Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 52: Chương 52: Nhào lộn




Lâm Trạm phải quấy mẹ mình một hồi, thêm một sọt thề thốt, tuyệt không quấy vợ mình mới tránh được kiếp qua phòng cách vách ngủ.

Tiết thị lại quay lại phòng, kéo Thanh Liễu nói một chuỗi những điều cần chú ý rồi mới cùng Cẩm nương đi ra ngoài, để cho hai vợ chồng nói chuyện.

Lâm Trạm ngồi bên cạnh Thanh Liễu, cầm lấy tay vợ, lúc thì cười ra tiếng, lúc thì lại mặt đầy đau khổ.

Thanh Liễu nhìn hắn không biết làm sao.

Lâm Trạm vừa cười xong, lại thở dài, u sầu nói: “Vợ, nương nói trong thời gian này ta đều không thể chạm vào nàng, nếu không con sẽ không vui, nàng nói xem nó còn chưa ra sao tính khí đã khó vậy rồi?

Thanh Liễu xấu hổ nói: “Cả ngày chàng chỉ nghĩ đến mỗi chuyện này thôi hả?”

Lâm Trạm nói: “Ta còn nghĩ nàng.”

“Không đứng đắn.” Thanh Liễu khẽ mắng.

Trước kia nàng chẳng biết gì bị người này lừa, bây giờ dần biết rồi mới biết trước kia mình có bao đần. Người da mặt dày lại không đứng đắn như hắn, tuyệt không nên để ý đến.

Lâm Trạm vươn tay ôm nàng vào trong ngực, hai người ngồi trên một cái ghế, tay hắn đặt trên bụng nàng, nhẹ vuốt ve, cười ha ha nói: “Nếu ta đứng đắn, chỗ này làm sao có thể có bé con được? Vợ, nàng nói đứa này là con trai hay là con gái?”

Thanh Liễu hỏi lại: “Chàng muốn con trai hay con gái?”

Lâm Trạm đau đầu, trong lòng hắn là muốn con trai, chờ thằng nhóc đó ra là hắn có thể thuận tay ném cho nương, không có ai giành vợ với hắn. Nếu là con gái, nũng nịu như thế hắn sợ mình không xuống tay được, đến lúc đó vợ không còn là của một mình hắn nữa.

Thanh Liễu thấy hắn không đáp, lại hỏi: “Chàng muốn con trai à?”

Lâm Trạm nói: “Đều được.”

Nếu thật sự khéo sinh ra con gái thì hắn cũng chỉ có thể nhận, lại không thể so đo với con gái đúng không? Dù sao hắn tin tưởng, ở trong lòng vợ hắn nhất định được xếp thứ nhất, có bao nhiêu con cũng không sợ!

Đến lúc Lâm lão gia với Lâm Hồng trở về, đương nhiên lại một hồi vui mừng.

Buổi tối đến phòng Tiết lão thái thái, lão thái thái trực tiếp kêu Thanh Liễu đến gần, kéo tay nàng hỏi han, lại bảo Tiền thị điều hai đầu bếp nữ từ nơi khác qua vườn Cẩm Tú, bảo đảm làm ra cơm hợp khẩu vị của Thanh Liễu.

Tiền thị cười nói: “Trong nhà đã bao nhiêu năm không có chuyện vui như vậy rồi? Cô nãi nãi vừa về là dẫn theo niềm vui đến! Lão thái thái, mắt thấy trời dần nóng, phụ nữ có thai không chịu nổi nhất là nóng, ca ca nhà mẹ ta hai ngày trước vừa tặng cho ta hai cuộn tuyết gấm, sờ vừa trơn vừa mát, mùa hè mặc thì không gì hợp hơn, không bằng ta kêu người làm cho vợ của cháu ngoại trai hai bộ quần áo nhỉ.”

Tiết lão thái thái gật đầu, “Ta thấy được đấy, nhưng mà cũng không thể lấy không của ngươi được, lát nữa ngươi cầm chìa khóa nhà kho của ta, vào xem có vừa ý cái nào thì lấy hai món đi, coi như ta đổi với ngươi.”

Tiền thị nói: “Vậy ta cũng không khách sáo với nương, vừa vặn có một cuộn vải ta thèm từ lâu lắm rồi. Có điều vợ Trạm nhi có thai, ta đây làm mợ cũng không thể không tỏ vẻ, vừa khéo ta có đôi vòng tay vàng khảm hồng ngọc, vợ Trạm nhi đừng ngại tục khí, đeo chơi tạm nhé.”

Thanh Liễu còn chưa nói chuyện, Tiết lão thái thái như lại nghĩ đến cái gì, nói: “Ngươi nói ta lại nhớ trong phòng kho còn có một pho tượng ngọc thạch, một cái gối ngọc trăm tử ngàn tôn (trăm con ngàn cháu), một bức trẻ con chơi đùa bằng ngọc, ngươi cũng đưa đến vườn Cẩm Tú luôn đi.”

Thanh Liễu vội nói: “Cảm ơn bà ngoại, mợ ưu ái.”

