Chuyện chung thân của nữ nhi độc nhất nhà Liễu tướng đã được quyết định, chẳng qua chỉ là một cục đá nhỏ rơi xuống vũng nước đục trong triều đình mà thôi, đơn giản làm xuất hiện vài gợn sóng lăn tăn, nhưng đáy ngầm thực sự, sâu và u tối trong đó, không thể lộ ra ở trước mặt người đời được.
Người đầu tiên cảm nhận được bất đồng chính là Tiết Hàn Vân làm cấm vệ quân ở trong cung.
Võ Lâm Quân là một quần thể, trong đó có rất nhiều người có đặc quyền giai cấp, tất cả đều là thiếu niên nhiệt huyết, ít có ai không nghĩ tới chuyện muốn kết thân với Liễu gia, ở triều đại này, nhiều tộc trưởng có tư tưởng hơi cởi mở một chút, trước khi tính chuyện cầu thân, luôn sẽ hỏi tượng trưng ý kiến đứa nhỏ nhà mình một chút.
Ví dụ như: Con à, cưới vị tiểu thư nhà nào đó cho con có được không?
Bởi vì con cháu sinh ra trong nhà quan lại quyền quý, từ nhỏ đã nhận được nền giáo dục tinh anh, lớn lên cưới một người có bối cảnh hùng hậu, thê tử ôm theo một khoản đồ cưới lớn vào cửa, có thể có Thừa tướng đương triều làm chỗ dựa vững chắc sau lưng, thật sự là một chuyện cực kỳ có lời. Và quan trọng nhất là, ngọn núi vững chắc ấy chỉ có một nữ nhi này, lại có tiếng là yêu nữ nhi như mạng, toàn bộ của cải trong nhà hẳn là đều giữ lại cho nữ nhi kia.
Huống hồ, bộ dạng của nữ nhi Liễu tướng thật sự không tệ, kiều thê phú quý, cớ sao không cưới kia chứ?
Có vài vị Võ Lâm Quân đã nhận được vô số ám chỉ của trưởng bối trong nhà, kết quả sau một lần hí nước Đoan Ngọ, người vốn tưởng rằng sẽ là Đại cữu ca trên danh nghĩa… Bỗng nhiên biến thành tình địch, vậy mà hắn đã từ từ tiến dần đến có danh phận, sao mà không tức giận cho được đây?
Sau Đoan Ngọ, Tiết Hàn Vân đã liên tiếp nhận được mấy trận khiêu chiến từ chính đồng liêu trong cung, chẳng qua may là thân thủ của hắn không tệ, không thua một lần nào, chẳng những không bị người ta giáo huấn, ngược lại càng ngày càng đứng vững ở Võ Lâm Quân, tạo dựng được uy tín, bằng không không chừng đã bị người khác xem thường rồi.
Vậy mà về nhà còn bày ra bộ dáng nằm trên giường không dậy nổi, giả vờ giống như thể lực không chống đỡ nổi nữa, chỉ nói ở trong cung tỷ thí với người ta rồi bị thương, Liên Sinh là một hài tử lanh lợi, sáng sớm đã có mặt báo danh ở trong viện của Liễu Minh Nguyệt.
Liễu Minh Nguyệt vội vàng dẫn theo Hạ Huệ chạy đến xem sao, tiếp đó thúc giục hạ nhân đi mời Trình thái y tới.
Nhưng mà thuốc của Trình thái y phàm là gặp phải bệnh nhân như Tiết Hàn Vân vậy, vốn chỉ cần dán xuống một miếng là có thể hết sưng, vậy mà dán năm ba miếng rồi vẫn không thấy kết quả đâu hết, thậm chí hắn còn đau đớn nghiêm trọng hơn so với lần đầu tiên được chẩn trị nữa, việc này làm cho Liễu Minh Nguyệt nhíu mày nghi ngờ y thuật của Trình thái y.
Trình lão nhân tức đến râu mép nhếch lên nhếch xuống, hận không thể đánh Tiết Hàn Vân một trận mới thỏa.
—— dù có là diệu thủ hồi xuân, gặp phải bệnh nhân không chịu phối hợp trị liệu, chỉ sợ cũng không có cách nào khác để thể hiện chỗ tinh diệu của y thuật.
Tiểu tử kia vì muốn làm cho nha đầu Liễu gia sốt ruột, vậy mà dám sử dụng chiêu này?!
