Độc Cô Thanh Ưng bước hẳn vào phòng, đôi mắt sáng rực nhìn thẳng vào khuôn mặt đã khôi phục khí sắc xinh đẹp của Quan Ngọc Nhi. Cứ thế si ngốc nhìn hoài, làm nàng phải cúi đầu, gò
má nóng bừng.
“Phu thê các ngươi nhất định có nhiều điều muốn nói, chúng ta không quấy rầy nữa.”
Ngô phu nhân cùng hai nha hoàn lập tức thức thời đứng lên, Quan Ngọc Nhi ngay cả ngăn cản đều không kịp,
liền như thế các nàng bước đi bỏ nàng lại.
Lúc gần đi, trên mặt ba nàng ấy còn có ý cười trộm nha.
Lập tức, nội phòng hiện tại chỉ còn nàng cùng Độc Cô Thanh Ưng, hai người.
Độc Cô Thanh Ưng cứ như thế đứng
yên như tượng, dục hỏa bốc lên trong mắt, trắng trợn không hề có ý che
dấu, làm nàng toàn thân không được tự nhiên, cũng không biết nên đặt tay ở đâu, chỉ có thể thấp mặt cố gắng tiếp tục ăn cháo.
Nương tử không đuổi hắn ra ngoài, chính là thuận lòng cho hắn chăm sóc nàng.
Độc Cô Thanh Ưng quyết không thể để lỡ cơ hội, lặng lẽ tới gần, ngồi lên ghế tựa cạnh giường.
Nhớ lại lúc trước, chỉ cần hắn tới gần nàng trong phạm vi năm bước, đôi mắt đẹp kia sẽ nhìn trừng hắn cảnh cáo, làm cho hắn phải sợ hãi mà lùi lại, không như bây giờ. Chỉ cần cứ
như thế này, được ngồi ở cạnh nàng, hắn đã thấy hạnh phúc vô cùng.
Thấy nương tử vẫn như cũ thấp đầu, ăn bát cháo bát bảo, thấy hắn tới gần cũng không hề phản đối, Độc Cô
Thanh Ưng trong lòng không khỏi reo mừng.
Hai người không trao đổi lời nào,
nội phòng im ắng, tràn ngập một bầu không khí ám muội, cảm nhận được sức nóng trong ánh mắt hắn, vẫn thủy chung hướng vào nàng, không hiểu sao,
lòng của nàng dâng lên cảm giác hồi hộp khôn tả.
Nam nhân ngồi đó vẫn nhất quyết
không nói lời nào, cứ hướng tầm nhìn mãnh liệt như vậy vào nàng, nhất
thời làm cho nàng xấu hổ đến nỗi tay chân luống cuống, ngay cả cầm bát
cháo cũng không muốn xong, run run muốn đổ.
Ngay lập tức, đại chưởng trước mặt nhanh nhẹn chụp đôi tay thon mềm của nàng để bát cháo không bị đổ vào người nàng.
Quan Ngọc Nhi giật mình nâng mâu quang, bốn mắt giao nhau, ánh mắt e lệ của nàng đang chống chọi cùng ánh mắt nồng cháy của hắn.
Nàng không thích bị hắn nhìn thấy
dáng điệu xấu hổ, mặt đỏ bừng của mình, cũng cùng lúc trong lòng hỗn
loạn, muốn rút tay về, lại bị nắm quá chặt, không thể rút ra.
“Làm gì vậy? Buông ra!”
Thật vất vả mới được nắm tay nàng, hắn đương nhiên là không dễ dàng buông tay, hơn nữa xét biểu tình của
nương tử tuyệt không có ý gay gắt, ngoài ra còn được lửa lòng tiếp sức,
có cơ hội mà không thừa cơ được một tấc lại tiến thêm một thước, chẳng
phải đáng tiếc lắm ru?
“Bàn tay nương tử thật mềm mại mịn màng nha.” Hắn cười hì hì miêu tả.
Nàng nghe xong vừa tức giận lại
vừa buồn cười, người này nói chuyện thẳng như ruột ngựa a, không hề biết quanh co lòng vòng, cứ như vậy mà bày tỏ tình cảm với nàng.
