Trong căn phòng bài trí đơn giản, tao nhã, không khí yên bình, Ngân Hạnh cẩn thận hầu hạ Cổ Vân Nương uống thuốc. Trên chiếc bàn cách đó không xa còn bày ra đầy bàn thuốc bổ, chỉ cần hương khí tỏa ra bốn phía thôi cũng đã làm cho người ta chảy nước miếng rồi!
“ Ta không uống” Đẩy chiếc muỗng bên miệng ra, Cổ Vân Nương khó nén buồn nôn, trong miệng đầy vị thuốc làm cho bà khổ không nói nổi.
“ Cũng được, thế uống bát nhân sâm canh gà đi!”
“ Không được, uống không vô!” Ăn hết vài chục năm đồ bổ, giờ chỉ cần ngửi thấy hương vị liền ngán.
“ Vậy sao được!” Ngân Hạnh trừng mắt kêu, không chấp nhận cự tuyệt đem canh gà đưa đến trước mặt bà. “ Vương gia trước khi đi ra ngoài còn riêng dặn dò tôi nhất định phải đem canh gà cho ngài uống hết mới được”. A, vương gia quả nhiên anh minh, sớm đoán được phu nhân sẽ chơi xấu trốn trốn tránh tránh. Xem, này không phải bị đoán đúng rồi!
Nhắc tới trượng phu, dù cho Cổ Vân Nương có muôn vàn không muốn, vì không để cho ông lo lắng, cũng chỉ cố gắng mà nhăn mặt nhăn mày ăn vào canh bổ, cho đến khi bát cạn sạch, bà mới nhăn nhó mặt vừa tức giận vừa buồn cười nói: “ Kỳ lạ thật nha Ngân Hạnh, bà là nha hoàn bên cạnh tôi, cũng không phải là của Khiếu Thiên?” Sao chỉ nghe lời của Khiếu Thiên nói, còn bà là chánh chủ (chủ nhân thật sự) nói ba câu thì chỉ nghe được hai câu.
“ Nếu là ngày thường ta đương nhiên nghe phu nhân, tuy nhiên vì tốt cho thân thể của ngài, ta phải nghe theo lời vương gia thôi!” Nghe ra ẩn ý của bà, khuôn mặt mượt mà của Ngân Hạnh tràn đầy ý cười.
“ Bà thật sự là……..”
Phanh!
Một tiếng nổ đánh gãy lời nói của Cổ Vân Nương, hai cái bóng dáng đẩy ra cửa phòng, như là cuồng phong thổi tới cạnh giường.
“ Vân Nương, ngươi khi nào thì sinh con trai?”
“ Di nương, Nghiên Nghiên khi nào thì có thêm một người biểu ca?”
Hai lời chất vấn tranh nhau như bão tố trào ra, oanh tạc Cổ Vân Nương.
Hai người gặp qua Hạo nhi? Cổ Vân Nương hơi sửng sốt rồi mới cười nói: “ Mọi người đều đã gặp nhau? Hạo nhi mới hồi phủ không bao lâu, ta………”
Không cho bà nói hết lời, Cổ Ngọc Phượng hổn hển chất vấn: “ Ngươi không nói cho ta biết ngươi có con trai?”
Cái này rất quan trọng sao? Năm đó bà sinh con xong rồi đem nó đưa đi cũng không có bao nhiêu người biết a? Đại tỷ sao lại vì chuyện này tức giận như thế? Cổ Vân Nương vạn phần khó hiểu.
“ Đại tỷ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao sắc mặt của tỷ lại khó coi như vậy?”
“ Ta…..” Cổ Ngọc Phượng nghĩ đến hai lần đụng mặt đều khiến hai bên không vui, mới vừa rồi thậm chí còn đem người tương lai thừa kế vương phủ thành kẻ trộm, bà ta muốn nói lại nói không nên lời, chỉ biết cách trút giận sang người bên cạnh. “ Đều là ngươi, ngươi vì sao không nói mình có một đứa con?” Khiến cho đến khi biết được thân phận của đối phương, dưới tình huống xấu hổ, tồi tệ như vậy, cho dù da mặt bà có dày đến mấy cũng rất khó mà tìm cho mình một bậc thang để xuống.
“ Thật kỳ lạ! phu nhân có cần chuyện gì cũng phải xin phép với bà không?” Ngân Hạnh không thể nhìn chủ tử nhà mình bị người ta hung, nên mở miệng cãi lại.
“ Im miệng, ngươi chẳng qua là một đứa hạ nhân, có tư cách gì…….”
“ Mẹ, đừng nói nữa!” Triệu Nghiên Nghiên giật nhẹ tay áo mẹ mình, ám chỉ một cái ánh mắt, rồi liền giả lả cười: “ Di nương, ta cùng mẹ chỉ là quá mức kinh ngạc, hiện tại thì không có việc gì rồi, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, chúng ta đi trước”.
Không đợi Cổ Vân Nương trả lời, nàng liền kéo Cổ Ngọc Phượng chạy ra ngoài cửa phòng.
Nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, Cổ Vân Nương vẫn không hiểu được mục đích lần này của hai người hầm hầm đến rồi lại nhanh chân rời đi là gì.
Ngân Hạnh âm thầm xuy một tiếng, không thèm nghĩ nhiều đến hai mẹ con khiến người ta chán ghét đó nữa!
