Lâm Trạm giơ thư khoe suốt một đường, khi khoe đến trước mặt sư phụ Lệ Đông Quân lại bị đập cho một trận không lưu tình.
Hắn nằm úp trên giường kêu rầm rì.
Phan Lê bôi thuốc lên lưng cho hắn, bất đắc dĩ nói: “Tâm tình sư phụ dạo này không tốt, sư huynh huynh cũng đừng đi trêu chọc sư phụ nữa.”
Lâm Trạm hơi chút buồn bực, trước kia hắn ở sư môn cũng là như vậy, nhưng chưa từng thấy sư phụ ra tay dạy dỗ hắn, lần này mới về có mấy ngày đã bị đánh hai lần.
“Tâm tình sư phụ vì sao lại không tốt? Sư nương cùng người chạy à? Nhưng mà chúng ta cũng không có sư nương mà.”
Khóe miệng Phan Lê giật giật, cũng đã bị đánh thành như vậy rồi còn không nhớ lâu, hắn cũng không biết nên nói sư huynh cái gì mới tốt. Có điều hắn đoán lung tung kém chút thì đoán đúng rồi, sư phụ tâm tình không tốt quả thật là vì một nữ tử, có điều không phải quan hệ như sư huynh nghĩ. Hắn không định nói kỹ, đỡ cho Lâm Trạm biết lại nói lung tung, lại bị đánh.
Lâm Trạm nằm sấp trên giường, tay chống cằm, thở dài, “Aiz, mặt đen không ở, thật không có tinh thần.”
Diêm Mặc không ở, sư huynh đệ còn lại không phải đối thủ của hắn, cũng không nguyện đánh với hắn, mà hắn lại đánh không lại sư phụ. Chỉ có thân thủ của Diêm Mặc ngang với hắn, trước kia hai người thay nhau làm đại sư huynh.
Hắn nói: “Hắn làm con tin bao lâu rồi? Đến lúc trở về thay người khác đi thôi.”
Con tin trong miệng hắn, ở trong mắt người bình thường thật ra được coi như là chuyện tốt trong xấu.
Thượng Thanh Tông của bọn họ địa vị ở khắp triều Đại Diễn hết sức đặc thù.
Nếu nói Thượng Thanh Tông là môn phái giang hồ lại rất ít tham dự chuyện giang hồ, nhiều nhất cũng chỉ là đệ tử môn hạ xuống núi rèn luyện.
Hơn nữa người trong giang hồ và quan phủ xưa nay nước sông không chạm nước giếng, nhưng quan hệ giữa Thượng Thanh Tông và triều đình lại coi như không tệ, nếu có kẻ thù xâm phậm, dẫn đầu giết ở phía trước chính là đệ tử Thượng Thanh Tông. Chỉ là đợi kẻ thù thối lui, đệ tử lập công lớn lại không chịu tiếp nhận triều đình phong thưởng, tản đi như chim tước, vẫn trở về núi làm dã nhân.
Mười năm trước là do nước đối địch phía đông xâm phạm, Lâm Trạm mới có thể lên chiến trường.
Do có nguyên nhân này ở bên trong nên Thượng Thanh Tông mặc kệ là trong triều đình hay giang hồ đều có danh vọng không thấp.
Có danh vọng như vậy, lại có thực lực phi phàm, còn không nghe triệu không nhận lộc, Thượng Thanh Tông như vậy người đang nắm quyền tự nhiên không thể yên tâm.
Bởi vậy không biết bắt đầu từ khi nào, Tông chủ vì thoát khỏi phiền toái đã đẩy một đệ tử ra cho hắn đi kinh thành nhận hoàng đế ban thưởng, ở lại trong kinh làm quan, làm hoàng đế yên tâm cũng để Thượng Thanh Tông lỗ tai cao thấp được yên tĩnh.
Mà người bị đẩy ra đó tự nhiên không thể tùy ý rời đi, cũng không có nhiều tự do. Cho nên đệ tử khác ngầm gọi là con tin.
