La Thụy Đình thay đổi, tất cả mọi người trong La phủ đều nhìn thấy.
La Đại phu nhân vui sướng vì sự thay đổi của nữ nhi, thậm chí còn không tiếc bỏ ra số tiền lớn mời Thư sư phó, người trước đây không lâu vừa từ Liễu gia đi ra đến giảng dạy cho La Thụy Đình học tập châm tuyến nữ hồng, cử chỉ lễ nghi, thề phải cải tạo nữ nhi trở thành thục nữ danh môn.
La Thụy Đình ngồi ở giáo trường nhỏ, nhìn Liễu Minh Nguyệt thống khổ tập đứng trung bình tấn, cực kỳ ưu sầu.
Xuống bếp so với học võ còn khó khăn hơn nha!
Gần đây, Liễu Minh Nguyệt vô cùng hài lòng đối với hình thức ở chung vớiLa Thụy Đình, sau đó không có ý tốt cổ vũ nàng ta: “La sư tỷ, tỷ không biết đó thôi, trước kia Hàn Vân ca ca đã từng nói qua với ta, cưới vợ thì phải cưới loại nữ tử vừa dịu dàng lại đoan trang giống như Thư sư phó vậy, vừa lên được phòng khách vừa xuống được phòng bếp…”
Chờ đến lúc La Thụy Đình đi phá hoại phòng bếp kiêm tra tấn nữ đầu bếp của La gia, nàng sẽ dành ra chút thời gian đến châm chọc khiêu khích nàng ta.
Tinh thần của La Thụy Đình rung lên, nhưng nhìn lại những vết lỗ chỗ trên bàn tay mình do bị kim châm vào lúc làm châm tuyến học nữ hồng, còn có bọng nước do bị phỏng khi nấu ăn, nàng ta chỉ thấy tiền đồ một mảnh tối đen. Mặc dù nàng ta tự nhận thấy bản thân mạnh hơn rất nhiều so với tiểu nha đầu ngu ngốc Liễu Minh Nguyệt kia, ít nhất cũng có thể thành thục làm ra mấy món điểm tâm ngọt, thế nhưng nhớ lại tình hình mấy ngày trước đây khi nàng ta cố ý lấy đến giáo trường nhỏ bắt mọi người nếm thử điểm tâm do nàng ta làm ra, hai bên lỗ tai nàng ta đột nhiên mơ hồ phiếm hồng.
Nhị ca Hành Chi và Đường huynh Thiện Chi chỉ mới nếm thử một miếng đã ói ra, hơn nữa hai người còn vuốt đầu của nàng ta bộ dáng dường như hơi đồng tình: “Tiểu muội… So với việc xuống bếp, muội vẫn nên đi học võ đi, ít nhất cũng có một chút thiên phú…”
Dung Khánh và Đan Dịch Minh yên lặng gian nan nuốt xuống một miếng điểm tâm, đánh chết cũng không chịu ăn tiếp miếng thứ hai, Mễ Phi thì cau mày oán giận kêu lên: “La sư tỷ, tỷ làm rớt cả hũ đường vào trong này hay sao vậy?”
Nàng ta vẫn âm thầm quan sát Tiết Hàn Vân… Căn bản là một miếng cũng chưa ăn.
Thật sự là càng nghĩ càng phiền chán, nàng ta nhịn không được rống: “Liễu Minh Nguyệt bộ dáng kia của ngươi là thế nào? Câm miệng! Ngẩng đầu ưỡn ngực, dồn khí đan điền…” Cành cây nhỏ trong tay nàng ta hướng đến chỗ đầu gối của Liễu Minh Nguyệt hung hăng thăm hỏi.
