Năm ngày sau, Tiết Hàn Vân và rất nhiều cấm quân thành Bắc hộ tống Liễu Hậu ngồixa giá[1]về tới phủ Tướng quốc.
[1]: xe ngựa của vua
Năm ngày này đối với Liễu Minh Nguyệt mà nói, còn dài và dày vò hơn so với cả đời.
Xa giá trực tiếp chạy vào hậu viện của Tướng phủ, cấm quân hộ vệ cáo từ Tiết Hàn Vân xong thì quay trở về hoàng cung. Lúc này mọi người ở nội viện đều nhận được tin tức, ai nấy cũng đều từ trong viện mình ở ào ào đi tới chủ viện nơi Liễu Hậu cư ngụ.
Lo lắng đã nhiều ngày, đến hôm nay, ngoài mặt Liễu Minh Nguyệt đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng bước đi như bay, Hạ Huệ theo ở phía sau phải chạy đến thở hồng hộc cũng không thể đi nhanh bằng nàng.
Ôn Hữu Niên đã nói: cấm quân đem thi thể của Thôi thượng thư và Quốc công gia hộ tống về phủ…
Liễu Minh Nguyệt gần như là một khắc cũng không ngừng vọt vào sân viện của Liễu Hậu, lao thẳng tới chỗ chiếc xe ngựa dừng trong viện. Tiết Hàn Vân ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, bỗng chốc nàng đã nhấc màn xe lên, đập vào mắt nàng là Liễu Hậu nằm thẳng ở trong xe ngựa, sắc mặt tái nhợt, nhưng hai mắt sáng ngời, một câu rơi vào tai Liễu Minh Nguyệt, giống như là âm thanh của trời:
“Nguyệt Nhi, A Đa đã về…”
Một đường chạy như bay tới đây nàng vốn đã chết lặng đến mức tim gần như muốn ngừng đập, bây giờ đột nhiên tim lại nhảy rộn lên, toàn thân giống như người bị chết đuối được vớt lên bờ, trong phổi có một lượng không khí lớn hung mãnh ập tới, trong thoáng chốc hốc mắt ứa lệ, dòng nước mắt ào ào chảy xuống, nước mắt chảy vừa nhanh vừa mạnh, không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên cơ thể mất lực, yếu ớt ngã xuống…
Tiết Hàn Vân nhanh tay lẹ mắt, vươn tay đỡ lấy nàng.
Nàng cảm giác được vòng tay ấm áp quen thuộc ấy, đột nhiên xoay người, hướng tới vòm ngực cứng rắn dày rộng của hắn dùng hết toàn lực đánh hai quyền, nghẹn ngào:
“Sao tới bây giờ chàng mới đưa A Đa trở về, muốn hù chết ta sao?” Hai mắt đẫm lệ mông lung, trông vô cùng chật vật.
Tiểu Ngô quản sự bước tới xốc màn xe lên, trong xe Liễu Hậu lộ ra nụ cười ôn nhu, thần sắc buồn cười,
“Nha đầu này, thành thân rồi mà tính tình vẫn không trưởng thành lên được… Chẳng phải bây giờ A Đa đã trở về rồi sao?”
Liễu Minh Nguyệt đẩy Tiết Hàn Vân đang đưa tay gạt lệ cho nàng qua một bên, vươn tay tới muốn đỡ Liễu Hậu, nhưng lại giống như bị kinh hách mà rụt tay trở về, cũng không biết Liễu Hậu bị thương như thế nào, ngay cả đỡ ông nàng cũng không dám, chỉ là nước mắt chảy thành dòng, không ngừng khóc thút thít nghẹn ngào hỏi:
“A Đa, rốt cuộc người bị thương ở đâu?”
Liễu Hậu vươn tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, cười khẽ, rốt cuộc giọng nói vẫn suy yếu vô lực:
“Vết thương của A Đa không nghiêm trọng lắm, chỉ là mấy ngày trước không thể cử động, bệ hạ mới giữ ta ở lại trong cung dưỡng thương. Đã nhiều ngày trong cung phòng thủ sâm nghiêm, Hàn Vân ngày đêm canh chừng bên ta, nên không thể truyền tin trở về, con đừng trách nó!”
