Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 34: Chương 34: Cùng ta ngắm cầu vồng




Một đêm không ngủ, trong đầu tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện. Xuyên không đến đây đã gần bốn tháng làm tôi cảm thấy mình vừa không giống người hiện đại vừa không giống người cổ đại, mà giống như kẻ ngoại tộc đơn độc giữa khe hở của quá khứ và tương lai.

Thân phận của tôi là “Lăng Tiêu Lạc” nhưng tôi lại luôn làm những chuyện trái ngược với “Lăng Tiêu Lạc”. Giống như chuyện xảy ra ở Sướng Viên hôm qua, tôi thật khờ, bất giác lại bị Đức Thân Vương dắt mũi để lộ sơ hở!

Sáng sớm gà gáy, tôi mang đôi mắt gấu mèo mặc quần áo rửa mặt chải đầu ra khỏi phòng đi sang Trúc Uyển. Khi đẩy cửa phòng Liệt Minh Dã ra tôi chợt ngừng bước, bởi vì trong phòng lộn xộn không một bóng người! Cậu ta không có ở đây, chăn mỏng trên giường gấp chỉnh tề.

Đóng cửa lại, tôi thong thả xoay người về Lan Uyển. Cậu ta không muốn gặp tôi, nếu không đã chẳng rời phủ. . . . . .

Ngồi trên giường, trong đầu tôi hiện lên vẻ mặt bi thương của cậu ta, phản ứng của cậu ta kịch liệt như vậy là vì lo lắng cho sự an toàn của tôi, không muốn tôi dính dáng quá nhiều với Đức Thân Vương, đồng thời cũng không muốn tôi vì có quan hệ với Thảo Hồ mà tiếp xúc nhiều với Đức Thân Vương, thế nên cậu ta mới bất chấp tất cả ngăn tôi gặp Thảo Hồ.

Giờ tôi đã hiểu được ý nghĩ của cậu ta, vậy mà lúc ấy tôi lại cứng đầu từ chối ý tốt của cậu ta. Sợ là cậu ta lại cho rằng tôi không biết tốt xấu, cố ý đối nghịch với cậu ta. . . . . .

Cậu ta không chỉ sáng sớm không gặp tôi mà tới buổi tối tôi cũng không biết cậu ta về phủ lúc nào. Ngày này qua ngày khác, đã sáu ngày rồi tôi không gặp được cậu ta.

Ngày thứ bảy trước khi đi ngủ, tôi vui mừng phát hiện ra bộ ngực mềm mại sau một tháng đã lại có cảm giác trướng đau! Cảm giác này làm tôi mừng như điên, đan dược của Thảo Hồ có tác dụng, tôi lại tức sữa rồi!

Cảm giác chân thật thúc giục tôi nhảy xuống giường, đi giày xong mở cửa chạy ra, mục tiêu là tiểu Thương Sí! Tôi khó nén vui sướng trong lòng, thừa dịp Liệt Minh Dã chưa về tôi chạy như bay đi… tôi muốn cho tiểu Thương Sí bú sữa!

Mang tâm trạng hồi hộp của một người mẹ, hai ôm ngực hùng hùng hổ hổ chạy đến Cúc Uyển. Khi còn cách cửa uyển hai thước tôi vội dừng lại, kinh ngạc nhìn người đứng ở cửa uyển. Liệt Minh Dã! Vì sao hôm nay cậu ta trở về sớm vậy?!

Cậu ta nhìn thấy tôi cũng sửng sốt, dừng bước lại, đứng đó bình tĩnh nhìn tôi.

Nhiều ngày không thấy, cậu ta chẳng thay đổi gì, vẫn là bộ dáng liều lĩnh lạnh lùng kia, dường như tất cả mọi người trên thế giới này nợ cậu ta hai trăm vạn vậy.