Liếc hắn một cái, nhưng vẫn để yên tay cho hắn nắm, không hề giãy dụa. Dù sao giãy dụa cũng vô dụng, người này chính là mặt dày mà, nhưng dù sao….cũng không hẳn là kẻ đáng ghét.
Được nương tử thỏa hiệp, hắn vui
như nhặt được đồ quý, vui sướng lộ hẳn ra mặt, bàn tay thô kệch rắn chắc cứ nắm lấy đôi tay thon mềm nhỏ nhắn, cứ như vầy mà nói, không chừng
ngày kìa là có thể động phòng a.
“Chỉ cho sờ tay, không cho phép sờ chỗ khác.”
Hắn gật đầu liên tục. “Hảo, chỉ sờ tay, chỉ sờ tay”
Hôm nay sờ tay.
Ngày mai sờ chân.
Ngày kia hẳn là có thể hôn được
khuôn miệng anh đào nhỏ xinh, cứ thuận lợi như vậy, nói không chừng ngày kìa là có thể động phòng.
Nhất thời nghĩ đến động phòng, hắn liền động tâm, mơ màng mộng tưởng, chờ mong giờ phút được ôm mĩ nữ trong lòng, cho dù bị thiên đao vạn quả cũng cam tâm. (BS: quả có nghĩa là bị róc thịt a, tóm lại câu này là ý dù bị ngàn đao róc
thịt cũng cam tâm, dịch ra không hay nên mình giữ nguyên văn)
Đừng thấy hắn đại quê mùa, dáng bộ giống như cái gì cũng không để ý mà lầm, kì thật rất biết tính toán và có quyết tâm.
Tựa như chim non lần đầu tiên mở
mắt nhìn thấy bất cứ động vật nào liền nhận định ngay đó là mẫu thân,
hắn cũng vậy, đêm thành thân đó nhìn thấy nàng như lần đầu tiên mở mắt,
đã liền nhận định nàng ngay lúc đó. (BS: bó tay Ưng ca, ví dụ gì mà coi Nhi tỷ như mẫu thân vậy)
Nữ nhân khác hắn không tưởng đến, chỉ tưởng một mình nàng mà thôi.
Chỉ cần nàng liếc mắt một cái, hồn phách hắn đều bị câu dẫn. (BS: dụ dỗ, lôi kéo; vẫn là để nguyên văn hay hơn)
Nàng ngượng ngùng cúi đầu, đôi tay nhỏ nhắn được bao bọc trong lòng bàn tay to lớn, thực ấm áp nha.
Trong tâm cảm nhận rõ, hắn đối với nàng thực tốt, nếu không có Ngô phu nhân nói cho nàng hay, đến bây giờ
chắc nàng vẫn không biết, nguyên lai ba ngày đêm ròng rã khi nàng mê
man, đều là hắn tận tâm chiếu cố, thức trắng không ngủ ngồi cạnh bên lau mồ hôi, đắp khăn cho nàng.
Phần tâm ý này thật làm cho nàng ấm lòng.
Khâu hài, làm kiệu, nấu cháo, hầu
hạ là chuyện thê tử nên làm, hắn thì trái lại, làm cho nàng nguyên bản
đánh chết cũng không thuận theo ý hắn, giờ đã dần dần dao động.
Hắn đối tốt với nàng như thế, chỉ cần nàng yêu cầu gì, hắn lập tức làm theo. Hắn hẳn là thật sự có tâm ý với nàng.
“Tướng công”
Độc Cô Thanh Ưng không khỏi kinh
hỉ, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng gọi hắn tướng công, vui sướng ngập lòng, vội vàng đáp lại.
“Chuyện gì, nương tử?”
“Thiếp có một chuyện muốn nhờ chàng giúp.”
“Nàng cứ nói, chuyện gì ta cũng
đáp ứng hết.” Hắn rất là cao hứng, buột miệng nói ngay, lời vừa thốt ra, trong lòng liền cảm thấy bất an, khẩn trương bổ sung thêm một câu. “Trừ bỏ việc nàng hưu ta.” (BS: ly hôn ạ)
Nàng bất ngờ, không kiềm được cười nhẹ một tiếng.
