Sáng sớm hôm sau, Lâm Trạm vừa ngủ dậy là đi tìm vợ mình cầu an ủi.
Đêm qua Thanh Liễu dậy cho con bú mấy lần, lúc này vẫn còn đang ngủ, quầng mắt hơi thâm.
Lâm Trạm thả nhẹ bước chân, yên tĩnh ngồi bên giường nhìn ba người đang nằm song song trên giường, ngực trướng tràn đầy.
Ngọc nhi ngáp, bưng nước ấm bước vào, nhìn thấy hắn lập tức nhỏ giọng chào: “Đại thiếu gia ngài đến rồi.”
Lâm Trạm khẽ gật đầu, “Ban đêm hai đứa nhỏ có khóc náo không?”
Ngọc nhi nói: “Hai tiểu thiếu gia đều rất ngoan, trừ lúc đói bụng với đái ra thì không khóc náo gì cả.”
Lâm Trạm nói: “Thiếu phu nhân thân thể suy yếu, ban đêm làm phiền ngươi và nương ngươi để tâm nhiều.”
Ngọc nhi vội nói không dám.
Thanh Liễu hơi động, chậm rãi mở mắt ra.
Lâm Trạm nhanh chóng đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Vợ, có phải ta đánh thức nàng không? Nàng ngủ thêm lát nữa đi.”
Thanh Liễu mở to mắt, lại dụi dụi mắt mới dần tỉnh hẳn, “Không ngủ được.”
Nàng quay đầu nhìn qua hai đứa nhỏ, khóe miệng mỉm cười, giúp bọn nhỏ chỉnh lại góc chăn rồi quay qua nhìn Lâm Trạm, nói: “Sao chàng không mặc thêm cái áo nữa vào? Bên ngoài lạnh lắm không?”
Lâm Trạm vẻ mặt đáng thương, “Nàng không ở cạnh ta cũng không tìm thấy quần áo để ở đâu.”
Thanh Liễu nói: “Chẳng lẽ trước kia chàng chưa trải qua mùa đông à? Đến quần áo của mình ở đâu cũng không biết, dù thế nào thì cũng chỉ ở trong tủ thôi, mau đi tìm rồi mặc thêm đi, nếu bị lạnh thì thật sự không thể vào phòng này đâu.”
Câu nói cuối cùng thật đúng là có tác dụng với Lâm Trạm, hắn lập tức đứng lên đi tìm áo khoác khoác thêm, lại nhận lấy khăn ấm từ trong tay Ngọc nhi rồi lau mặt cho Thanh Liễu.
Thanh Liễu ngồi dậy thu thập mình, Lâm Trạm ở bên cạnh không ngừng cố gắng giả vờ đáng thương, “Vợ, cả đêm qua ta đều ngủ không ngon.”
Thanh Liễu liếc hắn, bất đắc dĩ nói: “Vậy cũng chẳng có cách nào, hai người chúng ta đều là người mới, không biết chăm sóc đứa nhỏ, ban đêm phải có Dương tẩu tử trông, bà ấy ở trong phòng này, chàng cũng không thể ở đây luôn đúng không?”
Lâm Trạm biết là thật không phải đùa, ỉu xìu.
Thanh Liễu thấy hắn như vậy có chút mềm lòng. Nàng thấy Ngọc nhi bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài, trong phòng không có người ngoài liền cầm lấy tay Lâm Trạm, hai bàn tay bao lấy tay hắn, che kín trong lòng bàn tay, mềm giọng nói: “Vì con, chàng nhịn một thời gian, được không?”
Lâm Trạm bị nàng cầm chặt, khóe miệng toét đến tận mang tai.
Thanh Liễu cười lắc lắc đầu.
Y như trẻ con vậy, lớn vậy rồi còn cần người dỗ, không biết có xấu hổ không nữa.
Lâm Trạm lại nói: “Vợ, đêm qua nàng có mệt không? Có chuyện gì thì gọi Dương tẩu, nàng đừng cứ dậy hoài.”
Thanh Liễu gật đầu, “Ta biết, chàng yên tâm đi, Dương tẩu tử và Ngọc nhi chiếu cố ta và con tốt lắm, chỉ là vất vả hai người họ, ban đêm ngủ không an ổn.”
