Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 13: Chương 13: Rốt cuộc cũng ngã bệnh




Cười rồi, khóc rồi, phát tiết rồi, hơi sức không còn, hai chân không chống đỡ nổi sức nặng của cơ thể, chán nản ngồi sụp xuống đất. Trên mặt còn sót lại nước mắt, tôi nâng bàn tay run rẩy chậm chạp lau đi.

Bùng nổ quá mức kịch liệt, cơ thể không được cung cấp đủ dinh dưỡng và gìn giữ nên chậm chạp mãi đến bây giờ mới có cảm giác không chịu nổi. Cơ thể nặng nề như núi! Quét nhìn mặt đất, máu cùng quần lót, còn có thùng gỗ nằm ở khá xa, ba vật này là bằng chứng cho sự bùng nổ phẫn nộ của tôi lúc trước.

Ba đứa nha hoàn đã ngừng thét chói tai, chắc là bị người nào ngăn lại, dù sao hô to gọi nhỏ trong phủ cũng là việc nguy hiểm, dù là một hành động nhỏ chọc giận Liệt Minh Dã cũng sẽ khiến bản thân có nguy cơ mất mạng.

Tôi ngồi xổm trên đất hồi lâu mới chậm chạp đứng lên, tiện đà kéo ghế đẩu qua ngồi. Không giặt áo quần nữa, việc phải làm bây giờ chính là chờ đợi, chờ đợi phán quyết của Liệt Minh Dã. Tôi đã tạo ra động tĩnh quá lớn, không tin cậu ta không nghe thấy!

Nếu cậu ta vì nha hoàn mà trừng phạt tôi, như vậy không chỉ có lòng tôi chết, ngay cả lòng của “Lăng Tiêu Lạc” cũng sẽ chết. Nếu cậu ta không trừng phạt, như vậy cậu ta thật sự quan tâm “Lăng Tiêu Lạc”, ngầm cho phép hành vi bạo lực lúc trước.

Tôi không rõ mình nói vậy có đúng không, cậu ta quan tâm “Lăng Tiêu Lạc” ư? Như thực như ảo, không thể nào kết luận nổi.

Chờ đợi, Liệt phủ rất yên tĩnh, yên tĩnh đáng sợ, làm người ta thấp thỏm!

Mặt trời lên cao, treo trên đỉnh đầu. Tôi cảm nhận được ánh mặt trời giữa trưa, tầm mắt buông xuống, tiếp tục chờ đợi……

Giờ ăn trưa đã qua, chẳng ai đưa cơm đến, lòng tôi lạnh lẽo, rơi vào vực sâu, đau đớn tột cùng! Hết buổi sáng không ai đưa cơm, vậy chứng tỏ Liệt Minh Dã đứng về phía nha hoàn kia, sau này tôi chỉ có thể đợi trừng phạt rơi xuống!

Theo bản năng dùng hai cánh tay ôm lấy thân thể, rõ ràng mặt trời ở trên đầu mà lòng tôi lại như tro tàn, toàn thân lạnh lẽo. Tôi đã tự phán quyết cho mình, chỉ là phán quyết này hình như không chính xác!

Tiếng bước chân truyền vào tai, tôi run lên một cái, thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn về phía cổng vòm…… Chỉ thấy nha hoàn Giáp bưng khay thức ăn, lại gần mới phát hiện hai cánh tay và đôi tay cô ta không ngừng run rẩy, thậm chí chén đĩa trong mâm cũng run theo, phát ra âm thanh va chạm.

Tôi không thể tin điều mình đang thấy là sự thật, vội dụi mắt, dụi xong lại nhìn …… Không sai, là thật! Nha hoàn Giáp thật sự đưa cơm đến cho tôi!

Cô ta đi tới trước giếng, nhẹ nhàng đặt khay trên miệng giếng. Thẳng người, cúi đầu nói: “Thiếu gia giao phó, hôm nay cô phải giặt sạch đống quần áo này, phơi khô, nếu không, không được ăn tối.” Nói xong nâng mắt lên nhìn tôi, chỉ nhìn một cái rồi vội rũ mắt xuống.

Cái liếc mắt đó rất nhanh, nhưng tôi nhận ra sự sợ hãi và hốt hoảng ẩn chứa trong mắt cô ta. “Người bị chảy máu đâu?” Tôi nghĩ gì nói nấy, chẳng lẽ nha hoàn Ất đã……

Nghe vậy, cô ta ngẩng đầu lên, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, hai mắt trợn lên nhìn tôi. Trong đôi mắt kia lướt qua rất nhiều cảm xúc: e sợ, hoảng hốt, oán, hận… bốn cảm xúc này hòa vào nhau làm tôi hít vào một ngụm khí lạnh!