Ôi, nam nhân này nha, bản tính rất thật thà, làm nàng không thể nhịn cười được mà.
Hưu hắn? Nàng còn không có ý nghĩ như vậy đâu.
Xưa nay chỉ có thê tử lo lắng bị trượng phu hưu, tướng công nàng lại sợ hãi cầu xin nàng đừng huu hắn.
Thấy nương tử cười, trong lòng hắn như nở hoa.
“Nương tử cười đẹp quá, thật mê người.”
Hắn cực kỳ yêu lúm đồng tiền của
nàng, so với ngàn vạn đóa hoa trên đời, vẫn là của nàng đẹp hơn hẳn. Đây là lần đầu tiên ở trước mặt hắn cười xinh đẹp như thế, thật là làm cho
toàn thân hắn bay bổng phiêu bồng.
Hắn chỉ biết chiếu theo sự thực mà khen ngợi nàng, tuy nhiên lại làm mặt nàng ửng đỏ.
Nhẹ nhàng thu hồi lại nụ cười, dung nhan kiều diễm chuyển sang u buồn.
“Trước khi cùng tướng công thành
thân, thiếp vốn ở tại Hàng Châu, bất hạnh lâm vào hoàn cảnh nghiệt ngã,
bị ác nhân bắt đi, bức bán làm thiếp, sự việc tới đây hẳn tướng công đã
rõ.”
Độc Cô Thanh Ưng gật đầu, nghĩ đến nương tử chịu nhiều ủy khuất, hắn thấy đau lòng vô hạn, nhìn nương tử
dung nhan ưu sầu, hắn siết chặt tay nàng hơn một chút.
“Đám ác nhân đó, chẳng những làm
cho phụ thân thay đổi tính tình, tán gia bại sản không nói, ngay cả hai
đệ muội của thiếp cũng bị ép bán đi cho người ta làm nô tài, mẫu thân
thiếp không chịu nổi đả kích mà thắt cổ tự vẫn.” Nói đến đây, lệ dâng
lên mắt, từng giọt từng giọt thổn thức rơi xuống.
Nhìn thấy nước mắt nương tử, Độc
Cô Thanh Ưng căng thẳng vô cùng, đối với hắn mà nói thấy nương tử khóc
thực so với bị vạn tiễn xuyên tâm, vẫn là nghiêm trọng hơn.
“Nàng đừng khóc nữa, vi phu sẽ giúp nàng đem hai đệ muội về.”
“Tướng công nói thật?” Đôi mắt đẹp đẫm lệ ngước nhìn hắn đầy hy vọng.
“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không nuốt lời.”
Hắn thích được thấy nàng cười, mỗi khi nàng cười, thế giới của hắn trở thành trời cao biển rộng, nàng vừa
khóc, thế giới của hắn cũng lập tức mây đen dầy đặc, chỉ cần có thể làm
cho nương tử nở nụ cười vui, hắn hội hết sức hoàn thành tâm nguyện của
nàng.
Quả nhiên, nương tử nghe xong lời hắn. Ưu sầu tan biến, lại mở miệng cười tươi rói xinh như đóa hoa mẫu đơn sau mưa.
“Khụ…khụ…” Tiếng ho của nàng nhắc nhở hắn đã đến giờ uống thuốc.
“Nàng hảo hảo nghỉ ngơi, ta ra phòng bếp lấy thuốc cho nàng.”
Nàng gật gật đầu, nằm thoải mái lên giường, Độc Cô Thanh Ưng kéo chăn đắp cho nàng rồi đứng lên nhanh chóng rời đi.
Mấy ngày nay Quan Ngọc Nhi nằm
dưỡng bệnh trên giường, Độc Cô Thanh Ưng không ngại mình là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, chỉ biết dồn hết sức lực, thức đêm chăm sóc chiếu
cố nàng, lòng những mong nàng sớm khỏe lại.
Nhìn dáng điệu vội vã của hắn, Quan Ngọc Nhi không khỏi cảm thấy trong lòng tràn đầy xúc động.
