Linh | Khai Hoa Bất Kết Quả
Lại thêm mười ngày trôi qua, xưởng trâm hoa vạn sự đã sẵn sàng, chọn một ngày cát lợi mở phường.
Do Thanh Liễu bụng to, Tiết thị liền để vợ của quản sự đắc lực nhất của mình tạm thời quản mọi việc trong xưởng, cuối ngày lại về báo cáo với Thanh Liễu.
Thỉnh thoảng thời tiết đẹp Thanh Liễu cũng sẽ mang Ngọc nhi xách theo một hộp bánh ngọt đi qua xem, thuận đường cho mọi người thêm chút bánh ngọt.
Trong xưởng tổng cộng có hơn mười phụ nhân làm việc, đều là Thanh Liễu cùng Tiết thị chọn kỹ, nhân phẩm đáng tin, tay chân cũng chịu khó. Các nàng vốn thành thật bổn phận, lại thấy Lâm gia hào phóng hòa khí, tự nhiên càng thêm dụng tâm làm việc.
Nhóm trâm hoa đầu tiên hoàn thành không bán ở trấn trên, mà là đưa đến cửa hàng trong huyện.
Ngày đầu tiên không có động tĩnh gì, Thanh Liễu có chút mất mát.
Ngày thứ hai vẫn chưa có tin tức nàng bắt đầu căng thẳng, sợ không bán được trâm hoa, trong nhà sẽ lỗ vốn.
Thấy nàng lo lắng cơm tối cũng không ăn được mấy miếng, Lâm Trạm chỉ phải vỗ ngực cam đoan với nàng, hắn có tiền, vợ muốn lỗ thế nào cũng được.
Thanh Liễu dở khóc dở cười, không biết nên vui hay buồn.
Cũng may ngày thứ ba chưởng quầy cửa hàng phái tiểu nhị đến đưa tin, nói số trâm hoa đó đã bị các tiểu thư phu nhân đoạt hết, để xưởng bên này nhanh chóng đưa nhóm hàng khác đến.
Trái tim treo lơ lửng được hạ xuống buổi tối Thanh Liễu cầm sổ sách tay đánh bàn tính vang lách cách, khóe miệng cong cong thế nào cũng không ép xuống được.
Nàng tính đi tính lại nhiều lần mới kích động nói với Lâm Trạm: “Trừ đi các loại phí tổn cùng tiền công, ba ngày nay chúng ta kiếm được 8 lạng đấy!”
Mới 8 lạng?
Lâm Trạm thấy vợ mình mặt đầy hưng phấn, nuốt lời chê ngược lại.
Thanh Liễu phát giác được, hỏi: “Có phải chàng chê ít không?”
Lâm Trạm nhanh chóng lắc đầu, “Không có không có.”
Thanh Liễu nói: “Chúng ta vừa mới bắt đầu mà, mới thì các loại phía tổn đều sẽ nhiều hơn, đợi sau này làm lâu rồi chúng ta sẽ kiếm được ngày càng nhiều. Chàng xem, một ngày hơn 2 lạng, một tháng không sai thì sẽ có 80 lạng, một năm được hơn 900 lạng, ta chưa từng thấy nhiều bạc như vậy đâu!”
Nàng tính tính, trong lòng hơi xúc động, khó trách người ta nói, kẻ giàu ngày càng giàu, người nghèo ngày càng nghèo.
Người có tiền nếu muốn kiếm tiền, có đầy đủ phí tổn trong tay là có thể chọn các nghề có phí tổn cao để kiếm tiền, tuy rằng mới đầu cần bỏ một số tiền lớn nhưng tiền có thể đẻ ra tiền, những số tiền đó rất nhanh là có thể kiếm bội về.
Mà người nghèo cho dù có ý tưởng gì, một không tiền vốn, hai không nhân mạch, vạn sự khởi đầu nan.
Giống như nàng lúc trước, nếu muốn kiếm chút tiền giúp đỡ trong nhà thì chỉ có thể bện dây.
Sau khi gả đến Lâm gia lại dễ dàng từ chỗ Diêu sư phụ học được cách làm hoa lụa, sau này lại tự mình nghĩ ra cách làm trâm hoa, dựa vào tiền vốn của Lâm gia, nhân mạch của Lâm gia, xưởng trâm hoa có thể nói là muốn làm là sẽ làm được.
Lâm Trạm không biết cảm khái trong lòng nàng, chỉ nghe nàng nói chưa từng thấy nhiều tiền như vậy liền nói: “Vợ, đồ vật trong ngăn tủ của ta nàng chưa xem à?”
Thanh Liễu hồi thần, hỏi: “Cái gì vậy?”
Lâm Trạm đứng dậy tháo ngăn kéo thứ hai trong tủ xuống, đặt trước mặt Thanh Liễu, nói: “Đây là tiền riêng của ta, vợ, cho nàng hết đấy.”
Thanh Liễu nhìn thoáng qua, tràn đầy một ngăn kéo đủ các kiểu dáng ngọc bội, trang sức vàng bạc, nguyên bảo, ngân phiếu, bày biện tùy ý lộn xộn.