Tôi theo bản năng lấy tay đè lên ngực, run rẩy khẽ hỏi, “Cô ta sao rồi?”

Nha hoàn Giáp không đáp, cúi mặt quay đầu không nói lời nào, đứng tại chỗ một lúc sau mới xoay người vội vã rời khỏi Lan Uyển.

Nhìn bóng lưng phức tạp của cô ta, tôi có chút thất thần, trong đầu “Ong ong” vang dội. Tim co rút lại khiến tôi không thở nổi. Chẳng lẽ Liệt Minh Dã đã đánh chết nha hoàn Ất rồi sao? Từ phản ứng của nha hoàn Giáp mà nói, khả năng này vô cùng lớn!

Tôi có chút hối hận, tôi chỉ muốn phát tiết những khuất nhục chất chứa trong lòng chứ không có ý lấy đi tính mạng của nha hoàn Ất. Dù giàu nghèo thế nào, cô ta cũng là mạng người!

Tôi vùi mặt vào khuỷu tay, lần đánh cược này tôi đã thắng, lấy được thắng lợi mang tính quyết định. Nhưng tôi lại không hề vui mừng…… Là tôi hại chết một mạng người!

Ăn xong bữa trưa đơn giản với món canh gà vô vị, nha hoàn Giáp đến lấy khay đồ.

Tôi ngồi trên ghế đẩu giặt ba chậu quần áo bên chân, nói Liệt Minh Dã chưa phạt thà rằng nói phạt rồi. Ba núi quần áo kia bắt tôi giặt chỉ trong một buổi chiều, quả thật quá nặng nhọc!

Không còn sức để nghĩ chuyện khác, tôi lết thân thể chịu quá nhiều tàn phá và tinh thần bị kích thích quá mức máy móc múc nước, ngâm, vò, vắt khô. Không gian trong viện rất lớn, đủ để phơi ba chậu quần áo.

Tay ngâm trong nước lạnh đã mất cảm giác, chết lặng lạnh như băng. Mặt trời bắt đầu từ điểm cao nhất từ từ hạ xuống đường chân trời, khi mặt trời xuống núi, ánh sáng còn sót lại cũng đã tắt, tôi giặt xong cái cuối cùng. Đờ đẫn nhìn quần áo đầy viện, tôi cười không nổi, khóc cũng không được.

Đưa bữa tối tới là nha hoàn Bính, tôi nghĩ Liệt Minh Dã muốn mượn chuyện này dạy dỗ cô ta và nha hoàn Giáp một trận.

Nha hoàn Bính đặt khay lên miệng giếng liền đi ngay, tới vội vàng đi cũng vội vàng.

Tôi di động hai chân nhức mỏi đi tới giếng nước, chân không nhấc nổi, đế giày cọ sát với mặt đất. Khi chỉ còn cách bữa tối mấy bước nữa, bóng tối và hoa mắt đột nhiên ập đến! Chân mềm nhũn như không có xương, khi cả người tôi đổ xuống đất tất cả tri giác cũng theo đó mà biến mất……

Tôi rốt cuộc đã ngã bệnh, sinh con cùng di chứng ngược đãi khiến tôi bệnh không dậy nổi! Tôi mặc dù hôn mê, nhưng trong tiềm thức lại biết rõ mình phát sốt, rất nóng, rất nóng!

Đầu óc cực kỳ hỗn độn, bên tai luôn nghe thấy tiếng người nói chuyện, thậm chí rống giận gầm thét. Âm thanh kia như xa như gần, tựa như hốt hoảng, tựa như tuyệt vọng, rất nhiều tình cảm đan xen làm người ta đau lòng!

“Tách” một giọt “Nước” nhỏ vào lòng tôi, khiến mặt nước yên ả bắt đầu gợn sóng tầng tầng lớp lớp, xua đi tĩnh lặng, mang đến sóng lớn mãnh liệt.

“Nước” ấy là gì? Nước mắt sao? Của tôi sao? Hay là của người gầm thét? Không rõ, “Nước” , che giấu thật giỏi……

Ý thức khi có khi không, có lúc có thể nghe được tiếng rống giận gầm thét, có khi lại tối đen. Có lúc cảm nhận được vật lạnh đắp lên trán tôi, thúc giục tôi hạ sốt; có lúc lại có nước thuốc đăng đắng đưa vào trong miệng buộc tôi nuốt xuống.

Quanh đi quẩn lại, nhiệt độ cơ thể cuối cùng cũng hạ xuống. Bóng tối lại một lần nữa bủa vây, tôi chìm vào giấc ngủ say trong sự lạnh lẽo……

Không biết hôn mê bao lâu, chỉ biết lúc ý thức xóa tan bóng tối một lần nữa quay về với tôi, đầu óc tôi choáng váng, tứ chi không có chút sức lực. Tôi mờ mịt nhìn màn giường màu vàng nhạt, cảm thấy như mình đã ngủ cả một thế kỷ vậy, đầu óc trống rỗng, không có gì cả.

