Thái tử điện hạ cười cười, ôn nhu khuyên nhủ: Đốt một chút thôi, sẽ không thấy mùi nồng nặc, quan trọng là có thể giúp phụ hoàng ngon giấc hơn, có thể đợi lúc phụ hoàng ngủ rồi thì sai người đem lư hương dời ra ngoài là được a.
Nhìn Thái tử ôn nhuận bên cạnh, Hoàng thượng thấy rất hài lòng, đây chính là người nối nghiệp của ông a, biết quan tâm ông hơn, ừ, không tồi, so với cách bọn họ ở chung ngày trước, Thái tử vẫn là Thái tử, nhưng bớt đi thật nhiều sắc bén, lại thêm vào vài phần hiền lành cùng hiếu thuận.
Gật đầu, một bên lôi kéo Thái tử vào tẩm cung, một bên dặn dò tổng quản thái giám Tấn công công bên cạnh: Cứ làm vậy đi, tiểu Tấn tử, theo lời Thái tử mà làm!
Tuân chỉ! Tấn công công lập tức an bài người đi chuẩn bị.
Thái tử điện hạ khẽ nở nụ cười, thật sao? Nói nhẹ nhàng là người sẽ nghe lọt? Xem ra đại ca nói rất đúng, không thể lấy cứng đối cứng, chỉ có thủ đoạn mềm dẻo mới đạt được mục đích!
Phụ hoàng, đây chính là điểm yếu của người sao?
Bước vào ngự thiện đường, Thái tử phát hiện một bàn đồ ăn đã sớm bày biện xong nhưng gần như không món nào có dấu hiệu được động đũa, thấy một bàn đầy những thức ăn ngấy mỡ không khỏi làm hắn nhớ lại mấy bữa ăn ở nhà đại ca, tuy không có nhiều dầu mỡ nhưng ăn lại phi thường ngon miệng, nhất thời cảm giác chán ghét nổi lên, đám ngự trù này cũng quá mức cẩn trọng rồi, quanh năm rập khuôn một điệu, nhiều mỡ nhiều thịt không nhất định sẽ ăn ngon a!
Nhìn nhìn Hoàng thượng cũng đồng dạng nhíu mày bên cạnh, trong mắt tràn ngập chán ghét nhìn một bàn đồ ăn, Thái tử vốn hiểu rõ tính nết hoàng thượng bỗng chốc nảy ra kế hoạch.
Phụ hoàng còn chưa dùng bữa sao?
Ừ, không có khẩu vị, mấy ngày nay càng lúc càng nóng. Ông chán ghét thời tiết nóng bức mỗi mùa hè luôn làm con người ta mồ hôi đầm đìa còn chưa tính, ngay cả ăn uống cũng mất ngon, nhìn một bàn đầy dầu mỡ trước mặt lại càng không muốn ăn, thế nhưng cũng không có biện pháp, ngự thiện vốn có quy củ, ngay cả nguyên liệu nấu ăn đều là cố định không tùy tiện thay đổi được.
Vừa hay, lần này nhi thần xuất cung có ở trong núi hái được một ít mộc nhĩ với đào được mấy ngọn măng non, trên đường trở về đều ngâm trong nước, vẫn giữ nguyên được vị tươi ngon, nhi thần là muốn để phụ hoàng nếm thử món ăn tự tay nhi thần hái xuống, được không ạ? Cười rạng rỡ nhìn Hoàng thượng, Thái tử điện hạ trên mặt tràn ngập tình cảm.
Nga? Ngươi tự mình hái? Hoàng đế bệ hạ liền có hứng thú, là món ăn Thái tử điện hạ tự tay hái sao? Ông đối với chuyện này có vẻ tương đối để tâm.
Đúng vậy, nhi thần vốn là trên đường đi ngang qua, chỉ là nghe được người dân nơi đó nói mùa hạ hàng năm sẽ có thật nhiều mộc nhĩ cùng măng non, măng mùa hạ vừa thanh vừa ngọt, mộc nhĩ thì non mềm, là món ăn được ưa thích nhất trong mùa hè. Nhi thần mới nghĩ đến hái một ít mang về cho phụ hoàng, nếu có thể làm người ăn nhiều thêm hai miếng cũng coi là chuyện tốt. Thái tử cười nhẹ nhàng, trả lời cũng vừa đủ, không phóng đại cũng không nhiều lời, sự việc từ đầu đến cuối chỉ dùng mấy câu diễn tả, nghe có vẻ bình thường, nhưng lại phi thường thực lòng.
Ha ha, được, phụ hoàng sẽ nếm thử mộc nhĩ cùng măng non ngươi hái. Sau đó cười gọi người: Tiểu Tấn tử, đi, gọi đám người ngự thiện phòng đi, bảo bọn họ chế biến mấy thứ Thái tử mang về trình lên cho trẫm. Kỳ thực ăn gì không quan trọng, chủ yếu đây là Thái tử điện hạ tự tay vì phụ hoàng hái về mới là trọng điểm, giờ khắc này Hoàng đế thực sự cảm động, dù sao nhi tử của ông nhiều như vậy nhưng cũng chưa từng có đứa nào vì ông hái thứ gì.
Sau đó nhìn đến Thái tử đang đứng một bên, lại phân phó xuống dưới: Thái tử cũng lưu lại bồi trẫm dùng bữa. Ngươi tới chỗ Hoàng Quý phu lang nói cho y một tiếng, đêm nay trẫm sẽ không qua chỗ y.
Tuân chỉ! – Tấn công công lại tiếp tục dặn dò người đi làm.