“ Phu nhân, ngài nên nằm xuống nghỉ ngơi…..” A, vương gia cũng có phân phó, muốn cho phu nhân ăn no ngủ nhiều để có thêm nhiều sức lực mới được.
“ Muốn chết! Nghiên Nghiên, ngươi lôi mẹ đi làm gì?” Không để ý tới mẫu thân trách cứ, Triệu Nghiên Nghiên chu môi đỏ tươi nở nụ cười giảo hoạt. “ Di nương có con trai, Nghiên Nghiên có thêm một biểu ca không phải tốt lắm sao?”
“ Có cái gì tốt?” Vốn nghĩ rằng chính mình có đứa con gái có thể khoe với Vân Nương, để ngầm châm biếm nó không thể sinh con, không thể tưởng tượng được nó vô thanh vô tức toát ra một đứa con trai, chuyện duy nhất mình có thể thắng nó cũng không còn, hỏi sao bà không tức giận cho được.
“ Đương nhiên tốt!” Triệu Nghiên Nghiên khóe mắt ẩn chứa vui sướng. “ Mẹ, ngài không phải đã quên chứ, ngày ấy chúng ta nói nếu có thể thân càng thêm thân…….” Còn một nửa lời nói không nói cũng hiểu.
“ Đúng vậy, sao ta không nghĩ tới?” Bừng tỉnh đại ngộ ( hiểu ra), Cổ Ngọc Phượng mặt mày sáng rỡ, khó nén hưng phấn. “ Vẫn là nữ nhi thông minh, kể từ đó, hai mẹ con chúng ta có thể cả đời hưởng thụ vô tận………”
“ Đó là đương nhiên, ha ha………”
Cười duyên không ngừng, vọng tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng mộng đẹp chiếm cứ ở trong lòng hai mẹ con, cũng bắt đầu lên kế hoạch bằng tốc độ nhanh nhất như thế nào có thể nhanh chóng lên làm chủ tử của Định Viễn vương phủ, hưởng thụ an nhàn sung sướng, cuộc sống vinh hoa phú quý……
“ Ha ha…..ha ha……. Cười chết ta…….” Một người nào đó cười đến xụi lơ ở trên ghế trong phòng của Nam Thần Hạo, vốn dĩ là cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần lúc này lại mở to đến nỗi có thể nhét hai cái trứng vịt vào, đã vậy còn không ngừng phát ra cuồng tiếu. “ Ha ha…….. không được……. đau bụng quá…..”
“ A di đà phật, châm biếm sau lưng người ta như thế là không có đạo đức” Nam Thần Hạo ngồi nghiêm chỉnh trên một cái ghế khác, vẻ mặt nghiêm túc khuyên bảo.
“ Ha ha……….nhưng thật sự……..rất là mắc cười mà……..” Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng tức cười của hai mẹ con đó, thì liền nhịn không được mắc cười ngay.
Thiên hạ đúng là có lắm chuyện đảo điên! Ngày đó xe ngựa đụng người, hôm nay lại vu cáo kẻ trộm đến cuối cùng lại đúng là người một nhà, để sau khi bọn nha hoàn nói ra tình hình thực tế xong, biểu tình của hai mẹ con đó rất là đặc sắc nha, cuộc đời nàng còn không gặp qua người có thể đem hồng, trắng, xanh ba màu sắc hòa nhau linh hoạt, vận dụng sinh động tự nhiên như thế, thật sự là bội phục, bội phục!
Bất quá, Cổ bá mẫu như thế nào lại có cái loại tỷ tỷ này? chậc, khí chất kém xa! Quả nhiên không phải là hoàn toàn huyết mạch giống nhau (ý nói ko cùng mẹ cùng cha), thì sinh ra giống vẫn là có biến dị.
Nam Thần Hạo cũng không có tâm tư phức tạp như nàng, trong lòng hắn phiền não là sau này gặp mặt nên dùng loại thái độ nào đối xử? bởi vì hai lần gặp trước kết quả không vui tí nào, sau này gặp mặt có thể rất là lúng túng.
Nguyệt Nha Nhi cười được một lúc, cho đến khi thấy Nam Thần Hạo nhíu mày nhăn mặt, tròng mắt đen giảo hoạt đảo quanh, đem tâm sự của hắn đoán đúng được bảy tám phần. “ Hạo ca ca, huynh rầu cái gì? Huynh mới là chủ tử trong vương phủ này, từ nay về sau hai người bọn họ mới ngượng ngùng khi gặp huynh, huynh có cái gì đâu mà để ý!”
“ Không thể nói như vậy, dù sao cũng là trưởng bối……..”
“ Huynh lại tự mình tìm phiền não rồi, sau này bọn họ mới phải nịnh bợ huynh thì có!” Cái loại người tham quyền phụ quý, ức hiếp kẻ dưới, Nguyệt Nha Nhi nàng rất là hiểu rõ.
“ Nịnh bợ cái gì?” Cực kỳ khó hiểu, hắn thanh liêm có gì đâu mà cầu lợi? ( thanh liêm= trong sạch, ý của Hạo ca là a ko có gì để người ta nịnh bợ)
“ Đứa ngốc!” Nhảy người lên đánh nhẹ lên trán hắn một cái, rồi mỉm cười bỏ đi.
Chỉ thấy ống tay áo phía trước lay động, một mùi thơm ngát dễ chịu xộc vào mũi, vì nàng thu tay lại rời đi mà mùi thơm ngát cũng đi theo biến mất, Nam Thần Hạo lại thấy trong lòng có chút mất mác…….