Cậu ta trở về quá sớm khiến kế hoạch cho tiểu Thương Sí bú của tôi đổ vỡ, vui mừng lúc nãy cũng bay sạch. Hôm nay không phải ngày được phép ở bên tiểu Thương Sí, cho nên tôi vui mừng vô ích rồi!

Cậu ta không nói không rằng, lặng lẽ nhìn tôi từ đầu tới chân, sau khi nhìn hết một lượt ánh mắt rơi vào hai tay đang đặt trước ngực của tôi, vẻ mặt từ hoang mang chuyển thành thản nhiên.

Thấy thế, tôi không nói hai lời xoay người rời đi, xem ra tôi đành phải trở về phòng tự giải quyết vấn đề tức sữa thôi.

“Đứng lại!” Mới đi được hai bước đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của cậu ta từ đằng sau truyền tới. Nghe vậy tôi chẳng những không ngừng, mà còn ôm chặt ngực bước đi nhanh hơn.

“Đứng lại!” Cậu ta lạnh lùng lặp lại, đuổi theo tôi.

Tiếng bước chân tới gần, tôi từ bước nhanh chuyển thành chạy chậm, chỉ mong nhanh chóng trở về phòng.

“Lăng Tiêu Lạc, ta bảo cô đứng lại!” Khi tôi chạy vào tiểu viện thì bỗng một luồng gió mạnh thổi qua, chắn ngang phía trước.

Tôi không dừng kịp đập “bộp” một cái khiến cả hai cùng kêu đau, “A. . . . . .”

Tôi ôm cái trán đau đến nhe răng nhếch miệng, đầu óc cũng hơi choáng váng. Tôi vừa xoa trán, vừa ngẩng đầu nhìn. Vừa nhìn tôi liền sửng sốt.

Liệt Minh Dã không ôm trán mà ôm mũi! Bởi vì va chạm tôi mới giật mình nhận ra chẳng biết từ bao giờ mà cậu ta đã cao lên rồi!

“Đáng chết, ta bảo cô đứng lại, không nghe thấy à? !” Cậu ta nhíu mày căm tức răn dạy, xòe tay ra nhìn, không thấy máu mới tiếp tục ôm mũi.

Tôi vừa xoa trán vừa nhìn cậu ta chằm chằm, vừa rồi đâm mạnh như vậy trán tôi cũng đau điếng mà cậu ta không chảy máu, cái mũi đúng là cứng thật!

Cậu ta ôm mũi thật lâu mới buông tay, nói thẳng, “Cô lại tức sữa hả?”

Nghe vậy, hai tay tôi ôm chặt lấy ngực, rầu rĩ không vui trả lời, “Tự tôi có thể giải quyết.” Nói xong đi lướt qua cậu ta. Nếu không phải cậu ta về phủ sớm, lúc này tôi đã cho tiểu Thương Sí bú rồi!

Cậu ta nắm lấy cánh tay tôi kéo tôi vào lòng, chưa cho tôi cơ hội phản ứng liền ôm tôi đè lên đại thụ đằng sau. Lưng tôi đập bộp lên thân cây, đau đến mức kêu rên, “Á. . . . . .” Há miệng chưa kịp nói gì thì vạt áo đã bị kéo mở ra. Liệt Minh Dã ngay lập tức cúi đầu xuống. . . . . .

“A!” Ta vội vàng hít vào một hơi, hai mắt trợn tròn, ngừng thở. Cậu ta …Cậu ta …Cậu ta …Cậu ta lại hút sữa của tôi! Ông trời, cánh môi cậu ta mấp máy khiến cả người tôi tôi run rẩy, hành động quá đột ngột này làm tôi ngẩn ra như bị một cây gậy đập vào đầu.

Cậu ta cầm lấy cổ tay tôi đè lên thân cây, làm tôi muốn đẩy cũng không được. Cậu ta ở trước ngực tôi tận tình hút, dường như sữa của tôi trời sinh vốn là của cậu ta. Đầu óc tôi trống rỗng, giương mắt nhìn ánh trăng sáng tỏ, nếu có cái gương ở đây thì tôi nghĩ bộ dạng lúc này của tôi nhất định vô cùng ngốc nghếch buồn cười!