Mấy ngày nay Liễu Minh Nguyệt bị vị sư tỷ này tra tấn không thua gì nữ đầu bếp trong phòng bếp La gia, hễ nghe thấy Đại tiểu thư muốn xuống phòng bếp thì nữ đầu bếp kia chỉ hận không thể trốn vào trong hang giống như con chuột. Nghe nói mấy ngày gần đây ngay cả cuộc sống của Thư sư phó cũng không được tốt lắm… Đem La tiểu thư thích múa đao động thương này bịt kín không còn một khe hở, gần đây còn nắm tay nàng ta bắt học châm tuyến nữ hồng gần như muốn tự sát, ngay cả La Đại phu nhân nhìn thấy cũng đều thương tâm không dứt…
“Sư tỷ, tỷ tập nấu đồ ăn không xong đừng lấy ta ra trút giận chứ… Lúc trước ta xuống bếp, còn đốt sập cả nửa gian nhà bếp… Đến nay còn bị Hạ Huệ sống chết cũng không cho xuống bếp nữa kìa, tốt xấu gì không phải tỷ cũng làm ra mấy món điểm tâm ngọt đấy thôi…” Tập trung bình tấn quả thật rất mệt, mấy ngày nay chạy bộ hai chân nàng đều mỏi nhừ đến không còn cảm giác… Việcan ủi vị sư tỷ táo bạo trên tay cầm hung khí này, Liễu Minh Nguyệt cảm thấy, chỉ có tự bộc lộ khuyết điểm của mình ra, mới có thể làm cho tâm lý nàng ta cân bằng trở lại.
Nội tâm nàng yên lặng hộc máu: mình là đồ tôn trên danh nghĩa, vốn tưởng rằng có thể được chân truyền của La lão gia tử, ai biết La lão gia tử kia đứng ở giáo trường nhỏ quan sát nàng mấy ngày, cuối cùng cho ra một kết luận, thể lực quá kém, trước đi theo La Thụy Đình xây dựng nền tảng…
Nàng rất muốn mở miệng nói thêm một câu: để cho Hàn Vân ca ca đến chỉ đạo ta đi?! Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của La lão gia tử, nàng chỉ dám đem những lời này nuốt vào trong bụng.
Buổi tối về nhà là lúc, nàng lê thân xác lên xe ngựa với Tiết Hàn Vân, ở trong xe cầu khẩn: “Hàn Vân ca ca, không bằng ngày mai… Huynh và La sư tỷ cùng nhau tán gẫu một ngày đi, được không?” Phân tán đi lực chú ý của nàng ta, để cho nàng lúc tập trung bình tấn có thể nghỉ tạm một lát cũng tốt a!
Mặt Tiết Hàn Vân không chút thay đổi, hỏi lại: “Tán gẫu cái gì?”
Thìngắm hoa, ngắm cây, ngắm mặt trời, từ thi từ ca phú rồi tới lý tưởng cuộc sống gì đó… Ca ca ơi, trời ạ, ngươi muốn tán gẫu cái gì thì cứ tán gẫu cái đó chứ sao, nói chuyện phiếm với nữ tử người ta còn đợi ta đến dạy ngươi ư?
Liễu Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng thất bại, nhịn không được nói thầm: “Cứ như vậy mãi, ta thấy tám chín phần mười huynh sẽ ế vợ…”
Thính lực của Tiết Hàn Vân vốn rất tốt, nghe như vậy khóe miệng hơi cong lên, hỏi lại: “Muội rất lo lắng ta sẽ ế vợ sao?”
“Lo nha, lo nha, lo lắng gần chết… Hàn Vân ca ca, không bằng ngày mai huynh đến xem thử tay nghề nấu nướng của La sư tỷ được không? Dầu gì thì muội luyện tập cũng quá mệt mỏi rồi, cũng nên đi đến đó nhìn tỷ ấy một cái, phải không?” Có thể để nàng rời khỏi giáo trường nhỏ này thì tốt rồi.
“Mấy thứ muội ấy làm người có thể ăn sao?”
“Ta sẽ chuẩn bị thuốc xổ cho huynh!” Liễu Minh Nguyệt rất là hào phóng nói.
