Tướng Công Ngoắc Ngoắc Triền

Chương 6: Chương 6




Duy tiểu nhân cùng nữ tử nan dưỡng!

Đây tuyệt đối là chí lý.

Áo bào thư sinh, tóc vấn trâm như cũ, Đường Bình Bình khôi phục lại một thân nam trang.

Nàng lần nữa hóa trang thành nam tử hắn không có ý kiến, dù sao hắn cũng đã được như nguyện ý nhìn thấy nàng mặc nữ trang, nhưng hắn có ý kiến là, nàng vì sao muốn đem thân nữ trang kia mặc lên người hắn? !

Đại ý thất Kinh Châu (*) a! Hắn đã quên duy nhất một việc chính là — nàng là người của Đường Môn Tứ Xuyên, tựa hồ còn là một nhân vật có địa vị đặc thù, cho nên mới bị phản chế trở lại tình cảnh xấu hổ hiện tại.

(*) Một tích xưa của thời Tam Quốc: Chư Cát Lượng phái Quan Vũ trấn giữ Kinh Châu, Quan Vũ xuất binh tấn công Tào Tháo, Tôn Quyền thừa cơ tập kích Kinh Châu, Kinh Châu bị chiếm đóng. Hiện dùng để so sánh những người bởi vì sơ sẩy, lơ là mà thất bại hoặc tạo thành tổn thất, còn ý chỉ kiêu ngạo khinh địch.

“Bình nhi, như vậy rất khó xem à!” Hắn ý đồ thuyết phục nàng có thể cho hắn đổi trở lại nam trang.

Đường Bình Bình liếc hắn một cái, nhàn nhã ngồi ẩm trà, “Rất đẹp.” Nữ trang hắn tuyệt đối có tiền vốn làm hồng nhan họa thủy.

Tam Mộc đứng ở một bên liều mình gật đầu kiêm không ngừng âm thầm thèm nhỏ dãi, trong lòng không ngừng nghĩ, Ôn thiếu gia đẹp quá.

“Tam Mộc đáng chết, cút cho ta.” Có người phát điên.

Giận cá chém thớt, đây tuyệt đối là giận cá chém thớt! Nhưng Tam Mộc vẫn ngoan ngoãn lui ra ngoài, bảo trụ mạng nhỏ của mình dù sao vẫn là ưu tiên hàng đầu.

“Bình nhi, cười chê nàng cũng đã nhìn đủ rồi, thù nàng cũng đã báo, có thể cho ta giải được được không?” Mệnh của hắn thật khổ, rõ ràng sợ nhất là kẻ dùng độc, chẳng những có một sư muội biết hạ độc, ngay cả nữ nhân hắn yêu cũng là xuất thân từ môn phái nổi tiếng về dùng độc Đường Môn, xem ra kiếp này của hắn nhất định là trốn không thoát độc dược.

Đường Bình Bình ngoảnh mặt làm ngơ lại hớp thêm một ngụm trà mới chậm rãi đi tới.

“Nàng định làm gì?” Hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.

“Phốc!” một tiếng, lập tức bọt nước văng khắp nơi.

Quả nhiên thật không tốt, một ngụm trà trực diện phun lên mặt hắn, làm hại son bột nước trên mặt hắn trong nháy mắt bị nước nhuộm nhòe nhoẹt.

Không cần soi gương, hắn có thể khẳng định lúc này mặt hắn giống như mở đại phường nhuộm.

“Giải dược.” Nàng thản nhiên phun ra hai chữ.

Cái gì? Đây là giải dược.

Ôn Học Nhĩ thử giật giật ngón tay, quả nhiên có thể cử động. Oa! Võ công có cao bao nhiêu cũng là cái rắm, gặp phải những kẻ giống Đường Bình Bình cùng tiểu sư muội thật đúng là ứng nghiệm câu anh hùng không có đất dụng võ, hắn thậm chí còn không biết chính mình đã mở miệng thốt ra câu đó.

“Không có võ công không có nghĩa là dễ bắt nạt.”

Không nhìn ánh mắt ai oán của hắn, Đường Bình Bình lại rót thêm một ly trà chậm rãi thưởng thức.

“Xoạt xoạt xoạt” vài cái đem nữ trang trên người xả xuống, hắn đường đường là một nam tử hán nhất thời bất cẩn đã bị thân nữ trang này quăng hết mặt mũi, càng nghĩ càng tức.

“A, đúng rồi, y phục của ngươi Tam Mộc cầm đi giặt rồi.” Thanh âm thong dong từ phía sau vang lên.

Ôn Học Nhĩ gắng gượng dừng lại động tác xé rách nữ trang trên tay, chậm rãi quay đầu nhìn lại. Tốt lắm, nàng vẫn tứ bình bát ổn (*) uống trà, một chút vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa đều tìm không thấy, tuy rằng nàng rõ ràng là đang vui sướng khi người gặp họa, đến tận bây giờ hắn rốt cuộc tin tưởng, trên đời vẫn còn có nữ nhân càng ác liệt hơn so với Trầm Thất Xảo.

