Sau khi bái đường xong, Nguyên Lam Anh được đưa vào tân phòng theo chỉ dẫn của hỉ bà. Nha hoàn đỡ nàng ngồi vào tân giường, rồi tất cả kéo ra ngoài hết. Nguyên Lam Anh ngồi ở trên giường, nàng nghe thấy trong phòng không một tiếng động đoán là mọi người đã ra ngoài hết rồi đi. Nàng cũng không chờ mong phu quân ngốc chưa thấy mặt kia có thể mở khăn che đầu ra cho nàng, nên nàng nhé nhàng lật khăn che đầu ra.
Đập vào mắt nàng là một dáng người thon dài, có vẻ gầy mặc hỉ phục của tân lang đang ngồi ở bàn trà nhìn chằm chằm nàng. A, đây chắc là phu quân ngốc trong truyền thuyết nhỉ? Đúng rồi, hôm nay chỉ có hắn mới mặc hỉ phục thôi a. Ừ ngốc nhưng đẹp trai cũng được. Chậc chậc, nhìn làn da kìa, trắng hồng rạng rỡ, ở hiện đại con gái tốn cả đống tiền cũng khó có được a.
Nàng thấy chàng ngồi ngơ ra nhìn mình thì trong đầu đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ to gan:“ Mình nhặt được một đại mỹ nam a, phải đào tạo thành một tiểu bạch kiểm mới được.” He he hình như nàng rất háo sắc a?
Bốn mắt nhìn nhau một lúc thì Nguyên Lam Anh cảm thấy khát nước nên nàng đi lại gần chỗ chàng, lấy một chiếc ghế ngồi bên canh rót trà uống, nàng không quên rót cho tân phu quân lần đầu gặp mặt này một chén. Nhưng chàng lại không uống, chỉ nhìn chằm chằm nàng, nàng thật đau đầu mà, nhìn nàng như vậy dù da mặt nàng có dày như tường thành thì nàng cũng ngượng ngùng a. Không khí cực kì trầm mặc và xấu hổ, Nguyên Lam Anh muốn phá vỡ không khí này liền quay sang với Hàng Tư Nghiên nói:
“Chào chàng, chàng là Hàng Tư Nghiên phải không? Thiếp là Nguyên Lam Anh từ nay sẽ là thê tử của chàng, chàng cứ gọi thiếp Anh nhi là được a.”
Nguyên Lam Anh giới thiệu, haizz cổ đại thật là, đến lúc cưới nhau mới được thấy mặt nhau, mọi việc đều theo phụ mẫu thật không tốt nha. Nàng chỉ đơn giản giới thiệu và nàng cũng không nghĩ sẽ có câu trả lời, nghe nói phu quân ngốc nghếch và không nói được a.
“Anh... nhi.” A, Nguyên Lam Anh trố mất ra nhìn, chàng nói được à, không phải bị câm sao?
“Tốt lắm, chàng cứ gọi thiếp là Anh nhi đi, thiếp gọi chàng là Tư Nghiên nhé!” Lam Anh đáp lại lời nói của hắn, đúng là không thể tin được câu “nghe người ta nói” mà.
Lần này thì không có câu trả lời, không phải là chỉ biết nói hai chữ “Anh nhi” tên của nàng đó chứ? Thôi kệ đi, giờ phải làm nốt thủ tục thành hôn, uống rượu giao bôi nhỉ. Nàng rót hai chén rượu để vào tay chàng rồi chỉnh cho tay hai người đúng tư thế uống rượu giao bôi. Nàng kề chén vào miệng rồi uống cạn chén, bên cạnh cũng vang lên tiếng “ực”, hai người đã làm xong rồi đi.
Hàng Tư Nghiên thấy rất là lạ, hôm qua chàng đi ngủ rồi lão gia gia lâu lắm rồi mới đến tìm bảo chàng sắp có thê tử. Thê tử là gì chàng không có biết a? Nhưng lão gia gia ấy bảo chàng nghe lời nàng là tốt rồi. Chàng đã đồng ý với người, lão gia gia nói không bao giờ sai, chàng rất nghe lời lão. Từ nhỏ tới giờ chỉ có lão gia gia ấy làm bạn, nói chuyện với chàng, nhưng chàng chỉ thỉnh thoảng gặp lão gia gia lúc đang ngủ. Lần nào gặp cũng chỉ có lão gia gia nói hắn chỉ ngồi nghe thôi. Lần này người còn nói sẽ không đến tìm chàng nữa vì chàng sau này sẽ rất tốt, rất vui vẻ a.