Không khí lúc này nửa là mờ ám nửa là kỳ diệu, tôi không nói được cũng không động đậy được, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập “thình thịch” như điên, và cảm nhận động tác của cậu ta. . . . . . Dần dần, hô hấp của chúng tôi mất tiết tấu trở nên dồn dập, đây không phải hiện tượng tốt!

Lúc cậu ta hút xong nới cổ tay tôi ra một chút, tôi vội vàng tránh ra, dùng sức đẩy cậu ta ra một khoảng. Cự ly được kéo giãn, tôi đỡ thân cây xoay người kéo lại vạt áo rộng mở. Tôi theo bản năng sờ gò má, có hơi nóng lên!

Chỉnh xong quần áo, tôi đứng im bình ổn trái tim loạn nhịp. Dây thần kinh của cậu ta không bình thường à, sao lại hút sữa của tôi? Nào có ai ngang ngược như cậu ta chứ!

Hô hấp dồn dập phía sau dần trở nên vững vàng, sau đó liền nghe được tiếng nói khàn khàn của Liệt Minh Dã, “Không cho phép cô cho Thương Sí bú dòng sữa đê tiện đấy, có nghe thấy không?”

Nghe vậy, tôi lập tức xoay người dùng ánh mắt u oán lườm cậu ta, ở trong lòng thầm mắng tám trăm sáu mươi lần. Mắng xong, tôi che dấu sự u oán, nở nụ cười xấu xa.

Cậu ta nhíu mày, không hiểu nói, “Cười cái gì?”

“Nếu sữa của tôi đê tiện thì sao cậu còn uống? Nếu tôi nhớ không lầm thì thiếu gia cậu đã uống ba lần rồi đấy!” Tôi vênh mặt, đuôi lông mày nhướn cao, nửa là chế nhạo nửa là đùa giỡn.

Dứt lời, cậu ta ngẩn ra, sau đó nhanh chóng biến sắc, mặt xanh mét chỉ vào mũi tôi hổn hển quát, “Cô dám mắng ta? !”

“Sai!” Tôi đưa một ngón tay lắc lắc trước mặt cậu ta, vui mừng khi kẻ khác gặp họa, “Là cậu tự mắng mình, không phải tôi.”

“Cô…” Cậu ta bắt được tay tôi, dùng sức kéo tôi ôm vào lòng, đè nén lửa giận hung tợn nói, “Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị cái miệng mình làm hại!”

Nghe vậy, nụ cười của tôi cứng lại, hàng mi lặng lẽ buông xuống, một lát sau mới ngẩng đầu lên hỏi, “Cậu còn tức giận sao?”

Cậu ta không nói gì, chậm rãi buông tôi ra, xoay người đưa lưng về phía tôi, hai tay chắp sau lưng ngửa đầu nhìn trăng.

Cậu ta không nói, tôi cũng chỉ biết nhìn bóng lưng cậu ta. Cậu ta rất yên lặng, tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cậu ta, thậm chí cả hơi thở dao động cũng không cảm nhận được. Cậu ta có ý gì? Là tức giận hay là không tức giận?

Gió đêm thổi qua làm mái tóc và vạt áo cậu ta tung bay, cũng thổi lá cây kêu sàn sạt. . . . . .

Nhìn trăng thật lâu, cậu ta mới ngồi xuống bàn đu dây, đưa lưng về phía tôi nói, “Hát một bài đi, bài lần trước cô đã hát lúc chơi đu cùng Mục tỷ tỷ ấy.”

Nghe vậy, tôi kinh ngạc. Ngày ấy khi tôi hát cậu ta đứng ở đâu đó nhìn sao? Bằng không sao lại biết được?

Tôi ngồi bên cạnh cậu ta, khẽ đu dây, bắt đầu mở miệng hát “Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu” . . . . . .