Thực ra loại mùi thơm ngọt ngào này so với mùi thơm thanh nhã của đàn hương cũng không khó ngửi cho lắm! hắn ngây ngốc nghĩ.
Hôm sau.
Nam Thần Hạo lòng cực kỳ yên tĩnh, một lòng yên ả như nước ngồi vào bàn sao chép, bỗng nhiên có cái quỷ liều lĩnh phá cửa xông vào…….
“ Hạo ca ca…..” Nhìn rõ hắn đang làm gì, Nguyệt Nha Nhi trợn trắng mắt, đặt mạnh chiếc khay trên tay xuống, không cho là đúng nói: “ Huynh lại đang sao chép kinh phật a!”
“ Đúng vậy! Nó có thể để ta yên tĩnh dốc lòng tu dưỡng” . Ngay cả đầu cũng ngẩng lên mà trả lời.
Đột nhiên, nàng cảm thấy có chút kinh hoảng, Hạo ca ca giờ phút này trang nghiêm dị thường, toàn thân tràn ngập phật tính, nghiễm nhiên có một bộ dáng của một vị cao tăng đắc đạo……..
Không! Nàng không muốn Hạo ca ca biến thành hòa thượng! nói cái gì cũng không được!
Nguyệt Nha Nhi lòng đầy bất an, không phải là không biết hắn phật duyên sâu nặng, trước đây bắt hắn trở về vương phủ làm vị hôn phu của mình, tuy là do hai người quả thật là có nhân duyên, nhưng lúc trước làm vậy đa phần là do tính tình ham chơi, đối với chuyện hắn cuối cũng có xuất gia hay không cũng không để ý lắm, cùng lắm thì một mình lẻ loi ở lại Huyền Y Cốc cũng không có gì là không tốt. Phụ thân cũng từng nói, nếu không tìm được tình yêu của đời mình, thì thà rằng cả đời không gả, cho nên ông cũng không bắt người làm nữ nhi như nàng phải nhất định cho ông một người con rể.
Nhưng hôm nay nàng lại sợ hãi, sợ Hạo ca ca không thể bỏ qua ý niệm một lòng hướng phật, quyết chí xuất gia làm tăng. Vì sao nàng lại lo lắng đâu? Là vì tâm tình của chính mình thay đổi sao?
Phát giác không khí tựa hồ quá mức im lặng, Nam Thần Hạo ngược lại cảm thấy kỳ quái, nàng luôn luôn líu ríu, phiền chết người, không phải sao?
“ Nha Nhi, cô làm sao vậy?” Ngẩng đầu, hắn dừng bút lông đang không ngừng ghi chép trong tay, thật tình hỏi.
“ Ta……..” Liếc mắt ly trà sâm trong khay, nàng đột nhiên mỉm cười nói: “ Không có gì, mới vừa rồi người ta rất nhàm chán, nên đi xuống nhà bếp pha hai ly trà sâm, muốn đưa nhanh tới cho Hạo ca ca nếm thử hương vị, xem thử tay nghề của Nha Nhi có được không?”
“ Thì ra là như vậy”. Nam Thần Hạo nghĩ rằng, nàng biết bản thân mình ăn chay, chắc là không thêm vị thịt ở bên trong, hắn không nghi ngờ đưa tay nhận chén.
“ Chén này cho huynh đi!” Tay chân gọn gàng đem chén có hình hoa hồng đặt trên tay hắn. Còn chính mình thì bưng lên một chén có vẽ màu xanh hoa cỏ, thỉnh thoảng còn rũ mắt trộm dò xét hắn.
Không nhìn thấy ánh mắt quỷ quái của nàng, Nam Thần Hạo ôn hòa uống một ngụm trà sâm……
“ Nôn…..khụ khụ………” Cơ hồ là phản ứng ngay lập tức, trà mới vào miệng, một cỗ mùi vị thức ăn mặn khuếch tán quanh miệng, ngay cả vị sâm nồng đậm cũng không che giấu được, hắn thống khổ nôn mửa liên tục, trình độ kịch liệt tựa hồ như muốn đem dạ dày nôn luôn ra ngoài.
“ Hạo ca ca, huynh sao rồi?” Nguyệt Nha Nhi kinh hãi, giúp hắn vỗ lưng thuận khí.
“ …… Cô……. Nôn………” Mới định nói chuyện, mùi tanh hôi ở trong miệng lại khiến cho hắn nhịn không được nôn thêm một trận, sắc mặt hắn tái nhợt đến đáng sợ.
“ Huynh, huynh mau uống ly trà sâm này súc miệng trước đi!” Nhìn hắn khổ sở thống khổ, Nguyệt Nha Nhi nhất thời mắt hạnh rưng rưng, vội đem ly trà sâm mà mình đã uống đưa cho hắn.
Ai ngờ Nam Thần Hạo thay đổi không còn tính tình tốt như mọi ngày, giận dữ đẩy nàng ra, chất vấn nàng: “ Thế……. Thế…….. trong trà cô thêm……. Bỏ thêm chút gì…”
“ Huynh yên tâm……. Chén này không thêm…… canh gà……….huynh có thể yên tâm uống hết…..” Ngữ khí thật chột dạ.
