Linh | Khai Hoa
Lâm Trạm giữ nguyên khuôn mặt như vậy, mặc cho người khác nói gì, cho dù bị sư huynh đệ cười nhạo cũng chết không đi rửa sạch.
Hắn còn trông cậy vào cái này để đêm nay được ngủ chung với vợ, đám ế vợ này làm sao mà biết được chứ.
Đến buổi tối, hắn ăn vạ trong phòng không đi, Thanh Liễu trong lòng buồn cười, cuối cùng vẫn để hắn ở lại, Ngọc nhi thì qua phòng bên cạnh ngủ.
Cho hai đứa nhỏ ăn xong, đặt bọn nhỏ lên giường, Lâm Trạm mỗi tay chơi với một đứa.
Thanh Liễu ngồi ở bên cạnh vá quần áo.
Mới lên núi hai ngày Lâm Trạm đã làm rách hai bộ quần áo.
Thanh Liễu biết hắn tuy ngoài miệng luôn chê bai các sư đệ, nhưng có thể ở trong sư môn so chiêu với bọn họ, trong lòng hắn rất vui vẻ.
Nàng từng nghe Tiết thị và Dương tẩu tử nhắc đến chuyện trước đây, trước khi Lâm Trạm xảy ra chuyện, hơn mười năm, thời gian ở sư môn còn dài hơn ở nhà, hắn cùng với sư phụ và nhóm sư huynh đệ đã sớm thân nhau không khác ruột thịt.
Năm trước hắn trở về, nếu không phải trong nhà cưới vợ cho hắn thì sợ là hắn cũng phải thường xuyên ở trên núi. Dù sao người hắn đầy bản lĩnh, lại thích hoạt động, cũng chỉ có ở đây mới có thể thoải mái đánh người, mãn nguyện.
Trẻ con ngủ nhiều, hai đứa nhỏ chơi với Lâm Trạm một lúc, tiêu hao tinh lực, rất nhanh đã ngủ say.
Tuy là ngày hè nhưng trên núi vào đêm vẫn mát mẻ, Lâm Trạm đặt các con nằm ngay ngắn, đắp chăn mỏng.
Thanh Liễu kéo chỉ, ngẩng đầu lên nhìn thấy hình ảnh này, khóe miệng hơi cong lên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, người đàn ông cẩu thả này cũng có lúc tỉ mỉ như vậy.
Lâm Trạm xoay người, thấy vợ nhìn mình cười, ánh nến màu vàng cam chiếu lên nửa bên mặt nàng, làm nàng có vẻ càng thêm nhu hòa ấm áp.
Hắn đi qua, không thèm lấy ghế ra ngồi mà trực tiếp ôm Thanh Liễu lên, mình thì ngồi xuống vị trí của nàng, để nàng ngồi lên đùi hắn.
Hắn xưa nay vốn như vậy Thanh Liễu cũng đã quen, chỉ hơi dịch người cho mình ngồi thoải mái hơn, lại cúi đầu khâu quần áo.
Lâm Trạm thăm dò nhìn thoáng qua, thấy trên bàn còn một cái chưa vá, có chút hối hận, nói: “Vợ, lần sau ta nhất định sẽ cẩn thận hơn, không để bọn họ kéo rách quần áo nữa.”
Thanh Liễu nói: “Không sao, các chàng so chiêu khó tránh khỏi lôi kéo, ta may vá mặc dù không được tốt lắm, nhưng vá quần áo lại rất lành nghề.”
Dù sao nhà nàng từ nhỏ đã nghèo, quần áo trên người đều là vá rồi vá, có đôi khi khuỷu tay thậm chí có bốn năm mụn vá, tận lực để quần áo được sạch sẽ thể diện rồi tay nghề may vá của nàng nhờ vậy được luyện ra. Bây giờ hai bộ quần áo này của Lâm Trạm đợi nàng vá xong, người khác khẳng định sẽ không nhìn ra được mụn vá ở chỗ nào.
Lâm Trạm nghe vậy càng thêm đau lòng, càng thêm hạ quyết tâm sau này khi đánh nhau với sư huynh đệ nhất định sẽ yêu quý quần áo, không để vợ vất vả vậy nữa.
Ai còn dám kéo hỏng quần áo hắn, hắn nhất định sẽ lột sạch để tên đó không có quần áo mặc!
Thanh Liễu tay không dừng, vừa làm vừa nói chuyện với hắn.
“Hôm nay ta đi thăm sư đệ Hổ Đầu với Yên Nhiên, con của bọn họ tên Tiểu Hổ, bộ dáng kháu khỉnh lắm.”