(*) Tứ bình bát ổn: bốn bề yên tĩnh, sóng yên biển lặng.

Với tay đoạt lấy chén trà nàng đang cầm, uống một hơi cạn sạch. Hắn cần dập lửa, phi thường cần.

Đường Bình Bình xoay mặt sang hướng khác, “Như vậy quá thất lễ.” Mình trần đứng trước mặt một vị cô nương chưa xuất giá, hắn cư nhiên còn mặt không đỏ khí không suyễn.

Đưa tay xoay mặt nàng lại, bắt buộc nàng đối diện với bộ dạng xiêm y không chỉnh của hắn, gắt gao nhìn thẳng vào đôi con ngươi bối rối của nàng, khóe môi dần dần cong lên, “Muốn nhìn thấy ta xích lõa, nàng chỉ cần nói một tiếng.”

Không thể ức chế cơn đỏ bừng nổi lên hai gò má, Đường Bình Bình vừa thẹn vừa giận liều mạng trừng hắn, “Ta không có hứng thú đối với thân thể của ngươi.”

“Vậy nàng thiết kế ta không có y phục để mặc mục đích là gì?” Hắn trêu tức nhướn mày, thưởng thức khó được nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ lúng túng của nàng.

“Ngươi còn mặc quần.” Nàng nhắc nhở một sự thật rõ ràng, cái gọi là không có quần áo để mặc hoặc là xích lõa có nghĩa là không có mảnh vải che thân, tuyệt đối không phải bộ dạng hiện giờ của hắn.

“Lập tức cởi.” Hắn vui vẻ tòng mệnh, chuẩn bị đưa tay cởi đai lưng.

“Ôn Học Nhĩ!” Rốt cuộc không thể nhịn được nữa quát lên, nam nhân này quá mức ác liệt, nàng muốn nam nhân này…. không có nam nhân nào da mặt dày hơn hắn.

“A, nàng không phải muốn nhìn sao?” Hắn vẻ mặt vô tội nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng.

“Cho tới bây giờ ta chưa từng nói như thế.”

“Nhìn một chút cũng không sao cả.” Ôn Học Nhĩ tha thiết thuyết phục.

Đường Bình Bình trừng hắn, liều mạng trừng.

“Được rồi, không xem thì không xem.” Hắn hiểu rõ việc gì cũng phải có chừng mực, nếu thật chọc giận nàng, không biết lại hạ cái gì độc lên người hắn!

〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓

Ánh trăng non như lưỡi câu treo giữa chân trời, những ngôi sao nhỏ thưa thớt phân tán giữa bầu trời đêm tối đen như được quét một lớp sơn đen tựa như những viên bảo thạch lấp lánh điểm xuyết cho ánh trăng.

Mở cửa sổ ra, ngắm nhìn nguyệt cung thanh lãnh ở nơi xa, một chút u buồn hiện lên đáy mắt.

“Này, thế nào, nghĩ ta nghĩ đến không ngủ được sao?” Khuôn mắt tuấn mỹ bất ngờ trượt xuống từ nóc nhà.

Đường Bình Bình hoảng sợ giật mình, “Ngươi nửa đêm không ngủ chạy lên nóc nhà làm gì?”

Đưa tay ấn vào cửa sổ một cái, Ôn Học Nhĩ nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vào trong phòng.

Đường Bình Bình không để lộ ra thần sắc gì trên mặt, nhìn hắn, “Hiện tại ngươi nhảy vào phòng của ta lại muốn làm gì?”

Ôn Học Nhĩ thần sắc tự nhiên nói, “Nếu cả hai đều không ngủ được, chi bằng uống mấy chén rượu thế nào?”

“Ta không uống rượu.” Rắp tâm bất lương của hắn quá rõ ràng, cho dù nàng có thể uống cũng sẽ không đáp ứng.

“Yên tâm, tửu lượng của ta tốt lắm.” Hắn vỗ ngực cam đoan.

Nàng thản nhiên nói, “Ta sợ tửu lượng của mình không tốt.”

“Ta không ngại.”

Đường Bình Bình nhẹ nhàng đóng lại mi mắt, thật quả quyết nói, “Ta ngại.”

Ôn Học Nhĩ hướng tầm mắt ra huyền nguyệt ngoài cửa sổ, cười nói, “Nàng không thấy ánh trăng đêm nay thật mê người sao?”

Nàng nhíu mày, “Ngươi cảm thấy vì lý do này cho nên chúng ta nên uống một chén rượu sao?”

“Chẳng lẽ không thể?”

“Không thể.” Thật kiên quyết phủ quyết.

Hắn gãi gãi đầu, sau đó không hề báo động áp sát lại gần, một đôi mắt mênh mông như hải, lóa mắt như ánh sao thẳng vọng tiến vào đáy lòng nàng, “Nếu ta nói vì nhớ nàng mới không ngủ được thì sao?”