Con tin này không ai nguyện ý chủ động đi, chỉ có thể là đệ tử nội môn của Thượng Thanh Tông làm, mỗi người đi một lần, một lần năm năm, sau đó trở về đổi một người khác đi.
Phan Lê nói: “Diêm sư huynh đi năm năm, vốn năm nay muốn trở về đổi người nhưng mà huynh ấy đã cưới công chúa, vậy nên có về hay không cũng không nói trước được.”(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Lâm Trạm nghe xong thở dài, “Không thú vị quá không thú vị! Ta muốn về tìm vợ ta, ở với đám độc thân các đệ chẳng có gì vui cả.”
Phan Lê im lặng không nói gì, chỉ âm thầm gia tăng lực tay.
“Ai! Ai — Tiểu Lê Tử đệ nhẹ chút, đó là lưng sư huynh, không phải ván giặt đồ đâu!”
Lúc này ở Lí gia câu cách đó xa ngàn dặm, Thanh Liễu trở về nhà mẹ, đang nói chuyện với người trong nhà.
Ngày ấy nói chuyện với Cẩm nương, ngày hôm sau nàng liền nói với Thanh Hà, sau khi Thanh Hà biết vừa sợ lại thẹn, có điều sau khi suy xét kĩ vẫn là lắc đầu không đồng ý.
Thanh Liễu kêu nàng về nghĩ kĩ lại, do Từ gia quả thật là một nhà tốt có thể gặp mà không thể cầu.
Hôm nay Cẩm nương lại đây hỏi nàng tình huống thế nào, nàng nghĩ rồi dứt khoát về nhà mẹ một chuyến, thuận tiện mang hoa lụa làm trong mấy ngày nay về.
Thanh Hà cúi đầu, nói: “A tỷ, tỷ giúp ta từ chối đi.”
Chu thị ở một bên lau tạp đề, không biết nên nói cái gì, bà vừa hi vọng con gái gả tốt, trong lòng lại bất an, nhà bà quả thật không xứng với Từ gia. Con gái lớn có thể gả vào Lâm gia là vì khi đó tình huống đặc thù, chính nàng lại có phúc vận. Mà bây giờ nghe nói công tử Từ gia coi trọng con gái thứ hai, bà cũng chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Thanh Liễu thấy Thanh Hà nói như vậy, chỉ nói: “Muội nghĩ kỹ rồi hả?”
Thanh Hà gật đầu.
Nàng và công tử Từ gia chỉ gặp mặt một lần hôm diễn hí kịch, vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao hắn lại coi trọng nàng.
Nhưng nàng rất biết tự hiểu lấy mình, khuôn mặt của nàng ở trong thôn có lẽ là mang ra nói được, bằng không ngày đó Vương bà tử cũng sẽ không muốn cho nàng đi làm thiếp, nhưng nếu nói nàng thật sự xinh đẹp, có thể làm người khác vừa thấy khó quên là tuyệt đối không thể nào. Huống chi nhà nàng lại nghèo, lần trước mấy nhà gia cảnh giàu có đến cửa cầu hôn, nếu nàng gả đi đều tính là cao gả, lại càng đừng nói có của cải như Từ gia, nàng sao có thể trèo cao nổi?
Nàng cũng không muốn trèo cao, mấy ngày nay bởi chuyện hoa lụa nàng cũng đến Lâm gia thêm mấy lần, mỗi lần vào cửa nàng đều cảm thấy không được tự nhiên, nếu thật sự cho nàng gả vào nhà cao cửa rộng, chỉ sợ ngủ cũng không được an ổn.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Hơn nữa… Ngoài miệng mặc dù nàng không nói, nhưng trong lòng vẫn chưa hết hi vọng, muốn chờ thêm một thời gian nữa, có lẽ ngày mai người nọ sẽ nhờ bà mối đến cửa cầu hôn thì sao?
Thanh Liễu thấy tâm ý nàng đã quyết, gật đầu, nói: “Vậy thì thôi, Từ gia tuy tốt nhưng cũng phải xem ý nguyện của muội, nếu muội đã không thích, a tỷ sẽ về trả lời người ta.”