Lâm Trạm nói: “Đợi nàng ra tháng nương chắc chắn sẽ không để các nàng bị thiệt. Vợ, ta nhất định phải học chăm sóc con thế nào cho tốt, sau này sẽ không để một mình nàng cực khổ.”
Thanh Liễu trong lòng ấm áp, cười nói: “Được, ta chờ chàng.”
Buổi sáng Thụy nhi đến xem hai đệ đệ, cả người cậu nhóc dính bên cạnh giường, nghển cổ nhìn vào trong.
“Đại nương, sao hai đệ đệ cứ ngủ suốt vậy ạ, khi nào thì bọn họ mới có thể dậy chơi với ta?”
Thanh Liễu cười nói: “Đệ đệ vẫn còn nhỏ lắm, phải ngủ nhiều mới có thể lớn, đợi đệ đệ trưởng thành rồi là có thể cùng chơi với Thụy nhi.”
Thụy nhi hơi nghiêng đầu, lát sau lại hỏi: “Đại nương, hai đệ đệ giống nhau như vậy ta không nhận ra được đâu là An An đệ đệ, đâu là Ninh Ninh đệ đệ.”
Thanh Liễu cũng nhìn hai đứa nhỏ, đừng nói Thụy nhi, ngay cả là nương như nàng bây giờ nhìn mặt hai bé con cũng không thể lập tức phân biệt được.
May mà lúc trước biết là song thai, trong nhà đã chuẩn bị đầy đủ quần áo tã lót cho cả hai đứa, tuy rằng kiểu dáng giống nhau nhưng màu sắc lại khác, cho ca ca đều là màu đỏ, cho đệ đệ đều là màu cam, bây giờ trong nhà phải dựa vào cái này để phân biệt.
Nàng nói phương pháp đó cho Thụy nhi nghe.
Thụy nhi cau mày, dáng vẻ đang cố gắng nhớ.
Cẩm nương ngồi ở bên giường nhỏ giọng nói chuyện với Thanh Liễu, nàng cũng là người từng ở cữ, có chút kinh nghiệm có thể nói.
Chốc lát sau Thụy nhi lại đưa ra câu hỏi: “Đại nương, khi nào thì người mới có thể sinh muội muội ạ?”
Thanh Liễu hiếu kỳ hỏi: “Thụy nhi muốn muội muội à?” Nàng nhìn qua Cẩm nương, “Con có thể bảo nương con sinh cho con một muội muội mà.”
Nào biết Thụy nhi dáng vẻ nghiêm túc lắc đầu, nói: “Muội muội nương ta sinh là muội muội ruột, không thể làm vợ ta, ta muốn muội muội mà đại nương sinh, đợi nàng trưởng thành thì ta có thể cưới nàng.”
Thanh Liễu bị ngôn luận này của hắn kinh sợ.
Cẩm nương quát khẽ: “Ai dạy con nói mấy lời hỗn này hả? Cho dù là muội muội mà đại nương sinh thì đó cũng là muội muội ruột của con!”
Thụy nhi vẻ mặt oan ức.
Thanh Liễu vội nói: “Đừng mắng hắn, hắn mới lớn như vậy nào biết cái này.”
Thụy nhi nức nở nói: “Lần trước ở nhà ngoại ta nghe ngoại tổ mẫu nói muốn gả Quỳnh di cho cậu làm vợ, rõ ràng Quỳnh di cũng gọi cậu là ca ca, ta đã hỏi ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu nói không phải muội muội ruột là được.”
Thanh Liễu kéo hắn qua lau nước mắt cho hắn, nhẹ giọng an ủi: “Thụy nhi không khóc, là ngoại tổ mẫu không nói rõ ràng cho con biết, không phải cứ không là muội muội ruột thì có thể cưới, cũng như muội muội mà sau này đại nương sinh, sau này cũng sẽ cùng họ Lâm với con, muội muội cùng họ là không thể gả cho con.”
Thụy nhi cái hiểu cái không gật đầu.
Cẩm nương thấp giọng áy náy nói: “Ta xem nương ta là hồ đồ rồi, lời như vậy cũng nói với trẻ con, để tẩu tử phải cười rồi.”
