Cả người Quan Ngọc Nhi như bị điện
giật, cảm giác run sợ cùng xấu hổ xuyên thấu toàn thân, nhìn trừng trừng sửng sốt vào Độc Cô Thanh Ưng.
Hắn…hắn…hắn…hắn cư nhiên ngậm ngón chân nàng?! (BS: Haizzzz, Nhi tỷ a, người ta quang minh chính đại hút chất độc mà)
Cả người nóng lên, nàng giãy dụa muốn rút chân về.
“Ngươi đang làm gì? Không…không cần!”
“Đừng nhúc nhích.”
“Buông ra nha!”
Bị đại chưởng nắm chắc, bàn chân nhỏ vẫn không ngừng xoay trở.
Độc Cô Thanh Ưng ngẩn lên, nghiêm trang trầm mặc nói “Nếu không hút hết độc chất ra ngoài, chân này của nàng sẽ bị phế!”
Nghe xong lời này, thân hình nàng lập tức trở nên cứng đờ, động cũng không dám.
“Nhưng mà…nhưng mà…” Nàng không biết làm sao, cắn môi ngập ngừng.
Không đợi nàng phúc đáp, Độc Cô Thanh Ưng lại lần nữa quả quyết cúi
xuống ngón chân cái của nàng, dùng sức hút cho ra hết chất độc.
“A!”
Quan Ngọc Nhi ngượng ngùng muốn bật khóc, chân nhỏ bị hắn nhìn thấy hết trơn đã thiệt thòi lắm rồi, hiện tại ngay cả đầu ngón chân cũng bị hắn
ngậm nữa, nàng xấu hổ đến chết mất thôi, lại càng không thể phản kháng.
Nằm bất động trên bụi cỏ, hai mắt nhắm nghiền, hàm răng ngọc cắn chặt
môi hồng, rất sợ chính mình không cẩn thận, có thể phát ra tiếng rên rỉ
thì rất là xấu hổ a!
Bị cái miệng nóng ướt ngậm đầu ngón chân mẫn cảm, nàng tự dưng có cảm
giác lâng lâng bay bổng, làm thân mình nàng phút chốc không kềm chế được mà hơi hơi phát run, hơn nữa còn càng lúc càng bốc hỏa lên.
Xấu hổ chết mất thôi!
Không biết phải đặt tay ở đâu, nàng vội nắm chặt lấy cỏ dại hai bên,
bối rối xen lẫn với kinh ngạc, cứ tưởng tượng đến cảnh hắn dùng miệng
ngậm ngón chân của nàng, cả người càng thêm xấu hổ, lại không thể cự
tuyệt.
Hắn cứ hút độc rồi phun ra, rồi lại cúi xuống tiếp tục hút, cứ như vậy
lặp đi lặp lại trong lúc đó tay vẫn giữ chặt cổ chân nàng.
Độc Cô Thanh Ưng một lòng chỉ muốn cứu tiểu nương tử, không rảnh bận
tâm đến những việc khác, đừng nói ngón chân. Cho dù là mông hắn cũng
nghĩa bất dung từ. (BS: dạ, chính xác là mông ạ,…khửa….khửa…..)
Cứ hút độc, rồi phun độc, lại hút, lại phun, liền như thế liên tục đã hơn mười lần.
May mắn phát hiện sớm, không để cho nọc độc khuếch tán, loại độc của
nhện này, độc tính tuy không làm mất mạng, nhưng cũng đủ làm phế chân
hoặc tay mà chẳng may bị nó cắn trúng.
Nghĩ vậy, hắn liền đổ mồ hôi lanh, càng vận dụng nội lực, đè huyệt đạo
trên đùi của nương tử, tay còn lại tập trung nội lực giữ cổ chân trong
khi hút máu độc ra cho bằng hết.
Sau nhiều phen cố gắng, toàn bộ độc chất đã được hút và phun ra hết, an tâm trong lòng, hắn mới ngước đầu nhìn lên nương tử, bất chợt không
khỏi ngẩn người ra.
