Hai ngày cuối cùng của cuối tháng tư, sáng sớm người Lâm gia sẽ xuất phát, theo ý Tiết thị xuất phát vào thời điểm này thì có thể chạy đến thành Trọng An trước Tết Đoan Ngọ.
Bọn họ đi chung ba chiếc xe ngựa, chiếc đằng trước có Dương tẩu tử cùng vợ của hai chưởng quầy cửa hàng khác, ba người các nàng đều là của hồi môn của Tiết thị, vốn có bốn người, người còn lại Tiết thị để nàng ở nhà trông nhà.
Chiếc xe ngựa ở giữa là rộng rãi nhất, bên trong là Tiết thị, Thanh Liễu, Cẩm nương cùng với Thụy nhi. Chiếc xe cuối cùng chở mấy chiếc hòm, là hành lý cùng lễ gặp mặt cho mọi người.
Mấy nam nhân và hộ vệ của Lâm gia thì mỗi người một con ngựa, vây chung quanh xe ngựa, tốc độ chậm rãi đi về phía trước.
Tiết thị ngồi ở trong xe giảng quy củ trong Tiết phủ cho hai nàng dâu nghe, miễn cho đến lúc đó hai người lộ vẻ e sợ, bị người chê cười mấy câu cũng không sao, chỉ sợ hai người còn trẻ, sượng mặt.
Thanh Liễu ngồi ngay ngắn cẩn thận ghi nhớ lời Tiết thị nói vào trong lòng.
Thật ra trong lòng nàng rất không có nắm chắc, năm đó khi Cẩm nương cùng Lâm Hồng thành thân đã từng đi thành Trọng An bái phỏng một lần, thời gian ở Tiết phủ đó đã kiến thức qua quy củ trong nhà. Huống chi bản thân nàng cũng xem như xuất thân từ nhà giàu sang, mặc dù không bằng nhà cao cửa rộng chân chính, nhưng từ nhỏ cũng có nha hoàn hầu hạ, lại từng đọc sách, tầm mắt không giống cô nương bình thường cho nên trong lòng cũng không lo lắng.
Thanh Liễu thì lại khác, nàng có bao nhiêu cân chính nàng tự biết, sợ đến lúc đó làm ra chuyện cười khiến Tiết thị với Lâm lão gia mất mặt, bởi vậy nghe Tiết thị nói về chuyện này càng như gặp phải đại địch.
Tốc độ đi của bọn họ cũng không nhanh, giữa trưa đi đến thành Dương Bình, cả nhà xuống xe vào trong thành ăn bữa trưa, nghỉ ngơi lấy lại sức rồi mới tiếp tục đi tiếp.
Chạng vạng đến phủ Bình An, Lâm lão gia sai người chạy trước vào trong thành đặt nhà trọ, hôm nay không định tiếp tục lên đường.
Thanh Liễu lần đầu tiên đi xa nhà, ngồi xe ngựa một ngày, lúc xuống xe cả người vẫn như đang lắc lưu theo xe ngựa, đặt chân xuống mặt đất cũng cảm thấy không thật, nửa người dưới còn hơi tê.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Lâm Trạm vứt cương ngựa cho tiểu nhị, tiến đến gần hỏi thăm Tiết thị, sau lại đi đến bên cạnh Thanh Liễu, nói: “Vợ, nàng có mệt không?”
Thanh Liễu lắc đầu, mặc dù trên người có hơi đau nhức, nhưng cả ngày nay chỉ ngồi lại không cần phơi nắng, cũng không cần đi bộ nên không thấy mệt cho lắm. Ngược lại mấy người bọn họ cưỡi ngựa, hôm nay mặt trời lại nắng, phơi cả một ngày, người lại đen hơn chút, nàng thấy trên mặt Lâm Trạm dính bui đất, dáng vẻ phong trần, có chút đau lòng nhỏ giọng nói: “Phải đi mấy ngày nữa? Ngày mai bọn chàng và cha cũng ngồi xe đi, bên trong rất rộng.”
Lâm Trạm nói: “Không cần, ngày mai chúng ta ngồi thuyền.”
Thanh Liễu ngẩn người: “Ngồi cái gì cơ? Xe ngựa thì sao?”