Nước mắt của Liễu Minh Nguyệt vẫn không ngừng chảy, nhưng rốt cục lại mang theo ý cười:
“Con sẽ không trách chàng.” Làm sao mà trách hắn kia chứ? Chẳng qua là dưới tâm tình nửa buồn nửa vui thế này, ngay cả chính nàng cũng có chút không biết làm sao.
Tiết Hàn Vân sờ sờ đầu của nàng, cười khẽ, trong lòng lại nghĩ, bất kể như thế nào, ta cũng đã mang A Đa trở về…
Phải biết rằng, lúc hắn vào cung, Liễu Hậu vẫn còn hôn mê chưa tỉnh, sống chết chưa biết.
Đã nhiều ngày nay đám thái y và hắn ngày đêm canh giữ, chỉ sợ Tướng gia không thể tỉnh lại. Lo lắng bất an cả ngày lẫn đêm, ngay cả một khắc cũng không dám lơ là, đáng mừng là rạng sáng hôm nay Liễu Hậu đã tỉnh lại, cuối cùng cũng có thể bảo vệ được một cái mạng, nhưng cho dù là như thế, chỉ sợ cũng phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian rất dài.
Đã mấy ngày nay Tiết Hàn Vân vẫn canh giữ bên giường Liễu Hậu, nhớ lại lần đầu được ông nắm tay dắt vào phủ Tướng quốc, từng ấy năm tới nay, luôn xem hắn như con ruột, lại nhìn dung nhan tiều tụy của ông hôn mê trên giường bệnh, hắn liền có xúc động muốn khóc, lại càng không biết nếu Liễu Hậu vẫn không tỉnh lại, hắn phải trả lời làm sao với kiều thê ở nhà đây?
May mắn là Liễu Hậu đã tỉnh lại.
Ông vừa tỉnh lại, nhìn thấy Tiết Hàn Vân râu ria xồm xoàm canh giữ bên người, lại nghe nói mình đã hôn mê mấy ngày nay, bây giờ vẫn còn ở trong cung, nhớ tới con gái còn lo lắng ở nhà, lập tức sống chết đòi về.
Tư Mã Sách vốn muốn giữ ông ở lại trong cung dưỡng thương, bị ông khéo léo từ chối, cũng hỏi qua ngự y, nói là có thể cử động nhẹ nhàng một chút, liền ân chuẩn cho ông về nhà, còn hạ chỉ lệnh cho ngự y sớm tối gì cũng phải đến phủ Tướng quốc bắt mạch trị thương cho ông.
Tiểu Ngô quản sự kêu gã sai vặt trong phủ nâng nhuyễn tháp tới đây, Tiết Hàn Vân và huynh đệ Ôn gia đỡ Liễu Hậu từ trong xe ngựa đi ra, dùng nhuyễn tháp nâng ông vào trong phòng, tự tay dàn xếp cho thật ổn thỏa, lúc này mới thở phào một cái.
Liễu Hậu trở về, toàn bộ người trong nhà đều đến thăm, đuôi lông mày đều là ý vui mừng, ngay cả Ôn lão gia tử âm u mấy ngày nay cũng nở nụ cười, huống hồ là Ôn lão phu nhân, vừa nghe tin Liễu Hậu về nhà, lập tức liền có thể đứng dậy.
Vạn thị vui mừng quá đỗi, dìu Ôn lão phu nhân tới phòng thăm Liễu Hậu một hồi, mới trở về.
Ngoại trừ đau lòng Liễu Minh Nguyệt ra, bà còn có một hai phần tính toán ở trong đó. Chẳng qua chỉ giữ ở trong lòng không có nói ra, con trai nhà bà vừa đi vào con đường làm quan, tuy chỉ là một viên quan tứ phẩm nho nhỏ, nhưng có người dượng như Liễu Hậu vậy, sau lưng có cây đại thụ to như thế cũng tiện dựa vào, tương lai không biết sẽ ít đi bao nhiêu đường vòng, bởi vậy Liễu Hậu bình an trở về, đối với mọi người trong nhà bà mà nói, thực sự là một chuyện vui to lớn.
Thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của Liễu Minh Nguyệt rốt cục cũng có thể thả lỏng, căn dặn đám nha hoàn đem nước ấm tới đây, tự mình giúp Liễu Hậu rửa tay rửa mặt.
Người bên ngoài nhìn thấy cha con hai người thân thiết, mấy ngày nay Liễu Minh Nguyệt cũng sợ hãi quá mức, đều thức thời lui ra, chỉ để lại cha con hai người ở trong phòng.
Liễu Minh Nguyệt lau một chút, rồi lại khóc một chút, cũng không phải loại gào khóc thảm thiết, mà chính là từng giọt, từng giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống, nóng bỏng, nước mắt nóng hổi rơi vào trên tay Liễu Hậu, nàng chỉ cảm thấy mình không có tiền đồ cực kỳ vô năng.
Liễu Hậu nhẹ nhàng ngẩng đầu, vuốt mái tóc đen mềm mại của con gái, nhẹ giọng an ủi:
“Nguyệt Nhi đừng sợ, A Đa không có việc gì! Nguyệt Nhi đừng sợ!”
Liễu Minh Nguyệt gắt gao nắm chặt tay A Đa vào trong tay mình, ngẩng gương mặt đầy nước mắt lên, thì thào:
“A Đa… A Đa… Nếu như người xảy ra chuyện không hay gì đó, Nguyệt Nhi biết làm sao bây giờ?”
Liễu Hậu có lòng muốn trêu cho nàng vui vẻ, liền cười nói:
“Nếu A Đa nhớ không lầm, chẳng phải Nguyệt Nhi đã xuất giá rồi sao? Cho dù không có A Đa, cũng có Hàn Vân che chở cho con, A Đa chết cũng nhắm mắt!”
Nào ngờ không nói thì còn may, vừa nói tới, trái lại Liễu Minh Nguyệt còn khóc lợi hại hơn, không ngừng khóc thút thít nghẹn ngào, khóc đến thở không ra hơi, giống hệt như… Ấu nữ mất mẹ nhiều năm trước, khóc đến tim của Liễu Hậu cũng thấy đau nhức, nàng còn nói ra một câu:
“Ai cũng không thể thay thế A Đa… A Đa không thể bỏ lại Nguyệt Nhi!”
“Hài tử ngốc!” Mũi của Liễu Hậu thấy chua xót, thật lâu sau cũng nói không nên lời nữa.
Từ khi Liễu Hậu trở về, Liễu Minh Nguyệt liền ngày đêm canh giữ hầu hạ ở bên giường Liễu Hậu, ngoại trừ việc chưa từng giúp Liễu Hậu lau thân thể, còn lại đều cố gắng đích thân làm lấy, từ đút cơm đút nước, đến bưng canh bưng thuốc, có đôi khi khó tránh khỏi lỡ tay, sẽ đánh nghiêng chén thuốc, hoặc là làm thuốc đổ, nàng liền sai nha hoàn lại bưng một chén khác đến, chưa đến nửa tháng, bản lãnh hầu hạ người khác liền tiến bộ lên rất nhanh, làm khá thành thạo.
Tiết Hàn Vân không đành lòng thấy nàng làm lụng vất vả, cho nên cũng ngày đêm ở bên cạnh giúp đỡ nàng, chỉ là trong triều có không ít người tới cửa thăm Tướng gia, Liễu Hậu vừa bị thương nặng, thực sự không tiện xã giao, Tiết Hàn Vân thân làm con rể đương nhiên phải thường xuyên ra phòng khách thay Liễu Hậu tiếp khách. Mặt khác còn đại diện Liễu Hậu đích thân đến phủ Định Quốc công và quý phủ của Thôi Thượng thư phúng viếng, dâng đồ cúng, làm đủ các loại chuyện phức tạp, chắc là chỉ có ban đêm mới có thể giúp Liễu Minh Nguyệt nhiều một chút, ban ngày bị nhiều chuyện trong Tướng phủ cuốn lấy, làm sao mà nhàn rỗi cho được?