Chu thị thở ra, có chút hụt hẫng, lại có cảm giác như tảng đá trong lòng rơi xuống.
Thanh Liễu nói: “Không nhắc lại chuyện này nữa. Đúng rồi, đại ca đã khai trương ba hôm rồi nhỉ? Không biết làm ăn như thế nào?”
Thấy nàng nhắc đến chuyện này, Thanh Hà nâng đầu lên, trên mặt hơi có ý cười, “Tối hôm qua đại tẩu qua nhà chúng ta nói đại ca mệt đến đi không nổi, bảo nàng truyền lời cho chúng ta, hoa lụa của chúng ta bán rất chạy, lần trước làm gấp 20 đóa chỉ hai ba ngày đã bán xong, đại ca bảo chúng ta làm nhiều thêm chút.”
Thanh Liễu vui vẻ nói: “Thật hả? Vừa vặn mấy hôm nay ta cũng làm được một ít, lát nữa muội mang qua cho đại ca đi.”
Thanh Hà gật đầu, “A tỷ, tơ lụa sắp hết rồi, ta định ngày mai lại lên trấn trên một chuyến, tỷ muốn mua màu gì?”
Thanh Liễu nghĩ nghĩ, nói: “Vẫn giống lần trước đi, cũng chỉ mua ba mét thôi, chờ qua một thời gian nữa nếu đại ca buôn bán vẫn tốt như bây giờ thì ta lại làm nhiều hơn.”
Chu thị nói: “Không cần tham nhiều, đừng vì tiền lại làm hỏng thân thể.”
Thanh Liễu cười nói: “Bọn con có chừng mực, nương, đến lúc đó ngài có rảnh rỗi thì cùng làm với bọn con đi, nhà mình cũng nên chuẩn bị đồ cười cho Thanh Hà, còn kiếm tiền cưới vợ cho Thanh Tùng nữa.”
Chu thị lắc đầu bật cười: “Được được được, lát nữa ta sẽ học với nhị nha đầu.”
Ngồi thêm một lát Thanh Liễu trở về Lâm gia, nói ý của Thanh Hà cho Cẩm nương biết.
Cẩm nương có chút thất vọng, nhưng cô nương nhà người ta không đồng ý nàng cũng không thể nói cái gì, chỉ phải viết thư về nhà báo cho cha mẹ huynh đệ biết.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện )
Khi ăn cơm chiều mặt mày Tiết thị có mấy phần lo lắng, Lâm lão gia chú ý đến, sau khi ăn xong liền nhẫn nại hỏi bà.
Hóa ra trước đó lúc Lâm Trạm trở về Tiết thị từng viết thư về nhà mẹ báo tin vui, hôm nay nhận được huynh trưởng nhà mẹ hồi âm mới biết mẫu thân bà hơn một tháng trước bị bệnh một hồi, bây giờ mặc dù đã đỡ hơn nhưng người lại gầy đi không ít.
Khi đó huynh trưởng sợ bà lo lắng nên vẫn không để bà biết, giấu giếm cho đến bây giờ mới nói. Trong thư còn nói lúc mẫu thân bị bệnh mơ hồ, trong lòng mãi nhớ thương tiểu nữ nhi lấy chồng xa là bà.
Buổi chiều Tiết thị đọc thư đã khóc mấy lần, bây giờ nói đến hốc mắt lại đỏ lên.
Lâm lão gia nhìn đau lòng không thôi, ôm bà nhẹ giọng an ủi, liên tục nói: “Là ta không tốt…” Là ông lừa hòn ngọc quý của Tiết gia đến nơi xa nhàn dặm này, khiến bà không thể phụng dưỡng bên cạnh phụ mẫu, khó giải nỗi khổ nhớ nhà.
Tiết thị lau nước mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, “Không có liên quan gì với ông.”
Trong lòng Lâm lão gia cũng đã có quyết định, “Hai ngày này tôi sẽ giao hết mọi chuyện ở cửa hàng cho Hồng nhi rồi sẽ cùng bà về tỉnh thành, về sau chúng ta ở lại đó phụng dưỡng nhạc phụ, nhạc mẫu sống quãng đời còn lại.