“Vậy càng không thể uống rượu” Đại bộ phận mọi người đều rất dễ dàng rượu say loạn tính.

Hắn đến gần, nàng đành phải lùi về sau, thẳng đến lùi sát vách tường không còn đường thối lui mới thôi.

Tay chống vào tường, hắn nhìn nàng lắc đầu, “Nữ nhân, nàng thật sự biết cách phá hư không khí.”

Trừng mắt hắn, nàng sáng suốt không lên tiếng.

Áp đầu vào trán nàng, khẽ bật cười ra tiếng, “Bình nhi, ta có vấn đề muốn hỏi nàng.”

“Nói.” Đường Bình Bình cố gắng khống chế nỗi lòng của mình, nói với bản thân tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện ra thần kinh của nàng đang buột chặt, cảm giác được trái tim đều nhanh muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.

“Làm cách nào mới có thể né tránh được vô khổng bất nhập (*) của Đường môn Tử Ảnh?”

(*) Vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu).

Bốn mắt nhìn nhau, gần trong gang tấc, gần đến không chỗ nào có thể lẩn trốn.

“Ngươi đang khiêu khích.” Nàng khẳng định.

Ôn Học Nhĩ bật cười vô thanh, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, ghé vào tai nàng nhẹ nhàng hà hơi, vừa lòng nhìn đến nàng co rúm người lại, “Ai bảo bọn hắn cứ quấy rầy ta thân thiết với nàng.” Thật sự là âm hồn không tan, nhanh như vậy liền đuổi tới.

Chậm rãi xoay người lại, tay phải còn không quên vòng qua eo của Đường Bình Bình, kéo nàng ôm vào trong lòng, ung dung đối diện với hai gã Tử Ảnh xuất hiện trong phòng.

“Buông Bình cô nương ra.” Trăm miệng một lời quát.

Ôn Học Nhĩ nhịn không được thở dài, “Gần nhất đếm tới đếm lui cũng chỉ có mấy câu này, hay là Đường Môn Tử Ảnh các người cũng chỉ biết nói mấy câu này?”

Đường Bình Bình liếc hắn, trong lòng thầm nghĩ, ngươi quả thật đáng bị đánh.

“Bất luận kẻ nào bất kính với Bình cô nương, chính là kẻ địch của Đường môn.”

“Nha?” Ôn Học Nhĩ mỉm cười thỉnh giáo, “Như thế nào mới tính bất kính?”

“Công tử biết câu nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Nhưng cô nương nhà các ngươi đều đã xem ta trống trơn, vậy phải tính làm sao đây?”

Hai gã Tử Ảnh ánh mắt kinh ngạc dừng lại trên người Đường Bình Bình.

Đường Bình Bình chỉ nhấp miệng, nói, “Nam nhân có trinh tiết sao?”

Lời này sỉ nhục đến ba nam nhân có mặt ở đây, bọn họ đều nhất trí trừng về phía cái kẻ nói chuyện cực không biết nặng nhẹ kia.

“Được rồi, đổi cách nói,” nàng rất có dũng khí biết sai phải sửa, “Các ngươi cho rằng hắn có trinh tiết sao?”

Hai gã Tử Ảnh đồng thời lắc đầu.

“Ai nói?” Đương sự lại không thừa nhận.

“Đây là chuyện mọi người trên giang hồ đều biết.” Nàng không chút khách khí vạch trần bản chất của hắn, phong lưu khắp thiên hạ song tuyệt thư sinh, muốn trinh tiết làm cái gì?

Hai gã Tử Ảnh gật đầu, lời nói của Bình cô nương không giả.

“Nhưng xem ta trống trơn trước nay chỉ duy nhất có mình nàng mà thôi!” Hắn không phục bĩu môi.

Tại sao bọn họ cứ luôn muốn vòng đi vòng lại đề tài này? Đường Bình Bình có chút buồn rầu, khép lại mi mắt, vậy chỉ có thể dũng cảm đối mặt sự thật, “Thì phải nói nếu lại có cô nương xem ngươi trống trơn, vấn đề liền dễ dàng giải quyết đúng không?”

Ôn Học Nhĩ khóe môi bắt đầu run rẩy, hai gã Tử Ảnh miệng không tự chủ được mở lớn, Bình cô nương của bọn họ mấy năm không thấy, tựa hồ trở nên không quá giống trước kia.

“Nàng dám?” Hắn siết chặt cánh tay ôm ở thắt lưng của nàng, trong đôi mắt lóe lên phẫn nộ.

“Nếu ngươi vẫn cứ muốn nhấn mạnh lời nói kia, ta nhất định dám.” Nàng tuyệt không sợ hãi thản nhiên thừa nhận, nhẫn nhục chịu đựng không phải là mỹ đức của nàng.

Quả nhiên vẫn là Bình cô nương vĩnh viễn trầm tĩnh của bọn hắn, Tử Ảnh há hốc miệng rốt cuộc khép lại.