“Hơn nữa, cho dù huynh không ăn một miếng nào, nhưng chỉ cần ở cùng La sư tỷ, trong lòng tỷ ấy sẽ thấy ngọt còn hơn mật…” Còn có gì có thể đả động lòng người hơn so với ánh mắt chăm chú của người trong lòng mình chứ?
Ánh mắt của Tiết Hàn Vân trở nên quái dị, xem xét nàng từ trên xuống dưới: “Tiểu nha đầu này, từ đâu mà muội hiểu được mấy thứ đó vậy?” Không phải từ trước đến giờ luôn tỉnh tỉnh mê mê hay sao, sau khi trải qua chuyện gặp phải giặc cướp, cư nhiên thay đổi bất ngờ, gần đây rất biết nhìn sắc mặt của người khác.
Liễu Minh Nguyệt bị ánh mắt hồ nghinhư thế của hắn dọa cho nhảy dựng lên, vốn ngồi gần hắn, ngàn xin vạn báo, thật vất vả lắm mới thấy hắn có chút buông lỏng, nào biết lỡ miệng rồi, đột nhiên nàng lùi về phía sau một cái, rầm một tiếng thì đã đập vào thành xe ngựa, chỉ cảm thấy phía sau lưng đau vô cùng, nhưng với khoảng cách gần, dưới ánh mắt cơ hồ thấy khả nghi của Tiết Hàn Vân, mặt nàng đỏ hết cả lên, vội vàng sốt ruột kéo theo kẻ chết thay.
“La sư tỷ dạy muội.”
Tiết Hàn Vân lập tức thở phào nhẹ nhõm.
La lão gia tử thường xuyên ngồi ở sảnh Diễn Vũ kiểm tra công phu của nhóm đồ tôn, ngày thường thì hay giúp nhóm sư huynh sư đệ chia ra từng cặp đấu tay đôi ở giáo trường nhỏ, mấy ngày nay gần đây, đạo sư chính quy của Liễu Minh Nguyệt là La Thụy Đình, cũng có không ít các sư huynh tiến đến dạy theo nghĩa vụ.
Mễ Phi thẳng thắn quá mức đi theo Dung Khánh cảm thán: “Thiên kim phủ Tướng quốc, gia thế rất tốt, tính tình lại ôn nhu… Nếu không phải khoảng cách dòng dõi quá xa, thật muốn phó thác người ta tới cửa cầu hôn.” Vì câu này mà hắn bị hai huynh đệ La gia đuổi theo đánh cho một trận: “Tiểu tử ngươi tuổi mới bao lớn mà đã quan tâm đến chuyện cưới vợ…”
Hạ Thiệu Tư nhìn mấy người huynh đệ đùa giỡn, quay đầu lặng lẽ hỏi Tiết Hàn Vân: “Tiểu sư muội chưa có đính thân phải không?”
Tiết Hàn Vân: “… Kỳ thật Nguyệt Nhi ở nhà rất bá đạo.”
Vẻ mặt “Ngươi lừa ai” và ánh mắt khiển trách kia của mọi người, giống như đã phát hiện ra chuyện không bình thường gì đó, cố gắng dùng sức dõi theo hắn: “Không phải tiểu tử ngươi…”
Tiết Hàn Vân: “…”
Đầu năm nay nói lời thật cũng chưa chắc có người tin nha!
Đáng thương Liễu Minh Nguyệt hoàn toàn không biết các sư huynh đệ nghị luận gì đó về nàng như thế, nếu như nàng biết, chỉ sợ sẽ không cần giả bộ vất vả như vậy, ngày ngày thu liễm tính tình, ôn nhu mà chống đỡ.
Nói tóm lại, Liễu Minh Nguyệt học võ vất vả hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nàng, nhưng mà… Nàng đều cắn răng nhịn xuống. Vả lại các sư huynh đệ đối với nàng trân trọng có thêm, mấy ngày nay ngay cả Hạ Huệ cũng nhận ra, tiểu thư sáng sủa hơn trước rất nhiều, so với những tháng ngày nằm trong phòng dưỡng thương thì tiểu thư tươi cười nhiều hơn.