Lâm Trạm thuận tay bới bới, bới chúng nó thành một đống núi nhỏ.
Thanh Liễu kinh ngạc đến ngây người, thật lâu mới nói: “Những thứ này chàng có từ đâu vậy? Vẫn tùy tiện để như vậy ấy hả?”
Lâm Trạm nói: “Có chút là trưởng bối đưa, có chút là cửa hàng chia hoa hồng, còn có chút là trước kia chạy ở bên ngoài kiếm được. Ta cũng không nhớ có bao nhiêu nữa, chắc là ở đây hết. Vợ, nàng giữ hộ ta đi.”
Thanh Liễu vội nói: “Tự chàng giữ đi, để ở chỗ của ta mất thì làm sao?” Nàng không dám quản nhiều tiền tài vậy đâu, ngủ cũng không ngon.
Lâm Trạm lắc lắc ngăn kéo, “Vậy cứ để chỗ này đi.”
Thanh Liễu nhìn hắn tùy tay nhét ngăn kéo về chỗ cũ liền chuẩn bị lên giường ngủ, vội hỏi: “Chàng ít nhất cũng phải khóa lại chứ, cứ để tùy tiện như vậy sao được?”
Lâm Trạm vô lại nói: “Vậy nàng cất giúp ta đi, không thì ta cứ quăng ở đó.”
Thanh Liễu nhìn hắn chằm chằm, hết cách lắc đầu, nói: “Hôm nào chàng vào Huyện đánh cho ta một cái hòm có khóa đi.”
Chính nàng cũng có mấy món trang sức trưởng bối cho, còn có một tấm ngân phiếu trước đó kính trà Lâm lão gia cho, tính ra cũng phải cất cẩn thận.
Lâm Trạm gật đầu, đi qua kéo nàng: “Chúng ta đi ngủ đi vợ, mặc kệ mấy cái này.”
Thanh Liễu quay lưng về phía hắn cởi áo khoác, bụng của nàng ngày càng to, có đôi khi không thể không nâng bụng dưới, nhìn qua y như đang bưng một quả bóng bự, chính nàng soi gương cũng cảm thấy bộ dáng này hơi quái quái.
Lâm Trạm từ sau ôm lấy nàng, tay nhẹ vuốt ve trên cái bụng tròn trịa của nàng, “Vợ, hai bé con này khi nào mới có thể ra ngoài?”
Mới đầu hắn lo lắng có một đứa nhỏ sẽ lấy đi sự chú ý của nàng, nhưng thời gian dài ngày ngày sờ bungj của nàng cũng sờ ra tình cam, bây giờ nghĩ đến hai đứa nhỏ lớn lên giống hắn hoặc là giống nàng, hắn bế đi ra ngoài khoe hình như cũng rất uy phong.
Vấn đề này hắn hầu như ngày nào cũng phải hỏi một lần, Thanh Liễu tốt tính nói: “Thế nào cũng phải chờ qua năm, chắc là tháng chạp, phải xem bọn nhỏ có gấp gáp muốn ra ngoài không nữa.”
Lâm Trạm nghe xong liền nghiêm túc nói với bụng của nàng: “Các bạn nhỏ, mau ra ngoài đi phụ thân mang các con đi chơi, đừng nằm lì trong bụng nương các con.”
Thanh Liễu vội nói: “Bây giờ không thể ra được, còn phải chờ hơn tháng nữa.”
Hiện tại mới tháng mười một, đợi vào tháng mười hai thì cũng đến lúc rồi.
Thế là Lâm Trạm lại nói: “Có nghe chưa? Đợi một thời gian nữa mới có thể ra ngoài, hai con ngoan chút, đừng có suốt ngày đá nương con làm nàng đau, đợi các con ra ngoài phụ thân sẽ đánh hai đứa đấy.”
Thanh Liễu bật cười: “Sao các con nghe hiểu được chứ? Hơn nữa, đến lúc đó chàng muốn đánh bọn nhỏ, ta là người đầu tiên không đồng ý.”
Lâm Trạm đáng thương tội nghiệp nói: “Vợ, đợi đứa nhỏ ra ngoài rồi có phải trong lòng nàng sẽ không còn ta nữa không?”
Thanh Liễu liếc xéo hắn, nói: “Chàng lớn vậy rồi còn không biết xấu hổ giành với đứa nhỏ?”
Lâm Trạm cứng cổ nói: “Ta cũng là trẻ con đấy!”
Thanh Liễu phì cười, “Ta thấy chàng là lão trẻ con ấy!”
Lâm Trạm ôm cổ nàng, làm nũng, “Không được, ta cũng là trẻ con, ta cũng muốn uống sữa.”
Nói xong liền động tay động chân cởi vạt áo Thanh Liễu.
Thanh Liễu lập tức mặt đỏ tai hồng né tránh, sẵng giọng: “Chẳng ra thể thống gì cả, bị người ta biết người ta cười chết, ai… Chàng, chàng… Sao chàng lại làm thật –“
Tháng chạp lặng lẽ không tiếng động tiến đến.
