Lúc trở lại thọ yến, chẳng những là Trầm Kỳ Diệp mà ngay cả người vô tâm vô tư như Hoàng Sầm Diệp cũng phát hiện sắc mặt không ổn của Liễu Minh Nguyệt, nhìn nàng cực kỳ khó coi.
Trầm Kỳ Diệp tự nhiên muốn quan tâm một phen, Liễu Minh Nguyệt chỉ thoái thác rằng trước đó nàng uống chút rượu sau đó bị gió thổi trúng, trên người có chút không thoải mái, ngồi nghỉ một lát thì sẽ tốt.
Cho đến khi tới phiên một bàn các nàng hiến nghệ là lúc, Trầm Kỳ Diệp quả nhiên thúc giục nàng lên đài biểu diễn, Liễu Minh Nguyệt đã sớm có chuẩn bị, chỉ cầm lấy chén trà nóng không buông tay, “Muội không thoải mái như vậy, tỷ tỷ nhẫn tâm vậy sao? Vạn nhất muội té xỉu ở trên đài, không phải sẽ khiến công chúa điện hạmất hứng à? Không bằng để cho Sầm tỷ tỷ đi đi, được không?”
Hoàng thị lang sinh ra trong một gia đình bần hàn, nương của Hoàng Sầm Diệp cũng có tiếng là “Thôn phụ” ở trong kinh, chữ to không biết được một cái, mặc dù có tâm hướng nữ nhi phát triển theo chiều hướng tri thư đạt lễ, nhưng ngặt nỗi Hoàng Sầm Diệp không có chút hứng thú nào đối với các dạng kỹ năng này, mẹ con hai người người tới ta đi, truy truy đuổi đuổi cùng nhau thi triển thủ đoạn… Cuối cùng Hoàng Sầm Diệp cũng không học được cái gì, đương nhiên không thể thể hiện ra được một chút kỹ năng nào.
Liễu Minh Nguyệt hiểu rõ chuyện này nhất.
Quả nhiên Hoàng Sầm Diệp cách Trầm Kỳ Diệp nắm lấy hai bên má đầy đặn của nàng: “Tiểu nha đầu xấu xa, rõ ràng bản thân mình thì nhàn hạ, còn đuổi ta đi lên đài để xấu mặt…”
Liễu Minh Nguyệt chờ chính là những lời này của nàng ta, đáng thương hề hề giải cứu hai má mình từ trong tay Hoàng Sầm Diệp, đẩy đẩy Trầm Kỳ Diệp: “Xem ra chỉ có thể để tỷ tỷ tự thân xuất mã, hôm nay muội muội không được rồi, đầu thấy choáng váng lắm, trong người không rất không thoải mái, tỷ tỷ đừng nên hy vọng vào bọn muội…”
Trầm Kỳ Diệp cứ chối từ mãi, rốt cục vẫn cố mà đáp ứng, nhưng Liễu Minh Nguyệt lại phát giác được sự nôn nóng trong cặp mắt ả, nàng không kềm chế được mà trong đầu nổi lên suy nghĩ.
Chẳng lẽ kiếp trước, Trầm Kỳ Diệp đẩy nàng lên sân khấu tấu một khúc, chính là hư tình giả ý ư? Sau đó… Dựa theo trình tự bình thường, lúc bị thúc giục lên đài biểu diễn, có phải nàng nên biết khiêm nhường một chút mới đúng hay không?
Trước không đề cập tới những người có mặt ở nơi đây trong lòng có tồn tại ý nghĩ muốn lên sân khấu biểu diễn tài nghệ hay không, chỉ nói đến việc nàng vẫn luôn giao hảo rất tốt với Trầm Kỳ Diệp, ở nơi này chỉ có phụ thân của nàng là có chức quan cao nhất, nếu nàng khiêm nhường một chút, tất nhiên phải để cho Trầm Kỳ Diệp tiến lên, người bên ngoài tự nhiên sẽ e ngại tranh cơ hội này với Trầm Kỳ Diệp?
Khi tiếng đàn《 Tri âm tri kỷ 》 của Trầm Kỳ Diệp vang lên, Liễu Minh Nguyệt giống như bị dội một gáo nước lạnh, đột nhiên tỉnh ngộ.
Người nào đó trong nháy mắt đột nhiên trở nên thông suốt, phát hiện từ trước đến nay mình ngốc nghếch đến buồn cười, vừa hồn nhiên lại ngu xuẩn.
Sau khi Liễu Minh Nguyệt trải qua một trận dở khóc dở cười như vậy mới phát hiện, thì ra kiếp trước mình quả thật ngu ngốc đến mức làm cho người ta không nói được lời nào!
Nàng rót thêm một chén rượu trái cây, há to miệng uống cạn, đem những ý niệm quay cuồng phức tạp khó phân biệt tư vị trong lòng đè ép xuống.
