Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 40: Chương 40: Đệ ấy muốn cưới muội đó!




Hai tay tôi chống lên mặt bàn, run rẩy một lúc lâu mới dần bình tĩnh lại. Cẩn thận nghĩ lại, lúc này tôi mới giật mình nhận ra Liệt Minh Dã không bình thường, dù là sự tức giận hay những cái hôn kia đều không bình thường! Cảm giác. . . . . . Cực kỳ giống khi tỏ tình bị người con gái mình thích từ lâu từ chối!

Tỏ tình?! Hai chữ này khiến mặt tôi tái xanh, bị ý nghĩ của chính mình hù dọa, kinh hãi hô hấp rối loạn! Tôi vỗ ngực, lập tức phủ định ý nghĩ này. Hai chúng tôi cách nhau mười hai tuổi, khoảng cách quá lớn, làm sao có thể sinh ra hoa lửa tình yêu nam nữ? Trực giác nói cho tôi đó là điều không thể!

Phủ định xong lại thấy không đúng, Liệt Minh Dã đâu biết tuổi thật của tôi, cậu ta cùng lắm chỉ biết tôi không phải là “Lăng Tiêu Lạc”! Dù tôi bao nhiêu tuổi đi nữa thì bề ngoài của “Lăng Tiêu Lạc” cũng chỉ mới mười sáu tuổi!

Suy nghĩ rối loạn làm tôi ngồi trên ghế tựa không dậy nổi, cậu ta hôn ai? Lăng Tiêu Lạc? Hay là tôi? !

Đã rất nhiều lần tôi muốn hỏi cậu ta coi tôi là ai, nhưng lại khó mở miệng. Nếu cậu ta trả lời là “Lăng Tiêu Lạc”, vậy những chuyện xảy ra trong mấy tháng qua giữa chúng tôi là gì? Nếu cậu ta trả lời là tôi, thì cậu ta đặt “Lăng Tiêu Lạc” ở đâu? “Lăng Tiêu Lạc” làm bạn với cậu ta mười mấy năm, mà tôi chỉ ngắn ngủn trong mấy tháng!

Hai tay ôm mặt dùng sức ấn nặn, trong lòng rối loạn! Dù cậu ta coi tôi là ai, dù người cậu ta hôn là ai, có một điều có thể chắc chắn! Đó là tôi vĩnh viễn sẽ không thể trở thành “Lăng Tiêu Lạc”!

Tỉnh táo lại, hô hấp trở lại bình thường, bình tĩnh chỉnh lại vạt áo xộc xệch trong lúc lôi kéo với Liệt Minh Dã, chải lại mái tóc rối.

Tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm, soi gương lấy lược chải đầu. . . . . . Nhìn chính mình trong gương, ánh mắt không tự chủ nhìn lên cánh môi sưng đỏ, theo bản năng nâng tay khẽ vuốt. Lúc này đầu ngón tay chạm tới môi vẫn cảm thấy nóng! Dáng vẻ Liệt Minh Dã nhiệt tình không khống chế được hiện lên trong đầu, làm tim tôi đập lỡ nhịp! Tôi dùng sức lắc đầu, buông tay xuống, đuổi hình ảnh cậu ta cùng với cảm giác nóng bỏng kia ra khỏi đầu!

“Hôn nhầm thôi, đừng nghĩ nhiều!” Tôi nói to với chính mình, hai tay đập mạnh lên bàn trang điểm. Đập xong rụt tay phải về nhíu mày kêu rên, vừa mới tát, giờ còn đập nữa tay càng đau!

Lúc ăn tối, tôi, Liệt Minh Dã, Mục Liễu Nhứ ngồi cùng bàn dùng bữa. Tôi ngoan ngoãn ăn, không nói một lời. Liệt Minh Dã cũng vậy, thậm chí còn im lặng hơn.

Ngước mắt lên nhìn cậu ta, mặt trái của cậu ta vừa đỏ vừa sưng, môi dưới bị tôi cắn sưng như lạp xườn. Cậu ta đã thoa thuốc, dưới ánh nến gò má bị thương với cánh môi bị sưng có hơi bóng. Trên môi có vết thương, ăn cơm cũng không tiện, không chỉ ăn chậm mà còn có thể thấy cậu ta đau đến nhíu mày lại.

Nhưng nghĩ lại, tôi không hối hận đánh cậu ta, cắn cậu ta.

Ánh mắt Mục Liễu Nhứ cứ đảo qua đảo lại giữa hai chúng tôi, vài lần mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Bữa ăn này thật sự nặng nề, ăn xong, Liệt Minh Dã buông bát đũa ra khỏi phòng.

Trước khi ngủ, tôi ngồi trên bàn đu dây trong vườn nhẹ nhàng đung đưa. Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, hương hoa mai theo gió bay vào mũi, chỉ ngửi mùi hương thôi cũng biết người đến là ai.

Mục Liễu Nhứ ngồi xuống bàn đu cạnh tôi, tôi cười nhẹ với cô ấy, tìm đề tài hỏi, “Thương Sí ngủ rồi ạ?”

