Tướng Công Của Ta Đáng Yêu Nhất

Chương 7: Chương 7: Đưa ra quyết định




Người của Nguyên phủ đi nghe ngóng rất nhanh đã trở lại. Hiện giờ hắn đang bẩm báo với mấy vị chủ tử ở trong phòng.

“Thưa lão gia, phu nhân, thiếu gia, tiểu thư nô tài đã nghe ngóng được một số tin tức ạ.” Người sai vặt đo nghe ngóng tin cung kính bẩm báo.

“Người nói mau đi.” Nguyên lão gia sốt ruột ra lệnh.

“Dạ! Hầu phủ tam thiếu gia từ nhỏ đến lớn đã không bình thường. Năm 10 tuổi mới nói mấy chữ, rồi từ đó không có nói chuyện. Thái y trong cung không tra ra nguyên nhân, ai cũng nói hắn bị câm bẩm sinh. Hắn không thân cận người ngoài, nhay cả nh hoàn, bà tử bên cạnh cũng không có. Mọi việc sinh hoạt của hắn đều do hai vị Hầu gia và hai ca ca của hắn.”

Nghe đến đây cả mấy người đều ngạc nhiên, hầu gia và phu nhân cao quý thế nào a? Một người có chức ngang ngửa Vương gia, một người là công chúa cành vàng lá ngọc mà lại đích thân lo cho con ngốc của mình. Hàng Tư Nghiên thật được sủng ái a.

Nguyên Lam Anh lại thấy sao bệnh tên này giống bệnh tự kỷ ở hiện đại thế nhỉ? Nhưng mà sao Hoàng Đế lại rứ hôn cho nàng chứ?

“Tại sao Hoàng Thượng lại tứ hôn cho hắn và ta?” Nguyên Lam Anh hỏi thẳng vào vấn đề. Đây cũng là câu hỏi của mấy người kia nga.

“Sở dĩ như vậy vì Hầu phu nhân đi dâng hương ở Quốc Hưng Tự, vị cao tăng đã xem cho tam thiếu Hầu phủ là có phúc khí khi lấy tiểu thư nhà ta, ông ấy chỉ định phải là tiểu thư Nguyên Anh. Như vậy, hai vị Hầu phủ mới đi xin Hoàng thượng và Thái hậu tứ hôn. Nghe đó là phúc khí của Hàng Tư Nghiên mà đực cao tăng Hưng Quốc Tự chỉ định nên đã hạ chỉ ban hôn ngay ạ.” Cái gì? Bọn họ định lấy Anh nhi về xung hỉ chắc?

“Không được, ta phải đi Hầu phủ nói chuyện từ hôn.” Nguyên lão gia không chịu được rồi. Bảo bối yêu quý của ông, dù ông có bị cách chức, thân bại danh liệt cũng phải bảo vệ nàng cho bằng được.

“Cha, khoan đã. Chúng ta chưa bàn chuyện xong mà.” Nguyên Lam Anh cản cha lại. Nàng lại quay sang hỏi người nghe ngóng:

“Ngươi có biết vị cao tăng kia là ai không?”

“Thưa tiểu thư, vị cao tăng kia tính tình cổ quái, thích thì xem cho người, không thích thì chết cũng không nghe. Mà những người được xem thì quả là rất chuẩn xác. Muốn được ông xem cho phải là có duyên, không thể cưỡng cầu.” Nguyên Lam Anh xâu chuỗi tin tức lại nàng thấy kì lạ. Sao vị cao tăng kia phải chỉ hôn cho Nguyên Anh mà không phải Nguyên Lam Anh? Chuyện rất lạ nha.

“Cha trong luật pháp Hoàng Bắc Quốc kháng chỉ trị như thế nào ạ?“. Dù biết là chết vì trong phim cổ trang hay như vậy. Nhưng nàng vẫn muốn biết luật ở đây nga.

Mấy người kia không hiểu sao nàng lại hỏi như vậy, nhưng chỉ cần Anh nhi muốn biết họ đều nói cho nàng nghe. Nguyên lão gia định nói thì Nguyên Lam Ngọc đã trả lời hộ:

“Điều 277 Hoàng Bắc Quốc luật ghi: kháng chỉ của Hoàng thượng sẽ bị Hình bộ xử vào tội chém, tùy theo mức độ có thể tù suốt đời hay lăng trì. Trường hợp kháng chỉ mang tính nghiêm trọng do đích thân Hoàng thượng xử có thể chu di tam tộc.” Ặc ặc, đúng là quân chủ chuyên chế mà, coi mạng người như cỏ rác.

Nguyên Lam Anh thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề, nàng cần phải có thời gian suy nghĩ xem thế nào mới vẹn toàn. Nàng cần yên tĩnh, nên quay sang nói với ba người kia:

“Cha, nương, ca ca con muốn suy nghĩ một chút, con về phòng trước đây ạ“. Nói rồi nàng đi thẳng vào phòng. Ngay cả ăn trưa cũng là ăn ở trong phòng.

Bữa tối hôm nay, mấy người Nguyên gia ăn đặc biệt buồn chán. Đợi ăn xong Nguyên Lam Anh nhẹ giọng nói:

“Cha, nương, ca ca con quyết định lấy Hàng Tư Nghiên. Con hi vọng cả nhà ủng hộ con“.

Nàng đã quyết tâm rồi. Nguyên gia rất tốt với nàng, cha nương, nhị ca bọn họ rất biết đau nàng,cưng chiều nàng,chỉ cần nàng vui họ sẽ làm rất nhiều việc. Và ngay cả đại ca chưa rõ mặt kia nữa, dù ở nơi xa hắn vẫn hay viết thư quan tâm nàng, mua nhiều đồ ở biên ải gửi về cho nàng. Ở đây nàng nhận được tình cảm yêu thương của gia đình mà kiếp trước dì nằm mơ nàng cung muốn. Như vậy nàng đã hạnh phúc mãn nguyện lắm rồi. Nàng không thể chỉ vì mình mà hủy hoại đi công danh của họ được, nàng không thể trơ mắt nhìn thân nhân của mình chịu khổ thậm chí vì nàng mà chết được.

Nàng sẽ theo thánh chỉ lấy Hàng Tư Nghiên. Hắn không nói chuyện ư? May quá, đỡ ồn ào. Hắn bị ngốc ư? Không sao, nàng có cách cải tạo nga. Theo như nàng phán đoán hắn bị tự kỉ đi, lúc còn trong cô nhi viện ở hiện đại, nàng đã giúp mấy cô chăm bọn trẻ bị tự kỉ và nàng đã tìm hiểu rất nhiều về bệnh này để chăm bọn chúng tốt hơn. Như thế coi như, nàng cũng tính là có kinh nghiệm đi. Nàng không tin một tri thức của thế kỉ XXI là nàng đây mà không “cải tạo” được một tên ngốc a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.