Một khúc đàn này, rõ ràng là Trầm Kỳ Diệp đã tập luyện rất lâu, trình độ của ả như thế nào, trong lòng Liễu Minh Nguyệt hiểu rất rõ, nhưng chỉ có thủ khúc này, tuyệt đối cao hơn tiêu chuẩn ngày thường của ả…
Nghĩ đến kiếp trước nàng vô tình trở thành chướng ngại vật trên con đường vươn lên cao của Trầm Kỳ Diệp, thì nàng cảm thấy vô cùng buồn bực.
—— loại nhân vật làm chướng ngại thế này, hoặc là vĩnh viễn ngăn cản con đường phát triển của người khác, hoặc là một ngày nào đó sẽ bị người khác giẫm đạp lên.
Không thể nghi ngờ, nàng thuộc về vế sau.
Chướng ngại vật Liễu Minh Nguyệt cảm thấy rất phiền muộn.
Nàng vẫn phiền muộn cho đến khi Trầm Kỳ Diệp xuống đài, Hoàng Sầm Diệp lôi kéo cánh tay Trầm Kỳ Diệp cố gắng khen ngợi, mặc dù trên mặt ả đã cực lực áp chế, giữ vững đoan trang như lúc ban đầu, nhưng hai mắt vẫn không kềm được mà phát sáng, vui sướng kia quả thực chỉ chực trào ra ngoài.
Liễu Minh Nguyệt không phải người mù, chỉ là kiếp trước nàng chưa bao giờ chú ý quá nhiều đến cảm xúc của người khác, kiếp trước chỉ có người khác quan tâm săn sóc cho nàng mà thôi.
Lâu ngày dài tháng, thì tự nhiên hình thành nên thói quen.
Không bao lâu sau, thiếp thân nha hoàn Thu Sương của Tư Mã Anh tìm tới, nói rằng Thái tử điện hạ tán thưởng vị nữ tử vừa rồi mới tấu một khúc nhạc, chẳng những cầm kỹ cao siêu, khúc phong lại hiếm có, đặc biệt ban thưởng một đôi vòng ngọc dương chi.
Nghe thấy lời tán dương như thế, gặp lại đôi vòng ngọc dương chi của kiếp trước, trong lòng Liễu Minh Nguyệt thiếu chút nữa nôn ra một búng máu: Thái tử điện hạ, ngài khen người ta có thể có chút ý tưởng nào mới hay không a? Hai kiếp cộng với hai vị nữ tử không giống nhau lên sân khấu tấu khúc cũng bất đồng, thế nhưng ngài cư nhiên lại dùng cùng một câu khen ngợi… Đặc biệt ban thưởng đồ đạc cũng giống nhau luôn!
Quả thực khinh người quá đáng mà!
Không còn đắc ý như lúc trước, không còn bị Thư sư phó phê bình thủ khúc nàng đàn là tệ hại nhất nữa, cũng không bị Thái tử điện hạ coi trọng, rốt cục nàng cũng tìm được người tri âm… Nay nàng không sợ bị A Đa quở trách nữa, trong lòng cũng thấy mừng thầm.
Nếu như Liễu Hậu có ở trước mặt nàng, Liễu Minh Nguyệt thật muốn nhào vào trong lòng ông mà khóc lớn một hồi, tỏ vẻ sám hối!
Sao nàng lại ngu ngốc như vậy kia chứ?!
Đông cung của Tư Mã Sách có không ít nữ nhân, nói không chừng, những lời ngon tiếng ngọt mà hắn đã nói với mình, không biết đã từng nói qua với bao nhiêu nữ tử khác… Sao cho tới bây giờ nàng mới nghĩ tới chuyện này?
Tiếp đó, nhân lúc tiếp nhận vật ban thưởng của Thái tử điện hạ, Trầm Kỳ Diệp thúc giục nàng đi cảm tạ ân điển của Thái tử điện hạ. Nàng nghĩ đến việc rất khó cầu kiến Thái tử điện hạ, đã nhận vật hắn ban thưởng, chỉ cần nhờ nô tỳ đem vật ban thưởng đến chuyển lời cảm tạ ân điển với hắn là được rồi, đáng tiếc vì bị Trầm Kỳ Diệp thúc giục, nói rằng loại tạ ơn này, nào có đạo lý nhờ người làm thay?
Nay —— Liễu Minh Nguyệt nhanh chóng quyết định kéo lại nha hoàn Thu Sương đang muốn rời đi: “Thu Sương tỷ tỷ chậm đã —— “
Lúc nãy Thu Sương nhận ban thưởng của nàng, nhân lúc ở chỗ kín mở hà bao ra xem xét, phát hiện vị Đại tiểu thư Tướng phủ này quả thực ra tay hào phóng, cho nên khi bị nàng lôi kéo, liền rất khách khí hỏi: “Liễu tiểu thư có chuyện gì sao?”