Nương tử nằm trên bụi cỏ, nhắm chặt mắt. Vẻ mặt ửng hồng, mỹ miều dáng
ngọc làm lòng hắn nóng lên, dục hỏa dâng lên trong mắt, nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngùng của nàng.
“Đã xong chưa?” Thanh âm của nàng giống như muốn khóc.
“Vẫn chưa.” Hắn liền đáp.
Mới đầu, khi nghe tiếng kêu sợ hãi của tiểu thê tử, tâm hắn vô cùng bấn loạn, lúc hiểu được nàng bị nhện độc cắn, khẩn trương một lòng hắn
quyết giúp nàng hút ra toàn bộ máu độc, lúc đó hắn vẫn chỉ một lòng lo
lắng cho nàng.
Máu độc vừa hút ra hết, lại thấy được bộ dáng ngây thơ mê hoặc của
nàng, cả người hắn như bị hỏa đốt, luyến tiếc không muốn buông tay, còn
muốn tiếp tục ăn đậu hũ (BS: hì…hì….cái này gọi làm sàm sỡ a)
Hắn cúi xuống chân nàng, đầu lưỡi ướt át nóng bỏng nhẹ nhàng liếm từng ngón chân một.
“Ân” Mỹ nhân thở dốc, má thêm phần ửng đỏ.
Càng nhìn đáng điệu đê mê của nàng hắn càng không thể buông tay.
Hắn trân quý, tham lam, tiếp tục mút cả bàn chân nàng , không buông tha từ đầu ngón chân nho nhỏ nõn nà đến cả gót chân trắng hồng.
“Ngô”
Hắn vừa liếm những ngón chân xinh đẹp vừa vuốt ve làn da mềm nhẵn non mịn của nàng.
Quan Ngọc Nhi cả người xung động tay chân bủn rủn, phải cắn vào tay mình, mới có thể khắc chế tiếng rên rỉ trong cổ họng.
“Xong chưa?”
“Sắp xong rồi”
Ăn đậu hũ trộm một chút, hẳn là không sao.
Hắn rất thích rất thích mỹ nhân diễm lệ trước mặt nha. Cho nên mới
không thể kềm lòng. Nhìn kiều mị dung nhan đang thở gấp, cả người càng
thêm nhiệt huyết sôi trào.
Lần mò bàn tay, nhẹ nhàng vuốt ve làn da non nhẵn mềm mại như ngọc như
ngà, nàng thật đẹp, thật đẹp….làm cho hắn càng lúc càng muốn ăn đậu hũ
nhiều hơn nữa.
Quan Ngọc Nhi cơ hồ muốn khóc. Không biết vì sao đầu nóng hừng hực. Cả người như tê dại, hơi thở gấp gáp.
Mắt đẹp mơ màng hé mở, bất giác nhìn thấy chân mình
đang bị hắn hôn môi, vừa hôn vừa liếm nhẹ nhàng, hướng về phía bắp đùi
của nàng mà hôn tới.
Di?
Nàng đã hoàn hồn, kinh ngạc nhìn thấy ống quần của mình rõ ràng đã bị hắn kéo lên tới đùi, môi hắn hiện tại đang đặt trên đùi
nàng.
“Ngươi…ngươi…ngươi …. Cái tên đáng giận này….thừa cơ ăn đậu hũ ta….”
“Ta là trượng phu của nàng” Gương mặt tối sầm, nghiêm trang nhắc nhỏ nàng.
“Ta chưa cho phép, ngươi làm vậy là mạo phạm ta”
“Nga” Hắn ra bộ dạng ăn đậu hũ vẫn chưa no đang biểu tình, thực buồn bã.
Nàng vội vàng mang vào đôi hài thêu, nhưng nhớ lại vừa
rồi bị nhện độc cắn, động tác cứng đờ, lại do dự, mắt nheo lại, vừa vặn
nhìn thấy đôi hài da báo khi nãy đang nằm trên thắt lưng hắn.
“Đưa hài cho ta!” Nàng giơ tay, ra lệnh.
Độc Cô Thanh Ưng ngoan ngoãn dâng hài, đôi mắt vẫn chưa hết hi vọng nhìn kiều mị nương tử.