Đảo mắt qua hai kẻ đang ngây ngốc xem diễn Tử Ảnh, khóe miệng của Ôn Học Nhĩ hơi nhếch lên, mở miệng trêu tức, “Các người tới làm gì?” Phòng chừng bọn họ đã muốn quên.

“Mời Bình cô nương cùng thuộc hạ trở về.” Hai gã Tử Ảnh thế này mới vội vàng nói ra mục đích.

“Bình cô nương của các ngươi phải gả cho ta làm thê tử, không trở về Đường Môn.”

Nhìn Ôn Học Nhĩ vẻ mặt phi thường chắc chắn, lại nhìn Đường Bình Bình im lặng không nói, hai gã Tử Ảnh bắt đầu có chút lưỡng lự.

“Bình cô nương….”

“Không có chuyện đó.” Ngầm liếc mắt trừng hắn, người này luôn e sợ cho thiên hạ bất loạn, hắn ngại phiền toái không đủ sao? Nếu thật đem Thái Quân dẫn đến, nàng không nắm chắc có thể toàn thân trở ra.

“Ôn thiếu gia muốn đối nghịch với Đường Môn không phải là quyết định sáng suốt.”

Ôn Học Nhĩ mỉm cười, “Nếu là vì Bình nhi, cùng Đường Môn là địch cũng là chuyện không có biện pháp.”

Hai gã Tử Ảnh trao đổi ánh mắt với nhau, phi thân ra ngoài cửa sổ, biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

“Bọn họ cứ thế đi?” Tò mò nhìn théo bóng dáng của Tử Ảnh nhảy ra khỏi cửa sổ rời đi, Ôn Học Nhĩ cảm thấy có chút kỳ quái, bọn họ không phải tính động thủ cướp người sao?

Đường Bình Bình nhìn theo hướng Tử Ảnh biến mất, “Bọn họ tự biết không phải đối thủ của ngươi, tất nhiên là chờ những người khác đến đông đủ mới động thủ.” Cho dù hắn võ công có cao cường, nhưng hai đấm cũng khó địch bốn chân, hơn nữa Đường Môn người người đều am hiểu ám khí dùng độc, con đường tương lai thật gian nan a.

“Đừng lo lắng, muốn từ bên người ta mang nàng đi, trừ phi bước qua xác của ta.”

Lời thề son sắt của hắn truyền vào tai nàng, đánh trúng lòng nàng, lại làm cho hai hàng lông mày của nàng không khỏi cau lại. Bước qua xác của hắn? Nảng tình nguyện dùng tự do của mình đổi lấy sự bình an của hắn! Bỗng dưng ngẩn người, thật vậy sao? Nàng thật sự muốn dùng chính sự tự do mà bản thân vẫn luôn theo đuổi để đổi lấy sự an toàn của nam nhân bên cạnh này ư? Từ khi nào thì nàng bắt đầu đem trái tim đặt trên người của hắn?

〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓

Ánh trăng bàng bạc, trên bàn ánh đèn cầy lay động.

Ngồi ở mép giường Đường Bình Bình gần như muốn hòa hợp nhất thể với ánh trăng, yên lặng nhìn chăm chú ngọn nến đang nhỏ giọt.

Dùng sức vỗ vỗ tấm chăn thẩm thấu hương vị tươi mới của ánh nắng mặt trời, đôi con ngươi của Ôn Học Nhĩ nhuốm vài tia hoang mang, “Kỳ quái, sao chăn của nàng lại mềm và hơm hơn chăn của ta?”

“Bởi vì khách điếm này là sản nghiệp của Đường Môn.”

“Cái gì?” Ôn Học Nhĩ bất ngờ kêu to, lại phát hiện vẻ mặt của Đường Bình Bình vẫn bình thản không chút gợn sóng ngồi dưới ánh nến, “Nơi này là sản nghiệp của Đường Môn?”

“Phải.”

“Vậy sao nàng không nói sớm?” Hắn tức khắc dựng dậy, nhảy xuống khỏi giường.

“Vì sao ta phải nói?” Ngữ điệu vẫn vân đạm phong khinh như trước.

Thái độ của nàng thiếu chút nữa làm hắn nghẹn chết. Rốt cuộc đây là thế đạo gì a? Rõ ràng kẻ nên lo lắng sợ hãi là nàng lại bình thản ung dung giống như người ngoài cuộc, ngược lại kẻ ngoài cuộc như hắn lại ở một bên lo lắng đến sốt vó, thật sự là hoàng đế không gấp, lại gấp chết thái giám.

“Là ngươi dẫn ta trọ ở chỗ này.” Nàng bâng quơ nói.

Cái gì? Đại danh đỉnh đỉnh song tuyệt thư sinh lại trợn trừng mắt, cho dù là chủ ý của hắn, chẳng lẽ nàng không thể nhắc nhở một chút sao? Uổng công hắn đắc chí nửa ngày, còn tưởng rằng đã đá rớt đám người Đường Môn.

