Tướng Công Của Ta Đáng Yêu Nhất

Chương 10: Chương 10: Đại ca về




Nguyên phủ cho dù không thích mối hôn sự này nhưng lại không thể thay đổi được gì. Nguyên tiểu thư Nguyên Lam Anh vẫn phải lấy tam thiếu Hầu phủ Hàng Tư Nghiên nên trên dưới Nguyên phủ quyết định phải làm cho Lam Anh nở mày, nở mặt.

Nguyên gia nhị lão cảm thấy con gái mình thật uất ức mà. Nhưng chuyện này lại không thể xoay chuyển được, chưa kể thế lực Hầu phủ mà còn có cả Hoàng Đế, Thái Hậu ở trên nữa. Nguyên phủ muốn từ hôn? Nằm mơ đi. Như vậy, cả hai vị quyết định phải làm cho Anh nhi mở mặt khi về nhà chồng. Đồ cưới của nàng được hai người chuẩn bị từ nhỏ, chỗ đó không phải ít. Hai người để hết những thứ quý giá Hầu phủ làm sính lễ để cho Anh nhi áp đáy hòm cùng với một số châu báu, nông trang của nguyên gia xuất ra nữa. Tổng vào cũng không phải lượng nhỏ đâu, đảm bảo nàng có mặt mũi khi về làm dâu Hầu phủ.

Nguyên Lam Ngọc tâm tình còn tệ hơn cha nương của hắn. Haizzz, chuyện của tiểu muội hắn không có quyền quyết định nên hắn chỉ có thể dốc sức chăm sóc, lo lắng cho tiểu muội trước khi xuất giá. Còn quà cưới hắn tặng muội muội ư? Hắn còn chưa nghĩ gia đâu. Thôi để sau tính vậy, còn máy tháng nữa cơ mà.

Cả phủ đều lo cho hôn sự của Nguyên Lam Anh nhưng nàng lại là người duy nhất trong phủ được nhàn nhã. Tại sao? Vì nàng sắp làm tân nương nha! Nhìn thấy cha nương vất vả, làm nữ nhi nàng rất xót cho hai người, nhưng khi nàng mở lời muốn giúp lại nhân được câu:

“Anh nhi a, con sắp làm tân nương tử nên không cần lo, mọi chuyện đã có cha, nương với ca ca con lo rồi“. Sắp làm tân nương cũng phai vài tháng nữa nha. Nàng chán đến phát rầu thôi.

Sáng nay, Nguyên phủ vui như mở hội. Với lý do đại thiếu gia Nguyên Lam Thiên về kinh nhận chức. Hoàng Đế thấy công trạng và tài năng của Nguyên Lam Thiên đã phong chức: Nguyên Vũ Tướng Quân - tham gia thống lĩnh và huấn luyện quân đội trong kinh đô nhằm vào việc bảo vệ kinh thanh - cơ quan đầu não của cả nước. Chức quan này thuộc võ quan hàng tứ phẩm. Hắn chính là võ quan trẻ nhất triều đình làm chức tứ phẩm nga.

Nguyên Lam Thiên sau khi bái kiến Hoàng Đế và được phong chức hắn vội cưỡi ngựa về phủ ngay. Hắn thât nhớ mong cha nương và đệ muội nha. Nghe nói tiểu muội sắp xuất giá nên hắn đã chuẩn bị rất nhiều sản vật, thổ sản quý hiếm từ biên ải về cho nàng. Hi vọng nàng sẽ thích quà hắn chuẩn bị, cũng như nhân tâm ý của ca ca là hắn đây.

Nguyên Lam thiên về đến cổng phủ đã thấy những gương mặt tưởng nhớ đã lâu lắm rồi. Hắn vội xuống ngựa, chạy lại quỳ xuống thỉnh an cha, nương:

“Cha, nương! Hài nhi bất hiếu... “ Lam thiên chưa nói hết câu thì nhị lão nguyên gia vội đỡ hắn dậy. Nguyên phu nhân từ ái nói:

“Thiên nhi, con về là tốt rồi, đứng lên đi con.” Nguyên lão gia cũng phụ họa:

“Tốt! Tốt! Về là tốt rồi.”

Sau khi bái kiến cha mẹ xong Nguyên Lam Thiên quay về phía đệ muội. Hắn đi đã lăm năm, đệ muội đã lớn không còn nhỏ nhắn, đáng yêu chạy theo gọi đại ca như ngày nào nữa. Ngọc nhi ra dáng thư sinh, ôn văn nhã nhặn, còn Anh nhi đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, thướt tha. Thoáng chốc hắn cảm thấy hắn đã già rồi mà.

Nguyên Ngọc và Nguyên Lam Anh nhìn thấy đại ca, trong lòng vui sướng không thôi, Nguyên Lam Ngọc còn đỡ, dù gì hắn cũng là một thư sinh, vân nhân nho nhã. Còn Nguyên Lam Anh nàng nhìn thấy ánh mắt cưng chiều, sủng nịnh của đại ca thì chạy nhào vào lòng đại ca gọi:

“Đại ca, huynh đã về, muội với cả nhà nhớ huynh lắm!”

Nhìn khung cảnh gặp mặt của mấy người Nguyên gia, mọi người đều xúc động không thôi. Đúng là khó chia ly nhất chính là tình thân. Nguyên lão gia hôm nay thật vui mà, nhi tử lớn đã về, ông và thê tử không cần lo lắng nó nguy hiểm trùng trùng trên chiến trường nữa. Thấy cảnh như vậy ông cũng xúc động, nhưng thấy nhiều người nhìn như vậy, có cả thuộc hạ của Thiên nhi thì không hay cho lắm nên ông quay sang nói với mấy người kia:

“Đươc rồi! Mau vào trong phủ đi!”

Mấy người lúc này mới nhớ ra đây còn ở ngoài cổng, xấu hổ quá! Nhưng mà không sao đó là tình thân lâu ngày không gặp mà, ai dám nói gì sao? Đoàn người Nguyên gia cùng với đám thuộc hạ của Nguyên Lam Thiên trước sau kéo vào phủ.

Nguyên Lam thiên vui vẻ đi cùng người thân, một tay cầm tay muội muội, một tay đỡ mẫu thân. trong nhiều năm nay, chưa khi nào hắn thấy vui vẻ như lúc này. Vào đến phòng khách người trong nhà cùng nhau nói chuyện phiếm, còn thuộc hạ của Lam thiên thì đã được an bài tốt rồi.

Trong lúc nói chuyện, Nguyên Lam Thiên thật trịnh trong quay sang nói với Nguyên Lam Ngoc:

“Cảm ơn nhị đệ đã thay ta gánh vác trách nghiêm của Nguyên gia và phụng dưỡng cha nương, chăn lo tiểu muội.”

Nguyên Lam Ngọc thấy bản thân mình không có làm gì, là nhi tử Nguyên gia thì đó là việc hắn phải làm:

“Đại ca, huynh nói gì vậy a? Chúng ta là người một nhà, đệ làm như vậy là lẽ đương nhiên.”

“Nhị đệ nhà ta trưởng thành rồi nha”

“Đại ca không nhớ muội sao?”

“Nhớ nhớ chứ, Anh nhi bảo bối nhà ta ngoan nha, ha ha”

Tiếng nói cười vui vẻ vang vọng phòng khách Nguyên gia. Đó là không khí vui vẻ, hạnh phúc khi những người thân trong gia đình được gặp lại nhau, sau nhiều năm xa cách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.