“Nếu Thu Sương tỷ tỷ đã có thể làm việc thay cho Thái tử điện hạ, ta nghĩ rằng tất nhiên tỷ sẽ biết Thái tử điện hạ đang ở đâu phải không? Trầm tỷ tỷ nhận được ân điển của Thái tử, vừa vặn làm phiền Thu Sương tỷ tỷ dẫn Trầm tỷ tỷ đi tạ ơn… Tỷ tỷ cảm thấy như thế nào?” Nửa câu sau, là hỏi Trầm Kỳ Diệp.
Sắc mặt của Trầm Kỳ Diệp từ từ đỏ lên, hơi nhăn nhó: “Chuyện này… Như vậy được chứ?” Trong lòng ả là mười hai vạn phần nguyện ý.
Việc đã đến nước này, Liễu Minh Nguyệt hận không thể tự đâm mù hai mắt mình… Không, hẳn là nên trở về kiếp trước tự tay đâm mù hai mắt của Liễu Minh Nguyệt trước kia!
Liễu Minh Nguyệt quả thật là đại ngu ngốc mà!
Ngươi nói trời sinh ngươi có đôi mắt, cũng coi như sáng ngời, kiếp trước sao lại giống như người mù vậy? Rõ ràng Trầm Kỳ Diệp tỏ vẻ xấu hổ khiếp đảm, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều hiện lên ý mừng, sao ngươi lại có thể không nhìn thấy kia chứ?
Chẳng những làm như không thấy, kiếp trước còn đần độn ào ào giơ vòng ngọc trong tay, đắc ý dào dạt đưa cho ả xem, dưới sự thúc giục của ả mà chạy đi tạ ơn, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ tới “Hảo tỷ muội có phúc cùng hưởng” này, lại cố tình xúi giục ngươi dẫn theo ả đi diện kiến Thái tử điện hạ?
Nhớ lại kiếp trước Trầm Kỳ Diệp liên tục thúc giục nàng đi tạ ơn Thái tử điện hạ, có phải ả luôn hy vọng mình có thể mang ả đi cùng, để thuận tiện có thể quen biết với Thái tử điện hạ hay không?
Nàng có thể nhìn thấy, dáng người đã sớm phát dục dạng kia của Trầm Kỳ Diệp hoàn toàn đối lập với tiểu nha đầu gầy yếu khiếp nhược như nàng đây, là nam nhân, lại có nàng làm nền, nếu Trầm Kỳ Diệp đoan trang, khéo léo, dịu dàng, hào phóng như thế mà không thể lọt được vào trong mắt của vị Thái tử điện hạ kia, vậy chắc chắn là ánh mắt của Tư Mã Sách hắn có vấn đề!
Đáng tiếc kiếp trước đầu óc của Liễu Minh Nguyệt trơ trơ như gỗ, tuyệt đối không nghĩ đến mấy chuyện như vậy, lúc ấy chẳng những bỏ lại Trầm Kỳ Diệp một mình mà đi gặp Thái tử điện hạ, hơn nữa còn hồn nhiên đến mức cái gì cũng dám nói, cùng Tư Mã Sách hàn huyên chừng nửa canh giờ ở hậu hoa viên của phủ Công chúa…
Hàn huyên chuyện gì đó, nàng gần như đã quên hết, hơn phân nửa cũng là chút chuyện phiền não của tiểu cô nương, ví dụ như việc Thư sư phó buộc nàng học châm tuyến, học cầm khúc… Cuộc sống có bao nhiêu buồn tẻ nhàm chán… Nàng chỉ nhớ rõ vị nam tử trẻ tuổi ngồi ở đối diện vẫn chăm chú ôn nhu nhìn nàng… Thân là tiểu nữ tử, làm sao từng trải qua chuyện như vậy…
Trái tim trong lồng ngực đập loạn đến nỗi muốn văng ra ngoài, hoàn toàn mất hết phương hướng.
Bây giờ hồi tưởng lại, Tư Mã Sách quả thực là người biết dẫn dắt người khác ba hoa khoác lác, trong lúc thích hợp hắn sẽ hơi điều chỉnh hướng đi của đề tài một chút, không đến mức làm cho người ta cảm thấy nhạt nhẽo không thú vị, không thể nói tiếp được nữa. Cho dù sau này khi hắn đã lên ngôi chấp chính, nhưng vẫn cố gắng duy trì thói quen ấy.
Nghe nói ở trong triều đình, khi hắn vui sẽ làm một vị vua biết lắng nghe, luôn có thể dẫn dắt nhóm triều thần nói thoải mái, không đề phòng mà đem những lời từ tận đáy lòng nói ra…
Điểm này, hắn và Tiết Hàn Vân hoàn toàn tương phản.