Tiết lão thái thái nhẹ vỗ tay nàng, “Đứa bé ngoan, ta thấy con chính là người có phúc tướng, sau này cùng Trạm nhi sống thật tốt, cho nhà thêm mấy đứa nhỏ, vậy là không thể tốt hơn nữa.”

Thanh Liễu đỏ mặt, cúi đầu nhỏ giọng nói vâng.

Ở một bên, ba vị tiểu thư nghe Tiết lão thái thái cùng Tiền thị nói chuyện, vẻ mặt khác nhau.

Nhị tiểu thư mím môi, không nói một lời.

Tam tiểu thư trên mặt trước sau mang theo ý cười.

Về phần tứ tiểu thư, sớm đã đỏ mắt không ngừng cắn môi.

Đang nói chuyện thì nghe thấy nha đầu ngoài cửa kêu thiếu gia, rèm cửa được vén lên, Tiết Du như làn gió chạy vào.

Cũng không biết cả ngày nay hắn ra bên ngoài đến cùng là làm cái gì, cả ngày không thấy bóng người, lúc này đầu với mặt đầy là mồ hôi.

Tiết lão thái thái đau lòng nói: “Sao lại để mệt đến như vậy? Mau đi rót nước qua đây!” Rồi lại hỏi Tiết Du: “Đã ăn gì chưa?”

Tiết Du lau mặt, trực tiếp ngồi xuống bàn để chân trước mặt lão thái thái, hưng phấn nói: “Bà ơi, bà mau cho người đi chuẩn bị đi, giữa trưa ngày mai cả nhà chúng ta đi xem thuyền rồng!”

Tiền thị nhận lấy khăn ướt từ tay nha hoàn, tự mình lau mặt cho hắn: “Con đã nghĩ ra biện pháp rồi à?”

Tiết Du ngửa đầu, tiếng nói ở dưới khăn vải có chút không rõ, “Con đã nói chuyện xong với ông chủ lầu Vọng Giang rồi, ngày mai ông ấy đưa tầng bốn cho con mượn.”

“Hả?” Tiền thị có chút kinh ngạc, theo như bà được biết, lầu Vọng Giang hình như là không cho phép người ngoài lên đỉnh, không biết Tiết Du làm thế nào để ông chủ nhả ra?

Tiết Du cười đắc ý nói: “Con tự có biện pháp?”

Thấy hắn không nói Tiền thị cũng không hỏi, lại phân phó phòng bếp làm mấy món Tiết Du thích ăn.

Thanh Liễu cầm khối bánh táo lên cắn từng miếng từng miếng, nhỏ giọng hỏi Lâm Trạm: “Lầu Vọng Giang là nơi nào vậy?”

Lâm Trạm hơi suy nghĩ, nói: “Là nơi tất cả đều là mọt sách chít chít.”

Thanh Liễu suy nghĩ trong đầu một hồi, nghĩ ra chắc là thư xã cho người đọc sách, nơi văn nhã phong lưu.

Lâm Trạm nói: “Trong đó không thú vị chút nào hết, vợ, nếu nàng muốn xem, ngày mai ta dẫn nàng đến bờ sông xem.”

Thanh Liễu lắc đầu, “Tất cả mọi người đều ở đó, chúng ta nào có thể rời khỏi một mình? Hơn nữa ta cũng muốn đi xem một chút.”

Lâm Trạm bĩu môi, đều là mặt trắng nhỏ (tiểu bạch kiểm) có gì để nhìn, vợ muốn xem, không bằng xem hắn.

Tiết lão thái thái nói: “Đã như vậy, ngày mai cả nhà chúng ta đều đi lầu Vọng Giang xem náo nhiệt, không được có ai không đi.”

Tôn di nương nghe câu này, lặng im cúi đầu.

Buổi sáng nàng ta mới nói với Tiền thị rằng anh trai bên nhà cho người đến truyền lời, kêu nàng ta ngày mai về nhà qua Đoan Ngọ, lúc đó Tiền thị đã đồng ý. Bây giờ lão thái thái lại nói vậy, trong lòng nàng ta nhận định là Tiền thị nói linh tinh, càng thêm đố kỵ với không cam lòng.

Vừa rồi Tiền thị cùng lão thái thái cho Thanh Liễu đồ cũng làm nàng ta đỏ mắt bất bình. Lúc nàng ta có thai lần đầu cũng không phô trương như vậy, bây giờ chỉ là một cháu dâu ở ngoài đã vượt qua nàng ta, nàng ta còn là mẹ ruột của hai vị tiểu thư trong phủ đấy, lòng của lão thái thái đã nghiêng thái quá. Mà Tiền thị kia lại giả dối làm người ta muốn ói, thật muốn tự tay lột lớp da mặt đó của nàng ta xuống, để lão gia lão thái thái thấy rõ!

Tối nay không ngồi lâu, do Tiền thị cần sắp xếp công việc cho ngày mai cả nhà ra ngoài, Thanh Liễu lại có thai, lão thái thái bèn để mọi người về nghỉ sớm.

Chân trước vừa về đến vườn Cẩm Tú, chân sau đồ Tiền thị và Tiết lão thái thái tặng cho đã được đưa đến.