Sáng sớm, Thanh Liễu đẩy cửa sổ ra, thấy nóc nhà đối diện bao trùm một tầng sương trắng xóa, chậm rãi thở ra một làn khói trắng.
Nhớ đến một năm trước cũng là thời tiết này nàng ngồi trong khuê phòng đợi gả, trong lòng tràn đầy phiền muộn mê mang, hoàn toàn không dám tưởng tượng một năm sau sinh hoạt của chính mình có thể mỹ mãn như thế.
Lâm Trạm đứng ở phía sau nàng, nói: “Vợ, đừng hóng gió.”
Thanh Liễu quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Chàng có biết hôm nay là ngày gì không?”
Lâm Trạm nhức đầu, “Hình như không phải sinh nhật của nàng đúng không? Cũng không phải sinh nhật cha nương, lại chưa đến ngày ăn cháo mùng 8 tháng chạp, hôm nay không phải ngày đặc biệt gì mà.”
Thanh Liễu nói: “Năm trước ngày này là ngày ta vào cửa.”
Lâm Trạm trợn tròn mắt, đột nhiên nói: “Ta còn chưa bái đường đâu!”
Thanh Liễu vui vẻ nói: “Có con gà trống bái thay chàng rồi.”
Lâm Trạm nghiến răng, “Con gà đó ở đâu? Ta muốn ăn nó.”
Thanh Liễu che miệng cười, “Lừa chàng đấy, ta là bái đường với bài vị của chàng, bài vị với bức tranh của chàng còn để ở phòng ta một thời gian đấy. Đúng rồi, bức tranh đó vẽ rất tốt, chúng ta lấy ra treo ở trong phòng đi?”
Lâm Trạm lập tức từ chối: “Sao phải cần tranh làm gì, vợ nàng xem ta là đủ rồi.”
“Bộ dáng của chàng trước đây thế nào ta còn chưa được nhìn thấy.”
Lâm Trạm chua xót nói: “Vợ, nàng là thích tranh hay thích ta?”
“Ạch…” Thanh Liễu cúi đầu, nói: “Không phải đều là chàng à?”
Lâm Trạm bị cái tạm dừng vừa rồi của nàng kích thích, truy hỏi: “Ta nhớ lúc ta trở lại bài vị trong phòng nàng đã được bỏ xuống, nhưng bức tranh thì vẫn còn treo, vợ, có phải nàng chỉ thích bộ dáng ta lúc còn trẻ, không thích ta bây giờ đúng không?”
Hắn nhớ lúc còn ở thành Sùng An nàng nói tiểu tử Tiết Du kia rất giống hắn thời trẻ, bây giờ xem ra vợ nhất định là nhớ mãi không quên bộ dáng lúc hắn còn trẻ, ghét bỏ hắn bây giờ lớn tuổi!
Thanh Liễu thấy hắn giống như thật sự muốn so đo, không dám đùa nữa, vội trấn an nói: “Bộ dáng trước kia của chàng ta nhìn cũng chưa được nhìn, làm sao có thể nói thích được? Ta chỉ hơi tò mò thôi, nếu chàng không thích đợi lát nữa ta kêu Hứa tẩu thu tranh lại, về sau cũng không nhìn nữa.”
Lâm Trạm có thế mới hừ một tiếng, nói: “Vợ, nàng chỉ cần nhìn ta là đủ rồi, không cần nhìn người khác.”
Thanh Liễu lập tức gật đầu, trong lòng âm thầm thở dài. Mệt vừa rồi hắn còn mặt dày nói mình vẫn còn là trẻ con, nhìn cái tính tình thối này, trẻ con còn mạnh hơn hắn.
Không biết trong lòng Lâm Trạm đang nghĩ gì, đột nhiên lại vui vẻ, hai mắt sáng lên nói: “Vợ, chúng ta thành thân cũng đã một năm rồi, năm trước ta không ở nhà không thể động phòng, hôm nay bù lại được không?”
Thanh Liễu trừng hắn, xấu hổ nói: “Có khi nào không cho chàng bổ không?” Cả ngày chỉ nghĩ chuyện đó, ngay cả cớ như vậy cũng nghĩ ra được.
Lâm Trạm cười hắc hắc, trong lòng lại nghĩ, lần sau đi tìm hai cái nến đỏ, hai chữ hỷ, lại đổi một giường chăn đỏ, hắn phải bổ lại hết những gì đã bỏ qua trước đó mới được.
Trong lòng hắn tưởng đẹp, đến tối lại không thể làm hắn được như ý nguyện, bởi vì sau bữa cơm chiều bụng Thanh Liễu bắt đầu đau.
Tiết thị vội kêu Lâm Trạm ôm Thanh Liễu về phòng, lại chỉ huy người đi nấu nước, lại sai Lâm Hồng đi đón bà đỡ.
Bà đi theo vợ chồng Lâm Trạm trở về phòng, suýt chút nữa thì bị màu đỏ làm mù mắt, liên tục chất vấn con trai ngốc này lại muốn làm chuyện tốt gì.
Thanh Liễu lúc này vẫn còn tỉnh táo, nghe bà hỏi như vậy chỉ yên lặng kéo chăn che khuất mặt.