Quan Ngọc Nhi đỏ mặt, giơ tay đoạt lấy hài, dùng tốc độ nhanh nhất mang vào rồi đứng lên, tự dưng cảm thấy chân trái vô lực,
đứng không vững, chới với muốn ngã.
Đúng lúc đó, đại chưởng từ bên kia vội vươn tay ra ôm chầm lấy nàng.
“Buông ra” Nàng xấu hổ kháng nghị.
“Không được”
Nàng giơ tay, ra dáng bộ uy hiếp muốn đánh hắn. Đừng tưởng nàng là nữ nhân mềm yếu nhu nhược rồi khi dễ.
Hắn sợ nhất tiểu nương tử tức giận, nhưng vẫn cứng đầu, một mực nói “Tuy rằng đã hút độc ra hết, nhưng chân trái của nàng tạm
thời không còn sức lực. Ngay cả đi bộ cũng không đủ sức. Nếu cố sức đi,
thế nào cũng té dập mông, ta sẽ đau lòng.” (BS: nguyên văn của Mạc Nhan, ta không thêm bớt chỗ nào)
“Không cần ngươi lo, buông ra nha!” Nàng tức giận, đánh hắn túi bụi.
“Để nàng bị đau. Không bằng cứ để cho nàng đánh”
“Ngươi….ngươi….”
Một nam tử hán đại trượng phu lại cư nhiên nói chuyện
trắng trợn như thế, dám mở miệng nói chữ đau lòng. Làm nàng bất giác e
lệ, tay đang giơ cao tính đánh hắn bất giác dừng giữa không trung, đánh
không nổi nữa.
Không thể phủ nhận, hắn nói đúng, hiện tại chân trái nàng đã mềm nhũn, căn bản không thể tự đi.
Cuối cùng, nàng không cam lòng cũng phải tự nguyện bỏ tay xuống.
“Ta mặc kệ, ta không cho phép ngươi đụng vào ta, cũng không chuẩn cho ngươi ôm ta.”
“Này, làm sao ôm nàng mà có thể không đụng? Hơn nữa trong vòng bán kính trăm dặm quanh đây không thể mướn được xe ngựa.”
“Vậy ngươi nghĩ biện pháp biến ra a.”
“Ta cũng không phải thần tiên, này trước mặt không
thôn, sau không điếm, không bằng nàng chịu khó một chút, để ta bế….”
Kinh hoảng thấy đôi mắt đẹp thốt nhiên tuôn ra dòng lệ, hắn lập tức sửa
miệng. “Hảo…hảo…hảo! Ta biến! Ta biến! Nàng đừng khóc!”
Tiểu thê tử, mắt huyền đẫm lệ, không vũ khí lợi hại nào sánh bằng, làm cho hắn không thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
Ai…ai…., thật là thê thảm, cưới được một thê tử, không
cho ăn đậu hũ, không cho đụng chạm, không biết kiếp trước hắn gây nợ gì
a?
Thê tử hắn đúng là vô lý mà, nhưng nhìn lại thì càng nhìn lại thấy càng yêu.
Chỉ cần nàng cao hứng. Cho dù suy nghĩ đến nát óc để có thể chiều theo ý nàng, hắn cũng sẵn lòng.
Vấn đề là giờ hắn có thể nghĩ ra được biện pháp gì đây?
Quan Ngọc Nhi vẫn ngồi trên tảng đá, hai chân song
song, khuỷu tay đặt lên đầu gối, tay chống cằm, mắt tò mò nhìn Độc Cô
Thanh Ưng tiêu sái đi tới đi lui, đi qua đi lại.
Hắn vận nội lực, trong chớp mắt liền bẻ gẫy một thân
cây, mượn đỡ chủy thủ phòng thân của nàng lột bỏ vỏ cây và lá cây trên
các nhánh cây.
Nguyên thân cây và các nhánh cây thô ráp vào tay hắn chẳng mấy chốc đã biến thành những thanh mộc côn bóng loáng.
Không bao lâu trước mặt hắn có các thanh mộc côn đủ
loại: ngắn có, dài có, nhỏ có, lớn có, mỏng có, dày có…thật là làm nàng
mở rộng tầm mắt nha.