Thì ra là nàng muốn uống chén sứ màu hồng, nên đem nhân sâm, thịt gà hầm ở trong chén, mà cái chén màu xanh ấy mới chính là ‘Không ô nhiễm’ trà sâm nguyên chất là để dành cho hắn uống. thế nhưng đến giờ phút cuối cùng, nàng lại thay đổi chủ ý, cố ý muốn hắn phá giới.
Nàng nói vậy chứng tỏ mình mới uống xong…… khó trách! Khó trách vị thức ăn mặn kia làm cho hắn không thể nhận, chỉ mới uống một ngụm đã khó chịu thành như vậy!
Hai mươi năm qua, chưa từng ăn chút thức ăn mặn nào, không ngờ lại dễ dàng như thế bị hủy hoại, sao nàng lại có thể làm như thế chứ? Hắn không có thói quen ăn mặn, nàng nên hiểu rõ mới đúng, vì sao cố ý……..quá đáng!quá đáng!
Bản thân mình bình tĩnh thanh tu, cuộc sống tu hành hoàn toàn không có phiền não, nàng vì sao hết lần này tới lần khác quấy nhiễu, đảo loạn lòng bình thản như hồ nước, làm hại hắn tâm hồn không yên, phiền chán dị thường……
Mấy ngày nay bị nàng dùng hành động, ngôn từ vô cùng thân thiết và lớn mật làm cho không yên, nỗi lòng phiền muộn vì không tìm được cách nào giải tỏa gây áp lực thật nặng, nay cuối cùng cũng bùng nổ, từng chút từng chút đem tất cả sai lầm đều đổ hết lên người nàng.
“ Cô…….cô vì sao luôn muốn đeo bám, làm phiền ta, đối nghịch với ta? Ta, ta rốt cuộc chỗ nào đắc tội cô…….” Nam Thần Hạo phẫn nộ chất vấn, giọng điệu nặng nề. này có thể nói là từ lúc hắn chào đời đến nay, lần đầu tính tình mất đi khống chế.
“ Ta……ta….” Nói không nên lời là vì bản thân mình sợ hắn đắm chìm trong Phật lý lâu quá, cuối cùng cũng xuất gia làm tăng, vì vậy mới muốn chậm rãi thay đổi thói quen cuộc sống hằng ngày của hắn, đem hắn kéo xa con đường tu phật.
Nhìn nàng nói chuyện ngập ngừng, Nam Thần Hạo lửa giận càng cao. “ Từ ngày ta gặp cô bắt đầu, cô liền giống như yêu tinh mê hoặc ta, dụ hoặc ta, trở thành ma chướng lớn nhất trên đường tu phật của ta, phá hoại các hạng giới luật của ta, nay còn khiến cho ta phá giới ăn mặn, ngày khác có phải cô còn muốn hại ta phạm vào sát giới?”
Lúc đầu, Nguyệt Nha Nhi còn chột dạ, áy náy không thôi, thế nhưng sau đó nghe nói đến cái gì yêu tinh, ma chướng, nàng nghe không phục, thậm chí càng nghe càng hỏa (giận).
“ Hạo ca ca, huynh nói vậy là không đúng nha!” Cơn tức nổi lên, nàng bắt đầu bác bỏ: “ Nếu huynh cho rằng là ta mê hoặc huynh, vậy huynh nên kiểm điểm lại chính mình tâm ý không vững, lục căn không tịnh, tâm ma sinh sôi mà không thể vứt bỏ hồng trần tình duyên, nếu đúng như thế, vậy huynh không có tư cách xuất gia làm hòa thượng”. Thở hổn hển nói, nàng lại càng vì chính mình mà cãi lại: “ Với lại chẳng qua là dính chút vị mặn mà thôi, huynh không phải lập tức nhổ ra sao? Còn tức cái gì nữa?” Thực không hiểu nổi, chẳng qua là bỏ thêm chút canh gà mà thôi, hắn làm chi để ý đến thế? Bất quá đầu lưỡi của nam nhân ngoan cố này cũng thật là lợi hại, vừa nếm thử chút liền nhận ra có điều không thích hợp.
“ Cô……” Không được nhanh mồm nhanh miệng như nàng, Nam Thần Hạo từ đáy lòng hiểu ra là vấn đề nằm ở trên người mình, cho nên bị nói cho không biết đường trả lời, nhưng liên quan đến chuyện bỏ thêm canh gà, hắn vẫn dị thường phẫn nộ: “ Cái gì dính chút vị mặn mà thôi, phật gia có câu, không thể sát sinh ăn thịt, chẳng lẽ cô không biết?”
“ Ăn thịt thì như thế nào, không ăn thịt lại như thế nào?” Chuyện này nàng quả thật là sai, nhưng vẫn mạnh miệng nói.
“ Chẳng lẽ cô không biết ăn mặn đồng nghĩa với sát sinh sao? Ăn gà, ăn vịt, ăn cá, ăn thịt, đều là phải giết đi sinh mạng, tuy nói là không phải là do chính mình ra tay, thế nhưng nếu không có người ăn, thì làm gì có người giết, mua bán, đạo lý này cô có hiểu không? Hôm nay cô làm cho ta ăn mặn phá giới cũng giống như là hại ta tự tay sát sinh? Ta không yêu cầu cô ăn chay giống ta, nhưng nguyên tắc này ta rất là kiên trì”.