Tôi vừa hát vừa quay đầu nhìn cậu ta. Cậu ta lẳng lặng nghe, đôi mắt vẫn đang nhìn trăng.

Thu hồi ánh mắt, tôi thả hồn mà hát, chìm đắm trong tương lai cuộc sống tốt đẹp mà ca khúc này hướng tới.

Một bài đã hát, đu dây từ từ chậm lại, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta. Không biết từ lúc nào cậu ta đã cúi đầu xuống, tóc mái che mất khuôn mặt.”Đây là ca dao ở quên hương cô?” Cậu ta hỏi như vậy, giọng nói có chút mờ mịt, có chút hư ảo, lại có chút rung động.

“. . . . . Coi như vậy đi.” Thế kỷ hai mươi mốt đối với tôi mà nói có thể xem như là ‘quê hương’.

“Rất hay, hát thêm bài nữa đi.” Cậu ta nói xong, lại ngẩng đầu lên, từ đầu tới cuối vẫn không nhìn tôi, ánh trăng là tiêu điểm duy nhất trong mắt cậu ta.

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, không khí lúc này mơ hồ có chút không ổn, dường như hơi trầm tĩnh lại có chút đau thương đang lan tràn. Suy nghĩ một lát, một bài hát cũ chợt hiện lên trong đầu tôi: “Sau cơn mưa trời lại sáng”. Tôi quyết định chọn bài này!

“Khụ khụ. . . . . .” Ho khẽ nhuận giọng, tôi muốn dùng bài hát ngập tràn ánh mặt trời, khích lệ lòng người đuổi đi đau thương chung quanh!

Trên đường đời ai cũng phải trải qua ngọt bùi,cay đắng,vui buồn

Nhưng em nguyện sẻ chia tất cả cùng người

Biết rằng khó tránh khỏi vấp ngã và thất bại trong cuộc sống

Nhưng phải biết dũng cảm đứng lên

Nếu như cứ trốn tránh phiền muộn

Thì bản thân sẽ bị những cơn sóng dữ của cuộc sống cuốn đi

Em nguyện làm ngọn hải đăng thắp sáng trong tim người

Chỉ lối cho người trong màn sương mịt mờ

Sau cơn mưa trời lại sáng,

Phía sau đám mây u ám kia là cả một bầu trời trong xanh

Em sẽ luôn trân trọng những tình cảm mình có,

Sẽ luôn nắm lấy tay người

Sau cơn mưa trời lại sáng,

Hãy tin là sẽ có một cầu vồng xuất hiện

Bao nhiêu giông bão đều sẽ vượt qua

Và em sẽ luôn bên cạnh người.

Vừa chơi đu dây vừa hát, dùng khóe mắt liếc nhìn Liệt Minh Dã. Quả nhiên, bài hát ngập tràn ánh mặt trời này làm đôi mặt cậu ta tỏa ra tia sáng lấp lánh, ngay cả trên mặt cũng lộ ra vẻ khát khao.

Tôi thấy may mắn vì mình đã chọn đúng bài rồi. Cậu ta có bản lĩnh, chỉ đang chờ cơ hội để bộc lộ thôi. Cậu ta có một trái tim nóng cháy, chỉ cần bên cạnh có người cổ vũ. Mười mấy năm tính tình quái gở ngạo mạn phải sửa dần dần, không thể gấp được. Quá trình từ ngây ngô trở nên thành thục làm người ta chờ mong này chắc chắn sẽ rất kích thích!

