Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 112: Chương 112: Điền Kim Tùng vào kinh




Khi mùa đông đến, khách điếm tên Tụ Hiền các cũng mở cửa khai trương, ông chủ là người vùng khác chuyển đến phủ Thiện Thủy, bài trí bên trong tinh xảo đẹp đẽ mà giá cả cũng là trên trời! Bất quá thực sự phòng ở nơi này rất đáng đồng tiền, những người có chút thân phận đều nguyện ý dừng chân nơi này, vì vậy Tụ Hiền các cũng dần dần nổi danh.

Phủ Thiện Thủy là nơi giao nhau của những con sông từ Bắc vào Nam, vì vậy tụ tập rất đông thương nhân. Trong bốn sản nghiệp mới mở, Điền Kim Tùng phái người của mình đến làm tại Tân Tiên Thưởng còn Nhã Khách cư thì dùng người của Thái tử, tương tự như vậy hai khách điếm cũng phân biệt sắp xếp những thuộc hạ khác.

Mà một tiệm gạo tên "Thái Bình" lặng yên không tiếng động ở một góc trên phố của huyện Kính Thủy bắt đầu đi vào hoạt động.

Mấy thứ này Mạc Thiên Hàm đều áp dụng hình thức đầu tư cổ phần, thực tế là, Thái tử điện hạ chiếm 60% cổ phần, 10% dùng để dự trữ cho tình huống khẩn cấp, Điền Kim Tùng 10%, 10% nữa là của Mạc Thiên Hàm, còn dư 10% do Điền Kim Tùng phân phối cấp cho mấy người thuộc hạ của Thái tử điện hạ, cái này thì Mạc Thiên Hàm không quản, hắn chỉ phụ trách kinh doanh cho tốt mấy sản nghiệp này, cấp đệ đệ của hắn một khoản tài chính thật lớn.

Tuy rằng nơi này là thế giới khác, nhưng Mạc Thiên Hàm kinh nghiệm đầy mình biết rõ, bất luận thời kì nào, con người đều không thể không có sức mạnh!

Sức mạnh là gì? Sức mạnh của lão bách tính bình dân đến từ lương thực thu hoạch được mỗi mùa, sức mạnh của đám thương nhân thì từ tài phú của bọn họ, mà sức mạnh của đám quan viên trong triều lại từ thành tích chính trị của mỗi người, từ xưa chuyện tranh đoạt trong cung cấm không thiếu, kiếp trước hắn đọc không ít sách sử, huống chi ở thời đại bùng nổ tin tức kia, những màn cung đấu này phong phú vô cùng a.

Hắn hiện tại chính là đang tích góp từng chút một sức mạnh, quyền, thái tử nắm trong tay quyền lực thông thiên, cho nên tạm thời có thể để sang một bên không cần quan tâm, hộ bộ đang nằm trong tay Tam hoàng tử, như vậy hắn liền tích lũy tiền, thật nhiều tiền, hướng về phía tấn thương của triều nhà Thanh làm chuẩn là được, thương nhân thành công đứng trên đỉnh cũng không phải tiểu nhân vật mà.

"Mạc gia, nói đến trình độ coi trọng tiền tài, thương nhân như ta hẳn so với ngươi càng thêm coi trọng, thế nhưng làm sao ngươi so với ta còn tham tiền hơn vậy?" Điền Kim Tùng có lúc thực sự nhịn không được nghĩ thầm trong lòng như vậy. Vì vậy sau khi chỉ một tháng bọn họ đã thu lại được khoản đầu tư ban đầu, hắn liền nhịn không nổi hỏi ra miệng.

Ỷ vào việc hắn đã cùng Mạc Thiên Hàm quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa, hắn thực muốn biết rõ ràng, muốn trợ giúp cho chủ thượng không phải nên hướng triều đình nỗ lực phấn đấu sao? Dù cho bây giờ Mạc Thiên Hàm chỉ là dân thường, thế nhưng quyền lực trong tay chủ thượng thực lớn a, cho Mạc Thiên Hàm một cơ hội tiến vào triều đình làm quan hoàn toàn không khó. Nhưng bây giờ là sao? Hắn thấy Mạc Thiên Hàm còn ham tiền hơn thương nhân như hắn a!