La lão gia tử dạy bọn đồ tôn có một quy củ, đó là chỉ cần bước vào giáo trường nhỏ hoặc là sảnh Diễn Vũ của La gia, thì không được mang theo hạ nhân, làm việc gì đều phải tự thân tự lực. Bởi vậy mấy ngày nay Liễu Minh Nguyệt ra ra vào vào ở La gia, vì không muốn chọc cho La lão gia tử nổi giận, một nha hoàn bên cạnh cũng không có.
Hôm nay về nhà, lúc ăn cơm chiều, trên bàn cơm Liễu Hậu nhắc tới, 3 ngày sau là đại thọ 40 của công chúa Chiêu Dương, phủ công chúa đã phát thiệp đi, mời tất cả các triều thần họ hàng thân thích, phủ Tướng quốc cũng nằm trong số đó.
Lúc này việc trong nhà không có nữ chủ nhân mới xuất hiện chỗ không tốt.
Giống như Liễu Minh Nguyệt, nữ hài tử lớn như vậy muốn xuất môn ra ngoài gặp người ta, phải do nữ hài tử cùng tuổi mời đến mới là hoàn hảo, còn loại yến tiệc lớn nhỏ như phủ công chúa trịnh trọng mời như vậy, cần phải đi cùng với nữ trưởng bối trong nhà mới không bị dị nghị.
Liễu Hậu vẫn luôn suy nghĩ mãi về vấn đề này, quyết định đến lúc đó đưa Liễu Minh Nguyệt tới Hạ gia, để cho Hạ phu nhân dẫn nàng đi dự yến tiệc.
Liễu Minh Nguyệt nghe đến thọ yến của công chúa Chiêu Dương, trong lòng nhất thời bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, làm nàng cơ hồ không thở nổi.
Nàng sẽ không quên, kiếp trước, chính là ở thọ yến của công chúa Chiêu Dương, nàng mới quen biết với vị thiếu niên sảng khoái ấy, khi đó Tư Mã Sách vẫn còn là thái tử, về sau chính là vua Thừa Tông.
Ngày đó, trong thọ yến của công chúa Chiêu Dương, một khúc《Mai hoa tam lộng》của nàng, dẫn tới việc được Thái tử ghé mắt. Sau đó mới biết, người bên ngoài tấu khúc《Mai hoa tam lộng》làn điệu sâu thẳm an tường, phần sau kết thúc bằng tiếng đàn boong boong, đúng như hàm ý bất khuất của hoa mai, ngày đó nàng đàn vô cùng lưu loát, một khúc《Mai hoa tam lộng》cao vời vợi, cứ thế tấu lên sự hoạt bát trong một khúc phong lai đó.
Cát: Ta ko biết up video lên đây thế nào cả – Đây là Link hòa tấu bằng sáo, Link hòa tấu bằng cổ cầm + tiêu cho nàng nào thích nghe không lời– Đây là Link youtube cho nàng nào thích nghecó lời)
Điệu thì không sai, nhưng khúc là từ tâm sinh, sai lầm ở chỗ là tâm tình của nàng lúc đó.
Tỉ mỉ nghĩ kỹ lại, chẳng qua nàng còn trẻ không biết gì, bốn chữ hồn nhiên ngu ngốc.
Nếu có cơ hội, nàng rất muốn giáp mặt chất vấn Tư Mã Sách một câu: rốt cuộc, ở trong lòng ngươi ta là cái gì?
Nhưng mà, ngay cả chính nàng cũng hiểu rõ, những lời này nay chỉ có thể đè nén ở trong lòng, áp chế thật sâu thật sâu xuống tận đáy lòng, cuộc đời này cũng không nhất thiết phải nhắc lại.
Cho dù nói ra, Tư Mã Sách có thể trả lời cho nàng sao?
