Hoàng cung Hoàng Bắc Quốc, tại Đức Nhân Cung, Thái hậu đang nằm trên phượng sàng nghe thái giám bẩm báo Hầu phủ truyền tin đến, nghe Hàng Tư Nghiên đã có thể nói được bà không kìm chế được kích động bật người dậy. Làm cho mấy cung nữ thái giám sợ tim đập chân run, Thái hậu có chuyện gì thì đầu của chúng nô tài bọn họ không còn trên cổ đâu.
Nghiên nhi! Nghiên nhi cuối cùng cũng nói được. Tiên hoàng, ngài thấy chưa? Ngoại tôn ngài yêu quý nhất sẽ ngày một tốt lên. Thần thiếp tin rằng nó sẽ một đời an yên như ngài đã mong muốn! Tiên hoàng linh thiêng phù hộ cho Hoàng Bắc Quốc, phù hộ cho con cháu hoàng thất chúng ta!
Thái hậu thầm nói với tiên đế ở trong lòng, trong tâm không khỏi sinh ra cảnh giác nhớ thương, bi ai.
- Thay y phục, bổn cung muốn đi tạ ơn Bồ Tát phù hộ. - Thái hậu truyền lệnh cho cung nữ bên cạnh.
Ở một nơi khác trong hoàng cung, hoàng đế nghe được tin cũng không khỏi vui mừng. Thân phận đế vương cao quý, hậu cung hàng đàn mỹ nhân, hoàng tử công chúa nhiều không nhớ hết nhưng chất tử này ông khá ấn tượng, cũng rất yêu thương nó. Đơn giản, nó là nhi tử mà muội muội ông thương yêu nhất, là người Hàng gia sẵn sàng che chở.
Giành được giang sơn này, một phần cũng nhờ công của Hàng gia. Mặc dù công cao được phong Hàng Hầu Bắc Quốc, nhưng ông vẫn coi Hàng gia là cái gai trong mắt. May mắn muội muội và muội phu kia biết điều, rút khỏi triều chính. Hàng gia có hai nhi tử thì xuất chúng hơn người đều bỏ công bỏ sức vì nước. Chỉ có mỗi Hàng Tư Nghiên không được như người thường. Đó như là một vết xước trên tấm lưu ly cao quý, nhưng không ai lại muốn xóa đi nó mà còn bảo vệ che chở nó.
Hoàng đế vung tay ban thưởng lớn cho Hầu phủ để chúc mừng. Đương nhiên chỗ vàng bạc châu báu ấy đều về Tam Tư Viện, vào túi của Nguyên Lam Anh.
Làm tổ ở Tam Tư Viện, Nguyên Lam Anh không biết mấy người trong cung kia có nhiều suy nghĩ như vậy. Lười nhác tựa ghế dạy Hàng Tư Nghiên đọc sách viết chữ.
Nghe tướng công đọc sách.. mà mắt nàng không mở ra được. Giọng chàng trầm thấp, nhẹ nhàng với phong cách đọc ngắt nhịp kiểu thích thì ngắt, nên những câu chuyện trong Du Hí Kỳ Truyện không khác gì liều thuốc ngủ.
Không cưỡng ép bản thân, Nguyên Lam Anh chìm vào giấc ngủ trong giọng đọc ấm áp của chàng. Nhìn thấy Anh nhi ngủ, Hàng Tư Nghiên ngừng đọc sách, thấy tư thế ngủ trên ghế của nàng không thoải mái, chàng cố điều chỉnh nhưng sao cũng không được. Đang loay hoay không biết làm sao để Anh nhi ngủ thoải mái hơn, thì Thiên Cơ vào.
- Thiếu gia mang chủ nhân lên giường là được! - Liếc chủ nhân đang ngủ trong lòng tên ngốc kia nàng cười trộm.
Nàng không tin chủ nhân nhà mình ngủ không biết gì khi bị lật lên lật xuống như vậy. Chủ nhân lại nổi hứng thích trêu đùa rồi. Thôi việc của Sơn Trang không quan trọng lắm để báo sau cũng được. Nàng chào Hàng Tư Nghiên một câu rồi quay lưng ra ngoài.
Hàng Tư Nghiên không để ý đến Thiên Cơ ra ngoài hay không, chàng nhẹ ôm nàng mang lên giường. Mặc dù tư thế kia, không được đẹp cho lắm.
Bị chàng ôm đến sắp nghẹt thở, nàng trong lòng thảm quyết tâm: Nhất định phải dạy lại tướng công ngốc nhà mình ôm công chúa mới được! . Khi được chàng ôm đặt trên giường nàng quàng tay qua cổ chàng khẽ nói:
- Chàng ngủ cùng ta!
- Ừ, Anh nhi ngoan! - Hàng Tư Nghiên nhẹ vỗ vỗ để bông nàng ngủ.
Nguyên Lam Anh nằm lên giường thì ngủ không biết trời trăng mây đất là gì nữa, mấy ngày nay nàng giải quyết việc của Thất Tinh Sơn Trang hơi nhiều nên rất thèm ngủ. Hôm nay, đúng cơ hội tốt nàng được ngủ bù, nên tận dụng.