“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu, bình tĩnh nhìn tôi.

Tôi biết cô ấy muốn hỏi gì nhưng không mở miệng, mỉm cười mắt nhìn ánh trăng trên cao.

“Thương tích trên mặt Minh Dã là muội đánh?” Sau một lúc lâu, cô ấy hỏi.

“Vâng.” Tôi thẳng thắn thừa nhận, rũ mắt nhìn mặt đất dưới chân. Nhấc chân lên, đá hòn đá nhỏ bay lên trước, lăn vào bóng tối.

“Hai đứa lại cãi nhau hả?”

“Vâng.” Tôi gật đầu, có thể coi là vậy.

“Môi của đệ ấy. . . . . .” Mục Liễu Nhứ hỏi đến đó thì ngừng lại, hai mắt nhìn tôi chằm chằm.

“. . . . . .” Tôi im lặng, ngừng đung đưa bàn đu dây. Khi bàn đu dây dừng lại thì vang lên tiếng “két” lanh lảnh, trong vườn yên tĩnh có vẻ chói tai.

Tôi không nói lời nào, cô ấy cũng không hỏi lại, hai người chúng tôi lẳng lặng ngồi.

Gió lạnh lướt qua, thổi rối tóc tôi, thổi rối trái tim tôi. “Mục tỷ tỷ. . . . . .” Tôi khẽ gọi, dứt lời mới phát hiện mình đang lên tiếng.

“Nói đi, tỷ nghe.” Mục Liễu Nhứ than nhẹ, đợi tôi lên tiếng trước.

Tôi chỉ cảm thấy lưỡi không còn là của mình nữa, đầu óc rõ ràng đã hạ lệnh cấm, nhưng lưỡi lại làm theo ý mình, nói ra từng chi tiết chuyện xảy ra buổi chiều.

Nghe xong, đầu tiên Mục Liễu Nhứ hít một vào một hơi thật dài sau đó đứng bật dậy khỏi bàn đu dây, bắt lấy tay tôi nắm trong lòng bàn tay, kích động vui mừng nói, “Đồ ngốc, sao muội không hiểu lòng Minh Dã? Đệ ấy muốn cưới muội đấy!”

Nghe vậy, tôi sững sờ, ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn cô ấy như nhìn thấy quỷ. Câu nói của cô ấy chẳng khác gì núi lở, làm tôi cứng lại như đá!

“Đệ ấy để ý đến muội! Muốn cưới muội! Nếu không sao sau khi nghe nói muội từ chối thành thân đệ ấy lại không khống chế được cảm xúc! Lại sẽ càng không vì Thảo Hồ bắt mạch cho muội mà mặt mày bí xị! Muội đã theo đệ ấy từ nhỏ, muội nên biết ngoài muội ra đệ ấy chưa từng chạm vào cô gái nào khác, thế còn chưa đủ để muội hiểu sao? !” Cô ấy rất nhanh nắm chặt lấy tay tôi, hận không thể dùng cách này làm tôi đồng ý tứ hôn!

Tôi nín thở, ánh mắt cô ấy nhìn tôi như phát hiện ra quái vậy. Đột nhiên tôi đứng bật dậy, cố gắng hất tay cô ấy ra giống như tránh yêu ma quỷ quái, hét thất thanh, “Không thể nào!”

“Vì sao không thể? Dù đệ ấy nhỏ hơn muội hai tuổi, nhưng suy nghĩ của đệ ấy đã không còn là trẻ con nữa! Đệ ấy là người đứng đầu một nhà, đã phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông!” Sắc mặt Mục Liễu Nhứ thay đổi, vội vàng tiến lên một bước cố gắng truy hỏi.

Cô ấy tiến lên, tôi lùi về phía sau, vừa lùi vừa lắc tay, thốt lên, “Người cậu ấy muốn là ‘Lăng Tiêu Lạc’, không phải muội! Giữa muội và cậu ấy vốn không thể!”

“Muội làm sao vậy? Muội chính là Lăng Tiêu Lạc!” Cô ấy không hiểu vì sao tôi tách “Lăng Tiêu Lạc” và “Tôi” ra, vừa nóng vừa giận, vươn tay bắt lấy tôi.

Tôi không kịp nghĩ gì, nhanh chóng tránh khỏi tay cô ấy, lại nhấn mạnh, “Cậu ấy muốn là ‘Lăng Tiêu Lạc’, không phải muội!” Dứt lời, không để ý tới cô ấy đang gọi to, cũng không quay đầu lại chạy về Lan Uyển.

Tôi dùng sức đóng cửa phòng, nhào lên giường vùi đầu vào chăn. Những lời nói của Mục Liễu Nhứ như đạn pháo oanh tạc khiến tôi rối loạn, lời của cô ấy như một tảng đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến mặt nước cuộn sóng mãnh liệt!

Tôi không có tình yêu nam nữ với Liệt Minh Dã, cậu ta nhỏ hơn tôi mười hai tuổi, như một đứa em trai không hiểu chuyện chứ không phải như Mục Liễu Nhứ nói! Người cậu ta muốn cưới là “Lăng Tiêu Lạc”, tức giận cũng là “Lăng Tiêu Lạc”, không phải là tôi!