“ Ăn chay là quý trọng sinh mệnh, ăn mặn là tội ác tày trời giết hại sinh mạng sao? Buồn cười chết người!” Nguyệt Nha Nhi cười lạnh, bắt đầu nói một phen giải thích bất đồng: “ Chẳng lẽ hoa cỏ,thực vật không có sinh mạng? Hạo ca ca, huynh mỗi ngày ba bữa rau dưa hoa quả đều cũng là do nông dân đem chúng sống ở trên đất nhổ lên, chẳng lẽ biết chạy biết kêu mới coi là có sinh mạng linh tính, còn không chạy không kêu thì là không có sinh mạng? phật gia nói chúng sinh bình đẳng, thử hỏi này thì bình đẳng ở chỗ nào??
Ách…….lời chất vấn sắc bén! Công kích hắn khiến hắn không biết đường trả lời.
Nam Thần Hạo chưa bao giờ nghe qua loại đạo lý chỉ tốt bề ngoài này, thế nhưng muốn phản bác lại không tìm được luận điểm, hơn nữa lời ngụy biện của nàng cũng đáng để suy nghĩ sâu xa, thế nhưng vì mặt mũi, cộng với hại hắn ăn mặn là nàng không đúng, bởi vậy hắn vẫn trầm mặt.
“ Dù sao ta nói không lại cô, nhưng cô không đúng vẫn là không đúng…….”
“ Được, là ta không đúng, ta đem mấy thứ này dọn đi, được rồi chứ?” Dùng sức đẩy hắn ra, hất hàm thở phì phì dọn dẹp chén bát, rồi chỉ nghe tiếng nổ ‘Phanh’, nàng đá cửa biến mất.
Quả nhiên là người làm sai còn hung dữ hơn so với người bị hại mà!
Nam Thần Hạo vừa tức vừa giận phất tay áo, tiếp tục quay trở lại bàn ghi chép kinh phật, nhưng nỗi lòng thì không cách nào bình tĩnh được nữa…….
Hừ! tức chết người đi được! ăn chay là rất giỏi sao? Nàng mỗi ngày đều ăn gà, ăn thịt a, còn không phải là vẫn sống đến lớn như vậy? cũng không có người chỉ trích nàng người đầy tội nghiệt a! Hạo ca ca ngốc, thối Hạo ca ca, không bao giờ để ý đến huynh nữa!
Tức chết được, càng nghĩ càng giận, đi méc bá mẫu mới được!
Nguyệt Nha Nhi lửa giận lên cao như là bão táp chạy về phía phòng Cổ Vân Nương, dọc theo đường đi, bọn nô tỳ đều thấy trên mặt nàng viết rõ ba chữ to ‘ Chớ chọc ta’, mọi người đều tránh đầu sóng ngọn gió, tránh cho chính mình gặp phải tay bay vạ gió.
Không biết là do tức giận nên đi mau, hay là do không ai cản đường nàng, tóm lại chỉ trong chốc lát, nàng đã đến trong phòng Cổ Vân Nương.
“ Nha Nhi, con đến đúng lúc, trên bàn có chút trái cây và điểm tâm mà cô nương gia thích ăn, mau đến nếm thử”. Vừa thấy nàng tới, Cổ Vân Nương vui vẻ ngoắc nàng, muốn nàng ngồi ở bên người bà.
Cùng với lúc trước bị đối đãi, nay được người hoan nghênh như thế, nàng đương nhiên vui vẻ, đặt mông ngồi xuống mép giường, cũng tiện tay bắt mạch cho bà.
“ Bá mẫu, ngày hôm nay tinh thần ngài rất tốt?”
“ Còn không giống như cũ”. Thuận miệng trả lời, cười tủm tỉm gọi Ngân Hạnh. “ Ngân Hạnh, mau chút đem hoa quế cao, ngàn tần tô mà Nha Nhi thích ăn đến đây a!”
“ Đang lấy đây”. Ngân Hạnh dùng đũa gấp điểm tâm, cười trả lời.
Được người sủng ái chăm sóc, Nguyệt Nha Nhi trừ bỏ uất ức cũng không quên lời ngon tiếng ngọt. “ Bá mẫu, người đối với con thật tốt, tựa như là mẹ con đối với con vậy”.
Điểm tâm đưa đến tay, nàng liền dùng đũa bắt đầu cắn ăn, Ngân Hạnh giễu cợt “ Phu nhân đem con làm con dâu để mà cưng chìu đây mà!”
“ Đúng rồi, hôm nay sao không thấy Hạo nhi, con không phải mỗi ngày đều cùng nó dính một chỗ sao?” Kỳ lạ! hôm nay sao chỉ thấy mỗi mình Nguyệt Nha Nhi? Cổ Vân Nương cảm thấy khó hiểu.
Mới ăn đang vui vẻ, vừa nghe nhắc đến tên hắn, Nguyệt Nha Nhi mặt cười trầm xuống, không được vui nói: “ Đừng nhắc tới huynh ấy với con, ngu ngốc thối Hạo ca ca!”
A! mắng thành như vậy, có thể thấy được là do đấu võ mồm rồi, Cổ Vân Nương cùng Ngân Hạnh buồn cười liếc nhìn nhau một cái, rồi trăm miệng một lời hỏi : “ Cãi nhau?”
“ Mới không có”. Vùi đầu dùng sức ăn, đánh chết cũng không chịu thừa nhận.