Hắn thuần thục đẽo cho hai đầu mộc côn lõm vào, ấn 2 mộc côn vào chỗ lõm, lấy các sợi vỏ cây cột cố định lại các khớp nối.
Nhìn mấy chục cái mộc côn không đồng nhất đang được nối lại với nhau, tầng tầng lớp lớp, đẽo chỗ này, nối chỗ kia, cuối cùng
cũng đại công cáo thành.
Độc Cô Thanh Ưng dụng tâm dụng sức nãy giờ rốt cuộc cũng “tu thành chánh quả”.
Quan Ngọc Nhi giương mắt nhìn thành quả trong nửa canh giờ của Độc Cô Thanh Ưng, chỉ từ các nhánh cây thô ráp giờ đã biến thành “Bối kiệu y”. (BS: nửa canh giờ = 1 tiếng, bối kiệu y này giống như cái kiệu, nhưng Nhi tỷ bất kể nằm hay ngồi trong này đều thoải mái hết á)
Hắn cởi bộ báo văn y trên người ra, rồi lót vào bên
trong Bối kiệu y, xong đeo Bối kiệu y lên rồi đưa lưng về nàng, ngồi xổm xuống.
“Nàng ngồi lên đi.”
Xem xét kiệu y, nàng cảm thấy thật sự bất ngờ, vẫn là
không thể tin được việc hắn trong một thời gian ngắn đến như vậy có thể
biến ra cái kiệu y, hơn nữa kiệu y còn có mái che nắng mưa trên đỉnh.
Thấy nàng chậm chạp, không có động tĩnh gì, nghĩ rằng
nàng sợ hãi, Độc Cô Thanh Ưng vỗ ngực cam đoan. “Đừng sợ, rất an toàn,
nàng ngồi lên một lát là biết liền.”
Nghe lời ôn nhu khuyên bảo, nàng cẩn thận ngồi lên kiệu, đợi nàng an tọa, hắn liền đứng lên.
“Như thế nào? Thoải mái không?”
“Cũng tạm được.” Nàng hừ nhẹ một câu.
“Vậy thì tốt quá, nếu không còn vấn đề gì, chúng ta xuất phát.”
“Đi đâu?” Vẻ mặt nàng thốt nhiên nghiêm trọng.
“Nàng muốn đi đâu, ta sẽ đưa nàng đi tới đó.”
“Ta muốn hồi gia hương”
“Hảo”
Không ngờ hắn lại sảng khoái đáp ứng, làm nàng thật sửng sốt a. “Thật sao?”
“Thì nương tử muốn về gia hương, thân là trượng phu của nàng ta tất phải đáp ứng, cũng là nên chính thức đi bái kiến nhạc phụ,
hơn nữa còn phải đi viếng linh bài của nhạc mẫu.” Hai người thành thân,
hắn là hiền tế tất nhiên phải bái kiến, đã vậy còn được điệu nàng ở trên lưng, thật là sảng khoái làm sao.
Nhạc phụ nhạc
mẫu? Hắn nói vậy sao, nàng vẫn không muốn đáp ứng mà, nàng vẫn thủy
chung không muốn thừa nhận hắn là trượng phu của mình đâu! Đồng thời,
nàng lại nhớ đến việc mẫu thân đã qua đời, càng thêm bi lụy, nhịn không
được, hốc mắt lại hoe đỏ, cúi đầu khóc nức nở không thôi.
“Nương tử? Sao nàng khóc?” Hắn kinh hoảng bỏ kiệu y xuống, vội vàng quan tâm nương tử.
“Ta nhớ đến mẫu thân”
Lòng chua xót, nước mắt ứa ra, từng giọt từng giọt tuôn dài trên má nhưng vẫn là không kịp rớt xuống y phục của nàng vì ngay
lập tức đều đã được đại chưởng vươn tay lau hết.
“Từ nay về sau, ta sẽ bảo hộ nàng, tuyệt không làm cho bất kể kẻ nào khi dễ nàng, ta thề.”