Nửa tháng sau, Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân mang theo một đám đệ tử Ôn gia trở về Giang Bắc.
Trước đó bọn họ tới là để tham gia hôn lễ, ai ngờ lại gặp phải loại chuyện cung biến thế này, bởi vậy mới trì hoãn lâu như vậy.
Liễu Minh Nguyệt tự mình sắp xếp danh mục quà tặng, phân phó Hạ Huệ và quản sự đến khố phòng chọn này chọn nọ, đưa một ít lễ vật cho một nhà ông bà ngoại và họ hàng thân thích mang về Giang Bắc, lại thêm Tiết Hàn Vân đi ra ngoài thu mua rất nhiều đặc sản trong kinh, đựng đầy hai xe lớn, hai vợ chồng son và Vạn thị mang theo con trai, con gái đến đưa tiễn đám người Ôn gia lên thuyền trở về Giang Bắc, sau đó mới quay về.
Ôn lão gia tử và Ôn lão phu nhân đi rồi, Vạn thị liền mang theo con gái chuyển đi ra ngoài.
Mấy năm gần đây Ôn Hữu Niên, Ôn Hữu Tư phải ở lại kinh thành lâu dài, bọn họ liền mua một tòa nhà có ba sân viện ở trong thành, cách nhà mới của Tiết gia không xa.
Đợi đến một tháng sau, rốt cục Liễu Hậu đã có thể đứng dậy, chậm rãi hoạt động nhẹ nhàng ở trong phòng.
Hai vợ chồng Liễu Minh Nguyệt ở trong phòng Liễu Hậu canh giữ một tháng, ngay cả thái y cũng nói cuối cùng Tướng gia cũng không còn gì trở ngại, từ nay về sau chỉ cần dốc lòng điều dưỡng, vợ chồng hai người mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mấy ngày nay Liễu Hậu tận hưởng quan hệ cha con, nghĩ rằng con gái mới vừa gả đi, cứ ở lại nhà mẹ đẻ lâu như vậy, thực sự có chút không tốt, chỉ trông chờ mình hơi đỡ hơn một chút, liền thúc giục mấy đứa nhỏ trở về nhà mới Tiết gia.
“Nơi này của ta có gã sai vặt, nha hoàn, một đống nô bộc, còn sợ không có người hầu hạ à? Huống hồ nói tới người hầu hạ, chân tay con vụng về, làm sao hầu hạ thuận lợi bằng đám nha hoàn, gã sai vặt hả? Còn không mau cùng Hàn Vân về nhà đi.”
Sắc mặt Liễu Minh Nguyệt nghiêm nghị, một bộ làm nũng không chịu thuận theo:
“A Đa vừa mới khỏe lên một chút, liền ghét bỏ con gái sao?” Lại hầm hừ nói: “Con biết rồi, tất nhiên là bấy lâu nay A Đa nhìn con thấy không vừa mắt, cho nên mới nghĩ cách đem con sớm gả ra ngoài…”
Liễu Hậu trố mắt: nha đầu này càng ngày càng biết cách bẻ cong sự thật quá đi!
Rõ ràng là mình cũng luyến tiếc còn gì!
Liễu Minh Nguyệt thấy A Đa mình nghẹn lời, xoay người âm thầm cười trộm, quay đầu liền ra cửa đến thư phòng tìm Tiết Hàn Vân, suy nghĩ xem phải nói thế nào với hắn để hắn có thể ở lại chăm sóc A Đa một khoảng thời gian. Ai biết đi tới tiền viện, cũng không thấy hắn đâu hết, có hạ nhân đi qua nói Vân thiếu gia đang ở viện Cẩm Ngô sau lưng chủ viện.
Trong số các viện của Tướng phủ, ngoại trừ chủ viện mà Liễu Hậu ở là chiếm diện tích lớn nhất, tiếp theo đó là viện Cẩm Ngô, tuy nơi này cách chủ viện có hơi xa một chút, nhưng phong cảnh tuyệt đẹp, vẫn luôn được đám nha hoàn quét dọn sạch sẽ, nhưng không có ai ở lại đó.
