc cây thì thấy bên đường, Phan Lê đang chạy như bay, như bị một con hổ đuổi theo phía sau.”
Hắn còn chưa dừng chân đã hổn hển nói: “Đại sư huynh, sư đệ, hai người mau về đi, sư tổ đã quay về rồi, đang đuổi đánh sư phụ…!”
Lâm Trạm nghe vậy, lông mày dựng lên, “Đi! Mau đi xem náo nhiệt – không không, mau đi khuyên sư tổ đừng đánh!”