Trải qua mấy ngày liền điều dưỡng,
lại được tướng công tận tình chăm sóc, Quan Ngọc Nhi nguyên bản chỉ là
do bị nhiễm phong hàn, nay là dần dần khang phục.
Nàng rất nhớ nhà, bệnh cũng đã gần như khỏi hẳn, bởi vậy nhân ngày đẹp trời nọ, ra sân ngồi phơi nắng, Độc Cô Thanh Ưng cũng ngồi ở một bên để thuận tiện chăm sóc nàng, hai người ngồi trên ghế đá ở hậu hoa viên, sau khi uống xong dược tướng công đưa, nàng buông chén xuống hướng qua tướng công đề nghị
“Tướng công, thiếp đã cảm thấy khá hơn nhiều, chúng ta có thể sớm trở về Hàng Châu không?”
Độc Cô Thanh Ưng cẩn thận suy nghĩ một lát rồi gật đầu. “Cũng tốt, đã quấy nhiễu lâu ngày ở đây, cũng là nên ra đi.”
Quan Ngọc Nhi trong lòng vui
sướng, vội hỏi, “Sáng sớm nay, Hướng cô nương tới tìm thiếp, rủ chúng ta đi cùng, từ đây tới gia hương của thiếp còn rất xa, nhân cơ hội Lí công tử cũng cùng hành trình, chi bằng chúng ta cứ đi theo thương đội của Lí công tử?”
“Không được.”
Nàng sửng sốt, không ngờ hắn lại từ chối ngay lập tức như vậy.
“Vì sao?”
“Bọn họ đi lộ trình bọn họ, chúng ta đi lộ trình của chúng ta.”
Ngọc Nhi nhíu đôi mày ngài, chu
môi hồng nhỏ xinh “Thiếp nói cùng một hành trình, đi theo bọn họ cho
tiện, cũng không phải là yêu cầu khó khăn gì, vì cái gì lại không được?”
“Ta sẽ bảo hộ nàng hồi gia hương an toàn, cũng sẽ mướn xe ngựa cho nàng hảo thoải mái, không phải chịu dằn xóc.”
“Nhưng là cùng bọn họ đi chung, nhiều người vẫn tốt hơn, chẳng may có chuyện gì cũng có thể hỗ trợ nhau.”
“Không được.” Hắn vẫn như cũ, nhất mực từ chối.
Quan Ngọc Nhi cả giận, rút đôi tay nhỏ khỏi đại chưởng của hắn, nhìn trừng trừng, tức giận nói, “Cho dù
phản đối, thì cũng phải nói ra lý do chứ?”
Hắn luôn luôn thuận theo ý nàng,
đột nhiên lại có thái độ chống đối kiên quyết như vậy, làm cho nàng cảm
thấy rất hụt hẫng, nhịn không được nên dỗi.
Độc Cô Thanh Ưng hốt hoảng vội
vươn ra chụp lại tay nàng, nhưng nàng vẫn nhất mực thu hồi không cho hắn đụng vào, trên mặt còn để lộ vẻ ưu sầu khôn tỏ.
Thấy thần sắc u sầu của nương tử, trong lòng hắn căng thẳng nhỏ giọng nói ra nguyên nhân.
“Ta không thích tên Lí Mạo Duẫn.”
Nàng cả kinh, không ngờ đáp án của hắn lại như vậy.
“Người ta không hề trêu chọc ngươi, vì cái gì không thích người ta?”
Độc Cô Thanh Ưng mặt tối sầm, trầm mặc hạ giọng. “Bởi vì hắn có chủ ý với nàng.”
Quan Ngọc Nhi nhảy dựng, sẵng giọng nói, “Ngươi nói bậy cái gì vậy?”
“Ta không nói bậy, vừa nhìn hắn,
ta đã phát hiện hắn nhìn nàng với ánh mắt không bình thường.” Thoạt nhìn hắn có vẻ thô hán tử, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn không cẩn
thận, đều là nam nhân, chỉ nhìn thoáng qua là hắn đã hiểu.
Ngọc Nhi sắc mặt bình tĩnh lại, ngữ khi trở nên ôn nhu.