Tiết thị cả kinh giương mắt nhìn ông, “Như vậy, như vậy không được đâu?”
Lâm gia căn cơ đều ở đây, Lâm lão gia có thể yên tâm sao? Huống hồ đến tỉnh thành lại không có việc cho ông tiêu khiển, chẳng lẽ để ông ngày ngày cùng với bà? Như vậy còn không làm ông buồn chết.
Lâm lão gia nói: “Ba mươi năm trước bà nhân nhượng thôi, sau này đến lượt tôi theo bà.”
Nước mắt Tiết thị lã chã rơi xuống, có những lời này của ông, bà sẽ không hối hận năm đó buông tha cho vinh hoa phú quý ở tỉnh thành, xa xứ gả cho ông.
Lâm lão gia dùng ống tay áo lau nước mắt cho bà.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại D.Hương.Viện h )
Tiết thị khịt khịt mũi, nói: “Nếu đã muốn đi vậy thì không gấp lúc này, tôi vốn tính chờ thêm hai năm nữa chậm rãi giao nhiệm vụ quản gia cho Thanh Liễu, nhưng hiện giờ đại lang đã trở về, lại cùng Thanh Liễu hai mà như một, tôi cũng không chờ nữa, bắt đầu từ ngày mai sẽ chầm chậm dạy Thanh Liễu quản gia, đợi nàng học xong chúng ta lại đi.”
Lâm lão gia lập tức đồng ý.
Ngày hôm sau trên bàn cơm Tiết thị liền tuyên bố tin tức này, để Thanh Liễu sau này buổi sáng vẫn đi học chữ với Cẩm nương, buổi chiều thì đến bên cạnh bà học lo liệu việc nhà.
Thanh Liễu cả kinh đứng ngồi không yên, Cẩm nương thì âm thầm thở ra, bà bà cuối cùng cũng dời mục tiêu ra khỏi người nàng, từ đây nàng đã có thể càng thêm yên tâm thoải mái mặc kệ mọi việc rồi.
Từ sau ngày hôm đó, Thanh Liễu ăn cơm trưa xong, về phòng nghỉ ngơi một lát rồi lại đi theo bên người Tiết thị học tập.
Lâm gia tuy rằng ít người, nhìn như không có chuyện gì, nhưng dù sao gia nghiệp đặt ở đó, việc thường ngày tuyệt không ít hơn so với nhà giàu bình thường khác.
Thanh Liễu chỉ đi theo học nửa buổi chiều đã bị mấy việc vặt vãnh làm choáng váng.
Bây giờ nàng mới biết Tiết thị mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu việc. Lớn như tu sửa phòng ốc của các phòng các viện, người làm trong nhà mỗi ngày theo lệ thường bẩm báo, quần áo các quý tiền tiêu vặt hàng tháng của mỗi người; nhỏ thì chọn mua các nguyên liệu nấu ăn một ngày ba bữa, phân lệ điểm tâm nước trà của các viện, an bày xe ngựa ra ngoài… Đây vẫn chỉ là việc trong nhà, còn chưa tính nhân tình qua lại với bên ngoài, tình huống sản nghiệp các nơi.
Ăn cơm chiều rồi trở về phòng, nàng chỉ cảm thấy cả người không có sức, đầu hôn não trướng, còn mệt hơn cả làm việc ngoài đồng cả ngày. Trong lòng càng thêm kính nể Tiết thị.
Nàng rửa mặt xong nằm trên giường, nhìn bên cạnh trống rỗng, thở dài, không biết người này khi nào thì mới có thể trở về đây?
Lúc này Lâm Trạm đang đấu tranh với sư phụ hắn, Lệ Đông Quân không cho hắn về, Lâm Trạm nóng nảy, nói: “Sư phụ! Ngài không thể vì mình không vợ, là lão độc thân mà ghen tị ta không cho ta về nhà với vợ nhé!”
Lời này vừa ra, cả tòa Lăng Tiêu Phong dường như đều yên tĩnh lại.