Mâu sắc ảm đạm chuyển sang trong sáng, toát lên ý cười, “Ta muốn xem vẻ mặt lúc biết được chuyện này của ngươi.”

Nếu bàn về chỉ số ác liệt, Đường Bình Bình nghiễm nhiên có thể cùng Trầm Thất Xảo sánh vai ngang hàn.

Trong lòng không khỏi thở dài, ý niệm trong đầu vừa chuyển tưởng tượng đến ngày sau nếu hai nàng gặp mặt sẽ xuất hiện tình cảnh như thế nào? Là cảm khái ký sinh Du, hà sinh Lượng (*), hay là tinh tinh tương thích (*), hận là đã gặp nhau quá trễ? Mà cả hai dự đoán này đặc biệt là cái thứ hai làm cho người ta không rét mà run.

(*) Là câu nói của Chu Du trong Tam Quốc Chí “Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng.

(*) Tinh tinh tương thích: nói về tính cách, hay học thức hoặc cảnh ngộ giống nhau mà nảy sinh đồng tình, kính nể lẫn nhau. Từ “tinh tinh” chỉ những kẻ thông minh tỉnh táo.

Chỉ mong là không phải, xin Phật Tổ phù hộ!

Ngồi bên cạnh bàn Đường Bình Bình dùng ánh mắt bình tĩnh vô ba quét về phía cái kẻ gượng gạo nằm trở lại giường, giọng điệu thản nhiên nhắc nhở, “Bọn họ đã đi rồi.”

“Ta biết.”

“Ngươi cũng nên đi.” Được rồi, nàng sớm nên giác ngộ, tên nam nhân này thật không có mỹ đức quân tử.

Ôn Học Nhĩ gối đầu trên gối mềm, khép hờ mắt, cười nói, “Nơi này ngủ rất thoải mái, sao phải đi?”

Đường Bình Bình quẳng cho hắn ánh mắt khinh bỉ. Là nàng không đúng, là nàng đã quên tên nam nhân này ở trước mặt nàng luôn luôn là một bộ vô lại tập thành thói quen.

“Nửa đêm, cô nam quả nữ, sẽ chọc người khác chê cười.”

“Ta không ngại.”

“Ngươi nguyên bản vốn không phải tính cùng ta nâng cốc ngôn hoan, cầm nến dạ đàm suốt đêm sao?” Mâu quang lóe sáng, nàng bảo trì vẻ trầm ổn trước sau như một, đối phó với loại nam nhân như Ôn Học Nhĩ, bình tĩnh là biện pháp tốt nhất.

Hắn ngẩng đầu dậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng, “Nàng không phải không có hứng thú sao?”

“Ta hiện tại bỗng dưng có hứng thú.”

“Chờ một lát.” Hắn bật dậy, theo cửa sổ nhảy ra ngoài.

Đường Bình Bình chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa sổ muốn đóng cửa sổ lại, nhưng tay vừa mới vươn ra lại rụt trở về, nhịn không được than nhẹ một tiếng. Quên đi, đóng cũng chẳng ích gì, cái tên kia khẳng định sẽ mặt dày mày dạn nghĩ ra biện pháp để vào. Nếu kết quả đều giống nhau, chi bằng cứ thản nhiên nhận hắn.

Một tay chống má, một tay vịn bàn, ngẩn người nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, suy nghĩ dần dần trôi xa.

Ôn Học Nhĩ trở lại phòng, trên tay cầm theo một khay đồ ăn, mùi thơm ngon lành nức mũi tỏa ra bốn phía, còn có một vò rượu.

“Tay nghề của đầu bếp khách điếm này thật khá.” Hắn đem một đĩa cung bảo kê đinh (hình như là gà xắt hạt lựu đem xào) đặt trước mặt nàng để nàng giải đỡ cơn thèm.

“Đêm đã khuya đánh thức người ta dậy thật không phúc hậu.”

Ôn Học Nhĩ vẫy tay, cười nói, “Có thể làm thức ăn cho Các chủ mà bọn họ kính trọng, đầu bếp trái lại thật hưng phấn nha.”

Xem nhẹ ánh mắt thăm dò của hắn, Đường Bình Bình chuyển đề tài, “Quả chính gốc món cay Tứ Xuyên.” Mùi hương cay nồng xông vào mũi làm cho nàng có cảm giác như đã trở lại cố hương.

Không cho là đúng nhún nhún vai, Ôn Học Nhĩ mở vò rượu ra, châm cho mỗi người một ly.

“Ngươi không phải sợ ăn cay sao?” Đảo qua thức ăn trên bàn, nàng không khỏi nhướn mày, tất cả đều là mỹ vị món cay hấp dẫn.

Ôn Học Nhĩ mím môi, có chút nghiến răng nghiến lợi nói, “Cái tên đầu bếp kia rõ ràng là ngầm muốn hối lộ mình nàng! Ta luôn kêu hắn bỏ bớt ớt lại, hắn lại không ngừng bỏ thêm vào trong nồi.” Lúc ấy hắn thật hận không thể giết chết tên đầu bếp kia, hờ! Đêm nay nhất định chỉ có thể uống rượu không có thức ăn để nhấm.