“Chàng đừng để ý đến hắn là được,
huống chi, hắn cũng biết thiếp và chàng đã thành than, Lí công tử là
quân tử, sẽ không làm ra chuyện vượt rào.”
“Không, ta cảm thấy người này có vấn đề.”
“Lí công tử sẽ có cái gì vấn đề?”
“Không biết, dù sao ta cảm thấy hắn chính là có vấn đề, tóm lại, chúng ta cùng bọn họ mỗi người đi một ngả ra đi.”
Nguyên nhân nói ra không hợp lý, rõ ràng là nói xạo, Quan Ngọc Nhi lại lần nữa nghiêm mặt.
“Ngươi chỉ nói xàm, không thích đồng hành cùng bọn họ, nên gán đại một tội danh cho người ta nha.”
“Không phải. Ta chỉ là lo lắng.”
Thấy hắn có vẻ chần chờ, tức giận hỏi dồn, “Lo lắng gì?”
Chăm chăm nhìn hắn đột nhiên nàng bừng tỉnh, tức giận. “Ta đã biết, ngươi không tin ta, sợ ta có tư tình.”
Mắt nàng bắt đầu ngân ngấn nước, Độc Cô Thanh Ưng hốt hoảng.
“Ôi, sao lại khóc? Oan uổng cho ta lắm!”
“Lí công tử muốn báo đáp ân cứu
mạng của ngươi nên xuất riêng một mã xa cho chúng ta, hơn nữa trên đường sẽ hảo chiếu cố chúng ta, ta cũng là suy nghĩ cho ngươi mới đề nghị như vậy, mà ngươi lại đem lòng hoài nghi ta….”
Hai hàng lệ tuôn dài trên mặt ngọc, biểu lộ thật thương tâm, Độc Cô Thanh Ưng hoảng hốt, vụng về lau nước mắt cho nàng.
“Hảo…hảo…hảo, theo ý nàng, đừng khóc, là ta có lỗi.”
Nương tử khóc, hắn liền mềm lòng, ngoài cảm giác không ổn, vẫn không thể phủ nhận là, hắn xác thực có ghen tuông.
Lí Mạo Duẫn kia tướng mạo khôi
ngô, nhã nhặn khí khái, thật là hoàn toàn trái ngược với vẻ quê mùa thô
kệch của hắn, nương tử xinh đẹp như thế, lại bị bắt gả cho hắn chứ không phải nàng tự nguyện, cho nên hắn khó tránh khỏi trong lòng dâng lên nỗi ghen tỵ.
Khó lòng tỏ cho nàng hiểu được suy nghĩ đó của hắn, đường đường một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa,
nhưng lại so đo nhỏ nhặt, lòng dạ hẹp hòi như vậy, bất giác hắn cũng tự
thấy hổ thẹn trong lòng.
“Cứ theo ý tứ của nương tử, sẽ đồng hành cùng họ, nàng đừng nóng giận nữa được không?”
Vừa dỗ dành vừa an ủi nàng, rồi lại giải thích, chỉ thiếu là không tự chặt đầu mình xuống để đền tội với nàng nữa mà thôi.
Thấy hắn luống cuống lo lắng đến
độ mồ hôi tuôn đầy trên trán, nàng liền hết ưu tư, lập tức nín khóc, đôi môi hồng nhỏ cong lên một chút có ý cười.
Nụ cười thật quyến rũ, làm mê hoặc lòng người, hắn nhất thời mất hồn, nhịn không được liền tiến đến hôn
lên đôi môi nàng một cái.
Hành vi thật lớn mật nha, nàng hoảng hốt, mím chặt môi, sững sờ nhìn hắn.
Trước đây mà nói, nếu hắn chỉ cần
có hơi chút cử chỉ vọng động, khẳng định là nàng trợn mắt trừng trừng
nhìn hắn, sau đó nếu dám có thêm hành vi cường đạo nào, nàng nhất định
sẽ tự vẫn để bảo toàn trinh tiết.