Lâm Trạm nói: “Phủ Bình An có một bến tàu, ngồi thuyền có thể trực tiếp đến tỉnh thành. Mấy chiếc xe ngựa này để bọn họ chạy về, chờ chúng ta muốn về thì viết thư cho bọn họ đến đón.”
Thanh Liễu có mấy phần mới lạ, nàng lớn như vậy chỉ từng thấy người ta ngồi bè nhỏ đánh cá, chưa từng nhìn thấy thuyền thật sự bao giờ chứ đừng nói là ngồi.
Tiết thị thấy hai người bọn họ dính chung một chỗ, chỉ mới một buổi chiều không gặp mà dáng vẻ đã như có nhiều chuyện nói mãi không hết, không khỏi buồn cười, nói: “Đi lên lầu thu thập chút đã, có gì thì tối nói cũng không muộn.”
Bà vừa quay đầu thì lại thấy con thứ hai cùng con dâu đang đứng một chỗ nói chuyện, chỉ phải lắc lắc đầu.
Đều tự đi lên lầu vào phòng mình rửa mặt, trong nhã gian đã bày xong thức ăn, Tiết thị lại cho người xuống đại sảnh dưới lầu đặt hai bàn, để bọn Dương tẩu tử cùng hộ vệ người đánh xe ngựa cùng nhau dùng cơm.
Cả ngày hôm nay mọi người quả thật đều hơi mệt, sau khi ăn xong tán gẫu mấy câu rồi đều tự về phòng mình nghỉ ngơi.
Trong phòng không có người ngoài, Thanh Liễu mới nhẹ nhàng đám đấm hông của mình.
Lâm Trạm nhìn thấy, vội đi qua, bàn tay đặt lên lưng nàng nhẹ nhàng xoa bóp.
Lòng bàn tay hắn rất ấm, hơi nóng xuyên thấu qua lớp áo mỏng truyền đến người nàng, Thanh Liễu cảm thấy thoải mái hơn mấy phần.
“Đừng xoa cho ta nữa, ta chỉ hơi mỏi tí thôi, ngủ một giấc là được, hôm nay chàng cưỡi ngựa cả ngày rồi, có mệt không?”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện – Chống tệ nạn “copy-tặc” đang hoành hành )
Tốc độ đi hôm nay với Lâm Trạm mà nói quả thật là như trẻ con đi, nếu là một mình hắn cưỡi ngựa chạy vội, hai canh giờ là đến. Trước kia hắn liên tục chạy ngày đêm bốn ngày liền cũng không cảm thấy mệt.
Có điều bây giờ vợ hỏi tình huống đương nhiên là khác, con mắt hắn xoay xoay, nói: “Có hơi mệt.”
Thanh Liễu vội hỏi: “Ở đâu? Ta xoa bóp cho chàng.”
Lâm Trạm vốn muốn nói là sườn giữa hai chân, vừa lên đến miệng lại cảm thấy chỗ đó có lẽ sẽ làm vợ thẹn quá thành giận, đến lúc đó không chỉ không giúp hắn xoa, lại còn giận hắn, vậy thì mất nhiều hơn được, vì vậy sửa lời nói: “Lưng có chút nhức.”
Thanh Liễu nhìn lưng hắn một cái, cái lưng dày rộng, lớn gấp hai lưng nàng, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Chàng nằm xuống.”
Lâm Trạm vội cởi áo, lên giường nằm sấp.
Thanh Liễu đỏ mặt, “Không cần cởi áo.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện )
Lâm Trạm cười hì hì nói: “Ta cũng đã cởi rồi, vợ nàng tạm chấp nhận tí đi.”
Thanh Liễu bất đắc dĩ, chỉ phải theo hắn. Nàng cởi giày trèo lên giường, vén tay áo lên, hai tay dừng ở trên vai Lâm Trạm.
Da thịt dưới tay khô như là bị hun đến, lại cứng như thịt khô qua năm. Trên người hắn lại có lớp mồ hôi mỏng, tay bóp lên trơn tuột, Thanh Liễu không thể không mím môi, dùng hết sức mình xoa bóp.
