Ngày hôm sau ăn sáng xong liền cho người chuẩn bị xe ngựa, lại dằn dò vài câu rồi để hai người ra cửa.
Lâm Trạm vốn định cưỡi ngựa, đến lúc Tiết thị nói địa chỉ nhà Thanh Liễu cho hắn, hắn liền bỏ ngay suy nghĩ này. Hai nhà cách nhau chỉ hai, ba dặm, cưỡi ngựa ngựa còn chưa chạy đã đến, trông rất ngốc.
Vì thế đàng hoàng tử tế nhảy lên xe ngựa, lại quay đầu lại đưa tay kéo Thanh Liễu lên.
Thanh Liễu vốn định vịn tay nắm đi lên, thấy hắn đưa bàn tay tới, nắm cũng không phải, không nắm cũng không phải.
Lâm Trạm không quản nhiều như vậy, nắm lấy tay nàng gần như là mang nàng bay lên không kéo lên.
Không gian bên trong xe ngựa không tính là nhỏ, nếu hai người nữ tử cùng nhau ngồi thì dư dả, nhưng ngồi vào một Lâm Trạm cao lớn, một người đã chiếm hơn một nửa vị trí, Thanh Liễu chỉ phải tận lực rụt sang bên cạnh. Dù là như vậy hai người cũng tránh không được cánh tay chạm vào cánh tay, chân tựa vào chân.
Chỗ tiếp sát nhau phảng phất như một lò lửa không ngừng phát ra hơi nóng, vành tai Thanh Liễu đỏ rực, tận lực không để cho mình chú ý đến.
Lâm Trạm lại nắm tay, cảm giác có chút mới lạ, vừa rồi lúc kéo nương tử hắn lên, xúc cảm mềm mại đó khác hoàn toàn với tay của chính hắn.
Hắn lại bóp bóp nắm tay, đang nhớ lại cảm xúc đó, khóe mắt lại nhìn hai bàn tay đang đặt trên đầu gối của nương tử, quy quy củ củ ngồi thẳng, vì thế không chút do dự cầm bàn tay nàng vào trong lòng bàn tay mình, tò mò vân vê xoa bóp.
Thanh Liễu trợn to mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng kịp, mặt đỏ tai hồng muốn rút tay của mình về.
Lâm Trạm nói: “Đừng nhúc nhích, cho ta xem một lát.” Lại thêm một hồi xoa bóp sờ sờ.
Thanh Liễu chịu đựng ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Huynh xem cái gì?”
Lâm Trạm quay đầu nghiêm túc nói: “Không nghĩ tới nàng nhìn gầy teo, tay lại mềm như vậy.”
Thanh Liễu không ngờ tới hắn nói lại là cái này, càng thêm sửng sốt, theo bản năng cũng nghiêng người qua nhìn tay hắn, tay Lâm Trạm không chỉ to mà còn thô ráp dày, xem tuyệt không giống tay của công tử nhà giàu. Chính tay nàng cũng không phải đẹp lắm, trước kia ở nhà làm việc nhà nông nhiều, hơi đen, trên lòng ngón tay có không ít vết chai, sau khi gả đến Lâm gia mới dần đỡ hơn.
Nàng xem hơn nửa ngày mới giải thích nói: “Tay của ta thật ra không tính là mềm, không có thịt gì, có lẽ là nữ tử trời sinh cơ thiếu, xương cốt hơi mềm cho nên huynh mới cảm thấy mềm. Có nhiều cô nương bàn tay nhiều thịt, đó mới là mềm.”
Lâm Trạm vuốt cằm, tay cô nương khác có mềm hay không hắn không cần biết, theo ý hắn, tay nương tử hắn đã quá mềm nhũn, không biết nơi nhiều thịt trên người có phải sẽ mềm hơn hay không?”
Thanh Liễu thấy hắn xuất thần liền thử thăm dò nghĩ rút tay mình về, bằng không hai bàn tay đều bị hắn kéo, thân thể cũng không thể không tới gần, rất không được tự nhiên.
Nàng vừa động, Lâm Trạm ngay lập tức nắm chặt, nói: “Ta sờ thêm nữa.”