Lâm Trạm nghe xong liền cười nhạo nói: “Tên này nhất định là Hổ Đầu lấy, hắn từ nhỏ không thích đọc sách, trong bụng không có tí mực nước nào.”
Thanh Liễu hiếu kỳ hỏi: “Hổ Đầu sư đệ tên thật là gì vậy?”
Mới đầu nàng cho rằng Hổ Đầu tên thật là Hổ Đầu, sau này phát hiện người trên này cũng không gọi tên thật của người khác mà chỉ gọi biệt hiệu, mới biết Hổ Đầu còn có tên khác nữa.
Lâm Trạm gãi đầu, nhíu mày nghĩ, “Họ của hắn rất ít gặp, gọi là gì ấy nhỉ… Đúng rồi, là Quắc, tên thật của hắn gọi là Quắc Tiểu Tam.
Thanh Liễu không nhịn được cười ra tiếng, “Hổ Đầu sư đệ nhìn uy phong thế, không ngờ tên thật là cái tên này.”
Lâm Trạm nói: “Cho nên hắn nghe thấy ai gọi tên thật của hắn thì sẽ không vừa ý rồi ngầm giở trò xấu, sau này mọi người liền sửa gọi hắn là Hổ Đầu.”
Hắn nói xong cũng có chút cảm khái, trên núi nhiều sư huynh đệ như vậy nhưng không phải ai cũng cam nguyện bị người khác lấy biệt hiệu, chỉ có mỗi Hổ Đầu tự mình gấp gáp yêu cầu. Thật ra mọi người đều cảm thấy tên thật có hắn càng có ý tứ hơn biệt hiệu.
Thanh Liễu mỉm cười nhìn hắn: “Vậy chàng thì sao? Biệt hiệu của chàng là gì?”
“Ặc…” Lâm Trạm không ngờ đến lửa đốt đến trên người mình, lập tức nghẹn lời nói lảng sang chuyện khác, “Sao tự dưng lại nói đến chuyện này, nói chuyện này không hay, vợ, chúng ta nói sang cái khác đi.”
Thanh Liễu chậm rì nói: “Chàng không nói, ngày mai ta sẽ đi hỏi tiểu sư đệ.”
Lâm Trạm tròn mắt, sau một lúc lâu thở dài, nói: “Được rồi, ta nói, ta gọi là, gọi là…”
Hắn nói hai chữ, gần như là ngậm trong miệng căn bản không nghe rõ.
Thanh Liễu truy hỏi: “Là gì?”
Lâm Trạm ỉu xìu nói: “Bọn họ gọi ta là lão nhị.”
“Hả?” Thanh Liễu hơi sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Vì sao lại gọi như vậy? Bởi vì chàng ở trong nhóm sư huynh đệ xếp hàng thứ hai à?”
Nàng nhớ Đậu Tầm từng nói trên núi trừ sư phụ với sư huynh mặt đen ra thì Lâm Trạm là lớn tuổi nhất.
Lâm Trạm bị nghẹn, con ngươi xoay một vòng, vội nói: “Đúng vậy đúng vậy, chính là vậy.”
Thanh Liễu bèn nói: “Ta còn tưởng rằng là cái gì cơ, nếu như vậy thì biệt hiệu của chàng trong các sư huynh đệ là nghiêm chỉnh nhất.”
Lâm Trạm vội vàng gật đầu phụ họa, lén lau mồ hôi.
Sư Huynh đệ gọi hắn là lão nhị đương nhiên không phải nguyên nhân như thế, mà là hồi nhỏ bọn họ từng so nhau, lão nhị của hắn là to nhất.
Khi đó hắn còn rất đắc ý, lúc lớn hơn tí nữa, hiểu nhiều hơn cho dù là da mặt có đủ dày cũng không chịu nổi biệt hiệu đùa này. Vì thế hắn đành tất cả các sư huynh đệ một trận, bắt ép bọn họ quên mất đoạn ký ức này, về sau cũng không được nhắc lại.
Vừa rồi vợ hỏi sau lưng hắn đều đổ mồ hôi, hắn cũng không muốn nói cho vợ biết lão nhị của mình hồi nhỏ to hơn người khác, để vợ nghe được lão nhị của người khác, cho dù là bọn họ có nhỏ hơn hắn cũng không được.
Cũng may vợ tâm tư đơn thuần, không nghĩ đến phương diện đó.
Thanh Liễu được thỏa mãn lòng hiếu kỳ liền không hỏi nữa.
Sửa xong một bộ quần áo, nàng cắn đứt chỉ, nhấc quần áo lên nhìn, thấy vừa lòng rồi lại nhấc bộ khác lên.