Cụp trán xuống, mày giương lên, nghĩ cũng biết đầu bếp bị hắn cứng rắn dựng dậy nhất định tâm tình không tốt, nàng đồng tình hắn, càng đồng tình đầu bếp kia.

Với tay nâng cằm nàng lên, đôi con ngươi sáng rỡ mang theo chút buồn bực nhìn chòng chọc vào khuôn mặt đang mỉm cười của nàng, “Cười trộm là không đạo đức.” Bất quá, nàng cười rộ lên thật đẹp mắt, làm hắn muốn cắn một ngụm.

Đẩy ra bàn tay không an phận của hắn, Đường Bình Bình thần sắc bình tĩnh cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng ớt đỏ đưa qua, “Muốn ăn một miếng không?”

Oa! Đây tuyệt đối chính là vui sướng khi người gặp họa.

Ôn Học Nhĩ không nói gì trừng miếng ớt đỏ, ở trong đầu tiến hành thiên đao vạn trảm nó, nhưng rốt cuộc vẫn há miệng hung hăng cắn xuống.

“Rất cay.” Lúc này nàng thiện ý nhắc nhở.

“Ta biết.” Hơn nữa còn là nàng cố ý, ánh mắt của hắn nói như thế. Nhưng vì ham muốn sự “hiền tuệ” hiếm có của nàng, hắn vẫn quyết định nuốt xuống, cứ việc nó thật sự cay quá đi.

Nhìn hắn từng ngụm từng ngụm liều mạng nốc rượu, Đường Bình Bình rốt cuộc khẽ cười ra tiếng.

“Bình nhi ——” Có người bất mãn.

“Ta đang ăn nha!” Ý cười lan rộng trên mặt nàng.

〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓

Nguyệt nhi dần dần ngả về tây, rượu hương phiêu tán khắp nơi làm cho gió nhẹ giữa đêm mùa hạ càng tăng thêm một cỗ hương vị say lồng người.

Đường Bình Bình rất muốn làm như không thấy, nhưng cặp mắt nồng cháy nóng rực như lửa kia muốn bỏ qua quả thật rất khó.

Nhìn đôi môi của nàng vì ăn cay mà càng lúc càng trở nên hồng nhuận trơn bóng, kích động cảm xúc trong cơ thể không ngừng dâng lên, Ôn Học Nhĩ chỉ đành phải tiếp tục nốc rượu.

“Đừng uống nữa.” Đường Bình Bình nhịn không được lên tiếng ngăn cản.

“Tại sao?” Hắn nhíu mày.

Tại sao? Nàng không nói gì trừng hắn, mệt hắn còn không biết xấu hổ hỏi ra miệng, hắn không biết ánh mắt của mình có bao nhiêu làm càn sao? Hại nàng có cảm giác như y phục trên người đang bị hắn dùng ánh mắt từng kiện từng kiện bóc ra.

Ôn Học Nhĩ gãi gãi đầu, ngượng ngịu cười cười, “Đối mặt với nữ nhân mình yêu, nam nhân đều khống chế không được.”

“Vậy càng không thể uống nữa.”

“Không uống ta càng không thể khống chế.” Hắn còn rất nghiêm túc nói.

Đè lại chén rượu trong tay hắn, Đường Bình Bình trảm đinh tiệt thiết nói, “Không được uống nữa.”

Tay hắn lật ngược lại bắt lấy tay nàng, hơi chút dùng sức kéo nàng đến trước người, đôi mắt khép hờ mang theo mấy phần mị hoặc, khuôn mặt tươi cười ghé sát lại gần, “Nghe nói mỗi đêm trăng tròn sẽ có người sói xuất hiện.”

Nàng thật trấn định nói, “Đêm nay không phải mười lăm.”

Ôn Học Nhĩ cúi đầu cười rộ lên, ôm nàng vào trong lòng, “Bình nhi ơi Bình nhi, bản tính trầm ổn của nàng thật sự đáng yêu quá đi, mỗi lần đều làm cho lòng ta ngứa ngáy khó nhịn, muốn buông tay cũng không cách nào buông được.”

“Bốp” một tiếng, có tiếng gỗ bị bóp nát truyền đến.

“Còn nháo nữa sẽ xảy ra chuyện.” Đường Bình Bình có chút bất đắc dĩ nói.

Hắn ghé vào tai nàng thấp giọng đề nghị, “Bọn nọ hơn nửa đêm không ngủ cũng đã không dễ dàng, chi bằng chúng ta tăng thêm vài điểm kích thích cho bọn hắn xem đi!”

Đường Bình Bình không chút khách khí véo vào hông hắn, “Lại nháo tiếp liền tự gánh lấy hậu quá.”