Tiết thị trực tiếp bảo người làm đưa đến sương phòng phía đông.

Thanh Liễu nhìn qua một lần, cầm đôi vòng tay thạch lựu lên đeo thử.

Mặc dù cũng là vàng nạm ngọc, nhưng ánh mắt của Tiền thị rõ ràng tốt hơn Lâm Trạm không biết bao nhiêu lần, vòng tay đeo vào không thấy thô tục, chỉ thấy sang với vui mừng.

Lâm Trạm ngó đầu qua xem, gật đầu bình luận: “Không tệ, cơ mà ngọc trên mặt vòng hơi nhỏ tí, vòng tay cũng hơi nhỏ, nếu rộng thêm chừng một ngón tay nữa thì càng đẹp hơn.”

Thanh Liễu nghe xong im lặng không nói gì cởi vòng ra, đến mấy món đồ khác cũng đều cẩn thận thu lại.

Lâm Trạm nói: “Còn có một bộ vàng khác nữa mà, vợ sao nàng không mang lên nhìn xem, tuy rằng trâm cài này hơi nhẹ, không đẹp bằng cái ta đưa nàng, nhưng là tấm lòng của bà ngoại, thế nào cũng phải đeo thử.”

Thanh Liễu cười gượng, nói: “Ngày mai thử tiếp đi, ta thấy hơi mệt.”

Lâm Trạm lên tiếng ừ, đi qua một tay đỡ eo một tay đỡ khuỷu chân, nhẹ nhàng ôm nàng lên.

Thanh Liễu vội ôm cổ của hắn, nói: “Chàng làm gì vậy?”

Lâm Trạm đi đến bên cạnh giường, đương nhiên nói: “Không phải nàng mệt à? Ta ôm nàng đi ngủ, nương nói bây giờ trong bụng nàng có bé con, ngàn vạn lần không thể bị mệt.”

Thanh Liễu bật cười: “Mấy bước đường thôi đã mệt à?”

Lâm Trạm nói: “Không thì ta không có việc gì làm, vợ nàng để cho ta ôm đi.”

Thanh Liễu bất đắc dĩ lắc đầu.

Lâm Trạm đặt nàng xuống giường, nàng cởi áo khoác nằm vào trong chăn.

Lâm Trạm thì nửa ngồi bên mép giường nhìn nàng.

Thanh Liễu ngạc nhiên hỏi: “Sao chàng còn chưa đi ngủ?”

Lâm Trạm thở dài, “Vợ, ta không ngủ được, nàng nói sao bé con đến sớm vậy chứ? Ngày mai đến cũng được mà.”

Tốt xấu gì cũng để hắn làm xong chuyện hôm qua vợ đồng ý với hắn đã chứ.

Trong lòng Thanh Liễu khó hiểu hôm nay với ngày mai khác nhau ở chỗ nào, đột nhiên nghĩ đến tối qua hai người nói chuyện, lập tức hiểu rõ.

Nàng kéo chăn che đi nửa mặt, chỉ lộ đôi mắt với cái trán ở ngoài, “Ta, ta cũng không có cách nào, nương nói một thời gian nữa cũng không thể… Nếu chàng không nhịn được thì đi cách vách ngủ đi.”

Lâm Trạm lắc đầu, “Không được, ta muốn ôm nàng ngủ.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Ở đây chàng nói không ngủ được.”

Lâm Trạm nhíu mày đau khổ suy nghĩ, làm thế nào mới có thể trút hết tinh lực ra ngoài, đầu đột nhiên động, nói: “Vợ, ta lộn nhào cho nàng xem nhé.”

“Hả?”

Lâm Trạm nói là làm, đứng lên vòng quanh phòng hai vòng, đẩy cái bàn đến bên tường, vừa đẩy vừa nói: “Vợ, ta đã nói với nàng ta lộn nhào giỏi nhất chưa, cả ngọn núi Lăng Tiêu không có ai hơn được ta.”

Lúc còn ở sư môn, nếu là luận võ, hắn cùng mặt đen có thắng có thua, nhưng nếu so lộn nhào thì mặt đen kia khẳng định chưa từng thắng nổi hắn.

Đương nhiên, mặt đen cũng có sở trường vô song, tên nhóc đó đi tiểu phun rất xa, bị bọn họ gọi là vua nước tiểu!

Nhưng mà sau khi lớn lên hắn lại trở mặt, nghe ai nhắc đến vua nước tiểu một lần là đánh người đó một lần, còn đánh đặc biệt đau. Rõ ràng hồi nhỏ tranh tài hăng say như vậy, aiz…. Lòng đàn ông như kim đáy biển.

Thanh Liễu còn chưa phản ứng kịp thì Lâm Trạm đã bắt đầu nhào lộn trong khoảng trống nho nhỏ trong phòng.

Đứng, lộn, có trọng tâm, không trọng tâm, hai tay, một tay, không dùng tay…

Thanh Liễu từ lúc ban đầu trợn mắt há hốc mồm, càng về sau buồn ngủ, không biết bao lâu sau thật sự ngủ mất, cũng không biết Lâm Trạm lăn qua lăn lại đến rất muộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.