Nhưng đến hôm nay trải qua nhiều
biến cố, nàng nhận thấy hắn đối với nàng thật tốt, từng ngày tháng trôi
qua, từng hành động từng việc một đã làm nàng thật cảm động, dần dần đã
mất đi cảnh giác đối với hắn, luôn nhớ đến sự săn sóc ôn nhu của hắn,
bất tri bất giác đối với hắn đã nảy sinh tình cảm.
Đột nhiên bị hắn hôn, nàng phát
hiện ra mình cư nhiên không hề tức giận, ngược lại trong lòng xuất hiện
cảm giác hồi hộp xen lẫn hoan hỉ.
Độc Cô Thanh Ưng chờ bị nàng
thưởng cho vài tát tai, hắn biết mình da thô thịt dày, không ngại bị
nàng đánh, hắn chỉ lo lắng một nỗi, chính mình nhất thời xung động, nhịn không được, hôn trộm nàng một cái, chỉ sợ làm nàng tức giận mà khóc rồi có thể giận hắn luôn ba ngày không thèm để ý đến hắn mà thôi.
Nhưng đợi một hồi lâu, vẫn không
có cái tát tai nào, mà xem chừng nàng lại có vẻ thẹn thùng e lệ, ánh mắt mê hồn còn thể hiện chút cảm tình.
Hình như đối với hắn không hoàn toàn là không hũu ý.
Nàng đối với hắn đã động tâm.
Độc Cô Thanh Ưng vừa mừng vừa sợ,
như chim ưng nhanh như cắt bắt lấy chim nhỏ, lại lần nữa khóa trụ môi
nàng, đôi môi nóng rực của hắn hối hả hôn lên hai cánh hồng đào hé mở.
Nàng rên nhẹ một tiếng, hơi thở
hổn hển, hai tay run rẩy đẩy khuôn ngực rắn chắc ấm áp của hắn ra, thậm
chí còn phát nhẹ hắn một cái.
Bị hôn càn như vầy làm nàng có chút hốt hoảng.
Cái lưỡi rắn rỏi của hắn xâm nhập
miệng nàng, tựa như muốn đoạt đi tất cả hơi thở ngọt ngào của nàng, tham lam dây dưa hưởng thụ.
Được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, đôi song chưởng cuồn cuộn cơ bắp ôm siết nàng vào lòng, dường như sợ nàng trốn chạy.
Quan Ngọc Nhi biết không thể chống cự lại, phát hắn vài cái nữa, vẫn là không có tác dụng gì, cuối cùng
chỉ nhéo nhẹ vào người hắn, hơi thở run run chỉ biết thả lỏng chịu trận
để mặc hắn khinh bạc.
Một lòng chỉ muốn âu yếm thê tử, da mặt hắn liền trở dày như tường đồng vách sắt.
Được hôn đôi môi ngọt ngào mềm
mại, làm hắn như say như tỉnh, mơ mơ thực thực, bất giác làm cho hắn tự
vấn lại mình, có phải hay không là đang mơ?
Này là đôi môi nóng bỏng, mềm mại xen lẫn với chút ngượng ngùng.
Như nắng hạn gặp mưa rào, khổ tận cam lai, hắn kìm lòng không đặng càng lúc càng muốn hơn nữa, hơn nữa.
Ôm nàng trong lòng, cảm nhận được hơi thở nàng, được cảm giác của nàng, không hề đối với hắn lãnh đạm.
Đôi môi hồng ngọt ngào say đắm này là của hắn.
Làn da mịn màng non mềm này là của hắn.
Nàng là nữ nhân của hắn, nữ nhân của hắn.
Bất giác nhận thức được ý đồ của hắn, Quan Ngọc Nhi kinh hoảng giãy dụa, ra sức đẩy hắn, thở hồng hộc cầu xin.
“Chàng đừng làm vậy, thiếp vẫn là
chưa chuẩn bị gì, hơn nữa giờ đang giữa thanh thiên bạch nhật.” Nàng kéo vội vạt áo, vẻ mặt ngây ngốc không biết làm sao, đôi mắt bắt đầu ứa lệ.
Không cần thủ đoạn gì cao siêu,
tiểu nương tử chỉ cần giương đôi mắt to thơ ngây ngân ngấn lệ nhìn hắn,
lập tức hắn giơ hai tay đầu hàng.