Trình lão nhân dứt khoát một bước cũng không rời, đến ở lại luôn trong Tây Khóa viện, mặt nghiêm trang, nói:“Nha đầu cháu đừng có gấp, ta coi bệnh tình của Tiết tiểu tử không nhẹ, ta rời khỏi đây cũng thấy lo lắng, cho nên dứt khoát đến đây ở luôn để chăm sóc tiểu tử này!”Đỡ phải vì một chứng bệnh nhỏ của hắn mà ép buộc đến bộ xương già của ông nha.
Liễu Minh Nguyệt tận mắt trông thấy dược đồng của Trình thái y sắc thuốc đem đến, một chén thuốc lớn sềnh sệch đen sì sì rót hết vào miệng Tiết Hàn Vân, đắng đến nỗi thiếu chút nữa Tiết Hàn Vân đã nhảy dựng lên ở trên tháp, nhưng dưới ánh mắt tinh tường của Trình thái y, hắn chỉ phải rụt đầu trở về…
Lần này thuốc của Trình thái y mang lại hiệu quả trị liệu vô cùng rõ rệt, sau khi uống hết ba chén thuốc to ấy, Tiết Hàn Vân lập tức khỏe trở lại, không chịu nằm yên ở trên tháp nữa.
Liễu Minh Nguyệt không ngừng tán thưởng:“Lần này Trình bá bá thật sự là diệu thủ hồi xuân!”
Trở về trong viện của mình, nàng vùi toàn bộ đầu mình vào trong chăn đệm, cười muốn nhũn cả ra… Khổ nhục kế nào có dễ sử dụng như vậy?
Cũng không biết Trình bá bá đã bỏ vào trong chén thuốc kia mấy cân hoàng liên[1], đắng đến nỗi khiến sắc mặt Hàn Vân ca ca phát xanh luôn?
Kiếp trước sau khi nàng tiến cung, Tư Mã Sách cũng sử dụng khổ nhục kế với nàng, tất nhiên là mấy ngày liên tiếp đều ở lại trong điện của nàng, cơm nước không ăn, chỉ than thở, kể lể từng nỗi khổ của mình, nào là bị đại thần cản trở, cuối cùng thổ lộ không thể không nạp nữ nhi của vị đại thần nào đó vào hậu cung, nhưng bất kể hắn nạp bao nhiêu nữ tử vào hậu cung, người hắn yêu nhất vẫn chỉ có một mình nàng, ôi thôi đủ kiểu…
Khi đó lòng dạ nàng ngay thẳng, ruột để ngoài da, chỉ cảm thấy những nỗi khổ kia tất cả đều là thật, rưng rưng nước mắt nhìn hắn nạp người mới, nhưng cũng may, hàng tháng thời gian hắn đến điện của mình luôn là nhiều nhất.
Thỉnh thoảng nửa tháng không đến, lúc nửa đêm nàng cô đơn rơi lệ, luôn sẽ có thái giám nội cung len lén tiến đến an ủi nàng, tỏ vẻ Tướng gia biết tất nhiên sẽ đau lòng.
Qua hai ba ngày sau, Tư Mã Sách sẽ lại đến, so với lúc trước càng thêm triền miên, càng thêm ngọt ngào.
Mà nàng, luôn luôn sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ một lòng một dạ ái mộ nam tử này đến điên dại.
Khi đó dường như nàng mơ hồ nghe được, A Đa quyền khuynh thiên hạ… Nhớ lại đoạn chuyện xưa thế này, nhất thời trong lòng Liễu Minh Nguyệt cảm thấy không ổn.
Lần này Hàn Vân ca ca sử dụng khổ nhục kế, chẳng qua là vì muốn chiếm được sự quan tâm của nàng, nhưng còn thần thái của Tư Mã Sách năm đó, kiếp trước nàng có thể si ngốc ngẩn ngơ cho rằng hắn thật lòng yêu mình, nay suy nghĩ lại, đó có phải cũng là một loại thủ đoạn nhằm trấn an A Đa của nàng hay không?
Chẳng lẽ năm đó A Đa quyền khuynh thiên hạ, nguyên nhân thực sự lại là vì che chở nàng, không muốn nàng ở trong cung chịu đựng ủy khuất ư?