Ủy khuất bĩu môi, Ôn Học Nhĩ vùi đầu vào gáy nàng lầm bầm, “Nào có người nào như vậy a, ngày tốt cảnh đẹp thích hợp nói chuyện yêu đương thế này lại cố tình có kẻ muốn ở một bên làm kỳ đà cản mũi.” Làm hắn cực không cam lòng.

“Còn đùa?” Nàng lại nhéo hắn.

“Đau a! Bình nhi….” Không cam lòng không muốn ngẩng đầu, chậm rãi buông ra eo nàng, bày ra vẻ mặt của trẻ con bị ngược đãi.

Đường Bình Bình “phụt” một tiếng phì cười.

Nàng này cười, Ôn Học Nhĩ lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, đau đớn cũng không cánh mà bay.

“Được rồi, thật sự đã khuya.” Nàng mở cửa phòng ra, làm ra động tác “thỉnh”.

“Ta vẫn cảm thấy giường của nàng có vẻ êm hơn!” Hắn bướng bỉnh cười nói.

Lúc này lại truyền đến tiếng nhánh cây bị gãy.

Hai người liếc nhau, lông mày của nàng khẽ nhướn lên, “Ngươi xác định còn muốn lưu lại?” Sự kiên nhẫn của nàng rất cao, không có nghĩa là sự nhẫn nại của những kẻ ngoài kia cũng cao như thế.

Hắn không khỏi lắc đầu thở dài, “Ánh trăng đêm nay đẹp như thế, không thích hợp đánh đánh giết giết.”

“Vậy mời đi.”

Ôn Học Nhĩ đi tới bên cạnh nàng dừng lại, ý đồ giãy giụa, “Bình nhi, nàng một chút cũng không lo lắng ta bị bọn họ ám toán sao?”

“Ta tinh tưởng võ công của ngươi đủ cao, sẽ không có việc gì.”

“Đây là lần đầu tiên ta chán ghét người khác tin tưởng.” Hắn lại duỗi tay ra ôm nàng vào lòng.

Cảm giác lòng bàn tay bị nhét vào vật gì đó, hắn kinh ngạc cúi mắt xuống.

Tầm mắt của Đường Bình Bình dừng lại một chút ở miệng hắn, sau đó đẩy hắn ra khỏi cửa.

Nhìn cửa phòng đóng lại trước mặt, khóe miệng của Ôn Học Nhĩ chậm rãi cong lên, sự quan tâm của nàng làm lòng của hắn ngọt như tẩm đường.

Bên trong phòng Đường Bình Bình đi tới đóng cửa sổ lại, yên lặng đứng bên cạnh bàn nhìn vò rượu. Đường Phóng vì sao phải làm vậy? Ôn Học Nhĩ không phải là bằng hữu của hắn sao? Chẳng lẽ mệnh lệnh của Thái Quân vĩnh viễn luôn chiếm vị trí đệ nhất? Hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, vì sao phản bội lại là chuyện dễ dàng đến thế?

Từ phía giường truyền đến tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ, nàng chậm rãi quay đầu lại.

Ván giường mở ra, một người từ đáy giường chui lên.

“Các chủ.”

“Đường Phóng.” Ánh mắt của nàng rất trầm, thanh âm rất thấp, ẩn ẩn lộ ra một cỗ uy nghiêm.

Đường Phóng cúi đầu xuống, “Thái Quân hạ lệnh dùng hết mọi thủ đoạn đưa Các chủ về nhà.”

“Nhà?” Nàng giễu cợt nhếch lên khóe môi, “Nơi đó là nhà sao?” Nơi giam cầm sự tự do của nàng, vĩnh viễn sẽ không phải là nhà của nàng.

“Bình nhi, không nên ép ta xuống tay với Ôn Học Nhĩ.” Hắn thống khổ thì thào.

Đường Bình Bình hừ nhẹ một tiếng, tiến về trước hai bước, “Ngươi không phải vẫn tôn ta là Các chủ sao?” Nàng điềm tĩnh nhìn hắn, một chút thống khổ hiện lên đáy mắt, “Đại ca.”

“Bình nhi ——” Đường Phóng nhìn muội muội ruột của mình, một thiếu nữ bị Đường Môn xiềng xích khoái hoạt thanh xuân. Là hắn vô năng, nếu hắn có thể thông minh thêm một chút, nàng cũng sẽ giống như những thiếu nữ bình thường khoái hoạt lớn lên, mà sẽ không biến thành một Đường Bình Bình tính cách lạnh lùng, tâm cơ thâm trầm, một Các chủ “Thất xảo lung linh các” của Đường Môn vĩnh viễn không làm chủ được bản thân.

Nàng thong thả ngồi xuống ghế, rót cho mình một chén trà lạnh mới mở miệng nói, “Cho dù hắn không phải bằng hữu của huynh, chẳng lẽ huynh cũng không lo ngại đồng môn sư huynh muội của hắn? Thật sự muốn cho Đường môn trêu chọc một kẻ thù đáng sợ?”

“Không mất mạng, chỉ làm cho hắn trong hai canh giờ công lực hoàn toàn mất hết.”