Theo lý mà nói, sân viện như vậy là chuẩn bị cho con trai của Tướng gia, chẳng qua dưới gối Liễu Hậu không có con trai. Còn Liễu Minh Nguyệt thì từ nhỏ đã quen ở trong tiểu khóa viện gần chủ viện, nàng cũng không muốn chuyển đi nơi khác, ngay cả Tiết Hàn Vân cũng rất muốn ở gần nơi Liễu Hậu cư ngụ một chút, ngay từ ban đầu Liễu Hậu đã từng nói giữa hai đứa con ông không câu nệ bất kì đứa nào, muốn chuyển sang đó ở thì cứ chuyển sang, nhưng hai người bọn họ đều không đồng ý, bởi vậy viện Cẩm Ngô to như vậy, thế mà lại bỏ không.
Liễu Minh Nguyệt tới viện Cẩm Ngô, thì gặp Liên Sinh đang từ trong viện đi ra, thấy Liễu Minh Nguyệt tìm tới đây, Liên Sinh lắp bắp kinh hãi, đến khi Liễu Minh Nguyệt hỏi tới Tiết Hàn Vân, Liên Sinh không thể không trả lời, thần sắc trên mặt cổ quái, chỉ chỉ vào nhà giữa, rồi nhanh chân bỏ chạy.
Liễu Minh Nguyệt đi vào tìm kiếm, đẩy cửa nhà giữa ra, chỉ cảm thấy bài trí trong viện Cẩm Ngô bây giờ hoàn toàn khác với lúc trước, vòng qua bình phong, lại càng kinh sợ.
Bài trí trong căn phòng này rõ ràng giống như đúc với tân phòng hôm bọn họ thành thân, trên giường bày màn lụa đỏ và chăn trăm con ngàn cháu, gối uyên ương đỏ thẫm, hộp trang sức để trên bàn cũng giống hệt như ở tân phòng mà ngày đó nàng đã gả sang, nàng đi qua mở ra, bên trong tất cả đều là trang sức mà ngày thường nàng hay đeo…
Cửa phòng vang lên một tiếng két nhỏ, có một người từ bên ngoài đi vào, Liễu Minh Nguyệt vòng qua bình phong, chỉ ngơ ngác đứng nhìn hắn.
Lúc Liễu Hậu thúc giục nàng trở về nhà mới Tiết gia, sâu trong lòng nàng vẫn luôn hy vọng không phải trở về đó, bởi vì nàng thực sự không nỡ để A Đa thui thủi sống một mình như vậy. Nhưng cho dù nàng không hiểu chuyện đến cỡ nào, cũng biết rằng bây giờ mình đã là nữ tử vừa xuất giá, cứ ở lì trong nhà mẹ đẻ mãi, không biết người bên ngoài sẽ chỉ trỏ Tiết Hàn Vân đến thế nào, điều này vẫn luôn là cố kỵ của nàng, bởi vậy trong lòng thực sự rối rắm không biết làm sao cho phải.
Tiết Hàn Vân nhìn thấy nàng xông vào đây, tiếp đó lại bày ra dáng vẻ ngu ngơ, liền kéo tay nàng, ôn nhu nói:
“Nguyệt Nhi cảm thấy, sau này chúng ta sẽ ở lại viện Cẩm Ngô, có được hay không?”
“Ở… Ở lại bao lâu?”
Nàng cẩn thận hỏi.
“Ở đến khi nào A Đa không làm Tướng gia nữa, cáo lão hồi hương, đến khi nào hoàng thượng muốn thu hồi lại ngôi nhà này mới thôi!” Hắn nói như chém đinh chặt sắt, rất có phong thái của người làm đương gia.
Hai mắt Liễu Minh Nguyệt sáng lên, nhào vào lồng ngực vững chãi của hắn, ngoan ngoãn hôn một cái lên môi hắn, bởi vì dùng sức quá mức lỗ mãng, răng đụng vào môi khiến môi hắn có mấy phần phát đau, nhưng nét mặt nàng tươi cười như hoa, nở rộ thật là xán lạn.
Tiết Hàn Vân ôm chặt nàng vào lòng, cũng cảm thấy cực kì thoải mái