"Có câu gì mà 'tiền có thể sai ma khiến quỷ'! Chúng ta có tiền, rất nhiều tiền rồi lúc đó muốn làm gì mà không được? Vì vậy dù thế nào ta cũng muốn phát triển đến mức có thể sai ma gọi quỷ, được như vậy chúng ta sẽ thành công."

Mạc Thiên Hàm đứng lên nhìn hoa tuyết bay bay ngoài cửa sổ: "Ta muốn vì đệ đệ, làm được một chuyện."

"Chuyện gì?" – Điền Kim Tùng hiếu kỳ hỏi.

"Ít nhất, ta muốn hắn có thể 'phú khả địch quốc'!"

"..."

– Điền Kim Tùng.

Việc buôn bán được Mạc Thiên Hàm trù tính vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí thời điểm cuối năm, ngay cả tiền thưởng cấp mỗi chưởng quỹ và tiểu nhị cũng được tính toán rõ ràng, Điền Kim Tùng cũng học được rất nhiều thứ từ hắn, bao gồm cả phương thức ký sổ của hiện đại, sổ sách sẽ được quản lý vô cùng minh bạch rõ ràng.

Cuối năm lúc kết toán lại, bọn họ kinh doanh ba tháng cư nhiên thu được gần mười vạn lượng! Đây là mới chỉ ở Thiện Thủy phủ với Kính Thủy huyện hai chỗ, nếu như ở cả mười huyện của Thiện Thủy phủ đều mở tửu lâu khách điếm của bọn họ, như vậy còn không kiếm gấp đôi?

Điền Kim Tùng nhìn con số cuối cùng, hưng phấn đỏ bừng cả mặt! Hắn còn không ít sản nghiệp khác, trước đây chỗ tiền này tương đương lợi nhuận một năm của hắn, hiện tại cư nhiên chỉ cần ba tháng!

Tháng chạp, Điền Kim Tùng đem số tiền thu được đổi thành ngân phiếu, tự mình dẫn theo người mang đến kinh thành giao cho Thái tử điện hạ, còn Mạc Thiên Hàm cũng cầm lấy phần lãi thuộc về mình, cảm thấy mỹ mãn đem về nhà hướng tiểu phu lang của mình khoe khoang.

Đoàn người phong trần mệt mỏi chạy tới kinh thành, không lập tức liên hệ với Thái tử, Điền Kim Tùng trực tiếp tới cửa bái phỏng Đông Viêm Tu, trong thư phòng gặp được vị danh sĩ đệ nhất triều đại đương thời.

"Học trò bái kiến ân sư!" Cung kính quỳ xuống dập đầu, không ai biết Đông Viêm Tu đại danh đỉnh đỉnh còn có một học trò tên Điền Kim Tùng, một thương nhân tham tiền.

"Mau đứng lên!" Ông vội vàng đem người nâng dậy, vui mừng nhìn người học trò trước mặt: "Ba năm không gặp, mọi thứ ổn không?"

"Hảo! Ân sư khỏe không?"

"Hảo hảo, đều khỏe! Nhanh ngồi!" Lôi kéo Điền Kim Tùng ngồi xuống, ông cũng ngồi bên cạnh: "Tuy bình thường vẫn thư từ qua lại nhưng ta vẫn muốn nghe chính miệng ngươi nói rõ sự tình bên kia."

"Dạ, học trò cũng nghĩ vậy nên lần này đến hạn triều cống học trò liền tự mình vào kinh, ân sư xem, đây chính là tiền cống năm nay." Đem hộp gỗ trong ngực lấy ra.

"Nga, không vội." Đông Viêm Tu tiếp nhận hộp đặt qua một bên.

"Ân sư hay xem qua trước đi đã." Hắn còn muốn thấy biểu tình giật mình của người mà.

"Hửm?" Đông Viêm Tu liếc mắt nhìn Điền Kim Tùng, đem hộp mở ra, bên trong là một chồng ngân phiếu, cầm lên nhìn thoáng qua, mặt trên ghi giá trị một vạn lượng, tỉ mỉ đếm một chút, có tận 18 tờ!