Bên tai có người nói chuyện, âm thanh không lớn không nhỏ nhưng tôi lại không nghe rõ. Có người lay tôi, tôi có cảm giác, nhưng không thể nào đáp lại.

Ngẩn người nhìn đỉnh màn một hồi lâu, tôi liên tục chớp mắt, từ từ đưa mắt từ màn dời đến bên phải ngoài giường…… Khuôn mặt nam tính nửa vui nửa buồn đập vào mắt.

“Em dâu!” Nhiếp Quang vừa vui mừng cười vừa lo lắng gọi, giọng nói khẽ run.

Tôi nhìn anh ta, mấp máy đôi môi muốn nói, nhưng cổ họng tựa như bị tảng đá chẹn lại không thể phát ra tiếng. Cổ họng khô rát, muốn uống nước.

Dường như anh ta hiểu được ý nghĩ từ trong ánh mắt tôi, liền đứng dậy nhanh chóng bước tới trước bàn rót nước. Trở lại trước giường, một tay luồn qua sau cổ đỡ tôi uống nước.

Tôi giống như vùng đất nắng hạn lâu ngày khô nứt gặp được trận mưa rào từng ngụm từng ngụm uống cạn nước, dùng ánh mắt nói cho anh ta biết, tôi muốn uống nữa.

Anh ta tổng cộng cho tôi uống ba chén, uống xong, tôi thỏa mãn nhếch miệng. Anh ta nhẹ nhàng để tôi nằm xuống giường, đặt ly trà lại chỗ cũ.

“Em dâu, hiện giờ muội cảm thấy thế nào?” Anh ta trở lại trước giường, hỏi thăm.

Tôi nở nụ cười yếu ớt, hé môi dùng giọng khàn khàn trả lời, “Toàn thân không có chút sức lực, chỉ vậy thôi.” Đúng vậy, không có chỗ nào không thoải mái. Tỉnh lại đã lâu, đầu óc tự nhiên từ hỗn loạn chuyển sang rõ ràng.

“Ừ…… Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi……” Anh ta thở phào một hơi, không còn lo lắng thay vào đó là sự vui mừng. “Không uổng công Minh Dã mời ngự y trong cung tới chữa bệnh cho muội!”

Đầu óc đã tỉnh táo của tôi vì nửa câu sau của anh ta mà lại trở nên mờ mịt, ngạc nhiên trợn mắt, há hốc miệng, thật lâu sau mới khó tin thất thanh hỏi: “Ngự y?” Trời ạ, tôi có nghe lầm không vậy?

“Ta biết chuyện này thật khó tin, nhưng đó là thật! Ngự y bây giờ còn đang ở trong phủ!” Chất vấn của tôi làm anh ta nhíu mày, giọng nói cũng có chút trầm thấp.

“À…… À…… Cậu ta…… Tôi……” Tôi chỉ có thể phát ra từng âm đơn giống như đồ ngốc, căn bản không thể diễn đạt những gì đang nghĩ thành một câu liền mạch! Cơ thể không nhịn được run rẩy, tim cũng đập “thình thịch” điên cuồng, mắt càng trừng càng to, trừng cho đến hết cỡ mới ngừng lại. Thật giật mình quá sức, quả thật không thể tin được!

“Ta đi báo cho Minh Dã biết muội đã tỉnh, để cho đệ ấy tự mình nói với muội!” Dứt lời, Nhiếp Quang dứt khoát kiên quyết đứng dậy rời đi.

Tôi trừng mắt nhìn cánh cửa phòng đóng lại vội vàng, thở dốc một hơi, vừa mừng vừa lo dùng tay đè lên trái tim đang đập loạn xạ liên hồi. Nói như vậy, cậu ta đã đến thăm tôi! Như vậy, giọt “Nước” kia chính là của cậu ta sao! Nghĩ đến đó, tim tôi càng không khống chế được đập nhanh hơn, đôi môi mở ra, khóe miệng lại rũ xuống, không biết tôi nên cười hay nên khóc nữa.

Hồi hộp chờ đợi, một lúc lâu sau Nhiếp Quang trở lại. Tôi thấy phía sau anh ta không một bóng người. Giây phút này, nụ cười trên mặt biến mất, trái tim đập loạn nhịp của tôi đã khôi phục lại bình tĩnh, không còn chút vui mừng nào.

“Em dâu, Minh Dã đệ ấy……” Vẻ mặt Nhiếp Quang lúng túng, vừa từ từ đến gần vừa chần chờ không biết làm sao mở miệng nói với tôi.