Chuyện mà Tiết Hàn Vân thích làm nhất chính là tạt nước lạnh vào lúc Liễu Minh Nguyệt nàng đang hứng thú dào dạt nói chuyện. Cho dù, hắn là người vô cùng kiệm lời.
Trầm Kỳ Diệp đỏ mặt đi theo phía sau Thu Sương đi tìm Thái tử điện hạ, một bàn nữ tử cô nương đều nghị luận không ngớt, Hoàng Sầm Diệp xích lại gần Liễu Minh Nguyệt, nhỏ giọng suy đoán: “Nguyệt Nhi muội muội, muội nói xem Trầm tỷ tỷ có thể nhìn thấy Thái tử điện hạ hay không?”
Liễu Minh Nguyệt thầm nghĩ: mọi chuyện tiến triển không còn giống như kiếp trước nữa, chẳng lẽ ngay cả Hoàng Sầm Diệp cũng không muốn gả cho vị Tiến sĩ bần hàn kia, ngược lại nàng ta nhìn trúng Tư Mã Sách ư?
Hoàng Sầm Diệp thấy nàng chần chờ, nhất thời cười lấm la lấm lét: “Nguyệt Nhi, muội không biết đấy thôi, nghe nói Đông cung của Thái tử điện hạ có không ít cơ thiếp, Trầm tỷ tỷ có gia thế như vậy, không biết có thể nhận được danh phận gì?”
Mấy thiếu nữ nhìn thấy Trầm Kỳ Diệp đi rồi, cũng thấp giọng nghị luận.
Liễu Minh Nguyệt ngẩn ra: chẳng lẽ kiếp trước lúc nàng đi theo nha hoàn tới tạ ơn Thái tử điện hạ, mọi người ở đây cũng nghị luận sau lưng nàng như thế này ư?
Trước mặt của nàng, mọi người đều rất thân thiết khách khí, ngay cả chính nàng cũng đắc ý thầm nghĩ, nhân duyên của nàng quả thật không tệ.
Nhưng mà nàng không biết chuyện này không phải vì nhân duyên của nàng không tệ, mà là kết quả của việc A Đa xem nàng như trân như bảo, đó là nguyên nhân quan trọng nhất phải không?
Hóa ra, người đời trước mặt đều là một bộ dáng, sau lưng lại là một bộ dáng khác, trước mặt thì dệt hoa trên gấm, sau lưng lại lạnh lùng tặng ngươi một đao!
Kiếp này nhìn thấu lòng người, bất giác Liễu Minh Nguyệt cảm thấy nản lòng thoái chí. Từ trước đến nay nàng chưa từng nghĩ tới chỗ thất bại của mình, nay hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy mình từng bước sai, mọi chuyện đều sai, lại không có chỗ nào bản thân hiểu cho rõ ràng thỏa đáng.
Ngày ấy từ phủ Công chúa trở về, Liễu Minh Nguyệt trầm mặc ngoài dự đoán.
Trầm mặc đến ngay cả Hạ Huệ cũng cảm thấy bất an, lôi Thu Quả vào trong sương phòng tra tấn nửa ngày.
Tuy rằng Thu Quả làm người có hơi ngờ nghệch một chút, nhưng cũng là một đứa nhỏ thành thật, nàng ta đem chuyện chủ tớ hai người ở hoa viên gặp phải Tạ Nhị công tử một năm một mười kể lại tất cả. Về phần một vị công tử khác… Thứ cho nàng ta không biết tên họ…
Huống hồ vị công tử kia là người cực kỳ hòa khí, nửa câu khó nghe cũng chưa từng nói qua, Thu Quả cho rằng… Cảm xúc của tiểu thư không tốt, chắc là không có can hệ gì tới vị công tử thuần khiết kia.
Hạ Huệ lo sợ bất an, thấy hai ngày đã trôi qua, tuy rằng Liễu Minh Nguyệt vẫn theo thông lệ đến La gia luyện võ, nhưng tâm tình không có bao nhiêu hưng phấn, người cũng trầm mặc đến ngoài ý muốn, nàng ta đành phải lặng lẽ hồi bẩm với Liễu Hậu, chỉ có thể nói lúc tới phủ Công chúa làm khách, bị Tạ Nhị công tử dọa sợ.
Tuổi của tiểu thư còn nhỏ như vậy, làm sao từng trải qua một trận kinh hãi như thế?
Sắc mặt của Liễu Hậu u ám, dọa cho Hạ Huệ kinh hãi chỉ biết quỳ xuống đất liên tục dập đầu: “Đều do nô tỳ không tốt, nô tỳ không chiếu cố tốt tiểu thư, thỉnh lão gia trách phạt…”