Hàng Tư Nghiên ôm thê tử ở trong ngực thấy trong lòng thật lạ. Thật vui vẻ như có dòng nước ấm chảy trong người vậy, làm cho chàng chỉ muốn ôm nàng thật chặt. Nhưng chàng không dám, sợ nàng bị ôm đến tỉnh.
Đôi mắt trong sáng, không nhiễm chút bụi trần nào của chàng đang ngây người ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú, nhỏ nhắn trong ngực, chàng chỉ muốn thốt lên:
Anh nhi thật đẹp!
Nhẹ vén mấy sợi tóc mai ra phía sau tai nàng, chàng vuốt ve má trắng hồng, mịn màng. Thật mịn, thật ấm áp! Không dám vuốt ve lâu, chàng chăm chú nhìn hàng lông mi cong dài đang nằm bất động:
Một, hai, ba, bốn.. - Chàng quyết định đếm xem Anh nhi có bao nhiêu sợi lông mi, cuối cùng không biết nàng có bao nhiêu sợi nhưng chàng đã ngủ say mất rồi.
Từ trong mộng tỉnh lại, Nguyên Lam Anh thấy mình đang nằm gọn trong vòng tay ấm áp, một chân của nàng còn gác hẳn qua bên kia người chàng. Cười hì hì khinh bỉ về tư thế ngủ của mình, nàng nhẹ rút chân lại. Đúng lúc ấy, Hàng Tư Nghiên cũng từ từ mở mắt.
- Chàng cũng dậy rồi à! Đứng dậy ta giúp chàng thay y phục nào!
- Ừm, Anh nhi. - Giọng mũi khàn khàn lại chớp chớp đôi mắt mông lung ngái ngủ như còn mèo nhỏ muốn làm nũng nhìn nàng khiến tim nàng run lên.
- Đáng yêu quá! - Không kiềm chế được cảm xúc, nàng ôm chặt lấy chàng, tay xoa xoa như đang sờ lông con chó nhỏ.
Mải coi tướng công như con chó nhỏ mà sờ, nàng lại không để ý sự biến hóa trên người chàng.
- Anh nhi, nóng quá, khó chịu! - Hàng Tư Nghiên khó khăn, thở dốc kêu lên.
- Hả? Chàng sao vậy? - Ngừng lại động tác, nàng giờ mới thấy tướng công như bị bệnh. Mày kiếm nhăn lại, trên trán có mấy giọt mồ hôi.
- Đau!
Rên lên một tiếng, chàng kéo tay nàng đến chỗ mà bị đau kia. Bằng xúc cảm, Nguyên Lam Anh biết kia là cái gì. Nàng đờ người, không dám nhúc nhích, ngay cả tay cũng giữ nguyên không dám manh động, khuôn mặt không tự chủ được nóng lên. Sớm chiều ở bên cạnh chàng mấy tháng, hình như nàng đã quên mất rằng chàng cũng là nam nhân trưởng thành bình thường. Mà như thế tất nhiên sẽ có vấn đề kia.
Nghe nói nam nhân rất dễ xúc động khi mới ngủ dậy. Nghe nói nhịn vấn đề đó sẽ hỏng. Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều cái nghe nói . Ai bảo kiếp trước nàng không chút kinh nghiệm gì trong chuyện này chứ!
- Anh nhi! Hức.. khó chịu - Hàng Tư Nghiên thấy tay của nàng đặt nơi đó rất thoải mái, nhưng được một lát lại thấy còn khó chịu hơn.
Nhìn khuôn mặt không rõ là vui hay thống khổ của chàng, khóe mắt kia còn như muốn trào lệ nàng xót xa vô cùng. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại lấy tay....
Ừm! Thật rắn chắc, nóng quá. Hình như nó còn giật giật!
Trong đầu miêu tả từng cảm nhận biến hóa ở trong tay, đến khi nàng nhận ra mình đang làm gì thì đã muộn. Nhìn nét mặt thoải mái kia, nàng lại không nỡ ngừng lại.
Bàn tay nhỏ nhắn ở trong chăn chuyển động lúc nhẹ lúc nặng với lực đạo khác nhau khiến cho Hàng Tư Nghiên thở dốc, rên rỉ không ngừng. Anh nhi! Annnh..! Nghe âm thanh trầm thấp gợi cảm gọi tên mình đầy ái muội, nàng thấy thật sự xấu hổ, chỉ mong kiếm chỗ nào mà chui xuống. Bất quá...nàng lại thích, trong lòng không khỏi xao động lan man. Ừm, chính là động tình!
Khuôn mặt Nguyên Lam Anh bây giờ không còn nóng hồng nữa, mà chuyển sang màu đỏ sậm. Hai đời làm người, đây là lần đầu tiên nàng làm cái kia .
Lần đầu tiên của Hàng Tư Nghiên đã rơi vào tay nàng một cách bình thường không thể bình thường hơn, đến khi xong xuôi hết nàng mới thở phào nhẹ nhõm:
Đúng là không thể đùa với lửa, có khi lại thành than mất!