“Thái Quân hại chết Tiêu nhị tiểu thư, huynh vẫn có thể như cũ vì bà ấy bán mạng.” Lời của nàng làm cho hắn cảm giác giống như bị sét đánh ngang tai.

“Bình nhi ——” Đường Phóng thống khổ che mặt, hắn không muốn bất luận kẻ nào nhắc nhở hắn chuyện này, một chuyện đã là dĩ vãng nhưng vẫn không ngừng ngày đêm ăn mòn thể xác và tinh thần hắn.

Đường Bình Bình không để ý hắn thống khổ, tiếp tục nói, “Mọi người đều nghĩ Tiêu Thấm Lan bị bệnh mà chết, nhưng nàng rõ ràng chết bởi mãn tính độc dược.” Đây là bí mật của Đường Môn, cũng là bí ẩn của võ lâm, thốt ra từ miệng nàng lại giống như bất quá chỉ là một chuyện hết sức bình thường.

“Huynh quá yêu nàng, yêu đến có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, một người nguy hiểm như thế, Thái Quân làm sao có thể để nàng sống.”

Vị đại công tử trên giang hồ đầy người cốt khí, ngạo thị quần hùng giờ phút này đang ngồi trên mặt đất, cúi đầu không nói.

Đường Bình Bình hờ hững nhìn hai hàng nước mắt chảy xuống trên mặt hắn, sau đó chậm rãi quay đầu đi, cái loại chỉ biết ngu hiếu này thật là bào huynh của nàng sao?

“Rời khỏi hắn đi!” Đây là lời khuyên, cũng là thể ngộ đau xé ruôt gan của hắn, “Nếu muội yêu thương Ôn Học Nhĩ, hắn cũng sẽ có kết cuộc giống như Lan nhi.”

Nỗi thống khổ lớn nhất trong cuộc sống không có gì bằng yêu thương một người lại chỉ có thể dùng rời đi để bảo toàn hắn.

Đường Bình Bình không đáp lại, chỉ im lặng hớp một ngụm trà lạnh đã trở nên đắng chát, vị trà cũng giống như tâm tình của nàng lúc này, đắng chát lạnh lẽo. Nàng mất đi tự do cũng không sao, nhưng nàng tuyệt đối không thể để mình giẫm lên vết xe đổ của đại ca, chỉ vì sự ích kỷ của bản thân mà hại chết người mình yêu.

“Độc của huynh vô dụng đối với hắn.”

“Không có khả năng.” Đường Phóng ngẩng đầu, hắn đối độc của mình tin tưởng mười phần.

“Huynh lại quên mất Trầm Thất Xảo?” Nàng nhắc nhở.

Hắn nhất thời biến sắc, đúng rồi! Hắn làm sao có thể quên mất danh chấn thiên Thất Xảo hạ thần cơ chứ?

“Cho nên cho dù ta không muốn ra tay cũng phải ra.”

Đường Phóng khiếp sợ nhìn bào muội.

Đường Bình Bình chậm rãi buông chén trà, nhẹ nhàng nói, “Ta là Các chủ của thất xảo linh lung các, không phải sao?”

Đường Phóng nghẹn lời, hắn làm sao có thể quên người trước mắt cũng không phải người bình thường, mà là chuyên gia chế tạo ám khí cùng phối chế độc dược đứng đầu “Thất xảo linh lung các” của Đường Môn, là người cầm quyền tiếp theo của Đường Môn, là người nghiên cứu chế tạo ra độc dược mãn tính giết chết thê tử của hắn, nàng thậm chí còn ở đêm mà thê tử hắn chết đem hết thảy tình hình thực tế nói cho hắn, giống như xát thêm một bó muối lớn vào miệng vết thương đang hở rộng của hắn.

Nhưng hắn không thể hận nàng, càng không thể hắn Thái Quân đã bức nàng nghiên cứu chế tạo độc dược, cho nên chỉ có thể một mình thừa nhận sự thống khổ cùng vô tận hối hận ngày ngày đêm đêm giày vò.

“Nhưng ta đã phát thệ.”

Đường Phóng sững người.

“Nếu chủ động bỏ lại hắn, lần sau gặp lại phải gả cho hắn làm thê tử.”

Hắn lúc này quả thật nghẹn họng trợn mắt nhìn, phát không ra được tiếng nào.

“Cho nên ta sẽ không chủ động bỏ lại hắn, ta chỉ để cho người của Đường Môn cưỡng chế mang hắn đi.”

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Kỳ thật, muội căn bản không thương hắn đúng không?”

Đường Bình Bình lạnh nhạt quét mắt qua hắn, không đáp lời.

“Yêu thương muội là bất hạnh của hắn.” Hắn không nên quên mất lòng của nàng là lãnh, nguyên bản thiện lương thiên chân cùng nhiệt tình của nàng đã sớm bị sự huấn luyện khắc nghiệt của Thái Quân biến mất hầu như không còn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.