Lâm Trạm nằm ở đó rầm rì lẩm bẩm, chút sức này của vợ theo ý hắn như là gãi ngứa vậy, nhưng hắn cũng không thể nói thật ra, bằng không vợ không xoa bóp cho hắn nữa thì phải làm sao? Đôi tay mềm nhũn đó vuốt ve trên người mình, chạy qua chạy lại, nghĩ thôi cũng cảm thấy phấn chấn.
Thanh Liễu dùng toàn bộ sức mạnh, khuôn mặt xung máu đỏ bừng, chóp mũi ra một tầng mồ hôi, nghe hắnu hừ như vậy mặt càng đỏ hơn, vội vàng nói: “Chàng, chàng đừng kêu nữa.”
Để người ta nghe thấy lại cho là bọn họ đang làm gì.
Lâm Trạm chẳng những không dừng mà còn kêu lớn hơn, nói: “Vợ, nàng xoa cho ta thoải mái thật đấy, lại thêm chút sức nữa đi.”
Thanh Liễu xấu hổ không thôi, nhưng mà là nàng đưa ra ý muốn xoa cho hắn, cũng không thể bỏ dở giữa chừng nên đành phải cắn môi, quỳ ngồi dậy, nửa thân trên nghiêng về phía trước, gần như dồn hết sức của nửa người lên trên cánh tay.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di^Hương ^Viện )
Lâm Trạm ưm một tiếng, lực đạo như này mới có chút cảm giác.
Chỉ là hắn còn chưa cảm giác được mấy thì Thanh Liễu xoa đến chỗ trượt tay, đột nhiên bóp đến khoảng không, theo một tiếng thét kinh hãi, cả người nện lên trên lưng hắn.
Lâm Trạm hít vào một hơi, thoải mái quá đi, cũng không biết vợ đụng có bị đau không.
Thanh Liễu quả thật là ngã đau, ngực bộ vị cao nhất vừa vặn đụng phải xương tỳ bà cứng rắn trên người Lâm Trạm, đau chảy nước mắt, nàng ghé vào trên lưng Lâm Trạm, trong lúc nhất thời không nói được ra lời.
Lâm Trạm vội trở tay ôm nàng từ trên lưng mình xuống, xoay người lại nhìn nàng, thấy nàng mặt đỏ bừng, hốc mắt đầy nước mắt, lập tức đau lòng, “Sao vậy? Đau chỗ nào? Cho ta xem.”
Thanh Liễu khoanh hai tay, cuộn tròn, chỗ đó sao có thể để hắn xem được.
Lâm Trạm gấp đến độ gãi đầu, nhớ đến cái gì, vội hỏi: “Trong bao có mang theo thuốc sư phụ cho, cho ta xem, bôi ít thuốc được không?”
Thanh Liễu lắc đầu, mang theo chút giọng mũi: “Không cần, không đau.”
Lâm Trạm nào chịu tin, nếu không đau làm sao có thể khóc? Hắn nhìn tư thế của Thanh Liễu, trong lòng hơi động, chẳng lẽ là hai nắm mềm nhũn kia.
Hắn tưởng tượng hai nắm mềm như cục bột này nện vào trên lưng mình, bị đụng đến sưng đỏ nở căng lập tức cảm thấy mũi hơi ngứa, vội thu liễm tâm thần.
Thanh Liễu chết sống không cho Lâm Trạm xem, hôm nay nàng ngồi xe mệt mỏi, vừa rồi lại ra chút mồ hôi, cuộn tròn trên giường một lát cuối cùng lại ngủ ở tư thế này.
Lâm Trạm vẫn luôn ngồi ở bên cạnh, thấy hơi thở nàng chậm rãi vững vàng lại, lại thêm một lát nữa đưa tay giúp nàng nằm ngửa, tiếp theo không chút do dự cởi cổ áo nàng ra, lộ ra hai nắm hơi hiện ửng đỏ bên trong.
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di!Hương @Viện )
Hắn tiến lại gần nhìn kỹ, quả thật có chút sưng đỏ, nhẹ nhàng thổi thổi, lại lấy thuốc mỡ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim bôi một lớp thật dày lên cho vợ.
Cuối cùng mới tắt đèn, nằm xuống, ôm chặt lấy vợ thỏa mãn ngủ.