Lâm Trạm vội nói: “Vợ đừng sửa nữa, vứt đi.”
Thanh Liễu sẵng giọng: “Nào có ai như chàng, bộ quần áo này là năm nay mới làm vẫn còn mới lắm, mới rách một lỗ chàng đã vứt đi? Có phải chàng cảm thấy mặc quần áo vá mất mặt không?”
Lâm Trạm nhanh chóng lắc đầu, mất mặt hay không xưa nay hắn chưa từng nghĩ, lúc mất trí nhớ hắn còn mặc vải rách kìa, hắn chỉ không muốn vợ bị mệt thôi.
Thanh Liễu nghe xong cười nói: “Cả ngày hôm nay ta mới làm có chút việc này, mệt chỗ nào được? Chàng chờ một lát, tí là xong ngay.”
Lâm Trạm thấy không khuyên được nàng, ôm nàng cọ cọ, đầu tự vào sau gáy nàng, “Vợ, nàng thật tốt.”
Thanh Liễu mím môi cười, trong lòng như uống mật.
Nàng nhớ đến chuyện hôm nay xuống núi, liền nói: “A Trạm, hôm nay ta thấy Yên Nhiên và sư đệ Hổ Đầu hai người ở chung không được vui, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, tình cảm vợ chồng sẽ chỉ ngày càng bế tắc, đến lúc đó đối ai cũng không tốt. Chỗ Yên Nhiên ta sẽ khuyên muội ấy, nếu chàng gặp Hổ Đầu thì cũng nói chuyện với đệ ấy đi, bảo hắn ngày thường để ý đến ý tưởng Yên Nhiên nhiều hơn, muốn làm gì cũng nên hỏi chút ý kiến của muội ấy, hai vợ chồng thẳng thắn với nhau mới sẽ không có mâu thuẫn.”
Lâm Trạm gật đầu, vùi mặt mơ hồ lên tiếng.
Thanh Liễu thấy hắn nghe được liền không nói thêm nữa, đỡ phải hắn không vui nàng cứ nhắc đến người khác, chuyển sang chuyện khác, “Hôm nay chúng ta còn đi sạp mỳ của Liễu di ăn mỳ đấy.”
Lâm Trạm kéo mặt ra, hỏi: “Liễu di là ai?”
“Chính là bà chủ quán mỳ ở trấn trên ấy, Liễu di và sư phụ là chỗ quen biết cũ.”
“Vậy hả?” Lâm Trạm có hứng thú, “Hóa ra là thân mật của sư phụ.”
Thanh Liễu vỗ nhẹ hắn một cái, “Cái gì mà thân mật với không thân mật, Liễu di là người trong sạch, chỉ có các chàng luôn nói linh tinh, cứ kéo dì ấy với sư phụ vào với nhau.”
Lâm Trạm xoa xoa chỗ bị nàng vỗ, tội nghiệp nói: “Đều là bọn họ nói, ta đến bà ấy như thế nào cũng chưa thấy mà.”
Thanh Liễu nói: “Vậy thì càng không nên nói.”
Nàng nhớ lại lúc nói chuyện với Liễu Phiêu Nhứ, thấy bà nhắc đến Lệ Đông Quân thái độ không hề né tránh, cảm thấy hai người bọn họ là thật sự không có gì.”
Huống hồ hai người là chỗ quen biết cũ, hai mươi năm trước còn có mấy lần duyên phận, nếu thật sự có ái muội sao có thể đợi đến bây giờ?
Nàng nói phỏng đoán này cho Lâm Trạm nghe, Lâm Trạm không đồng ý nói: “Vợ, đó là nàng không biết sư phụ thôi, nếu ông ấy thật sự không có ý gì với Liễu di thì tuyệt sẽ không cách mấy ngày lại đến sạp của bà ấy ngồi.”
Thanh Liễu khó được không phục, nói: “Chàng biết sư phụ quá, chàng nói cho ta nghe xem, nếu ngài ấy có ý tưởng thì vì sao lâu vậy rồi vẫn chỉ ăn mỳ, không có hành động gì khác?”
Lâm Trạm không cần nghĩ ngợi nói: “Bởi vì ông ấy lười.”
Thanh Liễu thật sự tưởng mình nghe nhầm, “Là sao?”