Nâng hàng mi cong vút nhìn vào mắt hắn, ánh nhìn vô
cùng kiên định, vẻ mặt thật sự nghiêm túc, làm cho nàng không khỏi động
tâm, nhìn hắn một hồi lâu, rốt cuộc nàng phải quay đầu tránh khỏi tầm
nhìn nóng rực kia, cúi đầu che dấu hai má nóng bừng. “Ta muốn ở một
mình.”
Độc Cô Thanh Ưng không nói thêm, chiếu theo lời nàng mà làm, điệu kiệu y có nương tử ngồi bên trong lên vai tiếp tục ra đi,
tuyệt không quay lại quấy rầy nàng lần nào.
Quan Ngọc Nhi đặt tay lên ngực, tự vấn bản thân, hồi
nãy vì sao mà lại hồi hộp quá chừng? Lúc đó tim đột nhiên đập thật nhanh nha.
Khi hắn nói sẽ bảo hộ nàng, tuyệt không để cho bất cứ
kẻ nào khi dễ nàng, nghe khí thế ấy, bất giác làm cho nàng cảm thấy thật ấm lòng.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật người này không xấu, cũng
rất dễ thương lượng, nàng chỉ là một tiểu cô nương tay yếu chân mềm, đi
một mình thật rất bất tiện, huống chi vừa bị đạo phỉ tập kích, tinh thần vẫn còn hoảng hốt, có hắn ở bên, cảm thấy an tâm hơn nhiều.
“Nương tử đã đói bụng chưa? Nếu đói thì nói cho ta biết, trượng phu sẽ bắt vịt hoang, nướng cho nàng ăn.”
Phía sau không có lời đáp, vẫn bảo trì trầm mặc, Độc Cô Thanh Ưng có chút lo lắng.
“Nương tử…nương tử ơi, nàng có sao không?”
“Ta đang ngủ, đừng làm phiền ta.”
Nghe nàng đáp lời, Độc Cô Thanh Ưng nhẹ nhàng thở ra, đây là dấu hiệu tốt, ít nhất là nàng cũng không còn khóc nữa.
Quan Ngọc Nhi lau nước mắt, ngồi trong kiệu y, tò mò
lấy tay sờ sờ kiệu y, không gian mặc dù không lớn, nhưng cũng đủ để nàng nằm hẳn cả người xuống. Bởi vì bên trong được lót lớp da báo nên vô
cùng mềm mại êm ái, nằm lên thực thoải mái.
Trên nóc kiệu, là cái áo choàng của hắn, có thể che
nắng đụt mưa, đem áo choàng phủ kín, nghỉ ngơi bên trong lại càng thêm
phần kín đáo và yên tĩnh.
Nhìn không ra, người này bề ngoài hung hãn, thô thiển,
lại có đôi tay khéo léo vô cùng, đầu tiên là làm hài, giờ lại chế kiệu
y.
(BS: haizzz, một nam nhân võ công cao cường, kinh
bang cái thế chỉ trong phút chốc đã bị hủy trong tay tỷ rồi, trở thành
một baby sister chuyên nghiệp luôn *nói xong, co giò bỏ chạy* tẩu vi
thượng sách mờ, hehehehehe)
Nam nhân này đối với nàng thật rất ôn nhu, mặc kệ nàng
hung hăng với hắn như thế nào, cũng không hề tức giận, hơn nữa mỗi khi
nàng nhỏ lệ, hắn liền khẩn trương ngoan ngoãn nghe lời nàng.
Trừ bỏ lúc nào cũng nói nàng là thê tử của hắn, hắn đối với nàng đúng là con mèo nhỏ ngoan ngoãn nha.
Nàng lặng lẽ cởi hài, sờ chân mình, hai má đỏ ửng, cảnh tượng lúc hắn hút độc, hàm râu hắn cọ cọ vào chân nàng lại hiện lên lần nữa.