Thanh Liễu cười nói: “Có gì đâu, ngươi cũng quá khách sáo rồi. Ta thấy Thụy nhi như vậy lại không tệ lắm đâu, sau này ngươi không cần lo lắng không cưới được con dâu rồi.”
Cẩm nương bất đắc dĩ lắc đầu, “Còn không phải giống cha hắn.”
Sau bữa trưa Thanh Hà nhận được tin cũng chạy đến. Nàng mang theo bốn năm cân quả vải khô, ba cân đường đỏ, tràn đầy một bao bự.
Thanh Liễu hỏi nàng: “Sao muội biết tin nhanh vậy?”
Thanh Hà nói: “Là cha nói, nương bảo cha lên trấn mua đường đỏ, thuận đường đi qua lò rèn, đường này chính là nương bảo ta mang đến, nương nói hôm qua nương đến rồi hôm nay không tiện lại đến nữa, hai ngày nữa sẽ lại đến thăm tỷ. A tỷ, tỷ thấy thế nào rồi?”
Thanh Liễu nói: “Còn tốt, hôm nay người cũng không đau.”
“Đứa nhỏ thì sao?” Thanh Hà cúi đầu nhìn hai bé con trên giường, “Cháu ngoại trai bảo bối của ta có ngoan không?”
Thanh Liễu nói: “Ngoan lắm, ăn rồi ngủ, không quấy khóc.”
“Bọn họ cũng biết thương mẫu thân đấy.” Nàng cười lại hỏi: “Ban đêm thì an bài thế nào, tỷ phu cũng ngủ trong phòng à?”
Thanh Liễu liền nói an bài của Tiết thị cho nàng nghe.
Thanh Hà nói: “Vậy cũng được, đàn ông tay chân vụng về không đáng tin bằng tẩu tử có kinh nghiệm. A tỷ, mọi người đều nói nữ nhân ở cữ là chuyện lớn, tỷ nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để mình mệt mỏi.”
Thanh Liễu gật đầu, “Muội đừng lo cho ta, ta tốt lắm, phu nhân và tỷ phu của muội đều rất để bụng. Muội thì sao, dạo này có về nhà cha nương chồng xem chưa?”
Thanh Hà nói: “Về rồi, từ khi thành thân đến giờ đã về ba lần.”
“Có thời gian thì đi nhiều chút, miễn cho người khác nói lung tung. Ở trên trấn trên đã quen chưa?”
Thanh Hà gật đầu, “Mua đồ rất tiện, chỉ là tốn tiền, một cây rau một bó củi đều phải mua, trấn trên lại không có đất chẳng trồng được gì, may mà mỗi lần về bà bà đều hái rau lượm trứng gà cho ta mang đi, không thì còn tốn nhiều tiền hơn.”
Thanh Liễu liền nói: “Có chút tiền nên tiêu thì phải tiêu, đừng vì chút tiền nhỏ mà để mình phải thiệt. Thay vì tiết kiệm chút tiền đó để phải sống bó chân bó tay, chẳng bằng nghĩ cách kiếm tiền.”
Thanh Hà nhìn nàng, cảm thán nói: “A tỷ, suy nghĩ của tỷ thay đổi rồi, trước kia tỷ sẽ không nói như vậy.”
Thanh Liễu cười hỏi lại: “Vậy muội nói xem ta nói có đúng không?”
Thanh Hà gật đầu, “Đúng là như vậy.”
Thanh Liễu lại hỏi: “Cửa hàng của muội phu làm ăn thế nào? Dạo này muội còn làm hoa lụa không?”
Thanh Hà: “Việc làm ăn của hắn cũng không tệ lắm, ta bây giờ ở nhà cũng ít việc, thời gian rảnh rỗi nhiều, mỗi ngày đều làm thêm được mấy đóa đấy.”
“Muội cũng đừng tham nhiều, rồi lại hỏng mắt đấy.”
“Ta biết mà.”
Hai tỷ muội lại nói mấy chuyện vụn vặt dạo gần đây, Thanh Liễu nhớ đến lần trước nàng đến, nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng hỏi: “Hai người bây giờ còn… còn đau không?”
Nàng nhớ khi đó không quá bao lâu sau nàng không đau nữa, nếu muội muội vẫn cảm thấy khó chịu thì có phải do muội phu không hiểu lắm, thô lỗ quá không?