Độc Cô Thanh Ưng không khỏi thở
dài, cứ như hiện giờ dục hỏa đốt người thật muốn bốc khói toàn thân, chỉ hận không thể ôm nàng vào động phòng ngay lập tức, vẫn là phải áp chế
dục vọng kia, nếu nương tử bị dọa sợ mà chạy mất thì hắn muốn khóc cũng
không kịp đâu.
Thôi, dục tốc bất đạt , động phòng vẫn là từ từ sẽ đến.
“Nương tử đừng sợ, vi phu chỉ vì
xung động nhất thời, nương tử đừng trách móc, là ta không tốt.” Nói rồi
từ tát mình mấy cái, ngoài miệng cứ lặp đi lặp lại, “Ta đáng chết, ta
đáng chết.”
Đường đường một đại nam nhân, vì
xin tội với nương tử lại tự tát tai mình, trông dáng điệu rất ư buồn
cười, quả nhiên đã làm nương tử nín khóc mỉm cười.
“Đừng đánh, thiếp không trách chàng.”
“Thật không?”
Nàng ngượng ngùng gật đầu, khóe miệng có ý cười làm hắn cả đời quyến luyến.
Nương tử đã không tức giận, đại
chưởng liền thừa cơ vuốt đôi má hồng hồng non mịn, hồi nãy bị chiếm tiện nghi nàng không giận mà giờ còn cười với hắn nữa.
“Thật tốt quá, nàng tử khóc, ta đau lòng lắm.”
Quan Ngọc Nhi bị hắn khiến cho dở
khóc dở cười, cũng không biết tại sao, bàn tay nhỏ nhắn thuôn dài bị hắn sờ, toàn thân lại thấy rần rần như có luồng điện chạy qua người.
Hắn liền như thế chăm sóc nàng,
khiến nàng vui vẻ, làm cho một người đang đứng lẳng lặng ở góc hành lang do dự, đi cũng dở, ở cũng không xong, vừa lúc đó tầm mắt của Quan Ngọc
Nhi lướt qua vai Độc Cô Thanh Ưng, nhìn thấy Hướng Tịnh Tuyết, liền
cuống quít đứng lên.
“Hướng cô nương,”
Vẻ mặt Quan Ngọc Nhi thập phần bối rối, không biết đối phương đứng ở đó đã bao lâu, có nhìn thấy hay không tình cảnh vừa nãy?
Hướng Tịnh Tuyết trầm mặc nhìn hai người, trên mặt hiện lên vẻ suy tư, một lát sau mới đi đến trước mặt hai người.
“Giờ Mẹo ngày mai, chúng ta sẽ xuất phát, đại biểu ta muốn ta đến thông tri các ngươi, đề nghị của biểu ca lúc trước, không biết các ngươi thương lượng thế nào?” (BS: tương tự như xác nhận, hay hỏi ý gì đấy)
“Phu thê ta quyết định ngày mai
cùng các ngươi đồng hành, làm phiền Hướng cô nương chuyển lời cho Lí
công tử, chúng ta thực sự cảm ơn hảo ý.”
Hướng Tịnh Tuyết gật nhẹ, nhưng vẫn chưa có ý rời đi, tựa hồ có chút gì muốn nói, nhưng vẫn là không thể mở lời.
“Hướng cô nương, có chuyện gì nữa sao?”
Hướng Tịnh Tuyết liếc nhẹ qua Độc Cô Thanh Ưng, đối với hắn có chút kính sợ, vội lắc đầu.
“Không có gì, ta đi đây không quấy rầy hai vị.” Nói xong, liền xoay người rời đi, ước chừng đi một đoạn đã cách đủ xa, nàng núp ở góc hành lang, nhịn không được lại lén liếc mắt
nhìn bọn họ một lần nữa.
Nhìn hình ảnh tình cảm mặn nồng của bọn họ, trong lòng Hướng Tịnh Tuyết dậy lên cảm giác hâm mộ không ít.
Phu thê nên là như thế? Thuở nhỏ
nàng bị nương giáo huấn, trưởng thành chỉ có thể được gả cho biểu ca,
làm thiếu phu nhân, trước đây nàng không hiểu, nghĩ rằng lời nương nói
tất đúng, cũng từng cho rằng nên gả cho biểu ca.