Lâm Trạm chắc như đóng đinh, “Sư phụ rất lười, việc cần mẫn nhất mà ông ấy làm chính là đánh bọn ta, những lúc khác nàng không biết đâu, lúc ta còn nhỏ giặt nhiều nhất chính là tất thối của sư phụ! Ông ấy có thể mặc hết tất cả quần áo trong tủ mặc kệ xuân hạ thu đông, quần áo bẩn đánh đống để đó, đợi không có quần áo mặc thì bảo chúng ta đi giặt! Nàng có biết vì sao ông ấy thu nhiều đồ đệ vậy không? Vì để chúng ta thay phiên nhau giặt quần áo cho ông ấy! Dạy chúng ta luyện võ chỉ là nhân tiện thôi!”
Thanh Liễu trợn mắt há hốc mồm.
Hôm nay nàng từ miệng của hai người nghe được là hai Lệ Đông Quân hoàn toàn khác nhau, quả thực không biết nên tin ai.
Lâm Trạm lại hỏi: “Nàng có biết vì sao ông ấy năm ngày đi quán mỳ một lần không?”
“Vì sao? Theo như chàng nói ngài ấy và Liễu di có cái gì, làm như vậy chẳng lẽ là sợ quá ân cần làm Liễu di sợ?”
Lâm Trạm nói: “Sai! Bởi vì ông ấy lười xuống núi! Năm ngày một lần đã là lúc ta thấy ông ấy cần mẫn nhất rồi, ông ấy chịu khó như vậy sao có thể không có ý gì với Liễu di được!”
Thanh Liễu… Nàng không biết nên nói cái gì.
Hôm nay Lâm Trạm rũ hết gốc gác của sư phụ mình ra, dứt khoát rũ sạch, nói tiếp: “Ta nghe sư thúc trong núi nói, năm đó sở dĩ đến lượt sư phụ vào Kinh làm phiếu thịt là bởi vì ông ấy lười rút thăm! Hơn nữa sau này sư tổ vốn định làm mai cho ông ấy, dù sao ông ấy ở Kinh thành cũng rất được hoan nghênh, kết quả sư phụ nói nếu thật sự có người nguyện ý làm thỏa đáng tất cả mọi việc thay ông ấy, chỉ còn động phòng cần ông ấy làm thì ông ấy sẽ thành thân. Sư tổ giận gần chết, không thèm để ý đến ông ấy nữa.”
Thanh Liễu xấu hổ cười, nếu Lâm Trạm nói là thật thì ngày mai nàng cũng không biết nên dùng biểu tình gì đối mặt với Lệ Đông Quân nữa.
Buổi sáng mới nghe người ta nói ông là một đại tướng quân một mình giữ quan ải không cho quân địch xâm lấn, buổi tối liền bị cho hay, vị đại tướng quân này là người lười giặt tất, lười thành thân, chuyển biến quá nhanh làm nàng hơi choáng.
Lâm Trạm rũ hết xong lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, nhìn sắc trời thấy thật sự không còn sớm liền đi mài nàng, “Chúng ta ngủ đi, muộn lắm rồi.”
Thanh Liễu cũng không vá nổi nữa liền thu dọn đồ đứng lên.
Vừa rồi Lâm Trạm đã dịch hai đứa nhỏ vào bên trong ngủ, đêm nay hắn chuẩn bị cùng vợ chen lách ở bên ngoài, hé hé.
Thanh Liễu đi đến bên giường, nhìn thấy vị trí của hai đứa nhỏ liền biết người này đang nghĩ gì, trong lòng mặc dù có hơi bất đắc dĩ với ngại ngùng, nhưng cũng không định từ chối hắn.
Từ lúc hai đứa nhỏ ra đời thời gian gần gũi của hai người liền ít đi rất nhiều, mấy ngày nay cũng vội lên đường, người này nhịn hơn nửa tháng, sợ là đã sớm không nhịn được.
Lâm Trạm đang ngầm chú ý nàng, thấy vợ không nói gì lập tức mừng thầm, nhanh chóng cởi quần áo rồi dựa vào gần, ôm nàng sờ soạng.
Thanh Liễu bị hắn cọ cũng có chút ý động, xoay người đang muốn nhận nụ hôn của hắn lại thấy khuôn mặt bị cao dịch dung làm cứng đờ, lập tức cứng đờ, vẻ mặt có chút tế nhị.
Lâm Trạm không rõ chân tướng, chu môi muốn đến hôn nàng.
Thanh Liễu trong lòng giãy dụa hồi lâu, chỉ đành phải nói: “A Trạm, chàng đi tắt nến đi.”
Bằng không, đối với gương mặt như vậy nàng không thể hạ miệng được.
————-
Tác giả có chuyện muốn nói: Lười sư phụ nếu thật sự thành thân, có lẽ sẽ nói: “Vợ, nàng ngồi lên rồi tự động đi.”