Hắn nói chưa dứt lời Thanh Liễu đã cảm thấy xấu hổ đến không chịu được, nhưng lại không nói lại được hắn, chỉ đành phải nói: “Vậy… Vậy huynh nhanh chút.”
Lâm Trạm thấy nàng cúi thấp đầu, bộ dáng hơi mím môi mặt đỏ bừng, ừ một tiếng không nói chuyện.
Cũng may không quá bao lâu liền đến, Thanh Liễu nghe thấy tiếng phu xe bên ngoài, nhanh chóng rụt tay về, đứng lên muốn đi xuống.
Cả Lý gia đã sớm kiễng chân chờ, thấy xe ngựa đi tới hô một tiếng liền chạy qua, nhưng vừa thấy trên xe nhảy xuống một người nam tử xa lạ, tuy biết hắn có thể chính là con rể, nhưng cũng không dám mạo muội tiến lên chào hỏi.
Thanh Liễu vừa ra khỏi xe ngựa liền thấy cả nhà đều đang tha thiết nhìn mình chằm chằm, nàng kiên trì, đỡ tay Lâm Trạm xuống xe, lại giơ lên nụ cười nói: “Cha, nương, huynh ấy chính là A Trạm.”
Lâm Trạm không khỏi liếc nàng một cái, trước đó bảo nàng kêu nàng đều có thể trốn liền trốn, bây giờ lại nguyện ý gọi hắn.
Chu thị cùng Lý Đại Sơn vội vàng gật đầu.
Thanh Liễu lại hướng Lâm Trạm nói: “Đây là cha ta, đây là nương ta.”
Lâm Trạm ngoan ngoãn hành lễ, hô một tiếng cha và nương.
Lý Đại Sơn cùng Chu thị được sủng ái mà lo sợ, vội vàng khoát tay, muốn đi đỡ hắn lại không dám đỡ.
Thanh Liễu nói: “Chúng ta đừng đứng bên ngoài, vào đi thôi.”
Hai phu thê phản ứng kịp, vội vàng đón hai người Thanh Liễu vào nhà.
Lâm Trạm quay lại lấy vật phẩm trên xe xuống, lại bảo phu xe về trước.
Đi vào trong nhà, Lý Đại Sơn mời Lâm Trạm ngồi xuống, Lâm Trạm lại để ông ngồi xuống trước, hai người đang giằng co, Thanh Liễu ấn Chu thị ngồi xuống, lại bảo Lý Đại Sơn ngồi, cuối cùng nói với Lâm Trạm: “A Trạm, huynh cũng ngồi đi.”
Nàng hiểu được nếu Lâm Trạm không ngồi, cha nương sẽ không dám an ổn ngồi xuống.
Lâm Trạm lúc nào cũng nhớ hôm nay chuyện gì cũng phải nghe nàng dâu, đã nói phải nể mặt nàng, vì thế nàng bảo ngồi liền ngồi.
Chu thị thấy nữ nhi và con rể quan hệ vô cùng thân thiết, trong lòng yên ổn rất nhiều.
Lý Đại Sơn ho một tiếng, xoa xoa tay, thấy hai con trai nữ nhi khác đứng ở một bên, vội nói: “Thanh Hà Thanh Tùng, mau tới gặp mặt tỷ phu của hai đứa.”
Thanh Hà cúi đầu khoanh tay tiến lên, phúc thân nói: “Tỷ phu mạnh khỏe.”
Lâm Trạm gật gật đầu, lấy ra một cái hồng bao cho nàng.
Thanh Hà nói cám ơn, sau khi nhận lấy lại lui về một bên.
Thanh Tùng đi tới, cũng ra hình ra dạng hành lễ, ánh mắt lại quay tròn như có như không đánh giá Lâm Trạm, trong miệng nói: “Gặp qua tỷ phu!”
Lâm Trạm cũng cho hắn một cái hồng bao.
Thanh Tùng vui vẻ ra mặt nhận, cười hì hì lại hành lễ, “Cám ơn tỷ phu!”
Lâm Trạm thấy bộ dáng này của hắn, cảm thấy có chút thú vị, vì thế lại cho thêm một hồng bao.
Thanh Tùng không chê nhiều, vội vàng lại nhận, khóe miệng nhếch đến sau tai, “Tỷ phu huynh thật tốt!”