Hát xong, tôi nhìn sườn mặt nghiêm túc của cậu ta nói, “Khi trời muốn giao trách nhiệm lớn lao cho người nào đó thì trước hết nhất định phải khiến cho ý chí của anh ta chịu sự mài luyện, khiến cho gân cốt của anh ta bị mệt lử, khiến cho cơ thể anh ta nhịn chịu cơn đói, khiến cho anh ta có rất nhiều nỗi khổ khốn cùng, làm việc cứ chẳng thuận lợi, như thế để chấn động tâm chí của anh ta, khiến cho tính tình của anh ta bền bỉ ngoan cường, làm tăng trưởng tài năng mà anh ta còn thiếu sót.. . . . . .” Nói đến đây tôi tạm ngừng, sau đó lại dùng ý kiến của mình nói tiếp, “Càng bị áp chế lại càng hăng hái, đi qua đầm đen mới nhìn thấy cầu vồng đẹp đẽ chói mắt, hiểu không?” Sở dĩ thêm những lời này không phải vì tôi sợ cậu ta không hiểu cổ văn mà vì muốn mượn nó để biểu đạt hàm ý sâu sa hơn.

Thông qua Nhiếp Quang và Mục Liễu Nhứ tôi biết được cậu ta đã sống mười bốn năm tràn ngập tai ương và nhấp nhô. Chuyện không như ý trong đời người chiếm tám chín phần mười, cậu ta lại chiếm toàn bộ. . . . . .

Dứt lời, thân thể cậu ta rõ ràng đã run lên một cái, dần dần quay đầu nhìn tôi. Trong ánh mắt liên tục chớp lóe, rất nhiều loại tình cảm đồng thời xuất hiện, đồng loạt trôi đi. Mặc dù rất nhanh, nhưng tôi đã kịp nhìn thấy sự cảm động và cảm kích! Cậu ta không phải người bạo ngược không phân rõ phải trái, chỉ không biết cách biểu đạt tình cảm đã bị đè nén trong thời gian dài của mình mà thôi.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn cậu ta dịu dàng cười khẽ, giờ phút này cậu ta giống như một đứa bé lớn xác cần có người trưởng thành bên cạnh dẫn dắt cậu ta đi đúng đường. Cây không tỉa sẽ dài cành, con người cũng vậy, phải xem chúng ta chăm sóc, đắp nặn, dẫn đường như thế nào.

Đôi môi mỏng khêu gợi của cậu ta run nhè nhẹ, mấp máy nhưng không nói nổi một chữ. Cậu ta bắt lấy bàn tay đang cầm khăn của tôi, nắm chặt. Cậu ta bình tĩnh nhìn tôi, trong đôi mắt chớp động sáng trong rực rỡ dường như có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn mang ngôn ngữ hóa thành ánh mắt.

Tôi không thể biết chính xác ánh mắt cậu ta biểu đạt hàm nghĩ gì, chỉ lặp lại câu hỏi lúc trước, “Hiểu không?”

Cậu ta không nói chỉ khẽ nở nụ cười, càng nắm chặt tay tôi hơi một chút, ngẩng đầu nhìn ánh trăng. Nét cười dần dần từ bên môi lan tỏa khuếch tán tới trong mắt.

Tôi nhìn sườn mặt nhu hòa của cậu ta, nhìn tay cậu ta nắm lấy tay mình, trong đầu trống rỗng trong chớp mắt. Sau đó bên tai tôi vọng lại câu hát cuối cùng, ‘Bao nhiêu giông bão đều sẽ vượt qua. Và em sẽ luôn bên cạnh người.’ Trống rỗng trôi qua, tôi đột nhiên hiểu được ý cậu ta. Sở dĩ cậu ta nắm tay tôi không nói một lời là vì hi vọng tôi có thể trở thành người cùng cậu ta vượt qua mưa gió, cùng ngắm cầu vồng!

Nhận ra được điều này, tôi khẽ hít vào một hơi, theo bản năng rút tay lại. Cậu ta không cho tôi cơ hội, tay dùng sức nắm thật chặt!

Tôi kinh ngạc nhìn sườn mặt cậu ta, nghĩ gì hỏi nấy: “Vì sao lại là tôi?”

Gió đêm thổi lá cây xào xạc, mái tóc che mất khuôn mặt cậu ta. Chỉ có sự im lặng trả lời cho tôi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.