Thanh Hà hơi sửng sốt, lập tức mặt đỏ tai hồng, gật đầu nhẹ gần như không thể thấy, giọng nhỏ như muỗi, “Không đau.”
Thanh Liễu cũng có chút xấu hổ, thấy nàng nói không đau liền không hỏi thêm nữa.
Trong lòng Thanh Hà thật ra vẫn có chút khó hiểu, bởi vì hôm lại mặt đến chỗ tỷ tỷ, hình như tỷ phu cho tướng công nàng cái gì đấy, vẫn luôn thấy hắn lén lén lút lút xem. Ban đêm còn quấn lấy nàng nói đã học được, sẽ không lại làm nàng đau nữa.
Nàng nửa tin nửa ngờ, không chịu được hắn dây dưa chỉ phải để hắn thử một lần, kết quả thật đúng là không đau, hơn nữa càng về sau còn có tư vị khó tả.
Dạo gần đây người nọ dường như là nghiện, đêm nào cũng quấn lấy nàng.
Nàng cũng ngượng ngùng, ngại không dám hỏi tỷ tỷ để biết rõ ràng.
Thanh Hà đi về không bao lâu thì Lâm Trạm bưng chén canh vào, “Vợ, đây là hải sâm hôm nay ta cưỡi ngựa đến Phủ Bình An mua, bảo đầu bếp nữ hầm với rượu gạo nếp, đại phu nói đại bổ, nhân lúc còn nóng nàng uống đi.”
Thanh Liễu chưa từng thấy hải sâm, tò mò nhận lấy, thấy dưới đáy bát có một con vật màu đen to chừng bàn tay, thân mình che kín gai thịt, không khỏi chần chờ, “A Trạm, con này lớn lên quái như vậy thật có thể ăn à?”
Lâm Trạm gật đầu, “Có thể.”
“Ta, ta không dám ăn, ta chỉ uống canh được không?”
Lâm Trạm thấy vợ vẻ mặt rối rắm, trong lòng đã sớm mềm nhũn, liên tục gật đầu, “Được được, chỉ ăn canh, ăn canh cũng bổ.”
Thanh Liễu bèn nín thở uống canh, cũng may hương vị không tính là lạ.
Lâm Trạm cầm chén không để lên bàn, thấy bên cạnh có đồ Thanh Hà mang đến, hỏi: “Hôm nay nhạc mẫu đến rồi à?”
“Nương không đến, Thanh Hà đến.”
“Là tiểu muội à?” Con ngươi Lâm Trạm xoay xoay, cười lại gần, “Tiểu muội có nhắc đến ta không?”
Thanh Liễu ngạc nhiên hỏi: “Thanh Hà nhắc đến chàng làm gì?”
“Không có à?” Lâm Trạm sờ sờ trán, “Chẳng lẽ muội phu vẫn chưa học được? Không phải đâu, bảo bối của ta đều cho hắn mượn.”
Thanh Liễu không hiểu ra sao, “A Trạm, rốt cuộc là chàng đang nói gì vậy?”
Lâm Trạm cười khì khì, tranh công nói: “Lần trước ta với muội phu uống rượu, hắn nói hình như tiểu muội có hơi sợ hắn, hí hí… Vợ, ta đã đưa mấy quyển sách kia cho hắn mượn.”
Thanh Liễu lập tức chưa phản ứng kịp, đợi hắn chỉ vào ngăn tủ rồi nháy mắt mới biết hắn rốt cuộc là đang nói gì.
Lập tức cả người như nổ tung, mặt đỏ phừng phừng, nhìn chằm chằm Lâm Trạm, môi run run không nói được câu nào.
Cuối cùng quá xấu hổ, nàng vén chăn chui vào.
Lần này thật là mất hết cả mặt mũi, nàng chỉ cần nghĩ đến muội muội cùng muội phu xem mấy sách đó, không biết trong lòng sẽ nghĩ về nàng thế nào là xấu hổ muốn chảy nước mắt.
Lâm Trạm không rõ chân tướng, còn rất là đắc ý.
Có điều đến buổi tối vợ đều không để ý đến hắn, không nói với hắn câu nào hắn liền không đắc ý được nữa.