Chu thị nhanh chóng tiến lên kéo hắn qua một bên, “Không thể như vậy được, mau trả lại một cái cho tỷ phu con.”
Thanh Tùng ôm hồng bao không buông tay, thấy Lý Đại Sơn muốn cốc đầu mình, co cẳng chạy. Tiền này là tỷ phu cho, cũng không phải hắn cướp được, hắn mới không trả lại đâu. Về sau nếu tỷ phu đối xử với đại tỷ không tốt, hắn còn phải dùng số tiền này mời bọn Đại Đầu ăn kẹo, cho bọn họ cùng đi dạy dỗ tỷ phu!
Thanh Liễu vội nói: “Cha, nương, cứ cho hắn đi, vẫn là đứa bé chưa lớn mà.”
Trên mặt Lý Đại Sơn có chút xấu hổ, Chu thị nhìn nhìn Lâm Trạm, bất an túm lấy vạt áo, “Để con rể phải tốn kém rồi.”
Thanh Liễu ngầm vụng trộm kéo áo Lâm Trạm.
Lâm Trạm quay đầu thì thấy nàng dâu khẩn cầu nhìn mình.
Hắn hơi đơ, thầm nghĩ ánh mắt này thật khiến người ta chịu không nổi, không có biện pháp, ai bảo mình là phu quân nàng, thấy bộ dáng sắp khóc của nàng, thế nào cũng phải thông cảm thông cảm. Vì thế khoát tay nói: “Không có việc gì, tiểu… Tiểu đệ rất thú vị, cho hắn cầm chơi đi.”
Thanh Liễu nhẹ một hơi, vội nói tiếp: “Cha, nương, hai người xem, Lâm Trạm còn mang quà cho mọi người này.” Nói xong lấy vật phẩm mang tới ra.
Lễ vật trở về lần này đều là Tiết thị chuẩn bị, nhưng nói ra tự nhiên phải nói đến tên Lâm Trạm, là hiếu kính của hắn với nhạc phụ nhạc mẫu.
Tiết thị vốn chuẩn vị hai thất vải lụa, sau khi Thanh Liễu nhìn liền cảm thấy lụa quá quý, cha nương nàng cần xuống đất làm việc, khẳng định không lỡ mặc, xin Tiết thị giảm phần này đi. Tiết thị cảm thấy lễ không thể quá mỏng, lại đổi thành hai thất vải bông, Thanh Liễu cũng không tốt lại từ chối nữa.
Ngoài ra còn có hai bầu rượu, hai bao điểm tâm, hai bao mứt các màu.
Chu thị nhìn thấy liền liên tục nói tiêu pha, tròng mắt Thanh Hà xoay xoay, tiến lên phía trước nói: “Nương, chúng ta đi phòng bếp nấu thức ăn để cha và tỷ phu cùng uống một chén chứ?”
Chu thị vội nói: “Đúng đúng, ta đều hồ đồ, chủ nhà, ông bồi con rể ngồi một lát, ta xuống bếp nhìn xem.”
Thanh Liễu cũng muốn đi hỗ trợ, nhưng lại lo lắng cha nàng một mình ngồi với Lâm Trạm không được tự nhiên.
Đang chần chờ, Lâm Trạm cũng đã chủ động hàn huyên với Lý Đại Sơn, hỏi tình cảnh mấy năm gần đây, trong nhà năm nay trồng bao nhiêu.
Vừa nói đến trồng trọt Lý Đại Sơn liền nói nhiều lên, liên miên không dứt.
Thanh Liễu yên tâm, cảm kích nhìn Lâm Trạm một cái rồi cũng đi phòng bếp.
Bên trong phòng bếp, Chu thị đang nhặt rau, Thanh Hà đang nấu nước.
Thấy nàng tiến vào, Chu thị vội hỏi: “Sao con không ở trong phòng cùng con rể? Cha con ông ấy lại không biết nói chuyện, đừng chậm trễ, con mau ra ngoài đi.”
Thanh Liễu cười nói: “Nương, không có chuyện gì đâu, A Trạm đang nói chuyện với cha rồi, hai người bọn họ nói rất sôi nổi, ta cũng không nói gì được.”