Bữa cơm này, nàng ăn cảm thấy rất vô vị, đếm từng hạt gạo thật vất vả lắm mới chờ đến khi Liễu Hậu và Tiết Hàn Vân đều ăn xong, nàng mới trở về trong phòng mình, cuốn cả người vào ổ chăn mà buồn bực, trong ngực vô cùng đau đớn.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, ở nơi đó, từng có cốt nhục của bọn họ… Dường như nàng vẫn còn cảm giác được sinh mệnh nhỏ ấy đang nhẹ nhàng cử động, ở nơi lãnh cung cô đơn rét lạnh kia, đem lại cho nàng rất nhiều hy vọng!
Ngày thứ hai nàng vẫn theo thường lệ đi đến La phủ, bị La Thụy Đình hưng phấn nắm chặt không tha: “Ai khi dễ ngươi? Sao mắt ngươi nhìn có vẻ hõm sâu như vậy? Khóc à?” Nha đầu chết tiệt này mấy ngày nay thà rằng đứng dưới ánh nắng đến ngất xỉu, cổ họng cũng không rên một tiếng, huống chi là khóc.
Làm cho nàng ta chờ để chế giễu không công hết mấy ngày nay.
Chẳng lẽ là buổi tối trở về nhà, càng nghĩ càng ủy khuất, len lén trốn ở trong ổ chăn đặc biệt khóc lóc ư?
Liễu Minh Nguyệt nghiêm trang: “Ta khóc thay cho sư tỷ mà.” Vốn tâm tình và tinh thần của nàng đã sụp đổ đến cực kỳ thấp, mượn một cái cớ, hốc mắt lập tức ứa lệ, nước mắt gần như không thể dừng được.
Nhất thời La Thụy Đình bị dọa sợ đến nhảy dựng: “Thay cho ta…. thay cho ta…”
“Đúng vậy, Hàn Vân ca ca nói muốn cưới một nữ tử từ trước cho đến nay không luyện qua võ công, ta sầu hoảng thay sư tỷ mà, chẳng lẽ sư tỷ phải phế bỏ một thân công phu, mới có thể gả cho huynh ấy sao?” Đôi dòng lệ không tiếng động rơi xuống, vô cùng bi thương.
Trong lòng La Thụy Đình áy náy kiêm cảm động, nhẹ chân nhẹ tay lấy ống tay áo lau lệ cho Liễu Minh Nguyệt, ngay cả cành cây hung khí cũng ném xuống đất: “Ta… Sao có thể có đạo lý phế bỏ công phu chứ?” Nàng ta có chút do dự.
Nghĩ lại mấy ngày nay bị mẫu thân La đại phu nhân và Thư sư phó ép buộc học châm tuyến nữ hồng, ngón tay đầy những lỗ kim, nàng ta cũng thấy có chút ủy khuất, nước nước mắt lưng tròng khuyên Liễu Minh Nguyệt: “Tiểu sư muội đừng khóc! Xú nam nhân có gì đặc biệt hơn người đâu, cùng lắm thì… Cùng lắm thì…” Loại câu nói không lấy chồng kia, tất cả đều nói không nên lời.
Trong bất tri bất giác tình cảm đã sớm trở nên sâu nặng, từ cái ngày hắn tiến vào La gia, một ngày nọ nữ hài tử nho nhỏ cảm giác thân hình của thiếu niên kia càng ngày càng cao ngất, khuôn mặt tuấn tú, kỳ thật Hạ Thiệu Tư và Dung Khánh lớn lên cũng không kém so với hắn, nhưng cố tình là trên người Tiết Hàn Vân có một loại khí chất khiến nàng ta nhìn vào muốn đui mù, hận không thể đem toàn bộ những thứ tồn tại trên thế gian này đến trước mặt hắn chỉ vì một nụ cười của hắn mà thôi.
Nàng ta không hề biết, đó là một loại khí chất độc lập tiêu điều, côi cút cô tịch sau khi trải qua kiếp nạn cửa nát nhà tan, khiến người chú ý.