Kiếp trước nàng không hề biết, tuy thường nghe người ta nói bóng nói gió, nhưng chưa bao giờ nghe thấy việc A Đa có thể lấy thúng úp voi. Hoặc là, A Đa quyền khuynh thiên hạ là khi vua Thừa Tông Tư Mã Sách kế vị, hay là sau khi nàng tiến cung?
Ý cười trên mặt nàng dần dần biến mất, hóa thành tràn ngập chua xót.
Phiền phức của Tiết Hàn Vân vẫn còn chưa xong.
Một ngày ở trong phiên trực gặp mặt Sở vương Tư Mã Quân, vị hoàng tử trẻ tuổi này mang thần sắc phức tạp, thật lâu sau lại vỗ vỗ vai hắn như trước, khẩu khí quen thuộc đến nói không nên lời:“Khi nào được nghỉ đi cùng Tiểu vương uống một chén nhé?”
Bị Tiết Hàn Vân khéo léo từ chối, y cũng không giận, lại bình dị gần gũi một cách hết sức ngoài ý muốn:“Người bên ngoài chỉ nhìn thấy Tiểu vương xuất thân cao quý, nào đâu biết đến nỗi khổ của Tiểu Vương?”
Tiết Hàn Vân bị những lời này của y làm cho da đầu run lên —— nghĩ thử xem, Hoàng tử kể cho ngươi nghe hết tâm sự trong lòng, cục than để trước mắt vừa chạm tay là có thể phỏng này, bấy nhiêu cũng đủ để chống lại đương kim Thái tử, hắn nào dám nghe?
Sau khi được nghỉ hắn lập tức đến tìm La Thiện Chi và La Hành Chi, lặng lẽ bàn bạc:“La sự muội có thể tìm một mối hôn nhân để đính thân ngay hay không?”
Tháng 3 La Thụy Đình đã cập kê rồi, nhưng vẫn chưa đính thân.
La Hành Chi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói:“Ai chẳng biết đệ đã đính thân cùng tiểu sư muội rồi? Cho dù đệ đã đính thân, cũng không nhất thiết phải đẩy muội muội ta ra ngoài như vậy chứ, hận không thể gả muội ấy ra ngoài ngay ngày mai à? Dù sao muội ấy cũng không dây dưa với đệ từ lâu rồi kia mà.”
Có thể cầm lên được thì cũng buông xuống được, điểm này La Thụy Đình được chân truyền từ người của La gia.
Tiết Hàn Vân trào phúng nói:“Sư mẫu cũng không có suy nghĩ này, có phần cho đệ xen vào ư? Dù sao nếu như La sư muội được Ngô quý phi nhìn trúng, phong làm chính phi của Sở vương, nhà huynh vừa vặn có Hoàng tử làm chỗ dựa, thật là chuyện tốt, phải không?”
Sắc mặt La Hành Chi đột nhiên đại biến, La Thiện Chi thất thanh nói:“Chuyện này… Không thể nào?”
Huynh đệ hai người đưa mặt nhìn nhau, chuyện này… Thật sự có khả năng.
Nghe nói gần đây Ngô quý phi liên tiếp triệu nữ nhi chưa thành thân của quan viên tam phẩm trở lên tiến cung, Dung gia, Thước gia, Hạ gia không nằm trong quan hàm tam phẩm, bởi vậy nữ nhi của ba nhà này ngược lại không cần lo lắng. Nhưng cha của La Thụy Đình là võ tướng đóng quân ở biên cương, quan hàm nhị phẩm, tay nắm binh quyền, hai vị thúc thúc đều là trọng thần quan võ, cai quản một phương, huống hồ tổ phụ La lão tướng quân là quan võ có quan hàm nhất phẩm, mặc dù không nắm binh quyền, nhưng rốt cuộc sau lưng vẫn còn ba người con quyền cao chức trọng, La Thụy Đình thân là đích nữ duy nhất của ba chi La gia, không có đạo lý không có ai chú ý đến nàng ta.
Đêm đó trở về, La Hành Chi và La Thiện Chi lập tức đến gặp La lão gia tử.
La lão gia tử mạnh mẽ vang dội, không chờ La đại phu nhân chọn ra người thích hợp, ông đã lặng lẽ phái người đến tìm đương gia chủ mẫu của Hạ gia, mẫu thân Hạ Thiệu Tư. Hạ gia rất nhanh mời quan mai đến đưa sính lễ, đến ngày thứ ba, La Thụy Đình lập tức đính thân với Hạ Thiệu Tư.