"Ách? Những năm trước không phải chỉ được có mười vạn lượng thôi sao? Năm nay sao lại nhiều như thế?" Đông Viêm Tu giật mình nhìn Điền Kim Tùng, học trò của ông, ông hiểu rõ, mặc dù có chút năng lực trời cho, thế nhưng một năm nộp mười vạn tiền cống đã là cực hạn của hắn rồi, năm nay cư nhiên lại nhiều thêm tám vạn lượng!

"Người xem một chút những thứ này sẽ hiểu." Đem mấy bản kế hoạch lúc trước Mạc Thiên Hàm viết cho hắn ra, đưa cho ân sư nhìn.

Đông Viêm Tu nghi hoặc tiếp nhận mấy tờ, trên trang giấy là nét mực đã khô thấu, có thể thấy những thứ này được viết đã lâu, nhìn trang giấy vẫn còn nguyên vẹn, hẳn học trò của ông vô cùng quý trọng chúng.

Đọc vài dòng, đầu tiên ông hơi nhíu mày, ông chỉ là văn nhân nhã sĩ, đối với những kế hoạch buôn bán gì đó không quá hiểu rõ, bất quá miễn cưỡng vẫn có thể hiểu một chút.

Càng đọc tiếp càng thấy kế hoạch trên giấy thực sự phi thường tốt, tốt đến mức ông tự cảm thấy bản thân không thể nghĩ được những thứ này, đọc xuống nữa lại càng kinh ngạc, một kế hoạch buôn bán rất bình thường cư nhiên lại ẩn giấu nhiều thứ bên trong đến như vậy, nhất là phương hướng phát triển sau này.

"Những thứ này?" Sau khi xem xong, phản ứng của Đông Viêm Tu cùng Điền Kim Tùng ngày đó thập phần tương tự, đều là mồ hôi lạnh đầy trán, ông chỉ tốt hơn Điền Kim Tùng ở chỗ giữ được bình tĩnh không run rẩy tay chân mà thôi.

"Những thứ này chính là vị Mạc gia kia viết cho học trò!" Điền Kim Tùng cười khổ, đem việc ngày đó hắn chỉ giả say thử Mạc Thiên Hàm một chút cùng kết quả sau cùng nhất nhất kể ra, bao gồm cả chuỗi tửu lâu khách điếm cùng tiệm gạo bọn hắn mở gần đây. Còn có hình thức đầu tư phân chia cổ phần bên trong, hướng đi trong thời gian tới và an bài của Mạc Thiên Hàm, thậm chí cả phương án dự phòng khi gặp phải thiên tai nhân họa đều nói ra, Đông Viêm Tu từ ban đầu một biểu cảm khiếp sợ, sau cùng đã trở thành hai mắt lóe sáng bắn ra ánh sáng vàng chói chang.

"Ân sư, chủ thượng ngày đó chỉ bảo học trò chăm sóc Mạc gia một chút, hiện tại phát triển thành như vậy, học trò cũng chưa biết phải nói cho chủ thượng biết như thế nào." Đó cũng là lý do vì sao hắn vào kinh lại lập tức chạy tới chỗ ân sư, hắn đang trông mong ân sư cho hắn một cái chủ ý a!

"Vị Mạc gia kia nói thế nào?" Đông Viêm Tu nâng chung trà lên uống một ngụm.

"A, Mạc gia nói, trước đừng nói cho người nào biết." Điền Kim Tùng nghĩ đến những lời Mạc Thiên Hàm vẫn hay dặn hắn, mỗi lần bọn họ bàn luận cái gì, sau cùng Mạc Thiên Hàm luôn luôn nói một câu như vậy.

"Vậy đừng nói với ai." Đặt chén trà xuống bàn, khóe môi Đông Viêm Tu ánh lên một nét cười sâu xa: "Nếu Thái tử hỏi ngươi hẵng nói, không hỏi trước tiên đừng nói vội." Ông còn không hiểu thái tử điện hạ sao? Về phương diện tiền tài này thái tử rất ít khi hỏi đến, đều là ông tới hỗ trợ xử lý.