Hôm nay, mới sáng sớm đã có người gọi Hàng Tư Nghiên dậy và đổi y phục sặc sỡ cho chàng. Lão gia gia bảo chàng hôm nay sẽ gặp nàng nên hắn rất nghe lời và làm theo mấy cái hành động kì quái a. Nào là cầm dải màu đỏ, rồi dắt người chùm đầu, rồi cúi lạy mấy cái cuối cùng thì về phòng a.
Khi nàng bỏ khăn chùm đầu ra, oa! nàng còn xinh đẹp hơn thần tiên tỷ tỷ nhà bằng hữu lão gia gia, da nàng trắng hồng, đôi mắt sáng như vì sao trên trời, nàng cũng nhì lại hắn. Nàng cười rộ lên thật dễ nhìn, thật xinh đẹp a. Nàng ngắm một lúc rồi ra nói cái gì mà chàng không hiểu lắm, nhưng chàng biết nàng là thê tử mà lão gia gia bảo, nàng là “Anh nhi“.
Trước đây chàng không biết mở miệng sao ra sao, người khác nói chàng có thể nghe được, mà lại không thể nói được. Nhưng khi nghe giọng êm ái của nàng, chàng liền bắt trước nàng nói lại. Thấy mình mở miệng nàng cười thật xinh đẹp a. Sau đó, nàng rót gì đó đưa cho chàng và làm động tác kì quái gì đó, thấy nàng uống, chàng cũng làm theo, ừ cái này cay nồng, khó uống mà cha với ca ca hay uống a.
Nguyên Lam Anh thấy thủ tục lý thuyết cơ bản đã xong, còn thực hành thì thôi đi. Về cơ bản nàng giờ vẫn còn nhỏ, mới 17 thôi, còn chàng ngốc kia tuy 20 tuổi nhưng nhìn thế kia chắc không hiểu đâu. Như vậy, nên nàng quyết định đi ngủ, nàng thay y phục rườm rà ra, mặc bộ quần áo ngủ rồi lên giường nằm. Chết quên, còn hầu hạ phu quân nữa, nàng lại xuống giường đi ra chỗ tướng công ngốc giúp hắn thay y phục a.
“Tư Nghiên, chàng đứng dậy để thiếp giúp chàng thay y phục“. May mắn là hắn phối hợp nên thay rất nhanh. Sau đó nàng lấy khăn giúp hắn lau tay với lau mặt.
Xong xuôi, nàng thở phào, may mắn là chàng phối hợp a:
“Xong rồi, chúng ta đi nghỉ thôi.” Nghe cứ như mờ ám kiểu gì ấy, nàng xấu hổ vội đi lên giường nằm và không quên chừa lại một nửa giường cho tân tướng công, nàng đây là rất biết điều đi.
Hàng Tư Nghiên thấy nàng lên giường nằm liền đi theo nằm xuống cạnh nàng, thấy chàng như vậy, nàng ngọt ngào nói “Chàng ngủ ngon“. A, Anh nhi thật thơm a, ngửi thật dễ chịu, thế là chàng quay sang ôm luôn nàng nhắm mắt tiến vào mộng đẹp.
Nguyên Lam Anh ngạc nhiên a, ban đầu tưởng chàng định động phòng nàng hết hồn a. May quá, chàng không làm gì, giờ nghe tiếng hít thở đều đều nàng biết chang ngủ rồi. Haizz, nàng còn chưa chuẩn bị kĩ đâu, nghe nói lần đầu đau kinh khủng a. Thôi kệ đi a, nàng mệt mỏi dựa vào lòng chàng ngủ ngon lành.
Trong phòng nến long phụng vẫn đang cháy dần dần, làm nổi bật hai người đang ôm nhau ngủ trên giường. Còn ở ngoài cửa phòng có hai bóng người vang lên những tiếng thì thầm:
“Lão gia, như vậy được không a?”
“Có hi vọng, nàng yên tâm đi”
Sau đó hai bóng người từ từ ly khai.