“ Nói đi, nếu là Hạo nhi không đúng, ta mắng nó cho con hả giận”. Khuyên can muốn dụ nàng mở miệng kể chuyện.
Giải quyết xong một mâm điểm tâm tinh xảo, nàng vỗ vỗ cái bụng “ Người ta đã đói bụng”
“ Thế không phải đúng lúc dùng cơm cùng với ta luôn đi”. Mới vừa nghĩ đến Nam Khiếu Thiên buổi trưa đi ra ngoài, một mình mình dúng cơm thật là nhàm chán, không ngờ ông trời lại cho cái tiểu vui vẻ này đến đây ăn cơm chung với bà.
“ Được! được” Vui vẻ không ngừng vỗ tay, cơm của Cổ Vân Nương là do Nam Khiếu Thiên sai người tỉ mỉ chế biến, có thể bồi bổ lại đối với thân thể rất tốt, không nghĩ tới đi đến đây có thể vừa được ăn uống thuận tiện mở miệng cáo trạng, nàng đương nhiên là rất vui vẻ rồi!
“ Biểu ca, đây là Nghiên Nghiên riêng tự tay nấu canh đường phèn hạt sen để tạ tội với huynh, huynh nếm thử đi!”
“ Đúng vậy đúng vậy! ta nói Hạo nhi, chuyện lúc trước con đừng để bụng, chúng ta đều là người thân, chắc là không có chuyện gì để so đo, con nói có phải hay không a?”
Sau giữa trưa, gió thổi nhẹ nhàng, hai mẹ con Cổ Ngọc Phượng cùng Triệu Nghiên Nghiên đi tìm theo dõi con mồi, không ngờ lại ngay tại hoa viên ở trong lương đình tìm được hắn, hai người dùng lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ đối với chuyện lúc trước nhận lỗi, thái độ chuyển biến một trăm tám mươi độ (ta chém), thật khiến người bội phục.
“ Con đã sớm quên, di nương ngài cũng đừng nén trong lòng”. Cố nén phiền chán, Nam Thần Hạo cố gắng ôn hòa mỉm cười.
Bởi vì cùng Nguyệt Nha Nhi cãi nhau mà buồn bực không thôi, đến giờ trưa, nha hoàn đưa thức ăn chay đến, nhìn bàn ăn đầy rau xanh, lại nhớ tới lời ngụy biện của nàng, làm cho khẩu vị mất hết, lại quỷ dị nghĩ rằng mình đang giết hại sinh mạng, thế nhưng nếu đúng như lời nàng nói, thì cái gì cũng không thể ăn, chuẩn bị chết đói luôn cho rồi!
Suy nghĩ lung tung, nhìn quanh căn phòng bốn bề vắng lặng, không biết vì sao lại cảm thấy cô đơn. Lúc trước bất kể như thế nào nàng cũng sẽ cùng hắn dùng cơm, líu ríu nói chuyện chọc cười, nay hai người cãi nhau, nàng chạy mất không thấy bóng người, hắn mới tựa hồ phát giác chính mình thế nhưng đã thói quen có nàng làm bạn.
Vốn nghĩ rằng không được bao lâu, nàng sẽ không chịu được mà chạy đến tìm hắn, như thế thì hai người liền quên hết ân oán trước kia, hòa thuận như lúc ban đầu làm bạn cười vui, ai ngờ đợi hết ban ngày, dùng xong cơm trưa còn uống thêm vài tách trà, lại vẫn như cũ không thấy bóng dáng nàng, làm cho tâm tình nôn nóng lại phiền muộn, muốn đi ra ngoài hít thở, thuận tiện xem có thể hay không gặp được Nha Nhi, ai ngờ người muốn gặp thì không gặp được, người không muốn gặp thì lại gặp đến, chẳng lẽ hôm nay đúng là ngày xui của hắn?
“ Biểu ca, huynh uống một ngụm thử đi, người ta nấu thật là vất vả đó!” Nhìn hắn không nhún nhích, Triệu Nghiên Nghiên không khỏi hờn dỗi, chủ động đem muỗng đưa đến bên miệng đút hắn.
“ Ách………. Biểu muội để xuống trước là được rồi……” Không dấu vết lùi lại ba bước, không hề bận tâm nói.
Nháy mắt, Cổ Ngọc Phượng liền kéo hắn ngồi xống, Triệu Nghiên Nghiên cũng thông minh, lập tức ngồi bên cạnh hắn, đem hắn ép sát vào giữa mẫu thân của mình, khiến cho hắn muốn chạy cũng không được.
Nói cũng kỳ quái, lúc trước Nguyệt Nha Nhi chỉ cần dựa vào người hắn, hắn liền mặt đỏ tới mang tai, nay bị người ép sát như thế, hắn vẫn có thể vững như núi Thái Sơn, không hề thay đổi diện mạo ôn hòa như lúc đầu.
“ Ha ha.. ta nói Hạo nhi, con bộ dạng tuấn tú như vậy, chẳng phải là mê chết một đám con gái nhà người ta…” Cổ Ngọc Phượng cười khanh khách đắc tượng gà mái.
“ Đúng vậy a, biểu ca vĩ đại như thế, ngay cả Nghiên Nghiên cũng thưởng thức không thôi đó!” Nói dứt lời, người đã muốn dựa qua, bộ ngực sữa đầy đặn kề sát vào cánh tay hắn.
Thật là nồng mùi son phấn a!
