Tướng Công Mạnh Mẽ, Phu Lang Ngoan Ngoãn

Chương 87: Chương 87: Tướng công biết lý do rồi




"Hả?" Mạc Thiên Hàm nhíu mày, buông bát trà trong tay xuống: "Bọn họ tới làm gì? Có ăn hiếp ngươi hay không?" Hắn đương nhiên biết hai anh em kia không phải người tốt, lúc chưa gả đi, Thu Nghiên ở nhà bọn họ rõ ràng chỉ là đầy tớ kiêm bảo mẫu, bọn họ sẽ đến đây thăm Thu Nghiên? Trừ phi kiếm được lợi ích gì ở đây.

Lắc đầu: "Không ăn hiếp Nghiên Nhi." Y hạ quyết tâm, cho dù có bị tướng công ghét y cũng phải nói ra, so với ngày sau tâm luôn bất an không bằng nói ra đi.

"Bọn họ nói, là theo xe ngựa của người làm công trong thôn đi ra ngoài chơi, đi qua nơi này nghe đến tên ta nên mới đến xem có đúng hay không, sau khi biết nhà chúng ta bọn họ có tới vài lần, ta không để hai người lên lầu, chỉ ở dưới lầu đi dạo loanh quanh, lại chiêu đãi bọn họ vài bữa cơm."

"Đứa ngốc này, ngươi không cho người đi lên, người ta còn không biết đường vụng trộm đi lên sao? Ngươi chỉ có một người, bọn họ lại có tận 2 người a. Một người quấn lấy ngươi, ngươi bị y làm phiền đi ra ngoài thì một người khác liền có thời gian lấy đồ trong nhà." Nhéo nhéo cái mũi nhỏ khóc đến đỏ hồng của y, Mạc Thiên Hàm thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện này nhất định là do bọn họ làm.

Phu lang nhà hắn quá mức thành thật, sao có thể chơi lại hai anh em từ nhỏ đã ăn hiếp y? Y đều đã xuất giá mà vẫn cố tìm đến gây sự, đáng chết!

"Tướng công!" 'Huỵch' một tiếng, Thu Nghiên từ trên giường trượt xuống đất, quỳ gối trước mặt Mạc Thiên Hàm.

"A? Ngươi làm gì vậy?" Vội vàng đem người từ dưới đất bế lên giường, cởi giầy ra liền đem ống quần y kéo lên nhìn, đầu gối quả nhiên đỏ rực: "Ngươi làm chi đột nhiên quỳ xuống đất a? Đầu gối đều đỏ lên rồi, tý nữa liền tím lại!" Xoay người trái phải tìm lọ rượu thuốc trong tủ quần áo, đây là loại dược duy nhất trong phòng, bởi vì hắn hàng ngày đều rèn luyện thân thể, thỉnh thoảng sẽ luyện lại một ít động tác ngày trước, lúc bị thương xoa rượu thuốc sẽ khỏi nhanh hơn.

"Tướng công." – Y nhẹ giọng kêu.

"Tướng cái gì mà công!" Hắn liếc mắt trừng y: "Sau này không được như vậy nữa! Không biết đau à? Thật là, lớn như thế rồi, đã thành phu lang rồi còn không biết nặng nhẹ như vậy." Một bên lải nhải mắng y một bên dùng rượu thuốc nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối cho Thu Nghiên, lực đạo trên tay cùng biểu tình trên mặt trái ngược hoàn toàn.

Thu Nghiên không lên tiếng, chỉ có mấy giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gương mặt y.

Y thật hạnh phúc, có được tướng công yêu thương y như vậy.

"Phu lang không cần đau lòng, tất cả đều có tướng công ở đây rồi!" Dọn dẹp xong liền lên giường ôm Thu Nghiên nói chuyện, khuyên bảo đứa nhỏ thật thà quá mức này.

"Dạ, chỉ là đau lòng, nhà chúng ta không có đất, dạo này con mồi tướng công bắt được cũng giảm rất nhiều, chi tiêu trong nhà đều dựa vào một mình tướng công, Nghiên Nhi hàng ngày chỉ ở nhà còn không giữ được đồ trong nhà, bị người lấy đi cũng không biết.." Y còn muốn nói tiếp lại bị Mạc Thiên Hàm ngắt lời.

"Tướng công đương nhiên phải chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, phu lang chỉ cần chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa là được rồi." Ôm người này, Mạc Thiên Hàm ý cười đầy mặt, thì ra Thu Nghiên là vì gia đình này mới khóc lớn như vậy sao? Thật tốt! Nhà sao, nhà là của chung hai người mà.

"Nói linh tinh!" Bị câu nói hài hước của Mạc Thiên Hàm chọc cho nở nụ cười, trong ngực cũng không còn khó chịu như trước.

"Ai bảo nói linh tinh a!" Thấy Thu Nghiên cười, Mạc Thiên Hàm cuối cùng cũng yên tâm, hắn chỉ sợ người này sẽ để tâm vào mấy thứ vụn vặt, nếu vậy sẽ rất vất vả.

"Kia, tướng công không giận Nghiên Nhi sao?" Y rụt rè ngẩng đầu nhìn Mạc Thiên Hàm.

"A? Sao lại giận ngươi?" Mạc Thiên Hàm không hiểu gì hỏi ngược lại, chuyện này sao lại phải giận y chứ?

"Bởi vì người bên nhà mẹ của Nghiên Nhi lấy trộm đồ nhà mình." Cúi đầu, thanh âm nhỏ dần.

"Vậy là Nghiên Nhi cho họ lấy sao?" Cố ý đùa giỡn tiểu phu lang, muốn nhìn phản ứng đáng yêu của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.