Chu thị nói: “Thật hả?” Lại vui vẻ nói: “Không nghĩ tới con rể tuy xuất thân nhà cao cửa rộng lại không có chút kiêu ngạo nào.”
Thanh Liễu khẽ cười nói: “Ta đã sớm nói với ngài, người Lâm gia đều rất tốt, đối ta cũng tốt, mọi người còn chưa yên tâm nữa.”
Chu thị than nhẹ, nữ nhi của mình xưa nay chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, sao bà lại không biết. Chỉ cần không tận mắt nhìn thấy nàng sống tốt, làm cha nương luôn không thể an tâm.
Bà thấy Thanh Liễu xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm, nhanh chóng ngăn cản: “Con đừng động, lát nữa cả người dính đầy khói dầu, hai ta đổi cho nhau đi.”
Thanh Liễu suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, không khăng khăng nữa, trái lại nhận lấy công việc của nương nàng, ngồi trên ghế nhỏ nhặt rau.
Chu thị đeo tạp dề, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói khẽ: “Lần sau trở về đừng lại mang đồ đến nữa, tình huống nhà chúng ta như vậy cũng không lấy ra được gì đáp lại lễ, Lâm gia bọn họ gia đại nghiệp đại không cần, chúng ta cũng không thể lòng tham không đáy, bị người ghét.”
Thanh Liễu gật gật đầu, “Ta biết rồi.”
Nàng đúng là biết điểm này, sợ cha nương trong lòng băn khoăn, cũng không muốn bị người nói linh tinh, cho nên mấy ngày gả đến Lâm gia này, trừ ngày lại mặt cùng hôm nay Lâm Trạm đến cửa, hai lần đều là Tiết thị tự mình chuẩn bị lễ, cũng là tập tục bản xử, lúc khác nàng cũng không đưa đồ về nhà ngoại.
Chu thị nhanh tay nhanh chân xào hai món ăn, để Thanh Liễu bưng vào trong nhà.
Thanh Liễu bưng khay đi vào, nhưng không thấy cha nàng mà chỉ có một mình Lâm Trạm, ngạc nhiên nói: “Cha đâu?”
Lâm Trạm nghiêng người nhìn một con nhện ở góc tường, không lên tiếng.
Thanh Liễu cho là hắn không nghe thấy, đến gần đặt khay thức ăn lên bàn, lại hỏi: “Cha đi đâu rồi?”
Lâm Trạm lúc này mới quay đầu qua, “Nàng nói với ta à?”
Thanh Liễu buồn cười nói: “Bằng không trong phòng còn ai khác nữa sao?”
Lâm Trạm lại nói: “Nàng lại không gọi tên ta, làm sao mà ta biết?”
Hừ, ở trước mặt trưởng bối, A Trạm A Trạm dễ nghe, vừa chuyển mặt không có người khác lập tức liền không gọi.
Nàng dâu này không được, cần phải cho nàng biết phu quân của nàng cũng có tính cách.
Thanh Liễu sửng sốt, trong đầu vòng qua nhiều lần mới hiểu được ý hắn, lập tức cũng có chút xấu hổ. Vừa rồi ở trước mặt cha nương đúng là cố ý kêu như vậy, vì biểu hiện thân cận cho cha nương yên tâm. Nhưng là riêng về dưới chỉ có hai người, nàng luôn cảm thấy có chút không gọi được, lớn như vậy nàng chưa từng thân cận kêu tên nam tử khác như vậy đâu.
Chính là… Nàng trộm nhìn lén Lâm Trạm vài lần, giống như thật nổi giận, cũng khó trách, hôm nay hắn ở trước mặt cha nương mình khách khí, quá nể mặt nàng, nhưng nàng lại có hiềm nghi bắt hắn diễn trò.
Nghĩ như vậy càng thêm xấu hổ, ánh mắt nhìn hắn một lần lại một lần, lắp bắp nói: “Huynh, có phải huynh tức giận không… A Trạm?”
Lâm Trạm đã sớm phát giác mắt nàng dâu chằm chằm nhìn hắn nhiều lần, lại thêm nghe thanh âm này, thấy bộ dáng nàng đỏ mặt mắt đầy lo sợ, lại có chút bay bay.
Được rồi, hắn đại nhân đại lượng, cùng nương tử mình có gì mà phải so đo đây.