"Mấy ngày nay không phải là ngày thu hoạch vụ chiêm sao, cho nên đều vào thôn hỗ trợ, nhà cửa đều phải bỏ bê vậy." Đây là lời nói thật, nhưng đôi khi lời nói thật lại rất tổn hại.
Ít nhất Vu Nguyên Nguyên nghe xong liền trong lòng không thoải mái: Nha, nhà người khác thu hoạch vụ chiêm, ngươi đi hỗ trợ, nhà chúng ta cũng đang thu hoạch vụ chiêm, sao không thấy ngươi đi hỗ trợ? Là người thân đâu!
Ích kỷ như y, căn bản không nghĩ được những việc khác.
"Mau vào trong đi, bên ngoài nóng lắm." Đưa hai người vào phòng khách ở lầu một, nơi này thông gió rất tốt, trong rừng trúc vốn đã khá mát lạnh, lúc này lại có gió nhẹ thổi qua lầu trúc, mang theo chút hơi lạnh, vào lúc thời tiết đang nóng bức thế này, khỏi nói là cỡ nào thoải mái.
"Vẫn là nhà của ca ca thoải mái a!" Vu Nguyệt Nguyệt hơi béo, cho nên y sợ nóng hơn người thường, vừa ngồi xuống thoải mái liền không muốn đứng dậy nữa.
"Vậy tiểu Nguyệt liền tới nhiều mấy lần, chỗ này bình thường cũng chỉ có một mình ta ở, rất nhàm chán, hiện tại mọi người đều bận rộn, không có ai nói chuyện với ta." Thu Nghiên nhàn nhạt đọc lời kịch của bản thân.
Kỳ thật, trước đó Mạc Thiên Hàm chỉ đưa ra kế hoạch một hai ba, cùng với kết quả sẽ đạt được của từng kế hoạch, cũng như độ nặng nhẹ nhanh chậm khó dễ của kế hoạch, chứ không nói rõ từng chi tiết, cho nên tuy Thu Nghiên làm ra lựa chọn, lại không hiểu rõ chi tiết, chỉ có thể để Mạc Thiên Hàm nói như thế nào y liền làm giống hệt như vậy.
Y biết bản thân không thông minh, lại tin tưởng tướng công sẽ không hại y, đối với Mạc Thiên Hàm luôn có loại phục tùng mù quáng, Mạc Thiên Hàm nói y làm thế nào, y liền làm giống hệt như vậy, biết rõ hai người này không có lòng tốt, lại vẫn ngoan ngoãn ngồi ở nhà chờ bọn họ đến cửa.
Thu Nghiên vốn không biết diễn kịch, lúc này có chút cạn từ, may mắn Vu Nguyên Nguyên chen ngang, chớp mắt: "Tới đã mấy lần, sao chưa từng nhìn thấy ca phu?"
"Tướng công đi sân thu hoạch trông coi, mấy ngày nay cũng chưa đi lên núi, trời chưa sáng đã đi rồi, đến tối mới về, người đều phơi đen."
"Lúc thu hoạch vụ chiêm đúng là rất bận rộn." Vu Nguyên Nguyên thất vọng thuận miệng an ủi mấy câu.
Y là cố ý trang điểm xong mới tới, trên đường vì không làm nhòe trang điểm, cố ý ngồi bên cạnh xe, không để người trên xe đụng tới người y.
"Hôm nay cũng là đi nhờ xe ngựa tới sao?"
"Ừ, dạo gần đây người ra vào thôn rất nhiều, chúng ta liền đi nhờ xe ra ngoài chơi."
"Vậy là tốt rồi, người nhiều cũng an toàn chút." Sau đó thở dài.
"Ca ca có tâm sự à?" Vu Nguyên Nguyên ra vẻ tri kỷ hỏi, y đã cảm giác được thái độ của Thu Nghiên có thay đổi, nhưng trong nhất thời, y cũng không biết là thay đổi ở chỗ nào, đành phải mượn cớ hỏi ra miệng.
"Gần đây chỗ này không quá an toàn, Tết Hạ Nguyên có ăn trộm tiến vào, trong thôn có người mất gà vịt, nhà ta cũng mất vài thứ, các ngươi đi qua đi lại, cũng nên cẩn thận!"
Huynh đệ Vu gia nghe xong, trong lòng liền hơi giật nảy!
"Vậy có báo quan không?" Ngàn vạn đừng báo quan!
Lúc này Vu Nguyên Nguyên thật ra có biết hành động của mình có chút không đúng, chỉ là tâm lý may mắn làm y lừa gạt lương tâm của bản thân mà thôi.
"Không, tướng công nói, người trong thôn mất mấy con gà vịt, có lẽ là do ai đó thèm bắt đi ăn, đồ trong nhà cũng không đáng giá, không đủ để mời các vị kém gia trong nha môn uống rượu nữa, không cần báo quan."
Vu Nguyên Nguyên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời ở trong lòng lại càng thêm ghen ghét Thu Nghiên, tướng công tốt có kiến thức có của cải như vậy thế mà lại quan xứng một phu lang bị què!