Liễu Minh Nguyệt nghe tin vui như thế, lúc ấy chỉ biết sửng sốt.
Lần trước La Thụy Đình đòi sống đòi chết lưu luyến si mê Tiết Hàn Vân mới qua được bao lâu đâu chứ? Vậy mà nay tỷ ấy lại đính thân với Hạ Thiệu Tư.
Lúc Liễu Minh Nguyệt tới La gia, gặp vị sư tỷ lớn đầu nhưng trẻ con này, hoàn toàn không có vẻ vui sướng e lệ của một nữ tử, nàng không biết phải an ủi nàng ta thế nào cho phải, nào biết vừa đến đã bị La Thụy Đình kéo vào giáo trường nhỏ hảo hảo mà khổ luyện một phen… Đây là kết quả khi nàng đồng tình với La Thụy Đình.
Khổ luyện xong rồi, thấy nàng cơ hồ muốn tê liệt ngã xuống giáo trường, La Thụy Đình mới cười vui sướng khi người gặp họa, nói:“Chút tâm tư nhỏ mọn này của ngươi, khi dễ ta nhìn không ra à? Bản thân đang ngọt ngào, giờ đến đây trêu ghẹo người ta phải không, ngươi cho rằng phu thê khắp thiên hạ này đều phải ngọt ngào giống như mật như đường mới có thể sống ư? Nếu không thể gả cho Tiết sư huynh, gả cho ai mà không phải gả chứ?”
Liễu Minh Nguyệt thấy nàng ta tiêu sái như vậy, liền nói ra những lời mà ở bên ngoài đồn đại:“Vậy vì sao tỷ không lấy Sở vương làm trượng phu chứ? Chẳng phải so với gả cho Hạ sư huynh sẽ phú quý hơn rất nhiều sao?”
La Thụy Đình giả vờ muốn đánh nàng:“Ngươi cho rằng nơi đó tốt lắm à?”
Nhất thời hai người ở giáo trường vừa đánh vừa náo loạn thành một đoàn.
Từ sau Đoan Ngọ Ôn Dục Hân trở về phụng bồi Vạn thị, mấy ngày nay rốt cuộc Liễu Minh Nguyệt vắng vẻ hơn rất nhiều. Huống hồ hiện tại La Thụy Đình và Hạ Thiệu Tư đã đính thân, tỷ tỷ Thước Phi – Thước Nghiên cũng đính thân cùng một tiến sĩ họ Từ, nghe nói gần đây Dung Tuệ cũng bị Dung phu nhân thường xuyên dẫn ra ngoài, cặp sinh đôi của Hạ gia cũng thế, bọn họ hoặc là đến chơi với tỷ muội khuê trung hoặc là ở nhà chờ gả, hoặc là đang trên đường chuẩn bị đính thân, ngay cả một ngày tụ hội giống lúc trước cũng không rỗi rảnh mà làm.
Liễu Minh Nguyệt nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định đến biệt viện ngoại ô thăm Vạn thị và Ôn Dục Hân.
Bên này nàng trưng cầu ý kiến của Liễu Hậu nhận được sự đồng ý, bên kia lại cùng Tiết Hàn Vân bàn bạc xem bao lâu nữa thì đến ngày nghỉ của hắn, để hắn đưa nàng sang đó, còn chưa quyết định được ngày, thì đã nhận được bái thiếp của Trầm Lương Viện ở Đông cung, mời nàng đến Đông cung chơi một chuyến.
Từ sau khi Trầm Kỳ Diệp tiến cung, dường như nàng đã dần dần quên mất con người này, nỗi hận thấu xương đều bị một mình Trầm Kỳ Diệp mang vào chốn thâm cung, mà kiếp này, rõ ràng nàng chỉ là kẻ bàng quan.
Nhìn ả lặp lại vận mệnh của kiếp trước, bám gót đi theo bên cạnh Tư Mã Sách, chẳng qua kiếp này ả không thể trốn ở phía sau giả bộ vô tội nữa, mà ả cần phải tự mình tiến lên tranh đấu.
Đối với cuộc sống ở Đông cung của vị “Khuê mật[2]” này, thật ra thì nàng vẫn có hơi tò mò.
Người đến đưa bái thiếp là nha hoàn thiếp thân của Trầm Kỳ Diệp – Diêu Hoàng, tiến cung đã hơn nửa năm, nhìn gầy yếu đi rất nhiều.