Đột nhiên tôi bắt đầu thấy ghét khởi cơ thể này, nó làm tôi vướng vào tình cảm rối rắm với Liệt Minh Dã, khiến tôi sa vào cung đấu, càng làm tôi từng bước đi vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được! Những thứ này vốn nên để “Lăng Tiêu Lạc” thật sự chịu đựng, giờ lại đổi thành tôi! Thế này không công bằng!

Tôi không có hùng tâm chí lớn, chỉ muốn một cuộc sống yên ổn. Tôi không cần cuộc đời mình quá oanh liệt, chỉ muốn vui vẻ sống đến cuối đời. Song không có kế hoạch nào vĩnh viễn không thay đổi, giấc mơ về cuộc sống của tôi vào giây phút xuyên không đã bị hủy hoại hoàn toàn, không thể tìm về được nữa!

Tôi nằm trong chăn bông đấm lên đệm giường, vô cùng đau khổ, cảm thấy gân mạch toàn thân đều bị bó vào với nhau không được giãn ra được. Cảm giác buồn bực không thoải mái như muốn ép tôi phát điên! “A!!!” Tôi hét to, thậm chí còn lăn qua lăn lại trên giường, không khống chế được cảm xúc!

Nổi điên một lúc lâu, tôi mới dần dần bình tĩnh lại, xốc chăn bông lên lộ đầu ra, cảm giác mát lạnh trên mặt làm tôi nhận ra mình đang khóc.

Tôi run rẩy lau nước mắt, tim co lại từng đợt. Khép chặt mắt, lại vùi đầu vào trong chăn, không ngừng lặp đi lặp lại như mê sảng, “Không phải tôi muốn như vậy . . . . . . Không phải tôi muốn như vậy. . . . . . Không phải tôi muốn như vậy. . . . . .”



Vì gò má và trên môi bị thương, Liệt Minh Dã tĩnh dưỡng trong phủ, nghiên cứu và luyện tập binh pháp, luyện võ công. Sau cái tát, hai chúng tôi giống như người xa lạ, lại giống như quá mức quen thuộc mà không cần nói gì. Thời gian lặng lẽ trôi qua, năm ngày sau, thương tích đã ổn cậu ta trở về quân doanh.

Tiễn cậu ta, tôi đi qua vườn về Lan Uyển. Chân trước định bước qua cổng vòm, phía sau truyền đến một tiếng gọi sốt ruột, “Tiêu Lạc…”

Nghe tiếng, tôi thu chân xoay người lại, chỉ thấy Mục Liễu Nhứ vội vàng chạy đến chỗ tôi. Không chờ tôi hỏi, cô ấy đã bắt lấy tay tôi kéo tôi chạy tới Cúc Uyển, vừa chạy vừa nói, “Thương Sí sinh bệnh rồi!”

Hai chữ “Sinh bệnh” làm tôi giật mình, thấy cô ấy chạy chậm, tôi bỏ cô ấy ra chạy trước. Tiểu Thương Sí nằm trên giường vẫn không nhúc nhích, trên người còn đắp cái chăn bông trẻ con màu hồng.

Tôi nhào tới trước giường xem xét, trên trán và má bé con lấm tấm mẩn đỏ. Vươn tay vuốt ve trán bé con, tôi run lên, bé con phát sốt, nóng hầm hập! “Mục tỷ tỷ, Thương Sí bị mọc mẩn đỏ lúc nào?!” Tôi vừa hỏi vừa lục tìm trong đầu về bệnh sốt và mẩn đỏ.

“Sáng sớm nay, khi tỷ tỉnh lại đã thấy trên mặt bé con nổi mẩn đỏ, cũng đã sốt rồi!” Mục Liễu Nhứ sốt ruột đến mức luống cuống, khuôn mặt xinh đẹp nhăn lại.

Cô ấy nói lạc cả giọng, tiểu Thương Sí vẫn không nhúc nhích đột nhiên bắt đầu run rẩy, còn bắt đầu nôn mửa. Thấy thế, tôi run lên, phát sốt, mẩn đỏ, co giật, nôn mửa, bệnh này là ….? !

“Ôi trời, sao lại như vậy? Đây là bệnh gì? !” Mục Liễu Nhứ hoảng hốt, tôi cũng vậy, không chỉ vì bệnh trạng của tiểu Thương Sí mà còn vì tên bệnh vừa hiện lên trong đầu!

Tiểu Thương Sí co giật, nôn mửa liên tục. Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, tôi lấy chăn quấn lấy bé con, ôm lấy bé con chạy như bay ra khỏi Cúc Uyển. Giống như hiểu ý tôi, Mục Liễu Nhứ đuổi theo phía sau.

Tôi ôm chặt tiểu Thương Sí, chạy bạt mạng. Ở tương lai bệnh này đã không còn nữa, không biết thời cổ đại này có thể chữa được không?! Thảo Hồ là hi vọng duy nhất của tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.