Nam Thần Hạo nhíu mi thầm nghĩ, vốn tưởng rằng cô nương gia đều giống như Nguyệt Nha Nhi vậy, có mùi thơm ngát dễ ngửi, không nghĩ rằng thì ra không phải thế. Triệu Nghiên Nghiên này trên người tỏa ra mùi vị son phấn nồng nặc, khiến hắn bị nồng đến khổ sở cực kỳ.
“ Đúng rồi, con còn chút Kinh thư chưa chép, trước không bồi”. Không thể nói rõ, hắn đột nhiên đứng dậy muốn đi, khi hắn xoay người ra phía ngoài nhìn lại, thì thấy Nguyệt Nha Nhi đứng ở hành lang gấp khúc dùng ánh mắt vừa oán vừa hận nhìn chính mình.
“ Sắc quỷ Hạo ca ca, ta chán ghét huynh!” Nàng tức giận kêu to, làm cái mặt quỷ rồi xoay người chạy đi.
“ Nha Nhi…….”
“ Biểu ca……..”
“ Hạo nhi…….”
Sau đó rượt đuổi thành một đoàn.
Huyền Yên Cốc.
“ Cha, mẹ, thúc thúc bá bá, thẩm thẩm a di, ca ca đệ đệ, tỷ tỷ muội muội thân ái ở trong cốc, Nha Nhi đã về rồi!”
Đi qua một rừng hoa đào ở trong cốc, đập vào mắt chính là tòa nhà tráng lệ, khí thế bàng bạc trang viện, Nguyệt Nha Nhi cười tiến vào, kêu loạn lên. Không bao lâu, trong trang viện một trận xôn xao nổi lên, không ít nô bộc nghe tiếng ra nghênh đón, trên miệng đều nở nụ cười sung sướng.
“ Tiểu thư đã trở lại…..”
“ Mau, mau báo cho lão gia và phu nhân biết……….”
“ Ôi, tiểu thư Nha Nhi của ta, cô có vẻ gầy” Một người vú già mập mạp giang rộng hai tay, đem nàng ôm chặt vào lòng.
“ Khụ……. Bà vú………. Người có nhớ con……..” Cố gắng từ bộ ngực ‘ hùng vĩ’ tìm chút không khí, nàng có thể phát ra được thanh âm đã xem như lợi hại.
“ Nhớ, bà vú nhớ con muốn chết!”
“ Cha mẹ con đâu?” Rời khỏi ôm ấp của bà, nàng cười khanh khách hỏi.
“ Phu nhân ở trong phòng…….”
“ Phải không? Con đi tìm mẹ”. Không đợi nói cho hết lời, Nguyệt Nha Nhi giống như tên bắn vọt đi vào. “ Mẹ ơi, Nha Nhi về rồi……” Vừa đi vừa gọi, đi qua hoàn cảnh quen thuộc từ nhỏ đến lớn, cuối cùng giống như trước kia chui vào trước cửa phòng, mới định gõ cửa, cửa phòng đã tự động mở ra.
Một vị mỹ phụ trung niên mặt đầy tươi cười mở cửa, trên mặt chứa đầy vẻ từ ái
“ Nha Nhi!” Thu Nhược Thủy ôm lấy nữ nhi, quan tâm hỏi: “ Đi ra ngoài có chịu khổ hay không?”
“ Làm sao có thể” Nguyệt Nha Nhi không ai bì nổi nói “ Nữ nhi đi mới khiến cho người khác chịu khổ thì có!”
Nghe vậy, Thu Nhược Thủy lắc đầu cười: “ Ngươi này quỷ linh tinh”.
“ Đúng rồi, cha đâu?” Ôm lấy mẫu thân, đột nhiên nhớ tới còn một nhân vật quan trọng chưa xuất hiện.
“ Cha con ông ấy sáng sớm liền đã bói ra hôm nay con sẽ trở về, nên kêu ta nói với con là ra dược viên tìm ông ấy”.
“ Phải không? Vậy con đi tìm cha đây!” Cười ha ha, nàng xoay người đi về hướng dược viên.
“ Nhớ là đừng ở đó lâu quá! Hai cha con nhớ về sớm dùng cơm biết không?” Bà vội vàng dặn dò.
“ Dạ” Tiếng nói vừa dứt, người đã không thấy bóng dáng.
“ Cha”.
“ Con tới rồi à, con gái ngoan”.Nguyệt Ngân Lam đứng giữa đám kỳ hoa dị thảo, cười nhìn nữ nhi lâu ngày không gặp.
Nguyệt Nha Nhi không nói hai lời, phi thân về phía trước nhào vào người ông.
Trầm thấp cười, ổn định thân hình, đưa tay ôm lấy người vừa nhào tới ôm chặt vào lòng, thấp giọng cười mắng: “ Tiểu bướng bỉnh, muốn dược liệu gì, nói đi?”
“ Di, cha, ngài biết Nha Nhi trở về lấy thuốc a?” Như thế nào lợi hại quá vậy!
“ Quẻ tượng có nói” . Cười nhìn nàng, Nguyệt Ngân Lam dưới đáy lòng biết rõ nàng từ ngàn dặm xa xôi trở về, chắc chắn là thứ dược liệu không tầm thường rồi. “ Nói thật đi! Cha đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi!”
