Nguyên Lam Anh mới đến Hầu phủ được mấy bữa mà nàng đã mang làn gió mới đến cho cả phủ. Đặc biệt là Tam Tư Viện của Hàng Tư Nghiên. Nàng mau chóng trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của mọi người trong phủ.
Nhị lão Hầu gia:“Anh nhi đúng là phúc khí của nhà ta mà, nàng vừa đến đã làm Nghiên nhi nói chuyện được. Nghiên nhi có hi vọng rồi.”
Lâm Vũ Vũ:“Tam đệ muội nghĩ ra mấy món thật ngon a, ngự trù ở trong cung cũng chưa chắc làm ngon như vậy.”
Hàng Tư Thư:“Ta thấy tam đệ muội cũng là người tốt. Hi vọng nàng sẽ đối tốt với tam đệ.”
Hạ nhân Tam Tư Viện:“Tam thiếu phu nhân thật tốt a, nàng ấy dậy đầu bếp nấu đồ ăn ngon và còn ban mỹ vị cho chúng ta nữa.”
Hạ nhân Hầu phủ:“Nghe nói tam thiếu phu nhân tốt a, ta cũng muốn hầu hạ Tam Tư Viện, ở đó có đồ ăn ngon a.”
Nguyên Lam Anh thật sự không biết chút nào về chuyện mình mới thành “nhân vật nổi tiếng”, nàng còn bận nghĩ ra món mới để vỗ béo “tiểu thụ nhà nàng” đây này, chàng gầy quá đi mất.
Mấy ngày trôi qua rất mau. Hôm nay, là ngày Nguyên Lam Anh về nhà mẹ đẻ lại mặt. Với một gia đình bình thường thì lễ lại mặt rất đơn giản a, nhà nghè thì ít lương thực và thịt, nhà giàu thì thêm ít lễ vật, còn nếu là quan lại bình thường thì thêm ít vàng bạc làm lễ vật. Nhưng Hầu phủ thì lại khác nha.
Lễ lại mặt của Nguyên Lam Anh được Hầu phu nhân và nhị tẩu Lâm Vũ Vũ đích thân lo liệu. Họ dù mới tiếp xúc với nàng không lâu nhưng ai cũng yêu quý nàng nha. Đặc biệt là nàng còn làm cho Hàng tam thiếu thốt ra “lời vàng ngọc”, mặc dù chàng chỉ nói được hai từ “Anh nhi” cũng làm cho Hầu phủ vui vẻ không thôi. Cứ từ từ, ban đầu nói được hai chữ về sau sẽ nói được hết a, kẻ nào còn dám nói Hầu tam thiếu bị câm nữa. Ai nói? Giết không tha.
Phu thê son Nguyên Lam Anh và Hàng Tư Nghiên cáo biệt Hầu gia cùng Hầu phu nhân để về Nguyên gia lại mặt:
“Cha nương, chúng con xin phép a.” Thật ra thì có mỗi Nguyên Lam Anh nói, còn về phía vị Hàng tam thiếu kia? Chàng còn “chưa biết nói” đâu nha.
“Ừ! Các con đi đường cẩn thận, có gì thì cứ nói với Thất tiểu quản là được.” Hầu phu nhân từ ái dặn dò.
A, Thất tiểu quản? À đúng rồi, đó là vị quản lý công việc ở Tam Tư viện, nàng còn có việc thương lượng với ông ấy đó, thôi để sau đi. Nàng không dám nghĩ nhiều vội đáp:“ Vâng, con cảm ơn cha nương a.”
Phu thê Nguyên Lam Anh cùng nhau ra nơi xe ngựa đã đợi sẵn. Đến đây, nàng giật giật khóe miệng. Trời ạ! Chỉ là lại mặt thôi làm gì đến mức khoa trương vậy? Xe ngựa mang ký hiệu hoàng gia thì không nói rồi, dù gì phu quân ngốc nhà nàng cũng là hoàng thân quốc thích. Nhưng mà, nàng không muốn khác người đâu.
Có ai lại mặt mà mang nhiều lễ vật không khác gì ăn hỏi, thậm chí là hơn không?
Có ai lại mặt mà mang hộ vệ nhiều như đi đánh trận không?
....
Thôi kệ đi, Hầu phủ là phải khác nha. Người ta là danh gia vọng tộc, quyền lực dưới một người trên vạn người, lại là hoàng thân quốc thích nữa. Như vậy là bình thường nha.
Hai người ngồi trong xe ngựa xa hoa đi trước một hàng xe lễ vật đi thẳng về hướng Nguyên phủ.