Trên chân bị nhện độc cắn, gần chỗ vết thương có rất nhiều dấu hôn hồng hồng của hắn, nhất thời hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, nàng lại thấy xấu hổ đến nổi hai tai nàng bất giác cũng đỏ hồng. (BS: giải thích thì không biết giải thích thế nào, mà không giải thích thì
sợ mọi người không rõ, là thế này trong thể loại ngôn tình TQ, chẳng
hiểu sao mấy ca ca này cứ hôn mấy tỷ tỷ xong lúc nào cũng để lại dấu hôn hết á, đó là các dấu bầm đo đỏ trên mỗi chỗ mấy ca ca đã hôn ấy mà)
Cũng may đang tránh ở kiệu y này, không bị hắn nhìn thấy dáng bộ xấu hổ mặt đỏ bừng của chính mình, nàng thở phào nhẹ nhõm.
Không thể phủ nhận, có hắn ở bên, cho dù trong phạm vi
trăm dặm quanh đây không thấy người dân địa phương nào nàng cũng không
hề sợ hãi.
Oa,…nằm trên kiệu y nho nhỏ thoải mái này, không bao lâu nàng đã an tâm đi gặp Chu Công. (BS: là ngủ ạ)
Cứ vậy đi liên tục mấy ngày trời, ban ngày thì Độc Cô
Thanh Ưng điệu nàng đi như bay, buổi tối thì tìm một nơi tránh gió nghỉ
ngơi qua đêm, tuy rằng có Độc Cô Thanh Ưng khi thì thịt vịt hoang, khi
lại nướng cá suối giúp cho ba bữa đều no nê, nhưng là một cô nương không quen sương gió, mấy ngày liền ở ngoài trời, dãi gió dầm sương, cũng
thật cực khổ vì có nhiều điều không tiện.
Dần dần, nàng cảm thấy ngày càng mệt mỏi, ngay cả ban ngày cũng đều ẩn mình ngủ trong kiệu y.
Nàng cứ chập chờn lúc ngủ lúc tỉnh, thấy hắn vẫn đang đi, rồi lại ngủ lại tỉnh, thấy hắn vẫn còn đi, cứ như thế mấy ngày liền.
Một ngày nọ, nàng giương đôi mắt buồn ngủ mơ màng, nhìn về phía chân trời rực hồng xa xa, trong lòng có chút tò mò. Mấy ngày
gần đây, trừ bỏ những lúc phải ngẫu nhiên dừng lại để tìm nước uống,
thức ăn hoặc để nàng đi ngoài, tựa hồ như không hề thấy Độc Cô Thanh Ưng dừng lại nghỉ ngơi chút nào, cuối cùng nhịn không được nàng hỏi “Ngươi
không mệt sao?”
“Nương tử đã tỉnh? Ngủ ngon không?”
“Đường dằn xóc quá, sao ngủ ngon được.”
“Nương tử chịu khổ rồi, đợi đến Mai trấn, trượng phu sẽ tìm cho nương tử cái xe ngựa, để nương tử được nghỉ ngơi thoải mái một
chút.”
Ngữ khí mạnh mẽ, tràn đầy quan tâm chân thành, làm nàng rất cảm động.
Thật sự nàng cũng không có ý trách móc gì hắn, chỉ là
thói quen hay muốn cãi lời hắn mà thôi, tuy vậy hắn vẫn hoàn toàn không
tức giận, lại còn quan tâm đến nàng có ngủ ngon không nữa. Trước tấm
chân tình đó, nàng bất giác mềm lòng.
Nhẹ giọng hỏi, “Ngươi điệu ta đi như vậy bao lâu rồi?”
“Không lâu, khoảng từ trưa hôm qua đến bây giờ thôi”
“Nha, hiện tại là canh mấy rồi?”
“Nhìn sắc trời, chắc gần tới giờ Mẹo rồi” (BS:5h-7h sáng)
“Cái gì? Hiện tại là sáng sớm?”
“Đúng vậy.”
Nàng không thể không sợ hãi nha, nguyên lai hắn đã điệu nàng đi suốt một ngày một đêm mà nàng không hề phát hiện ra, tám phần
là do tinh thần nàng đã quá kiệt quệ, còn lại là do chân bị thương làm
cho buồn ngủ mê mệt.