“Tướng quân, không cần phải nói, muội hiểu.” Tôi lắc đầu, thở dài. A…… Tôi thật khờ, cậu ta sao có thể hạ mình di giá tới Lan Uyển đơn sơ hèn mọn này của tôi chứ? Giọt “Nước” kia chỉ là ảo giác của tôi lúc sốt, không thể tin!

Nhiếp Quang đứng ở trước giường nhíu mày, nhìn tôi không nói một lời.

Tôi cũng quay sang nhìn thẳng anh ta, bình tĩnh hòa nhã hỏi, “Tướng quân, muội hôn mê mấy ngày rồi?”

“Mười ngày.”

“Thật lâu……” Tôi lẩm bẩm một mình, gần nửa tháng, thật đúng là quãng thời gian khá dài.

“Em dâu, không cần suy nghĩ quá nhiều, hãy giữ gìn sức khỏe, mấy ngày nữa là ngày đầy tháng của Thương Sí, nếu như muội muốn gặp con phải khỏe lên cái đã.” Anh ta nhìn ra lòng tôi phiền muộn, nói một câu làm tôi tràn đầy hy vọng.

Nghe vậy, tôi lập tức mừng rỡ như điên, hai mắt tỏa sáng long lanh, thốt ra, “Thật sao?”

“Thật, ân sư là nguyên lão tam triều, khi còn sống kết giao rất rộng, dù quan trường hay người kinh doanh cũng đều quen biết. Ngày mừng đầy tháng Thương Sí sẽ rất náo nhiệt.” Anh ta gật đầu, nói thêm.

“Ha ha, thật tốt quá! Thật tốt quá!” Tôi cực kỳ vui sướng, đem mười ngón tay tái nhợt mảnh khảnh đặt chéo che trước môi, trái tim bị Liệt Minh Dã đả kích lại bắt đầu đập rộn ràng. Con trai, con trai của tôi, nó sắp đầy tháng! “Tướng quân, cám ơn huynh! Cám ơn huynh!” Tôi vui quá hóa khóc, vội vàng nói cảm ơn.

Anh ta cười gật đầu, ánh mắt nhu hòa, sóng mắt dịu dàng, không phải ánh mắt nam nữ giành cho nhau.

“Sao lại đối tốt với muội quá vậy?” Tôi không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng, từ lần đầu gặp anh ta đã thấy anh ta không giống những người khác. Mặc dù là Tướng quân nhưng không ra vẻ quan lại, còn bình dị gần gũi, đặc biệt là đối với tôi.

Anh ta ngồi xuống bên bàn, nói: “Ta có một đứa em gái chưa đầy năm tuổi đã chết non, muội ấy nếu còn sống chắc cùng tuổi với muội.”

Nghe vậy, tôi ngẩn người, vừa kinh ngạc lại vừa tiếc hận, đột nhiên không biết nên nói gì……

Anh ta coi tôi như em gái của mình, có lẽ như vậy cũng không tệ, tôi xuyên không đến cổ đại không quen biết ai, không ai quý trọng, nếu có thể có một người anh trai không phải là chuyện tốt sao? Nghĩ đến đây, tôi có chút không xác định thử dò xét hỏi, “Lúc không có ai muội có thể gọi huynh là…… Nhiếp đại ca không?”

Anh ta không ngờ tôi sẽ hỏi câu này nên ngẩn ra, giật mình sau đó sảng khoái cười thành tiếng, “Ha ha ha ha, có gì không được?”

Đến lượt tôi ngớ ra, không ngờ anh ta lại đồng ý sảng khoái như vậy! “Thật sự…… Có thể sao?”

“Dĩ nhiên!” Anh ta trịnh trọng mà chậm rãi gật đầu, thành khẩn rõ ràng, không giả dối đáp lời.

Tôi mừng rỡ, không ngờ tùy ý thử dò xét lại có thêm được một người anh trai! “Cám ơn huynh, Nhiếp đại ca, muội thật sự vui mừng vô cùng!”

“Nếu không có ai thì ta gọi muội là ‘tiểu muội’ được không?” Anh ta chống khuỷu tay lên cạnh bàn, nắm tay nắm hờ chống trán, cười nhẹ nhìn tôi, biểu lộ sự quan tâm đối với người thân.

“Vâng!” Tôi dùng sức gật đầu, nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, dưới đáy lòng có một dòng nước ấm đang lan ra. Tôi có anh trai, rốt cuộc đã tìm được một người coi tôi như người thân rồi!

Con trai, anh trai, đây chính là động lực sống mới của tôi!

Về phần Liệt Minh Dã…… Thuận theo tự nhiên thôi……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.