"Ân sư, người thấy Mạc gia thế nào?" Nhớ ngày đó trong mật thư ân sư gửi lại cho hắn, bên trong nói hắn vừa chiếu cố người đồng thời cũng phải giám sát chặt chẽ, bởi vì khi đó phó tiên phong kia vừa phản bội lại gặp phải một đống sự tình, tuy rằng bình ổn lại mọi chuyện nhưng bọn họ cũng phải cẩn thận tìm hiểu lại bên người có hay không còn con cờ người khác cài vào mai phục bên cạnh.

"Ngày đó bảo ngươi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ, bất quá thực không nghĩ đến người này thế nhưng là một nhân tài, có thể nghĩ ra biện pháp như vậy, tuy mọi người vẫn nói tiền tài chỉ là vật ngoài thân, thế nhưng có người nào không yêu tiền cơ chứ? Không có tiền bọn họ còn có thể hưởng thụ những ngày tháng xa hoa sao? Hừ hừ!"

"Vâng, Mạc gia từng nói qua một câu mà học trò thấy đặc biệt có ý tứ!" – Nghe được giọng điệu của ân sư cùng Mạc Thiên Hàm không khác nhau nhiều lắm, hắn nghĩ ân sư khẳng định sẽ thích câu nói kia.

"A, câu gì?"

"'Tiền có thể sai ma khiến quỷ!"

"Ha ha.." Đông Viêm Tu sau khi nghe được thoáng sửng sốt, rồi lập tức cất tiếng cười vang! Những lời này thực phù hợp để hình dung sự chấp nhất đối với tiền tài của con người!

"Còn một câu nữa!"

"Còn?"

"Vâng, Mạc gia nói, chúng ta làm được đến trình độ có thể sai ma gọi quỷ rồi thì còn phải sợ gì nữa!"

"Có đạo lý!"

"Còn có bốn chữ, Mạc gia nói muốn vì chủ thượng làm được."

"Bốn chữ gì?"

Điền Kim Tùng nhếch nhếch môi: "Phú khả địch quốc!"

Trong thư phòng lặng im không một tiếng động, hai người trầm mặc hồi lâu, Đông Viêm Tu sau cùng cười khổ nói: "Người này, nói thực sự rất sâu sắc, có hắn, thái tử điện hạ không cần lo nữa rồi."

"Ngày sau ta sẽ thường xuyên nói cho ngươi thế cục của triều đình, ngươi cũng phải nói cho hắn nghe, có chuyện gì lập tức liên lạc với ta!" Đông Viêm Tu đứng dậy đẩy cửa sổ, nhìn bầu trời hôn ám bao la bên ngoài: "Người này nếu đã có tâm, đối với chúng ta mà nói tuyệt đối là một trợ lực lớn, ngày đó thực đúng là nhìn không ra hắn đặc biệt như vậy."

"May mắn trước đây chủ thượng không tiếc trả giá thật lớn để bảo vệ tính mạng của hắn, mà hắn cũng không ghi hận chuyện gì, thậm chí cùng chủ thượng tình cảm sâu sắc, ha hả, chúng ta còn thật nhiều nan đề vẫn chưa thể quyết, đến chỗ của hắn liền giải quyết dễ dàng." Điền Kim Tùng nhẹ nhàng cười nói, bọn họ đã nhiều năm nghĩ mọi cách chuẩn bị tiền tài để củng cố thế lực thái tử điện hạ, nhưng đều như muối bỏ biển vì không đủ tiền tài cung ứng cho bọn họ sử dụng, vì vậy rất nhiều người liền bị Tam hoàng tử mua chuộc qua, khiến cho bọn họ phi thường xấu hổ lại phẫn hận.

"Điện hạ là một người có phúc khí." Đông Viêm Tu trầm giọng.

Điền Kim Tùng im lặng, đúng vậy, hắn cũng cho là như thế, khi bọn hắn nghĩ gần như đã cùng đường, đột nhiên Mạc Thiên Hàm người này xuất hiện, một người bị phủ bụi bốn năm thế nhưng tới giúp bọn hắn một cái đại ân, thậm chí trong những ngày sau này, hai bên hợp tác buôn bán, giúp cho người mà bọn hắn nhận định đạt thành nghiệp lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.