Nhưng hiện tại, nàng lại không chắc.
Đã nhiều ngày qua, Ưng gia đối với Quan cô nương thật sự tốt, nàng được tận mắt chứng kiến, cảm thấy vô
cùng ấn tượng, nương cùng phụ thân cũng chưa từng như thế ân ái, phụ
thân của nàng tam thê tứ thiếp, nương của nàng cùng các thê thiếp khác
tranh đấu gay gắt, cuối cùng đến khi phụ thân tán gia bại sản, nương mới tập trung tài lực vào nàng, cấp tốc tìm cho nàng một nhà chồng tiền
muôn bạc vạn.
Nàng chưa từng nghĩ tới hoặc thấy
qua, một đại nam nhân sẽ vì nương tử mà khâu hài, nấu cháo, chăm sóc một bên, mặc kệ người khác chỉ trỏ, một lòng chỉ lo lắng cho bệnh tình của
thê tử.
Một nỗi niềm xúc động dâng trào trong lòng nàng.
Hướng Tịnh Tuyết nhìn hình ảnh bọn họ ân ái thật lâu, sau mới lẳng lặng tránh đi, hướng về phía khách viện của đại biểu ca mà cất bước.
Thông báo với đại biểu ca, Quan cô nương sẽ đồng hành cùng bọn họ vào ngày mai.
“Ta biết rồi,” Lí Mạo Duẫn gật đầu, nghe được tin tức này thực làm hắn vừa lòng không ít.
Hướng Tịnh Tuyết đứng tại chỗ, nhìn biểu ca, vẫn chưa rời đi, Lí Mạo Duẫn khẽ nhíu mày, “Sao? Còn có việc gì?”
Ánh mắt Lí Mạo Duẫn trong phút chốc nhíu lại đầy thâm trầm.
Hướng Tịnh Tuyết là người thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, cũng không sợ chọc tức biểu ca.
“Ta biết biểu ca thích nàng, nhưng nàng đã thành thân, biểu ca đừng có làm chuyện có lỗi với người ta.”
Lí Mạo Duẫn mâu quang tức giận, chỉ hừ giọng nhếch mép cười nhẹ, nói, “Yên tâm đi, đoạt thê tử của ngươi, ta không có hứng thú.”
Tuy rằng biểu ca phủ nhận hoàn
toàn, nhưng Hướng Tịnh Tuyết vẫn có cảm giác vô cùng nghi hoặc, tiếp tục chăm chăm nhìn biểu ca, tựa hồ như vẫn còn muốn nói.
“Còn chuyện gì nữa?”
Đôi mắt sắc bén nguy hiểm phóng
thẳng vào nàng làm nàng không khỏi tâm sinh khiếp đảm. Định mở miệng,
nhưng rốt cuộc không thể thốt nên lời, chỉ lắc lắc đầu.
“Không có.”
“Không có chuyện gì thì lui ra đi.”
“Nga”
Hướng Tịnh Tuyết xoay người lui
gót, trước khi rời đi vẫn vụng trộm liếc biểu ca một cái, thần thái âm
trầm khó dò kia của biểu ca làm lòng nàng thật nghi hoặc, bất an.
Bất giác, không hiểu sao, nàng cảm giác thật quỷ dị, tựa hồ thấy đại biểu ca giống như người xa lạ.
Ở Ngô phủ quấy nhiễu nhiều ngày
qua, đại biểu cả người đều thay đổi, bên ngoài vẫn vậy nhưng trông ra
lại vẫn không giống trước kia, nàng cảm thấy không ổn lắm, trong lòng
không hiểu sao lại có sự khiếp sợ trước đại biểu ca.
Nàng phát hiện, chính mình cũng
không thật sự hiểu hết con người bên trong của đại biểu ca, nhịn không
được nàng tự vấn bản thân, có thật sự mình muốn gả cho biểu ca?
Giờ phút này, trong lòng nàng tư tưởng hỗn loạn, thập phần suy tư.
(hết chương 6)