“ Hi hi, Nha Nhi muốn cái kia”. Tay ngọc đưa ra, chuẩn xác chỉ về phía thực vật kỳ quái cách đó không xa mọc độc lập trên mảnh đất đỏ, trên cành chỉ có chín phiến lá cây màu lửa đỏ, ở trên ngọn còn có một quả trái cây hỏa diễm to bằng ngón cái.
Quả nhiên! Tuy rằng sớm biết đó không phải là thứ bình thường, nhưng mà không ngờ khi biết nó là cửu diệp phượng hoàng quả, vẫn không khỏi đau lòng. Đó là thứ ông phải mất sức chín trâu hai hổ từ đại mạc khắc nghiệt đem về thành công vun bón, đây là tâm huyết của ông a!
“ Ách… có thể đổi cái khác hay không?” Chờ một trái cửu diệp phượng hoàng là phải mất tới mười năm nha!
“ Không được, chỉ có này!” Chỉ có cửu diệp phượng hoàng quả chín mới có thể khắc chế được tuyết tinh điệt hồi, mà đúng lúc quả này đã chín, cũng vừa lúc phải sử dụng.
“ Thế, vậy con hái đi!” Ô…….. rất đau lòng…….. mười năm chờ đợi hóa thành hư ảo….
Ha ha vui vẻ cười, quả nhiên không chút do dự đem quả đỏ tươi kiều diễm ướt át hái xuống, thật cẩn thận gói ghém vào trong khăn lụa, quay đầu nói thêm một câu: “ Đúng rồi, cha! Còn hòm thuốc ngài cho con mượn luôn đi!”
Cái gì? Ngay cả vốn ban đầu của ông cũng muốn toàn bộ lấy đi! Bên trong có không ít linh đan diệu dược mà ông sưu tập hơn mười năm a!
“ Con gái ngoan, đừng độc ác như vậy được không?”
“ Cha, muốn cứu người phải hào phóng chút thôi!”
“ Người không quan trọng thì cũng đừng lãng phí”.
“ Là người rất quan trọng a!”
Rất quan trọng? Nguyệt Ngân Lam ánh mắt nhất thời sáng ngời. “ Là nam nhân cùng con có nhân duyên? Con gái ngoan con tìm được hắn?”
“ Mới không phải hắn” Nhắc tới hắn, Nguyệt Nha Nhi không khỏi hừ lạnh, một cơn hỏa trong lòng lại dâng lên.
Ngày đó cùng Cổ bá mẫu trò chuyện xong, nàng cảm thấy chính mình lừa hắn ăn mặn quả thật là không đúng, vốn định thừa dịp trước khi xuất phát về Huyền Yên Cốc tìm thuốc đến tìm hắn xin lỗi nói chuyện, không dự đoán được ở hoa viên nhìn thấy hắn và Triệu Nghiên Nghiên hai người thân mật như thế. Ngày thường chính mình đến gần hắn, hắn liền trốn được rất xa, thế mà Triệu Nghiên Nghiên đem cả người dựa vào hắn, hắn không tránh cũng không né.
Hừ! nói cái gì xuất gia tu phật? thì ra chính là lừa nàng, trốn nàng mà thôi, còn lén đối với cô nương khác tốt như vậy! kẻ lừa đảo, không biết xấu hổ!
Kết quả, ngày đó nàng tức giận đến mức lập tức trở về Huyền Yên Cốc, chạy đi từ biệt với Cổ bá mẫu xong, ngay cả nói lời tạm biệt với hắn cũng không thèm liền vội vàng ra đi.
“ Nếu không thì là ai?” Nguyệt Ngân Lam tò mò hỏi.
“ Là mẹ của nam nhân kia”. Tức giận nói.
“ Thì ra là thế! Thế, đúng thật là rất quan trọng……” Thuận miệng nói, rồi đột nhiên ông giật mình kêu to “ Di! Con gái ngoan, con thật tìm được hắn? thế hắn……”
“ Hắn vẫn nghĩ muốn làm hòa thượng!” biết phụ thân muốn hỏi cái gì, nàng trực tiếp giải đáp nghi vấn trong lòng của ông.
“ Kia….. kia…” Kia hết nửa ngày, Nguyệt Ngân Lam buồn rầu. Hạnh phúc cả đời của nữ nhi đều là xem nam nhân kia quyết định đi con đường tương lai như thế nào a!
“ Quên đi!” Bỗng nhiên Nguyệt Nha Nhi có chút nhụt chí. “ Loại chuyện này miễn cưỡng không được, đợi con chữa bệnh cho Cổ bá mẫu xong, Hạo ca ca hắn muốn như thế nào thì làm theo ý hắn đi, miễn cho ngày sau hắn oán trách con, như vậy cũng không ai vui vẻ gì!”
“ Cho dù con phải cô độc cả đời?” Nguyệt Ngân Lam nghiêm túc mà đứng đắn hỏi.
“ Ân” Chỉ đáp một chữ, nàng liền cười phấn chấn tinh thần. “ Đến lúc đó Nha Nhi liền theo cha mẹ cả đời, vĩnh viễn hầu hạ dưới gối cha mẹ không tốt sao?”
“ Phụ thân tôn trọng quyết định của con”. Khẽ vuốt mái tóc đen mềm của ái nữ, Nguyệt Ngân Lam thản nhiên mỉm cười “ Mất đi con là tổn thất nghiêm trọng nhất đời này của nam nhân kia”.
“ Con cũng nghĩ vậy” Nhăn mặt nhíu mũi, nàng cười lớn nói.