“Ngươi không mệt hả, sao không nghỉ ngơi một chút nào?”
“Theo lộ trình bây giờ, vi phu phỏng chừng khoảng giữa
trưa ngày mai sẽ đến Mai trấn, khi đó nương tử có thể ở khách điếm hảo
nghỉ ngơi.”
“Giữa trưa ngày mai? Ngươi…ngươi còn muốn đi đến giữa trưa mai?”
“Nga, đúng vậy.”
“Ngươi là thần tiên à? Sao không chịu dừng lại ngủ chút nào?” Nàng tức giận hỏi.
“Chứng ta không ngựa xe, hành trình chậm, không nghỉ
ngơi quá nhiều sẽ có thể vào thành sớm hơn, nương tử chân đang bị thương phải sớm cho đại phu xem qua.”
Nguyên lai là hắn lo lắng chân nàng đang bị thương, cho nên mới kiệu nàng đi suốt không kể ngày đêm. Phần tâm ý này làm ngực
nàng dâng lên dòng nước ấm áp dễ chịu, cảm động khôn xiết và trong lòng
bất giác cảm thấy thật không đành lòng, dù khẩu khí vẫn mang vẻ lãnh đạm nhưng cũng là ôn hòa không ít.
“Ngươi vẫn là nghỉ ngơi một chút đi.”
“Nương tử lo lắng cho ta?” Trong giọng nói tràn ngập kinh hỉ.
Quan Ngọc Nhi đỏ mặt, mắng liền. “Ai lo lắng cho ngươi, là ta sợ vạn nhất ngươi mệt ngã, sẽ liên lụy ta.”
“Ha ha ha, nương tử yên tâm, đi ba ngày ba đêm không
nghỉ ngơi, đối với vi phu mà nói, là tầm thường, huống chi nơi đây là
núi rừng hoang dã, ở bên ngoài nhiều ngày liền, vi phu không sao cả,
nhưng nương tử là nữ nhân chân yếu tay mềm, không nên chịu tội này.”
Hắn biết?
Ngọc Nhi trong lòng hơi hơi kinh ngạc, không nghĩ hắn
có thể chu đáo như thế, chú ý cả đến mấy chuyện tế nhị như vậy. Tại đây
núi rừng hoang dã, muốn tắm rửa hoặc đi ngoài cũng không tiện, từ khi bị nhện độc cắn, hại nàng cứ mỗi lần có “nhu cầu”, nghĩ đến việc phải len
qua đám cỏ dại, lập tức cảm thấy rùng mình sợ hãi, hơn nữa mấy ngày rồi
không tắm rửa cũng làm nàng khó chịu không ít.
Không thể tưởng tượng được hắn đều chú ý đến.
Đối với sự săn sóc tận tình như vậy, nàng không thể
không động lòng, hắn càng đối xử với nàng tốt, nàng càng thêm phần xúc
động, chỉ là ngoài miệng vẫn dùng lời cường ngạnh, cứng rắn đối với hắn
mà thôi.
“Đừng tưởng như thế thì ta sẽ cảm kích ngươi”
Độc Cô Thanh Ưng trước sự lãnh đạm của nàng không chút
phật lòng, quay đầu nhìn nàng, khuôn miệng mỉm cười trả lời, “Gặp nạn
phu đảm đương, có phúc thê đến hưởng, nương tử không chịu khổ là tốt
rồi.” (BS: xúc động quá…)
“Ngươi quên đi, không để ý đến ngươi”
Nàng không thèm mở miệng nói nửa lời với hắn nữa, trong lòng lại thấy dâng lên một sự bất nhẫn trước sự chăm sóc tận tâm của
hắn.
Không thể hiểu nổi nam nhân này cao hứng vì cái gì, mặc kệ nàng buông lời lạnh nhạt, hắn đều ra vẻ than nhiên, hại nàng cũng
không biết phải cư xử sao cho phải.
Gặp nạn phu đảm đương, có phúc thê đến hưởng.
Lời nói chân tình này, nàng tĩnh tâm nghĩ đến, trong lòng nhẹ nhàng nổi sóng.
(Hết chương 4)