“Trầm tỷ tỷ… Trầm Lương Viện có tốt không?”
Diêu Hoàng cười khổ một tiếng:“Liễu tiểu thư cũng biết Ôn tiểu thư, đại khái cũng biết tính tình của nàng ta như thế nào, ngay cả Thái tử phi nương nương cũng không thể làm khó dễ, cũng rất thiên vị vị Ôn Sườn phi này… Mỗi khi Trầm Lương Viện thấy nàng ta, đều phải hành đại lễ…”
Lần trước gặp mặt chưa hành đại lễ, trước mặt mọi người của Đông cung, Trầm Kỳ Diệp lập tức bị Ôn Thanh Dung phạt vả miệng.
Ngay cả khi ở trước mặt Thái tử và Thái tử phi, Ôn Thanh Dung cũng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:“Thiếp đang dạy Lương Viện hiểu chút quy củ.”
Thái tử phi vẫn luôn yếu ớt, nay toàn bộ việc lặt vặt ở Đông cung đều giao cho Doãn Tố Nhị xử lý, phẩm cấp của nàng ta và Trầm Kỳ Diệp ngang nhau, nay chẳng qua cũng chỉ là một Lương Viện, làm sao dám nói gì?
Ngược lại là Thái tử không đành lòng, nói một câu:“Trầm Lương Viện không hiểu quy củ, ta thấy nàng cũng không hiểu biết quy củ.”
Ôn Thanh Dung sớm đã không quen nhìn Tư Mã Sách ngọt ngào thương yêu đối với nữ tử khác, chỉ vì đêm trước Tư Mã Sách đã qua đêm ở tẩm điện của Trầm Kỳ Diệp, ả mới mượn cơ hội này phát tác mà thôi. Giờ phút này lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:“Quy củ của thiếp là do Hoàng hậu nương nương đích thân dạy dỗ, điện hạ nói lời này chẳng lẽ ý muốn nói Hoàng hậu nương nương không dạy dỗ tốt quy củ cho thiếp sao?”
Đối với mẹ ruột của mình, Tư Mã Sách phần lớn vẫn luôn thoái nhượng, nghe vậy bất giác đau đầu, ngay cả Trầm Kỳ Diệp cũng không thèm quan tâm nữa, phất tay áo bỏ đi.
Ôn Thanh Dung lại đắc ý dào dạt.
Lần này Trầm Kỳ Diệp bị phạt, thanh tỉnh hơn không ít, gần đây đều trốn ở trong tẩm điện của mình không chịu ra ngoài. Nào biết tối hôm qua Tư Mã Sách giá lâm, hỏi ả một chuyện:“Ta nhớ rõ quan hệ giữa Diệp Nhi và thiên kim của Liễu tướng rất tốt, phải không?”
Trầm Kỳ Diệp chần chờ gật đầu, không rõ hắn có ý gì. Huống hồ cách gọi “Diệp Nhi” này cũng là cách gọi thân mật ban đầu khi hai người bọn họ ở chung một chỗ, từ sau khi ả tiến cung, đã rất lâu rồi hắn chưa từng gọi như vậy.
“Có thời gian thì nàng mời nàng ấy đến Đông cung ngồi chơi một lát.”
Trầm Kỳ Diệp càng thấy kỳ quái, mờ mịt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trước mắt này.
Chân mày Tư Mã Sách cau lại, có vài phần không kiên nhẫn:“Con rể của Liễu tướng là một nhân tài…”
Trầm Kỳ Diệp cảm thấy chua xót, trên mặt lại không dám lộ ra một tia không vui nào, chỉ đành thuận theo:“Mời người vào Đông cung, thiếp không có quyền lợi này ạ.”
Cho dù là Trầm phu nhân muốn vào Đông cung để thăm ả, cũng phải xin phép Thái tử phi trước.
Không ngờ đến ngày hôm sau, Trầm Kỳ Diệp lại nhận được thủ lệnh của Thái tử, từ nay về sau ả được quyền tự do mời Liễu Minh Nguyệt vào Đông cung bầu bạn.
Thái tử phi căn bản chưa từng ngăn trở, thái độ hoàn toàn cam chịu.
Chú thích:
[1]: tên của một vị thuốc.
[2]: bạn bè thân thiết nơi khuê phòng.