Tướng Công Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 12: Chương 12




Giang Hạo Thừa không ở đây.

Đứng ở cửa, Cơ Đan Ngưng mày nhíu lại.

Trước kia Giang Hạo Thừa đều ở trong phòng, chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, ngồi ở trước bàn cười meo meo chờ nàng, nhưng hiện tại người không ở đây.

Hắn đi đâu rồi?

Không bước vào phòng, nàng toàn thân rời đi, ở trong bảo chung quanh tìm bóng dáng Giang Hạo Thừa, nhưng chỉ có không thấy được người, mặt trắng nõn không khỏi dần dần lạnh như băng.

Nàng ngăn lại một gã. “Giang Hạo Thừa đâu?”

Bị sắc mặt Cơ Đan Ngưng dọa đến, lấy người này vội vàng lắc đầu. “Tiểu, tiểu nhân không thấy được Giang công tử.”

Cơ Đan Ngưng cau mày, giẫm chận tại chỗ rời đi, nàng nghĩ tới Giang Hạo Thừa có phải hay không đi ra ngoài mua đồ ngọt cho nàng, vẫn là đã trở lại trong phòng?

Nàng lại đi trở về trước cửa phòng, nhưng giống nhau không nhận thấy được hơi thở của hắn.

Cho dù Giang Hạo Thừa đi ra ngoài, cũng biết nàng tìm không thấy hắn sẽ tức giận, bình thường sẽ không ra ngoài lâu, chẳng lẽ bên ngoài đầu bị lũ người thô tục đùa giỡn bắt đi?

Nàng bước nhanh đi hướng cửa lớn, hỏi thủ vệ: “Giang Hạo Thừa có đi ra ngoài sao?”

“Tiểu nhân không thấy được.”

Hắn không đi ra ngoài, vậy hắn đâu?

Cơ Đan Ngưng lạnh nghiêm mặt, nhìn không tới hắn, nàng không hiểu hoảng đứng lên, sốt ruột ở trong bảo chung quanh tìm lung tung.

“Có hay không nhìn đến Giang Hạo Thừa?” Vừa thấy đến lấy người, nàng liền lập tức hỏi.

“Buổi sáng có nhìn đến hắn hướng phòng bảo chủ đi đến.” Một gã hướng nàng trả lời.

Hắn ở chỗ của nghĩa phụ? Cơ Đan Ngưng nhả ra khí, xoay người hướng chủ viện đi đến, mới đi vài bước, liền nhìn đến Cơ Công Nghĩa cùng tam sư huynh đi cùng một chỗ.

“A Cửu, sắc mặt con như thế nào……”

“Giang Hạo Thừa đâu?”

“A?” Cơ Công Nghĩa sửng sốt. “Nghĩa phụ không thấy được hắn nha!”

Cơ Đan Ngưng nhíu mày. “Có người nói hắn đi tới phòng nghĩa phụ.”

“Nghĩa phụ không tìm hắn nha? Chẳng lẽ là nghĩa mẫu con……”

Nói còn chưa nói xong, Cơ Đan Ngưng bước nhanh hướng chủ viện mà đi, Cơ Công Nghĩa cùng đồ đệ đều xem nhau liếc mắt một cái, xem sắc mặt A Cửu không thích hợp, bọn họ lập tức đi theo phía sau.

Cơ Đan Ngưng bước vào chủ viện, xông thẳng phòng, vừa thấy đến Thẩm Uyển Nương liền hỏi: “Giang Hạo Thừa đâu?”

Thẩm Uyển Nương sửng sốt, lại nhìn đến trượng phu cùng lão Tam theo sau nghĩa nữ, “Làm sao vậy sao?”

“Giang Hạo Thừa có đến nơi này sao?”

“Nghĩa mẫu có tìm hắn lại đây, nhưng đợi thật lâu, hắn cũng chưa xuất hiện……” Nàng còn đang suy nghĩ tiểu quan này thực không lễ phép, nhưng xem sắc mặt hiện nay A Cửu, chẳng lẽ tên tiểu quan kia thật không thấy?

“Hắn thực sự không xuất hiện?” Cơ Đan Ngưng lạnh lùng nhìn nghĩa mẫu, nàng biết nghĩa mẫu không thích Giang Hạo Thừa, nghĩa mẫu hy vọng nàng cùng Triệu Thiên Lân cùng một chỗ. “Nghĩa mẫu sẽ không đem hắn giấu đi chứ?”

Không nghĩ tới nghĩa nữ sẽ hỏi nàng như vậy, Thẩm Uyển Nương trợn to mắt, “Đương nhiên không có, A Cửu, con hiện tại là đang hoài nghi nghĩa mẫu sao?”

“Nghĩa mẫu không thích hắn.”

“Đúng, nghĩa mẫu là không thích hắn.” Thẩm Uyển Nương tức giận, nghĩa nữ hoài nghi làm cho nàng tức giận. “Nhưng bởi vì con, nghĩa mẫu thử tiếp nhận hắn, mấy ngày nay nghĩa mẫu cũng hiểu được người khác không kém, hôm nay tìm hắn lại đây, cũng là muốn cùng hắn nói chuyện, nghĩa mẫu không có ác ý gì, chẳng lẽ con cảm thấy nghĩa mẫu sẽ làm bị thương người trong lòng con sao?”

Cơ Đan Ngưng không đáp lời, Giang Hạo Thừa mất tích làm cho lòng của nàng toàn bộ bối rối, nàng không nói một câu, xoay người chuẩn bị rời đi.

“A Cửu, con đừng vội.” Cơ Công Nghĩa bắt lấy nghĩa nữ, mở miệng trấn an thê tử, “Uyển nương, đừng cùng A Cửu tức giận, A Cửu chính là sốt ruột. Lão Tam, ngươi cho mọi người trong bảo đi tìm, xem Giang Hạo Thừa có hay không ở trong bảo, cũng xem còn có ai không ở trong bảo?”

“Vâng.” Lão Tam nhìn tiểu sư muội liếc mắt một cái, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn đến bộ dáng này của tiểu sư muội, hắn không dám chần chờ, xoay người lập tức rời đi.

“A Cửu, con đừng vội, trước chờ tin tức.” Cơ Công Nghĩa vỗ vỗ vai nghĩa nữ.

Cơ Đan Ngưng cúi đầu không nói, móng tay gắt gao đâm vào lòng bàn tay.

Nhìn đến nghĩa nữ bộ dáng này, Thẩm Uyển Nương cũng mềm lòng, nàng cầm tay Cơ Đan Ngưng. “A Cửu, có hắn chính là ở trong bảo dạo chơi, đợi chút liền xuất hiện.”

Nhìn tay nghĩa mẫu, Cơ Đan Ngưng ngẩng đầu, Thẩm Uyển Nương đối nàng mỉm cười trấn an, nàng cúi mâu xuống. “Thực xin lỗi.” Nàng vừa mới không nên nói nghĩa mẫu như vậy.

Thẩm Uyển Nương ngẩn người, cùng cũng là mặt lộ vẻ kinh ngạc trượng phu xem nhau liếc mắt một cái, sau đó nở nụ cười.

Xem ra bởi vì cái Giang Hạo Thừa kia, Cơ Đan Ngưng thực sự thay đổi rất nhiều, được rồi! Hướng về phía điểm này, nàng liền miễn cưỡng nhận tiểu tử kia.

Qua một khắc(*), lão Tam thở hồng hộc chạy tới, đi theo phía sau là các sư huynh đệ khác.

(*) 15 phút


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.