Nằm xuống!
Thu Nghiên lập tức nghe lời nằm xuống, cho dù chân đau cũng không dám dùng tay xoa.
Mạc Thiên Hàm đắp chăn cho y, chính mình vươn tay sờ chân Thu Nghiên, Thu Nghiên hoảng sợ: Tướng công!, trong thanh âm đều mang theo giọng run khiến người thương tiếc, muốn rụt chân lại, nhưng đã bị tướng công nắm lấy, không rụt lại được.
Ngủ đi, tướng công xoa xoa liền không đau. Tay đụng tới cái chân nhỏ liền cảm giác một mảnh lạnh lẽo, Mạc Thiên Hàm cảm thấy hẳn là phải bồi bổ thân thể cho Thu Nghiên, nhưng cũng không thể loạn bổ, với thể chất của Thu Nghiên, khẳng định hư nhược không chịu được quá bổ, phải từ từ mới được.
Tướng công, Nghiên nhi không đau, thật sự, ngủ đi! Đôi mắt Thu Nghiên trở nên đo đỏ như mắt thỏ, chân của y, trước giờ chưa từng có ai xoa cho y, chỉ có chính mình tự xoa mà thôi.
Tướng công không cần đi săn thú, tối không ngủ đủ thì ban này ngủ bù, ngươi ngủ đi, tướng công xoa chân nóng lên sẽ dễ ngủ, ngoan a! Ngoài miệng an ủi, tay cũng không ngừng, dù không nhìn cũng biết, tiểu phu lang nhà hắn lại muốn rớt nước mắt, nhưng Mạc Thiên Hàm cũng không ngăn cản, biết Thu Nghiên là cảm động, liền không rỏ, nhóc này sao có thể đơn thuần như vậy? Đối tốt với y một chút, y liền cảm động vô cùng, sau này phải đối tốt với y, làm y thói quen được hắn đối tốt mới được, không thể để phu lang hở tí là khóc nhè.
Thu Nghiên đúng là khóc, nhưng không phải khóc hu hu ra tiếng, mà chỉ là rớt mấy giọt nước mắt, chân ấm áp, y lại không quen thức đêm, thân thể vừa mệt liền rơi vào ngủ say, liền không biết sau khi y ngủ, Mạc Thiên Hàm cũng không ngừng xoa nắn, không chỉ cái chân què mà cái chân khỏe mạnh còn lại cũng được Mạc Thiên Hàm xoa nóng lên mới buông xuống.
Ngoài phòng là gió tuyết lạnh lẽo, trong phòng là an tĩnh ấm áp, Mạc Thiên Hàm đang cùng Thu Nghiên luyện tập viết chữ, hai người bọ họ kẻ tám lạng người nửa cân, Mạc Thiên Hàm tuy biết chữ, nhưng viết không tốt, Thu Nghiên còn không biết nhiều chữ bằng Mạc Thiên Hàm, liền càng đừng nói biết viết, vì thế Mạc Thiên Hàm tìm được cách giải trí tốt nhất trong mùa đông, học tập cùng luyện chữ.
Mùa đông này Mạc Thiên Hàm đều không ra ngoài săn thú, chỉ ở nhà cùng phu lang, lúc này con mồi đều ngủ đông, hắn lên núi cũng không săn được thứ gì tốt, hơn nữa hắn cũng muón cùng phu lang bồi dưỡng cảm tình, tuy rằng hiện tại chỉ có thể nhìn không thể ăn, nhưng dính dính chút tiện nghi vẫn là có thể.
Thu Nghiên liền khá bận rộn, y bị Mạc Thiên Hàm cấm hết các lao động tay chân, mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt nuôi khiến y rất băn khoan, vì vậy liền chủ động tìm việc làm, ví dụ như làm áo bông quần bông cho Mạc Thiên Hàm, làm áo trong làm giày, thêu hoa gì đó, lượng công việc không lớn, không hề tốn nhiều sức.
Lúc đầu khi Mạc Thiên Hàm cầm giấy bút cùng sách tìm Thu Nghiên học tập, Thu Nghiên còn bị dọa giật mình, nhìn đồ vật trước mắt liền ngây ngốc hỏi Mạc Thiên Hàm: Tướng công, Nghiên nhi cũng phải học?
Đương nhiên! Mạc Thiên Hàm đúng lý hợp tình trả lời: Phu lang của ta ưu tú như vậy, sao có thể không biết chữ.
Vì thế Thu Nghiên bị Mạc Thiên Hàm lừa dối mỗi ngày cùng hắn luyện tập một canh giờ viết chữ, mà Mạc Thiên Hàm vốn đã lén luyện tập trước, sau đó giả vờ sói đuôi to, một tay ôm eo Thu Nghiên, một tay cầm tay Thu Nghiên, dạy Thu Nghiên viết từng nét một, thuận tiện ăn chút đậu hủ..
Lúc đầu Thu Nghiên đương nhiên là ngượng đến mức không cầm bút được, nhưng Mặc Thiên Hàm mới mặc kệ: Nếu phu lang viết không tốt, sẽ bị phạt nha!
Thu Nghiên ngốc manh manh hỏi: Phạt cái gì?
Phạt cái này! Nói liền đối với gương mặt non mềm trước mắt bẹp một cái mà gặm: Viết không đẹp, hôn một cái, viết không đúng, hôn hai cái.