Ngày hôm sau Thanh Liễu tỉnh lại liền cảm giác có chút không đúng, nhìn xuống dưới, cổ áo mở rộng, một bàn tay của Lâm Trạm đặt trên ngực nàng, chỗ ấy còn vương mùi thuốc nhàn nhạt.
Nàng vừa nghĩ liền hiểu là chuyện gì xảy ra. Mặt đỏ tai hồng đẩy Lâm Tạm ra, đứng dậy mặc quần áo, chỉ coi như mình không phát hiện, bằng không lại gợi lên hăng hái của hắn, vậy hôm nay cũng không cần lên đường.
Trong lòng Lâm Trạm hơi có chút đắc ý, xem ra vợ hoàn toàn không phát hiện, về sau thừa dịp nàng ngủ… Hí hí.
Rửa mặt xong, dùng bữa sáng trong tửu lâu, đại gia đình lại lên xe ngựa đến bến tàu.
Trước đó Lâm lão gia đã cho người đến định một con thuyền, lúc này trực tiếp gọi người mang hành lý lên, lại dặn dò bọn hộ vệ vài câu liền cho bọn họ trở về.
Thanh Liễu lần đầu tiên ngồi thuyền, lúc đi lên còn cảm thấy rất mới mẻ, bảo Lâm Trạm mang đi xem chỗ này chỗ kia, chờ thuyền đi nàng liền xìu.
Mới đầu là có chút choáng váng, cảm giác đứng cũng đứng không vững, cả người như là đang lắc lư trong nước.
Lâm Trạm vội dìu nàng về khoang thuyền nghỉ ngơi, không bao lâu liền phun hết bữa sáng vừa ăn vào trong nước.
Thanh Liễu mặt trắng bệch, dựa vào đầu giường.
Lâm Trạm gấp xoay vòng, nói: “Hay là hai người chúng ta lên bờ, không đi đường thủy nữa.”
Thanh Liễu với tay kéo hắn ngồi xuống, nói: “Người một nhà làm sao có thể không đi cùng nhau được? Đến lúc đó bọn nương đến nhà ngoại trước, chúng ta lại thong dong đến trễ không phải là thất lễ à? Ta không sao, chỉ là hơi choáng váng chút thôi, nằm nghỉ tí là được.”
(Các bạn đang đọc truyện edit tại Di Hương Viện )
Lâm Trạm nắm tay nàng, cúi đầu ngồi một lát, nói: “Ta đi hỏi nhà đò xem có biện pháp gì hay không.”
Thanh Liễu nói: “Được, chàng đi đi, tạm thời đừng để nương biết, đỡ bà lại lo lắng.”
Lâm Trạm gật đầu, đi ra ngoài chốc lát rất nhanh đã trở về, trên tay cầm một bao vải nhỏ, “Trong này là vỏ quýt với gừng, giã chung với nhau, nhà đò nói nếu khó chịu thì ngửi một cái là được, vợ nàng thử xem.”
Thanh Liễu nhận lấy, để dưới mũi nhẹ nhàng hít, hương vị có chút hắc nhưng tựa hồ thật sự có chút tác dụng, nàng lại hít một hơi thật sâu, cảm giác buồn ở ngực hơi bớt chút, không còn buồn nôn như trước.
Lâm Trạm thấy thế nhẹ nhàng thở ra.
Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng ọc ọc.
Hắn hơi sửng sốt, nhìn về phía vợ mình.
Mặt Thanh Liễu có điểm hồng, là tiếng bụng nàng kêu, nàng hơi đói.
Lâm Trạm nín cười, nói: “Vợ, nàng muốn ăn gì?”
Thật ra Thanh Liễu muốn nhịn để lát sau ăn cơm trưa với mọi người, nhưng không biết có phải do vừa rồi nàng ói quá sạch sẽ, ói hết cả mọi thứ trong dạ dày ra không mà bỗng nhiên cảm thấy bụng đói ghê gớm, một lát cũng không nhịn được.
Nàng nuốt nước bọt, nói: “Bánh ngọt dương mai mang từ nhà đi còn không? Chàng giúp ta lấy mấy cái được không?”
Lâm Trạm sợ vợ bị đói, lập tức chạy đi.